"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 47: Chương 47
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tần Vân Phong gật đầu: “Anh sẽ đi tìm cô ta ngay bây giờ.Em yên tâm! Qua một đêm, giờ chắc cô ta cũng hối hận rồi!"Nói xong, Tần Vân Phong định đạp xe đi.Bạch Nhược Lâm vội gọi lại: “Anh định tìm ở đâu?"Tần Vân Phong ngẩn ra: “Đi tìm ở nhà khách thị trấn."Bạch Nhược Lâm mím môi: “Anh nên tìm ở cổng hoặc ven đường xem.Không có thư giới thiệu, cô ta chắc chắn không ở được nhà khách."Tần Vân Phong không tin quay đầu nhìn Bạch Nhược Lâm.Thấy cô ta tự tin, anh ta mới phản ứng kịp.Hóa ra cô ta đã biết Tô Ý không ở được nhà khách nên mới dặn anh ta không ra ngoài nếu Tô Ý liên lạc, cũng không cho phép anh ta được ra ngoài.Anh ta vốn nghĩ Bạch Nhược Lâm luôn kiêu ngạo, không ngờ cũng biết dùng mưu kế sao?Bạch Nhược Lâm cắn môi: “Anh Tần, anh không trách em chứ? Hôm qua em thật sự tức giận quá."DTVTần Vân Phong hạ mắt, thôi, cô ta cũng vì quá quan tâm đến mình.Phụ nữ có chút ghen tuông cũng là bình thường."Em đừng nghĩ lung tung, đúng là phải cho cô ta nếm chút khổ sở, sao anh có thể trách em được cơ chứ?""Nhược Lâm, em giúp anh trả trước số tiền 60 đồng nợ chính ủy Vương được không? Sau này anh có sẽ trả ngay cho em, cả tiền hôm qua em bỏ ra nữa, anh sẽ không để em phải trả số tiền đó."Bạch Nhược Lâm mím môi, đành gật đầu: “Được, em biết rồi, anh mau đi lấy lại đồ đi!"Nhìn Tần Vân Phong vội vàng đạp xe đi tìm Tô Ý, lòng Bạch Nhược Lâm cảm giác rất khó chịu.Nhưng nghĩ đến hôm qua tận mắt nhìn thấy cô ra khỏi cổng, chắc chắn phải ở ngoài một đêm, lòng cô ta lại trào lên niềm vui.Tần Vân Phong đạp xe đến cổng, tìm kỹ hai bên đường nhưng không thấy người đâu.Đến nhà khách thị trấn hỏi thăm, biết được ngày hôm qua cô không ở đó.Tìm khắp thị trấn không thấy, quay về hỏi bảo vệ cũng không được gì, anh ta đành xị mặt quay lại.Bạch Nhược Lâm nghe không tìm thấy người, giọng cao lên hai phần: “Sao có thể không thấy? Chẳng lẽ cô ta đã về rồi?"Tần Vân Phong lắc đầu: “Không thể nào, không có thư giới thiệu không mua được vé tàu.Giờ anh chỉ lo cô ta có gặp chuyện gì không?"Bạch Nhược Lâm bị sự lo lắng trên mặt anh ta làm nhói lòng: “Anh Tần, có phải anh quan tâm đến cô ta không?".
Tần Vân Phong gật đầu: “Anh sẽ đi tìm cô ta ngay bây giờ.
Em yên tâm! Qua một đêm, giờ chắc cô ta cũng hối hận rồi!"
Nói xong, Tần Vân Phong định đạp xe đi.
Bạch Nhược Lâm vội gọi lại: “Anh định tìm ở đâu?"
Tần Vân Phong ngẩn ra: “Đi tìm ở nhà khách thị trấn."
Bạch Nhược Lâm mím môi: “Anh nên tìm ở cổng hoặc ven đường xem.
Không có thư giới thiệu, cô ta chắc chắn không ở được nhà khách."
Tần Vân Phong không tin quay đầu nhìn Bạch Nhược Lâm.
Thấy cô ta tự tin, anh ta mới phản ứng kịp.
Hóa ra cô ta đã biết Tô Ý không ở được nhà khách nên mới dặn anh ta không ra ngoài nếu Tô Ý liên lạc, cũng không cho phép anh ta được ra ngoài.
Anh ta vốn nghĩ Bạch Nhược Lâm luôn kiêu ngạo, không ngờ cũng biết dùng mưu kế sao?
Bạch Nhược Lâm cắn môi: “Anh Tần, anh không trách em chứ? Hôm qua em thật sự tức giận quá."
DTV
Tần Vân Phong hạ mắt, thôi, cô ta cũng vì quá quan tâm đến mình.
Phụ nữ có chút ghen tuông cũng là bình thường.
"Em đừng nghĩ lung tung, đúng là phải cho cô ta nếm chút khổ sở, sao anh có thể trách em được cơ chứ?"
"Nhược Lâm, em giúp anh trả trước số tiền 60 đồng nợ chính ủy Vương được không? Sau này anh có sẽ trả ngay cho em, cả tiền hôm qua em bỏ ra nữa, anh sẽ không để em phải trả số tiền đó."
Bạch Nhược Lâm mím môi, đành gật đầu: “Được, em biết rồi, anh mau đi lấy lại đồ đi!"
Nhìn Tần Vân Phong vội vàng đạp xe đi tìm Tô Ý, lòng Bạch Nhược Lâm cảm giác rất khó chịu.
Nhưng nghĩ đến hôm qua tận mắt nhìn thấy cô ra khỏi cổng, chắc chắn phải ở ngoài một đêm, lòng cô ta lại trào lên niềm vui.
Tần Vân Phong đạp xe đến cổng, tìm kỹ hai bên đường nhưng không thấy người đâu.
Đến nhà khách thị trấn hỏi thăm, biết được ngày hôm qua cô không ở đó.
Tìm khắp thị trấn không thấy, quay về hỏi bảo vệ cũng không được gì, anh ta đành xị mặt quay lại.
Bạch Nhược Lâm nghe không tìm thấy người, giọng cao lên hai phần: “Sao có thể không thấy? Chẳng lẽ cô ta đã về rồi?"
Tần Vân Phong lắc đầu: “Không thể nào, không có thư giới thiệu không mua được vé tàu.
Giờ anh chỉ lo cô ta có gặp chuyện gì không?"
Bạch Nhược Lâm bị sự lo lắng trên mặt anh ta làm nhói lòng: “Anh Tần, có phải anh quan tâm đến cô ta không?".
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tần Vân Phong gật đầu: “Anh sẽ đi tìm cô ta ngay bây giờ.Em yên tâm! Qua một đêm, giờ chắc cô ta cũng hối hận rồi!"Nói xong, Tần Vân Phong định đạp xe đi.Bạch Nhược Lâm vội gọi lại: “Anh định tìm ở đâu?"Tần Vân Phong ngẩn ra: “Đi tìm ở nhà khách thị trấn."Bạch Nhược Lâm mím môi: “Anh nên tìm ở cổng hoặc ven đường xem.Không có thư giới thiệu, cô ta chắc chắn không ở được nhà khách."Tần Vân Phong không tin quay đầu nhìn Bạch Nhược Lâm.Thấy cô ta tự tin, anh ta mới phản ứng kịp.Hóa ra cô ta đã biết Tô Ý không ở được nhà khách nên mới dặn anh ta không ra ngoài nếu Tô Ý liên lạc, cũng không cho phép anh ta được ra ngoài.Anh ta vốn nghĩ Bạch Nhược Lâm luôn kiêu ngạo, không ngờ cũng biết dùng mưu kế sao?Bạch Nhược Lâm cắn môi: “Anh Tần, anh không trách em chứ? Hôm qua em thật sự tức giận quá."DTVTần Vân Phong hạ mắt, thôi, cô ta cũng vì quá quan tâm đến mình.Phụ nữ có chút ghen tuông cũng là bình thường."Em đừng nghĩ lung tung, đúng là phải cho cô ta nếm chút khổ sở, sao anh có thể trách em được cơ chứ?""Nhược Lâm, em giúp anh trả trước số tiền 60 đồng nợ chính ủy Vương được không? Sau này anh có sẽ trả ngay cho em, cả tiền hôm qua em bỏ ra nữa, anh sẽ không để em phải trả số tiền đó."Bạch Nhược Lâm mím môi, đành gật đầu: “Được, em biết rồi, anh mau đi lấy lại đồ đi!"Nhìn Tần Vân Phong vội vàng đạp xe đi tìm Tô Ý, lòng Bạch Nhược Lâm cảm giác rất khó chịu.Nhưng nghĩ đến hôm qua tận mắt nhìn thấy cô ra khỏi cổng, chắc chắn phải ở ngoài một đêm, lòng cô ta lại trào lên niềm vui.Tần Vân Phong đạp xe đến cổng, tìm kỹ hai bên đường nhưng không thấy người đâu.Đến nhà khách thị trấn hỏi thăm, biết được ngày hôm qua cô không ở đó.Tìm khắp thị trấn không thấy, quay về hỏi bảo vệ cũng không được gì, anh ta đành xị mặt quay lại.Bạch Nhược Lâm nghe không tìm thấy người, giọng cao lên hai phần: “Sao có thể không thấy? Chẳng lẽ cô ta đã về rồi?"Tần Vân Phong lắc đầu: “Không thể nào, không có thư giới thiệu không mua được vé tàu.Giờ anh chỉ lo cô ta có gặp chuyện gì không?"Bạch Nhược Lâm bị sự lo lắng trên mặt anh ta làm nhói lòng: “Anh Tần, có phải anh quan tâm đến cô ta không?".