Tác giả:

"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…

Chương 31: Chương 31

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Diệp Noãn Noãn thấy Tô Ý vui vẻ như vậy, không nhịn được mà dũng cảm hỏi: “Chị Tô, hôm nay em và anh ở trong sân nhìn thấy chị.”“Anh nói rằng họ bắt nạt chị, nhưng chị Tô rất dũng cảm, không khóc.”Tô Ý ngượng ngùng cười.Chu Cận Xuyên thực ra cũng thấy thắc mắc, liền thử hỏi: “Đồng chí Tô, hình như sau khi cô hủy hôn không buồn chút nào?”Tô Ý nhếch mép cười: “Cũng buồn chứ, nhưng không còn cách nào, con người phải nhìn về phía trước mà.”[Loại đàn ông cặn bã đó, buồn vì anh ta dù chỉ một giây cũng là có lỗi với bản thân mình.][Mình sẽ biến nỗi buồn thành khẩu vị, đàn ông nào có ngon bằng cơm được.]Chu Cận Xuyên cúi đầu ăn cơm, trong lúc mọi người không nhìn thấy, khóe miệng anh cong lên một chút.Bây giờ anh đã bắt đầu dần dần nắm được quy luật, những lời trong lòng của cô hầu hết là xuất hiện khi cô nói một đằng nghĩ một nẻo hoặc đang than thở.Phần cơm còn lại, Chu Cận Xuyên và Diệp Tiểu Vũ đều cố gắng ăn hết, ngay cả nước sốt của thịt kho cũng được trộn vào cơm ăn sạch.Mọi người vừa chuẩn bị dọn dẹp, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa gấp gáp.Tô Ý không tiện ra ngoài, liền chủ động đề nghị mình quay vào bếp rửa chén.Chu Cận Xuyên đứng dậy mở cửa, phát hiện người đến là chị Lưu, người bình thường chịu trách nhiệm chăm sóc Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn.Còn kéo theo hai đứa trẻ đến cùng.Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn vừa thấy, vội vàng sợ hãi trốn vào bếp.Tô Ý thắc mắc, nhìn qua cửa sổ một cái: “Là hai đứa trẻ đó? Đây là đưa người nhà đến tận cửa để mách tội sao? Sao đoàn trưởng Chu lại khách sáo với chị Lưu đó như vậy?”Diệp Tiểu Vũ mím môi nói: “Dì ấy là người thường chăm sóc tụi em, chú Chu mỗi tháng trả cho dì ấy ba mươi đồng.”Tô Ý bừng tỉnh, lập tức hiểu ra gần hết.Sau đó nghe thấy Chu Cận Xuyên gọi hai đứa trẻ ra ngoài.Tô Ý vỗ vỗ hai đứa trẻ: “Đi thôi, có đoàn trưởng Chu ở đây, các em cứ yên tâm nói hết mọi chuyện hôm nay ra, đừng sợ!”DTV“Người ta đều là sợ mạnh h.i.ế.p yếu, không nên làm quả hồng mềm, phải làm viên đá mà chị đã ném ra hôm nay, người ta mới không dám bắt nạt các em!”Diệp Tiểu Vũ gật đầu, kéo Diệp Noãn Noãn bước ra ngoài..

Diệp Noãn Noãn thấy Tô Ý vui vẻ như vậy, không nhịn được mà dũng cảm hỏi: “Chị Tô, hôm nay em và anh ở trong sân nhìn thấy chị.”

“Anh nói rằng họ bắt nạt chị, nhưng chị Tô rất dũng cảm, không khóc.”

Tô Ý ngượng ngùng cười.

Chu Cận Xuyên thực ra cũng thấy thắc mắc, liền thử hỏi: “Đồng chí Tô, hình như sau khi cô hủy hôn không buồn chút nào?”

Tô Ý nhếch mép cười: “Cũng buồn chứ, nhưng không còn cách nào, con người phải nhìn về phía trước mà.”

[Loại đàn ông cặn bã đó, buồn vì anh ta dù chỉ một giây cũng là có lỗi với bản thân mình.]

[Mình sẽ biến nỗi buồn thành khẩu vị, đàn ông nào có ngon bằng cơm được.]

Chu Cận Xuyên cúi đầu ăn cơm, trong lúc mọi người không nhìn thấy, khóe miệng anh cong lên một chút.

Bây giờ anh đã bắt đầu dần dần nắm được quy luật, những lời trong lòng của cô hầu hết là xuất hiện khi cô nói một đằng nghĩ một nẻo hoặc đang than thở.

Phần cơm còn lại, Chu Cận Xuyên và Diệp Tiểu Vũ đều cố gắng ăn hết, ngay cả nước sốt của thịt kho cũng được trộn vào cơm ăn sạch.

Mọi người vừa chuẩn bị dọn dẹp, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa gấp gáp.

Tô Ý không tiện ra ngoài, liền chủ động đề nghị mình quay vào bếp rửa chén.

Chu Cận Xuyên đứng dậy mở cửa, phát hiện người đến là chị Lưu, người bình thường chịu trách nhiệm chăm sóc Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn.

Còn kéo theo hai đứa trẻ đến cùng.

Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn vừa thấy, vội vàng sợ hãi trốn vào bếp.

Tô Ý thắc mắc, nhìn qua cửa sổ một cái: “Là hai đứa trẻ đó? Đây là đưa người nhà đến tận cửa để mách tội sao? Sao đoàn trưởng Chu lại khách sáo với chị Lưu đó như vậy?”

Diệp Tiểu Vũ mím môi nói: “Dì ấy là người thường chăm sóc tụi em, chú Chu mỗi tháng trả cho dì ấy ba mươi đồng.”

Tô Ý bừng tỉnh, lập tức hiểu ra gần hết.

Sau đó nghe thấy Chu Cận Xuyên gọi hai đứa trẻ ra ngoài.

Tô Ý vỗ vỗ hai đứa trẻ: “Đi thôi, có đoàn trưởng Chu ở đây, các em cứ yên tâm nói hết mọi chuyện hôm nay ra, đừng sợ!”

DTV

“Người ta đều là sợ mạnh h.i.ế.p yếu, không nên làm quả hồng mềm, phải làm viên đá mà chị đã ném ra hôm nay, người ta mới không dám bắt nạt các em!”

Diệp Tiểu Vũ gật đầu, kéo Diệp Noãn Noãn bước ra ngoài..

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Diệp Noãn Noãn thấy Tô Ý vui vẻ như vậy, không nhịn được mà dũng cảm hỏi: “Chị Tô, hôm nay em và anh ở trong sân nhìn thấy chị.”“Anh nói rằng họ bắt nạt chị, nhưng chị Tô rất dũng cảm, không khóc.”Tô Ý ngượng ngùng cười.Chu Cận Xuyên thực ra cũng thấy thắc mắc, liền thử hỏi: “Đồng chí Tô, hình như sau khi cô hủy hôn không buồn chút nào?”Tô Ý nhếch mép cười: “Cũng buồn chứ, nhưng không còn cách nào, con người phải nhìn về phía trước mà.”[Loại đàn ông cặn bã đó, buồn vì anh ta dù chỉ một giây cũng là có lỗi với bản thân mình.][Mình sẽ biến nỗi buồn thành khẩu vị, đàn ông nào có ngon bằng cơm được.]Chu Cận Xuyên cúi đầu ăn cơm, trong lúc mọi người không nhìn thấy, khóe miệng anh cong lên một chút.Bây giờ anh đã bắt đầu dần dần nắm được quy luật, những lời trong lòng của cô hầu hết là xuất hiện khi cô nói một đằng nghĩ một nẻo hoặc đang than thở.Phần cơm còn lại, Chu Cận Xuyên và Diệp Tiểu Vũ đều cố gắng ăn hết, ngay cả nước sốt của thịt kho cũng được trộn vào cơm ăn sạch.Mọi người vừa chuẩn bị dọn dẹp, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa gấp gáp.Tô Ý không tiện ra ngoài, liền chủ động đề nghị mình quay vào bếp rửa chén.Chu Cận Xuyên đứng dậy mở cửa, phát hiện người đến là chị Lưu, người bình thường chịu trách nhiệm chăm sóc Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn.Còn kéo theo hai đứa trẻ đến cùng.Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn vừa thấy, vội vàng sợ hãi trốn vào bếp.Tô Ý thắc mắc, nhìn qua cửa sổ một cái: “Là hai đứa trẻ đó? Đây là đưa người nhà đến tận cửa để mách tội sao? Sao đoàn trưởng Chu lại khách sáo với chị Lưu đó như vậy?”Diệp Tiểu Vũ mím môi nói: “Dì ấy là người thường chăm sóc tụi em, chú Chu mỗi tháng trả cho dì ấy ba mươi đồng.”Tô Ý bừng tỉnh, lập tức hiểu ra gần hết.Sau đó nghe thấy Chu Cận Xuyên gọi hai đứa trẻ ra ngoài.Tô Ý vỗ vỗ hai đứa trẻ: “Đi thôi, có đoàn trưởng Chu ở đây, các em cứ yên tâm nói hết mọi chuyện hôm nay ra, đừng sợ!”DTV“Người ta đều là sợ mạnh h.i.ế.p yếu, không nên làm quả hồng mềm, phải làm viên đá mà chị đã ném ra hôm nay, người ta mới không dám bắt nạt các em!”Diệp Tiểu Vũ gật đầu, kéo Diệp Noãn Noãn bước ra ngoài..

Chương 31: Chương 31