"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 35: Chương 35
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Anh em Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn nghe lời của Tô Ý, không kìm được bật khóc.Mọi người thấy vậy, không khỏi đau lòng, nhớ lại hoàn cảnh của hai đứa trẻ.Đầu năm khi gia đình chúng gặp chuyện, mọi người còn rất quan tâm, thỉnh thoảng giúp đỡ chăm sóc, gửi đồ ăn.Nhưng thời gian trôi qua, dần dần quên lãng.Chỉ có Đoàn trưởng Chu vẫn luôn chi phòng, chi tiền tìm người chăm sóc, chưa từng oán trách điều gì.Chu Cận Xuyên nhìn vết sưng đỏ trên cánh tay của Tiểu Vũ, tuy không nghiêm trọng như Tô Ý nói nhưng cũng cảm thấy rất chướng mắt.Là người giám hộ của hai đứa trẻ, không biết chúng bị bắt nạt bên ngoài đã đành, còn không nhận ra chúng bị thương.Tất cả đều là do anh quá bận, không quan tâm đến hai đứa bé, tưởng rằng có sự che chở của mình thì trong đại viện sẽ không ai dám bắt nạt chúng.Không ngờ những kẻ bắt nạt chính là người nhà của chị Lưu, người chăm sóc chúng hàng ngày!Ngẫm lại những lời dễ nghe cô ta nói trước mặt, càng nghĩ càng cảm thấy đó đều là diễn kịch là ở trước mặt anh.DTVLại cẩn thận nghĩ lại tình huống trong nhà, còn cả tình trạng dinh dưỡng của hai đứa trẻ, lập tức hiểu ra vấn đề.Thấy mặt mày Chu Cận Xuyên đen lại, chưa kịp để anh mở miệng, chị Lưu đã nhận lỗi trước."Đoàn trưởng Chu, tất cả chỉ là trò đùa giữa trẻ con, tôi hoàn toàn không biết gì cả!""Anh yên tâm, sau khi về nhà tôi sẽ dạy bảo hai đứa trẻ thật tốt, đảm bảo không dám bắt nạt Tiểu Vũ và Noãn Noãn nữa!"Nói xong, cô ta kéo hai đứa trẻ định đánh.Tô Ý hứng thú góp vui: "Dì Lưu, ở đây có gậy, đánh bằng tay đau lắm."Chị Lưu sững người một lúc, ngẩng đầu lên, không tin nổi: “Đoàn trưởng Chu đều gọi tôi là chị Lưu."Tô Ý nháy mắt: “Không sai, hai đứa trẻ gọi tôi là chị, tôi cũng gọi theo vậy.""Dì Lưu, tôi không biết Đoàn trưởng Chu trả bao nhiêu tiền cho dì? Có phải tiền quá ít? Vì vậy Tiểu Vũ và Noãn Noãn mới gầy yếu như vậy.Tối nay tôi giúp nấu cơm thấy trong nhà gạo bột đã cạn."Nghe vậy, mọi người đều ồn ào bảo vệ Đoàn trưởng Chu."Đoàn trưởng Chu trả cho cô ta 20 đồng mỗi tháng, sao có thể không đủ, 10 đồng là đủ cho hai đứa ăn no rồi.""Đúng vậy, tuần trước Đoàn trưởng Chu đi, tôi còn thấy anh ấy bảo Tạ Tiểu Quân mang gạo bột về, sao có thể cạn được?".
Anh em Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn nghe lời của Tô Ý, không kìm được bật khóc.
Mọi người thấy vậy, không khỏi đau lòng, nhớ lại hoàn cảnh của hai đứa trẻ.
Đầu năm khi gia đình chúng gặp chuyện, mọi người còn rất quan tâm, thỉnh thoảng giúp đỡ chăm sóc, gửi đồ ăn.
Nhưng thời gian trôi qua, dần dần quên lãng.
Chỉ có Đoàn trưởng Chu vẫn luôn chi phòng, chi tiền tìm người chăm sóc, chưa từng oán trách điều gì.
Chu Cận Xuyên nhìn vết sưng đỏ trên cánh tay của Tiểu Vũ, tuy không nghiêm trọng như Tô Ý nói nhưng cũng cảm thấy rất chướng mắt.
Là người giám hộ của hai đứa trẻ, không biết chúng bị bắt nạt bên ngoài đã đành, còn không nhận ra chúng bị thương.
Tất cả đều là do anh quá bận, không quan tâm đến hai đứa bé, tưởng rằng có sự che chở của mình thì trong đại viện sẽ không ai dám bắt nạt chúng.
Không ngờ những kẻ bắt nạt chính là người nhà của chị Lưu, người chăm sóc chúng hàng ngày!
Ngẫm lại những lời dễ nghe cô ta nói trước mặt, càng nghĩ càng cảm thấy đó đều là diễn kịch là ở trước mặt anh.
DTV
Lại cẩn thận nghĩ lại tình huống trong nhà, còn cả tình trạng dinh dưỡng của hai đứa trẻ, lập tức hiểu ra vấn đề.
Thấy mặt mày Chu Cận Xuyên đen lại, chưa kịp để anh mở miệng, chị Lưu đã nhận lỗi trước.
"Đoàn trưởng Chu, tất cả chỉ là trò đùa giữa trẻ con, tôi hoàn toàn không biết gì cả!"
"Anh yên tâm, sau khi về nhà tôi sẽ dạy bảo hai đứa trẻ thật tốt, đảm bảo không dám bắt nạt Tiểu Vũ và Noãn Noãn nữa!"
Nói xong, cô ta kéo hai đứa trẻ định đánh.
Tô Ý hứng thú góp vui: "Dì Lưu, ở đây có gậy, đánh bằng tay đau lắm."
Chị Lưu sững người một lúc, ngẩng đầu lên, không tin nổi: “Đoàn trưởng Chu đều gọi tôi là chị Lưu."
Tô Ý nháy mắt: “Không sai, hai đứa trẻ gọi tôi là chị, tôi cũng gọi theo vậy."
"Dì Lưu, tôi không biết Đoàn trưởng Chu trả bao nhiêu tiền cho dì? Có phải tiền quá ít? Vì vậy Tiểu Vũ và Noãn Noãn mới gầy yếu như vậy.
Tối nay tôi giúp nấu cơm thấy trong nhà gạo bột đã cạn."
Nghe vậy, mọi người đều ồn ào bảo vệ Đoàn trưởng Chu.
"Đoàn trưởng Chu trả cho cô ta 20 đồng mỗi tháng, sao có thể không đủ, 10 đồng là đủ cho hai đứa ăn no rồi."
"Đúng vậy, tuần trước Đoàn trưởng Chu đi, tôi còn thấy anh ấy bảo Tạ Tiểu Quân mang gạo bột về, sao có thể cạn được?".
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Anh em Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn nghe lời của Tô Ý, không kìm được bật khóc.Mọi người thấy vậy, không khỏi đau lòng, nhớ lại hoàn cảnh của hai đứa trẻ.Đầu năm khi gia đình chúng gặp chuyện, mọi người còn rất quan tâm, thỉnh thoảng giúp đỡ chăm sóc, gửi đồ ăn.Nhưng thời gian trôi qua, dần dần quên lãng.Chỉ có Đoàn trưởng Chu vẫn luôn chi phòng, chi tiền tìm người chăm sóc, chưa từng oán trách điều gì.Chu Cận Xuyên nhìn vết sưng đỏ trên cánh tay của Tiểu Vũ, tuy không nghiêm trọng như Tô Ý nói nhưng cũng cảm thấy rất chướng mắt.Là người giám hộ của hai đứa trẻ, không biết chúng bị bắt nạt bên ngoài đã đành, còn không nhận ra chúng bị thương.Tất cả đều là do anh quá bận, không quan tâm đến hai đứa bé, tưởng rằng có sự che chở của mình thì trong đại viện sẽ không ai dám bắt nạt chúng.Không ngờ những kẻ bắt nạt chính là người nhà của chị Lưu, người chăm sóc chúng hàng ngày!Ngẫm lại những lời dễ nghe cô ta nói trước mặt, càng nghĩ càng cảm thấy đó đều là diễn kịch là ở trước mặt anh.DTVLại cẩn thận nghĩ lại tình huống trong nhà, còn cả tình trạng dinh dưỡng của hai đứa trẻ, lập tức hiểu ra vấn đề.Thấy mặt mày Chu Cận Xuyên đen lại, chưa kịp để anh mở miệng, chị Lưu đã nhận lỗi trước."Đoàn trưởng Chu, tất cả chỉ là trò đùa giữa trẻ con, tôi hoàn toàn không biết gì cả!""Anh yên tâm, sau khi về nhà tôi sẽ dạy bảo hai đứa trẻ thật tốt, đảm bảo không dám bắt nạt Tiểu Vũ và Noãn Noãn nữa!"Nói xong, cô ta kéo hai đứa trẻ định đánh.Tô Ý hứng thú góp vui: "Dì Lưu, ở đây có gậy, đánh bằng tay đau lắm."Chị Lưu sững người một lúc, ngẩng đầu lên, không tin nổi: “Đoàn trưởng Chu đều gọi tôi là chị Lưu."Tô Ý nháy mắt: “Không sai, hai đứa trẻ gọi tôi là chị, tôi cũng gọi theo vậy.""Dì Lưu, tôi không biết Đoàn trưởng Chu trả bao nhiêu tiền cho dì? Có phải tiền quá ít? Vì vậy Tiểu Vũ và Noãn Noãn mới gầy yếu như vậy.Tối nay tôi giúp nấu cơm thấy trong nhà gạo bột đã cạn."Nghe vậy, mọi người đều ồn ào bảo vệ Đoàn trưởng Chu."Đoàn trưởng Chu trả cho cô ta 20 đồng mỗi tháng, sao có thể không đủ, 10 đồng là đủ cho hai đứa ăn no rồi.""Đúng vậy, tuần trước Đoàn trưởng Chu đi, tôi còn thấy anh ấy bảo Tạ Tiểu Quân mang gạo bột về, sao có thể cạn được?".