"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 49: Chương 49
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tô Ý cũng cười chào hỏi: “Chị Diêu, em mang cuốc đến cho chị! Không ngờ chị Trịnh cũng ở đây, vừa hay em mới nấu trứng luộc, mang qua cho hai chị thử xem."Chị Diêu cười nói: “Chúng tôi lớn hơn cô mười mấy tuổi, gọi là chị có chút không hợp lắm!"Tô Ý mỉm cười: “Thật vậy sao? Em còn cứ tưởng các chị cũng chỉ hơn hai mươi tuổi thôi! Thấy các chị còn trẻ thế này, gọi cô thì em không thể nào nói ra được."Hai người thấy Tô Ý miệng lưỡi ngọt ngào, cũng cười không ngớt.Chị Trịnh đứng dậy nhận lấy trứng luộc: “Từ trưa nay chúng tôi đã ngửi thấy mùi thơm từ sân nhà cô bay qua, không ngờ cô còn trẻ mà nấu ăn lại giỏi như vậy!"Nói rồi, hai người không khách sáo mà bóc một quả trứng luộc ra thử."Ừm, ngon quá! Thơm ghê!""Đúng là ngon thật, sau này Tiểu Vũ và Noãn Noãn có lộc ăn rồi!"Tô Ý tranh thủ nhìn quần áo trên máy khâu: “Không ngờ tay nghề của chị Trịnh lại tốt thế này, em thấy còn đẹp hơn quần áo may sẵn ngoài tiệm, nhìn cái viền cổ này thật là tinh xảo."Chị Trịnh được khen, có chút ngại ngùng: “Ở trong đại viện cũng không có việc gì, rảnh rỗi thì thích mày mò cái này, cái áo này là tôi làm giúp chị Diêu."Chị Diêu chợt nhớ ra: “Đồng chí Tô, cô nói hành lý của cô bị mất rồi đúng không? Vậy chẳng phải là chỉ có mỗi bộ quần áo trên người sao?"Tô Ý vâng một tiếng: “Đúng thế, hôm nay ở nhà giặt giũ, phơi phóng nên không ra ngoài được, em định ngày mai ra ngoài xem có ai bán quần áo may sẵn không."Chị Trịnh nghe vậy liền vội khuyên: “Chỗ chúng ta ở xa, quần áo may sẵn vừa đắt vừa xấu, không bằng cô mua ít vải về đây, tôi giúp cô may.""Thật sao?" Tô Ý bỗng nhiên cảm động: “Chị Trịnh, em vui quá không biết nói gì hơn, lần sau em mời chị đến nhà ăn cơm nhé?"Chị Trịnh ngoài miệng thì nói không cần khách sáo, nhưng lại có chút động lòng muốn thử tay nghề của cô nên đã đồng ý.Chị Diêu cũng được mời, cảm thấy hơi ngại.Liền hỏi cô có thiếu gì không: “Đúng rồi, tôi thấy buổi trưa cô mượn cuốc, là định xới đất sao?"Tô Ý vội giải thích: “Em thấy trong sân còn nhiều đất trống không dùng đến, nên định xới lên trồng ít rau, sau này khỏi phải mua rau, vừa tiết kiệm, lại tiện lợi hơn."
Tô Ý cũng cười chào hỏi: “Chị Diêu, em mang cuốc đến cho chị! Không ngờ chị Trịnh cũng ở đây, vừa hay em mới nấu trứng luộc, mang qua cho hai chị thử xem."
Chị Diêu cười nói: “Chúng tôi lớn hơn cô mười mấy tuổi, gọi là chị có chút không hợp lắm!"
Tô Ý mỉm cười: “Thật vậy sao? Em còn cứ tưởng các chị cũng chỉ hơn hai mươi tuổi thôi! Thấy các chị còn trẻ thế này, gọi cô thì em không thể nào nói ra được."
Hai người thấy Tô Ý miệng lưỡi ngọt ngào, cũng cười không ngớt.
Chị Trịnh đứng dậy nhận lấy trứng luộc: “Từ trưa nay chúng tôi đã ngửi thấy mùi thơm từ sân nhà cô bay qua, không ngờ cô còn trẻ mà nấu ăn lại giỏi như vậy!"
Nói rồi, hai người không khách sáo mà bóc một quả trứng luộc ra thử.
"Ừm, ngon quá! Thơm ghê!"
"Đúng là ngon thật, sau này Tiểu Vũ và Noãn Noãn có lộc ăn rồi!"
Tô Ý tranh thủ nhìn quần áo trên máy khâu: “Không ngờ tay nghề của chị Trịnh lại tốt thế này, em thấy còn đẹp hơn quần áo may sẵn ngoài tiệm, nhìn cái viền cổ này thật là tinh xảo."
Chị Trịnh được khen, có chút ngại ngùng: “Ở trong đại viện cũng không có việc gì, rảnh rỗi thì thích mày mò cái này, cái áo này là tôi làm giúp chị Diêu."
Chị Diêu chợt nhớ ra: “Đồng chí Tô, cô nói hành lý của cô bị mất rồi đúng không? Vậy chẳng phải là chỉ có mỗi bộ quần áo trên người sao?"
Tô Ý vâng một tiếng: “Đúng thế, hôm nay ở nhà giặt giũ, phơi phóng nên không ra ngoài được, em định ngày mai ra ngoài xem có ai bán quần áo may sẵn không."
Chị Trịnh nghe vậy liền vội khuyên: “Chỗ chúng ta ở xa, quần áo may sẵn vừa đắt vừa xấu, không bằng cô mua ít vải về đây, tôi giúp cô may."
"Thật sao?" Tô Ý bỗng nhiên cảm động: “Chị Trịnh, em vui quá không biết nói gì hơn, lần sau em mời chị đến nhà ăn cơm nhé?"
Chị Trịnh ngoài miệng thì nói không cần khách sáo, nhưng lại có chút động lòng muốn thử tay nghề của cô nên đã đồng ý.
Chị Diêu cũng được mời, cảm thấy hơi ngại.
Liền hỏi cô có thiếu gì không: “Đúng rồi, tôi thấy buổi trưa cô mượn cuốc, là định xới đất sao?"
Tô Ý vội giải thích: “Em thấy trong sân còn nhiều đất trống không dùng đến, nên định xới lên trồng ít rau, sau này khỏi phải mua rau, vừa tiết kiệm, lại tiện lợi hơn."
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tô Ý cũng cười chào hỏi: “Chị Diêu, em mang cuốc đến cho chị! Không ngờ chị Trịnh cũng ở đây, vừa hay em mới nấu trứng luộc, mang qua cho hai chị thử xem."Chị Diêu cười nói: “Chúng tôi lớn hơn cô mười mấy tuổi, gọi là chị có chút không hợp lắm!"Tô Ý mỉm cười: “Thật vậy sao? Em còn cứ tưởng các chị cũng chỉ hơn hai mươi tuổi thôi! Thấy các chị còn trẻ thế này, gọi cô thì em không thể nào nói ra được."Hai người thấy Tô Ý miệng lưỡi ngọt ngào, cũng cười không ngớt.Chị Trịnh đứng dậy nhận lấy trứng luộc: “Từ trưa nay chúng tôi đã ngửi thấy mùi thơm từ sân nhà cô bay qua, không ngờ cô còn trẻ mà nấu ăn lại giỏi như vậy!"Nói rồi, hai người không khách sáo mà bóc một quả trứng luộc ra thử."Ừm, ngon quá! Thơm ghê!""Đúng là ngon thật, sau này Tiểu Vũ và Noãn Noãn có lộc ăn rồi!"Tô Ý tranh thủ nhìn quần áo trên máy khâu: “Không ngờ tay nghề của chị Trịnh lại tốt thế này, em thấy còn đẹp hơn quần áo may sẵn ngoài tiệm, nhìn cái viền cổ này thật là tinh xảo."Chị Trịnh được khen, có chút ngại ngùng: “Ở trong đại viện cũng không có việc gì, rảnh rỗi thì thích mày mò cái này, cái áo này là tôi làm giúp chị Diêu."Chị Diêu chợt nhớ ra: “Đồng chí Tô, cô nói hành lý của cô bị mất rồi đúng không? Vậy chẳng phải là chỉ có mỗi bộ quần áo trên người sao?"Tô Ý vâng một tiếng: “Đúng thế, hôm nay ở nhà giặt giũ, phơi phóng nên không ra ngoài được, em định ngày mai ra ngoài xem có ai bán quần áo may sẵn không."Chị Trịnh nghe vậy liền vội khuyên: “Chỗ chúng ta ở xa, quần áo may sẵn vừa đắt vừa xấu, không bằng cô mua ít vải về đây, tôi giúp cô may.""Thật sao?" Tô Ý bỗng nhiên cảm động: “Chị Trịnh, em vui quá không biết nói gì hơn, lần sau em mời chị đến nhà ăn cơm nhé?"Chị Trịnh ngoài miệng thì nói không cần khách sáo, nhưng lại có chút động lòng muốn thử tay nghề của cô nên đã đồng ý.Chị Diêu cũng được mời, cảm thấy hơi ngại.Liền hỏi cô có thiếu gì không: “Đúng rồi, tôi thấy buổi trưa cô mượn cuốc, là định xới đất sao?"Tô Ý vội giải thích: “Em thấy trong sân còn nhiều đất trống không dùng đến, nên định xới lên trồng ít rau, sau này khỏi phải mua rau, vừa tiết kiệm, lại tiện lợi hơn."