Tác giả:

Ngày đầu năm mới 1987.   Trong nhà ăn của khu quân đội miền Bắc, bầu không khí vốn dĩ nên náo nhiệt khi mọi người cùng xem tivi, nhưng lúc này lại tĩnh lặng đến đáng sợ.   “Hứa Thần Hi, em cố ý đúng không?”   Giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc của Lục Thời Ngôn vang lên, khiến tất cả mọi người trong nhà ăn đều rùng mình.   Hứa Thần Hi nhìn Lục Thời Ngôn đang quỳ xuống, ôm chặt Lạc Vân Sơ vào lòng, tình cảm cô dành cho anh cũng đang dần tiêu tan từng chút một.   Không nhớ đây đã là lần thứ bao nhiêu nữa. Chỉ cần có Lạc Vân Sơ xuất hiện, trong mắt Lục Thời Ngôn sẽ không thể chứa nổi bất kỳ ai khác, bao gồm cả cô – người vợ của anh.   Rõ ràng là Lạc Vân Sơ cố tình làm đổ nước sôi khi luộc bánh chẻo, nhưng Lục Thời Ngôn lại nhất quyết cho rằng đó là do Hứa Thần Hi ghen tuông, cố ý muốn làm hại “bạch nguyệt quang” trong lòng anh.   “Tôi thấy em chính là ghen tị vì Vân Sơ vừa từ nước ngoài trở về, học thức hơn em, hiểu biết hơn em, nên em mới cố tình muốn làm hại cô ấy, đúng không?”   Nghe…

Chương 18: Chương 18

Nhớ Về Năm 1987Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đông Phương, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNgày đầu năm mới 1987.   Trong nhà ăn của khu quân đội miền Bắc, bầu không khí vốn dĩ nên náo nhiệt khi mọi người cùng xem tivi, nhưng lúc này lại tĩnh lặng đến đáng sợ.   “Hứa Thần Hi, em cố ý đúng không?”   Giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc của Lục Thời Ngôn vang lên, khiến tất cả mọi người trong nhà ăn đều rùng mình.   Hứa Thần Hi nhìn Lục Thời Ngôn đang quỳ xuống, ôm chặt Lạc Vân Sơ vào lòng, tình cảm cô dành cho anh cũng đang dần tiêu tan từng chút một.   Không nhớ đây đã là lần thứ bao nhiêu nữa. Chỉ cần có Lạc Vân Sơ xuất hiện, trong mắt Lục Thời Ngôn sẽ không thể chứa nổi bất kỳ ai khác, bao gồm cả cô – người vợ của anh.   Rõ ràng là Lạc Vân Sơ cố tình làm đổ nước sôi khi luộc bánh chẻo, nhưng Lục Thời Ngôn lại nhất quyết cho rằng đó là do Hứa Thần Hi ghen tuông, cố ý muốn làm hại “bạch nguyệt quang” trong lòng anh.   “Tôi thấy em chính là ghen tị vì Vân Sơ vừa từ nước ngoài trở về, học thức hơn em, hiểu biết hơn em, nên em mới cố tình muốn làm hại cô ấy, đúng không?”   Nghe… Một lần nữa nắm chặt đôi nhẫn cưới trong túi, Lục Thời Ngôn bước lên con đường tìm lại Hứa Thần Hi. Con đường rợp bóng cây của Đại học Nam Hậu. "Bạn học Hứa, bài học hôm nay em còn chỗ nào chưa hiểu không?" "Bài giảng của thầy Thẩm vừa hài hước lại dễ hiểu, các kiến thức thầy truyền đạt hôm nay em đều nắm được hết rồi ạ." Hứa Thần Hi nhìn Thẩm Tử Văn đang đi bên cạnh, lịch sự mỉm cười. "Ừ, vậy thì tốt, nếu có gì không hiểu, nhất định em phải hỏi thầy nhé! Nền tảng kiến thức của em còn hơi yếu, nếu các môn khác có gì không hiểu, em cũng có thể hỏi thầy, thầy biết gì sẽ giải đáp cặn kẽ cho em." "Vâng ạ, chắc chắn rồi." "Thần Hi, chuyện lần trước thầy nói với em, em..." Hai má Thẩm Tử Văn hơi ửng hồng nhìn Hứa Thần Hi, anh không ngờ rằng, trong số những sinh viên mới mà anh chủ nhiệm năm nay, lại có một cô gái mà anh đã từng giúp đỡ. “Thầy Thẩm, em đến đây thật sự là muốn học hành._Em không muốn vì những chuyện khác mà làm ảnh hưởng đến việc học của mình. Huống chi, em nghĩ, người thầy Thẩm yêu, cũng không phải là em." Nói rồi, Hứa Thần Hi định quay người đi thì bị Thẩm Tử Văn giữ lại. "Thần Hi, tôi đã nói rồi, em là em, cô ấy là cô ấy, tôi chưa bao giờ coi em là cô ấy cả." Nhìn Thẩm Tử Văn đang nắm tay mình, vội vã muốn giải thích, Hứa Thần Hi lặng lẽ thở dài trong lòng. Thật ra cô cũng không ngờ, Thẩm Tử Văn, người cô chỉ gặp thoáng qua năm xưa, lại là giáo viên vật lý của Đại học Nam Hậu. Lần đầu gặp lại, sự ngạc nhiên của cả hai là điều không cần bàn cãi. Sau này, trong quá trình tiếp xúc, Hứa Thần Hi mới biết, Thẩm Tử Văn trước đây cũng là sinh viên của Đại học Nam Hậu, chỉ là sau này anh đã ra nước ngoài du học. Sau khi học thành tài trở về nước, nhận lời mời của hiệu trưởng Đại học Nam Hậu, anh đã đến làm giáo viên vật lý tại đây. Ban đầu, Hứa Thần Hi chỉ cảm thấy gặp được người đồng hương ở nơi đất khách quê người là một điều may mắn, nên cô đã thân thiết với Thẩm Tử Văn hơn. Nhưng sau này Hứa Thần Hi mới nhận ra, tình cảm mà người đồng hương này dành cho cô không hề đơn thuần như cô nghĩ. Thời đại học, Thẩm Tử Văn từng có một người yêu sâu đậm, và người này, trùng hợp lại có ngoại hình rất giống Hứa Thần Hi. Đúng là chuyện lạ không thiếu, khi biết chuyện này, Hứa Thần Hi chỉ thấy một chuyện trớ trêu như vậy lại một lần nữa xảy ra với mình. Tại sao mọi sự yêu thương cô nhận được, đều phải dựa trên hình bóng của một người phụ nữ khác? Cô dứt khoát từ chối sự theo đuổi của Thẩm Tử Văn. Nhưng ai ngờ, Thẩm Tử Văn lại không ngừng đeo đuổi cô. "Thầy Thẩm, thầy là một người thầy tốt, thật sự đấy." Gỡ tay Thẩm Tử Văn ra khỏi tay mình, Hứa Thần Hi quay người muốn rời đi. Nhưng đúng lúc đó, cô nhìn thấy Lục Thời Ngôn đang đứng dưới bóng cây, sắc mặt u ám. Lục Thời Ngôn sải bước đến trước mặt Hứa Thần Hi, nắm chặt lấy tay cô: "Anh ta rốt cuộc là ai?" Giọng Lục Thời Ngôn khàn khàn, pha lẫn sự run rẩy. Anh sợ, anh sợ Hứa Thần Hi sẽ nói ra cái đáp án mà anh đang nghĩ đến trong lòng. "Lục Thời Ngôn? Sao anh lại ở đây?" Nhìn Lục Thời Ngôn ở ngay sát bên, đôi mắt hơi đỏ hoe, lòng Hứa Thần Hi đầy vẻ nghi hoặc. "Nói cho anh biết, anh ta là ai?" Lục Thời Ngôn lại siết c.h.ặ.t t.a.y hơn, lần này anh nghe thấy tiếng Hứa Thần Hi khẽ kêu đau. "Lục Thời Ngôn, anh buông tay tôi ra, đau quá!" "Vị tiên sinh này, anh không nghe thấy bạn học Hứa nói sao?" Nhìn vẻ mặt đau đớn của Hứa Thần Hi, Thẩm Tử Văn đứng bên cạnh cũng đưa tay ra, nắm lấy tay Lục Thời Ngôn. "Tôi không hỏi anh." Lục Thời Ngôn giận dữ vung tay, Thẩm Tử Văn không kịp đứng vững đã bị anh ta đánh ngã xuống đất. Thấy Thẩm Tử Văn ngã, Hứa Thần Hi ra sức giằng tay khỏi Lục Thời Ngôn. "Lục Thời Ngôn, anh đừng quá đáng!" Vội vàng đỡ Thẩm Tử Văn dậy, Hứa Thần Hi dũng cảm đứng chắn trước mặt Lục Thời Ngôn. "Anh ấy là ai không liên quan đến anh. Lục Thời Ngôn, chúng ta đã kết thúc rồi, tôi cũng không còn là vợ anh nữa, anh không có quyền ra lệnh cho tôi." Nói xong, Hứa Thần Hi đỡ Thẩm Tử Văn quay người muốn đi thì lại bị Lục Thời Ngôn nắm c.h.ặ.t t.a.y lần nữa.

Một lần nữa nắm chặt đôi nhẫn cưới trong túi, Lục Thời Ngôn bước lên con đường tìm lại Hứa Thần Hi.

 

Con đường rợp bóng cây của Đại học Nam Hậu.

 

"Bạn học Hứa, bài học hôm nay em còn chỗ nào chưa hiểu không?"

 

"Bài giảng của thầy Thẩm vừa hài hước lại dễ hiểu, các kiến thức thầy truyền đạt hôm nay em đều nắm được hết rồi ạ."

 

Hứa Thần Hi nhìn Thẩm Tử Văn đang đi bên cạnh, lịch sự mỉm cười.

 

"Ừ, vậy thì tốt, nếu có gì không hiểu, nhất định em phải hỏi thầy nhé! Nền tảng kiến thức của em còn hơi yếu, nếu các môn khác có gì không hiểu, em cũng có thể hỏi thầy, thầy biết gì sẽ giải đáp cặn kẽ cho em."

 

"Vâng ạ, chắc chắn rồi."

 

"Thần Hi, chuyện lần trước thầy nói với em, em..."

 

Hai má Thẩm Tử Văn hơi ửng hồng nhìn Hứa Thần Hi, anh không ngờ rằng, trong số những sinh viên mới mà anh chủ nhiệm năm nay, lại có một cô gái mà anh đã từng giúp đỡ.

 

“Thầy Thẩm, em đến đây thật sự là muốn học hành._Em không muốn vì những chuyện khác mà làm ảnh hưởng đến việc học của mình. Huống chi, em nghĩ, người thầy Thẩm yêu, cũng không phải là em."

 

Nói rồi, Hứa Thần Hi định quay người đi thì bị Thẩm Tử Văn giữ lại.

 

"Thần Hi, tôi đã nói rồi, em là em, cô ấy là cô ấy, tôi chưa bao giờ coi em là cô ấy cả."

 

Nhìn Thẩm Tử Văn đang nắm tay mình, vội vã muốn giải thích, Hứa Thần Hi lặng lẽ thở dài trong lòng.

 

Thật ra cô cũng không ngờ, Thẩm Tử Văn, người cô chỉ gặp thoáng qua năm xưa, lại là giáo viên vật lý của Đại học Nam Hậu.

 

Lần đầu gặp lại, sự ngạc nhiên của cả hai là điều không cần bàn cãi.

 

Sau này, trong quá trình tiếp xúc, Hứa Thần Hi mới biết, Thẩm Tử Văn trước đây cũng là sinh viên của Đại học Nam Hậu, chỉ là sau này anh đã ra nước ngoài du học.

 

Sau khi học thành tài trở về nước, nhận lời mời của hiệu trưởng Đại học Nam Hậu, anh đã đến làm giáo viên vật lý tại đây.

 

Ban đầu, Hứa Thần Hi chỉ cảm thấy gặp được người đồng hương ở nơi đất khách quê người là một điều may mắn, nên cô đã thân thiết với Thẩm Tử Văn hơn.

 

Nhưng sau này Hứa Thần Hi mới nhận ra, tình cảm mà người đồng hương này dành cho cô không hề đơn thuần như cô nghĩ.

 

Thời đại học, Thẩm Tử Văn từng có một người yêu sâu đậm, và người này, trùng hợp lại có ngoại hình rất giống Hứa Thần Hi.

 

Đúng là chuyện lạ không thiếu, khi biết chuyện này, Hứa Thần Hi chỉ thấy một chuyện trớ trêu như vậy lại một lần nữa xảy ra với mình.

 

Tại sao mọi sự yêu thương cô nhận được, đều phải dựa trên hình bóng của một người phụ nữ khác?

 

Cô dứt khoát từ chối sự theo đuổi của Thẩm Tử Văn.

 

Nhưng ai ngờ, Thẩm Tử Văn lại không ngừng đeo đuổi cô.

 

"Thầy Thẩm, thầy là một người thầy tốt, thật sự đấy."

 

Gỡ tay Thẩm Tử Văn ra khỏi tay mình, Hứa Thần Hi quay người muốn rời đi. Nhưng đúng lúc đó, cô nhìn thấy Lục Thời Ngôn đang đứng dưới bóng cây, sắc mặt u ám.

 

Lục Thời Ngôn sải bước đến trước mặt Hứa Thần Hi, nắm chặt lấy tay cô: "Anh ta rốt cuộc là ai?"

 

Giọng Lục Thời Ngôn khàn khàn, pha lẫn sự run rẩy. Anh sợ, anh sợ Hứa Thần Hi sẽ nói ra cái đáp án mà anh đang nghĩ đến trong lòng.

 

"Lục Thời Ngôn? Sao anh lại ở đây?"

 

Nhìn Lục Thời Ngôn ở ngay sát bên, đôi mắt hơi đỏ hoe, lòng Hứa Thần Hi đầy vẻ nghi hoặc.

 

"Nói cho anh biết, anh ta là ai?"

 

Lục Thời Ngôn lại siết c.h.ặ.t t.a.y hơn, lần này anh nghe thấy tiếng Hứa Thần Hi khẽ kêu đau.

 

"Lục Thời Ngôn, anh buông tay tôi ra, đau quá!"

 

"Vị tiên sinh này, anh không nghe thấy bạn học Hứa nói sao?"

 

Nhìn vẻ mặt đau đớn của Hứa Thần Hi, Thẩm Tử Văn đứng bên cạnh cũng đưa tay ra, nắm lấy tay Lục Thời Ngôn.

 

"Tôi không hỏi anh."

 

Lục Thời Ngôn giận dữ vung tay, Thẩm Tử Văn không kịp đứng vững đã bị anh ta đánh ngã xuống đất.

 

Thấy Thẩm Tử Văn ngã, Hứa Thần Hi ra sức giằng tay khỏi Lục Thời Ngôn.

 

"Lục Thời Ngôn, anh đừng quá đáng!"

 

Vội vàng đỡ Thẩm Tử Văn dậy, Hứa Thần Hi dũng cảm đứng chắn trước mặt Lục Thời Ngôn.

 

"Anh ấy là ai không liên quan đến anh. Lục Thời Ngôn, chúng ta đã kết thúc rồi, tôi cũng không còn là vợ anh nữa, anh không có quyền ra lệnh cho tôi."

 

Nói xong, Hứa Thần Hi đỡ Thẩm Tử Văn quay người muốn đi thì lại bị Lục Thời Ngôn nắm c.h.ặ.t t.a.y lần nữa.

Nhớ Về Năm 1987Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đông Phương, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNgày đầu năm mới 1987.   Trong nhà ăn của khu quân đội miền Bắc, bầu không khí vốn dĩ nên náo nhiệt khi mọi người cùng xem tivi, nhưng lúc này lại tĩnh lặng đến đáng sợ.   “Hứa Thần Hi, em cố ý đúng không?”   Giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc của Lục Thời Ngôn vang lên, khiến tất cả mọi người trong nhà ăn đều rùng mình.   Hứa Thần Hi nhìn Lục Thời Ngôn đang quỳ xuống, ôm chặt Lạc Vân Sơ vào lòng, tình cảm cô dành cho anh cũng đang dần tiêu tan từng chút một.   Không nhớ đây đã là lần thứ bao nhiêu nữa. Chỉ cần có Lạc Vân Sơ xuất hiện, trong mắt Lục Thời Ngôn sẽ không thể chứa nổi bất kỳ ai khác, bao gồm cả cô – người vợ của anh.   Rõ ràng là Lạc Vân Sơ cố tình làm đổ nước sôi khi luộc bánh chẻo, nhưng Lục Thời Ngôn lại nhất quyết cho rằng đó là do Hứa Thần Hi ghen tuông, cố ý muốn làm hại “bạch nguyệt quang” trong lòng anh.   “Tôi thấy em chính là ghen tị vì Vân Sơ vừa từ nước ngoài trở về, học thức hơn em, hiểu biết hơn em, nên em mới cố tình muốn làm hại cô ấy, đúng không?”   Nghe… Một lần nữa nắm chặt đôi nhẫn cưới trong túi, Lục Thời Ngôn bước lên con đường tìm lại Hứa Thần Hi. Con đường rợp bóng cây của Đại học Nam Hậu. "Bạn học Hứa, bài học hôm nay em còn chỗ nào chưa hiểu không?" "Bài giảng của thầy Thẩm vừa hài hước lại dễ hiểu, các kiến thức thầy truyền đạt hôm nay em đều nắm được hết rồi ạ." Hứa Thần Hi nhìn Thẩm Tử Văn đang đi bên cạnh, lịch sự mỉm cười. "Ừ, vậy thì tốt, nếu có gì không hiểu, nhất định em phải hỏi thầy nhé! Nền tảng kiến thức của em còn hơi yếu, nếu các môn khác có gì không hiểu, em cũng có thể hỏi thầy, thầy biết gì sẽ giải đáp cặn kẽ cho em." "Vâng ạ, chắc chắn rồi." "Thần Hi, chuyện lần trước thầy nói với em, em..." Hai má Thẩm Tử Văn hơi ửng hồng nhìn Hứa Thần Hi, anh không ngờ rằng, trong số những sinh viên mới mà anh chủ nhiệm năm nay, lại có một cô gái mà anh đã từng giúp đỡ. “Thầy Thẩm, em đến đây thật sự là muốn học hành._Em không muốn vì những chuyện khác mà làm ảnh hưởng đến việc học của mình. Huống chi, em nghĩ, người thầy Thẩm yêu, cũng không phải là em." Nói rồi, Hứa Thần Hi định quay người đi thì bị Thẩm Tử Văn giữ lại. "Thần Hi, tôi đã nói rồi, em là em, cô ấy là cô ấy, tôi chưa bao giờ coi em là cô ấy cả." Nhìn Thẩm Tử Văn đang nắm tay mình, vội vã muốn giải thích, Hứa Thần Hi lặng lẽ thở dài trong lòng. Thật ra cô cũng không ngờ, Thẩm Tử Văn, người cô chỉ gặp thoáng qua năm xưa, lại là giáo viên vật lý của Đại học Nam Hậu. Lần đầu gặp lại, sự ngạc nhiên của cả hai là điều không cần bàn cãi. Sau này, trong quá trình tiếp xúc, Hứa Thần Hi mới biết, Thẩm Tử Văn trước đây cũng là sinh viên của Đại học Nam Hậu, chỉ là sau này anh đã ra nước ngoài du học. Sau khi học thành tài trở về nước, nhận lời mời của hiệu trưởng Đại học Nam Hậu, anh đã đến làm giáo viên vật lý tại đây. Ban đầu, Hứa Thần Hi chỉ cảm thấy gặp được người đồng hương ở nơi đất khách quê người là một điều may mắn, nên cô đã thân thiết với Thẩm Tử Văn hơn. Nhưng sau này Hứa Thần Hi mới nhận ra, tình cảm mà người đồng hương này dành cho cô không hề đơn thuần như cô nghĩ. Thời đại học, Thẩm Tử Văn từng có một người yêu sâu đậm, và người này, trùng hợp lại có ngoại hình rất giống Hứa Thần Hi. Đúng là chuyện lạ không thiếu, khi biết chuyện này, Hứa Thần Hi chỉ thấy một chuyện trớ trêu như vậy lại một lần nữa xảy ra với mình. Tại sao mọi sự yêu thương cô nhận được, đều phải dựa trên hình bóng của một người phụ nữ khác? Cô dứt khoát từ chối sự theo đuổi của Thẩm Tử Văn. Nhưng ai ngờ, Thẩm Tử Văn lại không ngừng đeo đuổi cô. "Thầy Thẩm, thầy là một người thầy tốt, thật sự đấy." Gỡ tay Thẩm Tử Văn ra khỏi tay mình, Hứa Thần Hi quay người muốn rời đi. Nhưng đúng lúc đó, cô nhìn thấy Lục Thời Ngôn đang đứng dưới bóng cây, sắc mặt u ám. Lục Thời Ngôn sải bước đến trước mặt Hứa Thần Hi, nắm chặt lấy tay cô: "Anh ta rốt cuộc là ai?" Giọng Lục Thời Ngôn khàn khàn, pha lẫn sự run rẩy. Anh sợ, anh sợ Hứa Thần Hi sẽ nói ra cái đáp án mà anh đang nghĩ đến trong lòng. "Lục Thời Ngôn? Sao anh lại ở đây?" Nhìn Lục Thời Ngôn ở ngay sát bên, đôi mắt hơi đỏ hoe, lòng Hứa Thần Hi đầy vẻ nghi hoặc. "Nói cho anh biết, anh ta là ai?" Lục Thời Ngôn lại siết c.h.ặ.t t.a.y hơn, lần này anh nghe thấy tiếng Hứa Thần Hi khẽ kêu đau. "Lục Thời Ngôn, anh buông tay tôi ra, đau quá!" "Vị tiên sinh này, anh không nghe thấy bạn học Hứa nói sao?" Nhìn vẻ mặt đau đớn của Hứa Thần Hi, Thẩm Tử Văn đứng bên cạnh cũng đưa tay ra, nắm lấy tay Lục Thời Ngôn. "Tôi không hỏi anh." Lục Thời Ngôn giận dữ vung tay, Thẩm Tử Văn không kịp đứng vững đã bị anh ta đánh ngã xuống đất. Thấy Thẩm Tử Văn ngã, Hứa Thần Hi ra sức giằng tay khỏi Lục Thời Ngôn. "Lục Thời Ngôn, anh đừng quá đáng!" Vội vàng đỡ Thẩm Tử Văn dậy, Hứa Thần Hi dũng cảm đứng chắn trước mặt Lục Thời Ngôn. "Anh ấy là ai không liên quan đến anh. Lục Thời Ngôn, chúng ta đã kết thúc rồi, tôi cũng không còn là vợ anh nữa, anh không có quyền ra lệnh cho tôi." Nói xong, Hứa Thần Hi đỡ Thẩm Tử Văn quay người muốn đi thì lại bị Lục Thời Ngôn nắm c.h.ặ.t t.a.y lần nữa.

Chương 18: Chương 18