"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 4: Chương 4
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Được sự đồng ý của người đàn ông, Tô Ý nhanh chóng cảm ơn và vội vàng mở cửa xe phía sau ngồi vào trong.Sắp vào hè, lại đúng giữa trưa, quần trên người Tô Ý đã khô một nửa.Nhưng hai b.í.m tóc dài và dày vẫn còn nhỏ nước, Tô Ý sợ làm bẩn xe người ta nên mở cửa sổ ra vắt nước, rồi tháo b.í.m tóc ra dựa vào cửa sổ hong khô.Chu Cận Xuyên còn đang suy nghĩ về câu nói vừa rồi, theo bản năng liếc nhìn kính chiếu hậu.Chỉ thấy cô gái có mái tóc dài đen nhánh xõa xuống, bị gió thổi bay che lấp gương mặt thoắt ẩn thoắt hiện, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thật đáng thương.Chu Cận Xuyên nhanh chóng thu hồi ánh mắt, trong lòng không khỏi cười thầm, vừa rồi lúc đánh người chẳng phải rất dữ dội sao?Tô Ý căn bản không để ý đến ánh mắt của người đàn ông phía trước, hong tóc một lúc thấy tóc đã khô một nửa thì quay cửa sổ lên.Thời tiết Tây Bắc khô hanh ít mưa, bên ngoài lại là đường đất, xe vừa chạy qua là bụi bay mù mịt.Vừa nãy bụi làm mắt cô đau rát, phải dụi mãi mới đỡ.Lúc này cô nửa nhắm mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi, tiện thể sắp xếp lại những người mà nguyên chủ quen biết.Sau đó phát hiện ra một cách bi thương rằng bây giờ người duy nhất cô có thể dựa vào, người đối xử với nguyên chủ không tệ lắm, chỉ có người chồng sắp cưới của nguyên chủ - Tần Vân Phong.Có lẽ đây cũng là lý do nguyên chủ cãi nhau với gia đình, một mình chạy đến tìm anh ta.Nhưng người chồng sắp cưới này đã hai năm không gặp, không biết bây giờ còn có thể tin cậy được không?Nhưng mà hiện tại cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể gặp rồi tính sau.Khi ba người đến nơi đóng quân thì đã gần hoàng hôn.Chu Cận Xuyên bảo Tạ Tiểu Quân dừng xe cách đó xa xa.DTVTô Ý hiểu ý, vui vẻ xuống xe: “Cảm ơn hai đồng chí giải phóng quân! Sau này tôi nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp!"Trong giọng nói của Chu Cận Xuyên mang theo một chút cảnh cáo: “Báo đáp thì miễn đi, chuyện hôm nay không cần nhắc với bất kỳ ai."Tô Ý kinh ngạc nhìn anh một cái, lập tức hiểu ra.Cô chắp tay cúi người thật sâu: “Hiểu rồi, tôi nhất định giữ kín miệng, xin lãnh đạo yên tâm."Chu Cận Xuyên khẽ gật đầu, ánh mắt hướng về phía trước: “Đi thôi!".
Được sự đồng ý của người đàn ông, Tô Ý nhanh chóng cảm ơn và vội vàng mở cửa xe phía sau ngồi vào trong.
Sắp vào hè, lại đúng giữa trưa, quần trên người Tô Ý đã khô một nửa.
Nhưng hai b.í.m tóc dài và dày vẫn còn nhỏ nước, Tô Ý sợ làm bẩn xe người ta nên mở cửa sổ ra vắt nước, rồi tháo b.í.m tóc ra dựa vào cửa sổ hong khô.
Chu Cận Xuyên còn đang suy nghĩ về câu nói vừa rồi, theo bản năng liếc nhìn kính chiếu hậu.
Chỉ thấy cô gái có mái tóc dài đen nhánh xõa xuống, bị gió thổi bay che lấp gương mặt thoắt ẩn thoắt hiện, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thật đáng thương.
Chu Cận Xuyên nhanh chóng thu hồi ánh mắt, trong lòng không khỏi cười thầm, vừa rồi lúc đánh người chẳng phải rất dữ dội sao?
Tô Ý căn bản không để ý đến ánh mắt của người đàn ông phía trước, hong tóc một lúc thấy tóc đã khô một nửa thì quay cửa sổ lên.
Thời tiết Tây Bắc khô hanh ít mưa, bên ngoài lại là đường đất, xe vừa chạy qua là bụi bay mù mịt.
Vừa nãy bụi làm mắt cô đau rát, phải dụi mãi mới đỡ.
Lúc này cô nửa nhắm mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi, tiện thể sắp xếp lại những người mà nguyên chủ quen biết.
Sau đó phát hiện ra một cách bi thương rằng bây giờ người duy nhất cô có thể dựa vào, người đối xử với nguyên chủ không tệ lắm, chỉ có người chồng sắp cưới của nguyên chủ - Tần Vân Phong.
Có lẽ đây cũng là lý do nguyên chủ cãi nhau với gia đình, một mình chạy đến tìm anh ta.
Nhưng người chồng sắp cưới này đã hai năm không gặp, không biết bây giờ còn có thể tin cậy được không?
Nhưng mà hiện tại cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể gặp rồi tính sau.
Khi ba người đến nơi đóng quân thì đã gần hoàng hôn.
Chu Cận Xuyên bảo Tạ Tiểu Quân dừng xe cách đó xa xa.
DTV
Tô Ý hiểu ý, vui vẻ xuống xe: “Cảm ơn hai đồng chí giải phóng quân! Sau này tôi nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp!"
Trong giọng nói của Chu Cận Xuyên mang theo một chút cảnh cáo: “Báo đáp thì miễn đi, chuyện hôm nay không cần nhắc với bất kỳ ai."
Tô Ý kinh ngạc nhìn anh một cái, lập tức hiểu ra.
Cô chắp tay cúi người thật sâu: “Hiểu rồi, tôi nhất định giữ kín miệng, xin lãnh đạo yên tâm."
Chu Cận Xuyên khẽ gật đầu, ánh mắt hướng về phía trước: “Đi thôi!".
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Được sự đồng ý của người đàn ông, Tô Ý nhanh chóng cảm ơn và vội vàng mở cửa xe phía sau ngồi vào trong.Sắp vào hè, lại đúng giữa trưa, quần trên người Tô Ý đã khô một nửa.Nhưng hai b.í.m tóc dài và dày vẫn còn nhỏ nước, Tô Ý sợ làm bẩn xe người ta nên mở cửa sổ ra vắt nước, rồi tháo b.í.m tóc ra dựa vào cửa sổ hong khô.Chu Cận Xuyên còn đang suy nghĩ về câu nói vừa rồi, theo bản năng liếc nhìn kính chiếu hậu.Chỉ thấy cô gái có mái tóc dài đen nhánh xõa xuống, bị gió thổi bay che lấp gương mặt thoắt ẩn thoắt hiện, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thật đáng thương.Chu Cận Xuyên nhanh chóng thu hồi ánh mắt, trong lòng không khỏi cười thầm, vừa rồi lúc đánh người chẳng phải rất dữ dội sao?Tô Ý căn bản không để ý đến ánh mắt của người đàn ông phía trước, hong tóc một lúc thấy tóc đã khô một nửa thì quay cửa sổ lên.Thời tiết Tây Bắc khô hanh ít mưa, bên ngoài lại là đường đất, xe vừa chạy qua là bụi bay mù mịt.Vừa nãy bụi làm mắt cô đau rát, phải dụi mãi mới đỡ.Lúc này cô nửa nhắm mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi, tiện thể sắp xếp lại những người mà nguyên chủ quen biết.Sau đó phát hiện ra một cách bi thương rằng bây giờ người duy nhất cô có thể dựa vào, người đối xử với nguyên chủ không tệ lắm, chỉ có người chồng sắp cưới của nguyên chủ - Tần Vân Phong.Có lẽ đây cũng là lý do nguyên chủ cãi nhau với gia đình, một mình chạy đến tìm anh ta.Nhưng người chồng sắp cưới này đã hai năm không gặp, không biết bây giờ còn có thể tin cậy được không?Nhưng mà hiện tại cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể gặp rồi tính sau.Khi ba người đến nơi đóng quân thì đã gần hoàng hôn.Chu Cận Xuyên bảo Tạ Tiểu Quân dừng xe cách đó xa xa.DTVTô Ý hiểu ý, vui vẻ xuống xe: “Cảm ơn hai đồng chí giải phóng quân! Sau này tôi nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp!"Trong giọng nói của Chu Cận Xuyên mang theo một chút cảnh cáo: “Báo đáp thì miễn đi, chuyện hôm nay không cần nhắc với bất kỳ ai."Tô Ý kinh ngạc nhìn anh một cái, lập tức hiểu ra.Cô chắp tay cúi người thật sâu: “Hiểu rồi, tôi nhất định giữ kín miệng, xin lãnh đạo yên tâm."Chu Cận Xuyên khẽ gật đầu, ánh mắt hướng về phía trước: “Đi thôi!".