"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 85: Chương 85
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Ông Mặc đã ở trong quân đội một tháng, cuối cùng cũng phải về thủ đô.Ban đầu, ông ấy dự định ở lại tối đa là nửa tháng.Sau đó vì quá thích nơi này và món ăn do Tô Ý nấu, ông ấy mới tham lam ở lại thêm nửa tháng.Trước khi rời đi, ông Mặc đặc biệt gọi Tô Ý đến văn phòng của mình, nói với cô về việc ông ấy phải về thủ đô.Sau đó, ông ấy lấy ra một chiếc hộp tinh xảo từ ngăn kéo, đưa cho Tô Ý: “Chiếc đồng hồ này là một chút lòng thành của tôi, cảm ơn cô đã chăm sóc tôi trong một tháng qua!”Tô Ý cúi đầu nhìn, đó là chiếc đồng hồ cổ từ nước ngoài.Mặt đồng hồ vô cùng tinh xảo và lộng lẫy, ngay cả dây đeo cũng đính đầy kim cương.Tô Ý sợ hãi lắc đầu liên tục: “Không dám, không dám, ông Mặc, món quà này quá quý giá, tôi không thể nhận!”Ông Mặc mỉm cười, sau đó giải thích: “Đây là chiếc đồng hồ tôi đã mua bằng số tiền tiết kiệm *****ên của mình vào hơn hai mươi năm trước khi còn ở nước ngoài.Ban đầu tôi định mang về nước để tặng mẹ tôi, nhưng sau đó không còn cơ hội gặp bà nữa.”“Nhiều năm qua, tôi luôn mang chiếc đồng hồ này bên mình, nó đã trở thành một nỗi lòng của tôi.Lần này trở về có thể lại được thưởng thức hương vị quen thuộc, tôi coi như đã được an ủi.Chiếc đồng hồ này, cô nhất định phải nhận lấy.”Nói xong, ông Mặc đã đỏ hoe mắt.Tô Ý có thể hiểu được cảm xúc của ông ấy, nhưng vô công bất thụ lộc.Cô đã nhận lương để nấu ăn cho ông Mặc.Nếu lén nhận món quà quý giá này, thực sự không hợp lý.Không ngờ ông Mặc còn bướng bỉnh hơn cô, gọi Chu Cận Xuyên đến để thuyết phục cô.Cuối cùng, Tô Ý mới nhận lấy món quà.Trước khi rời đi, ông Mặc còn dặn dò Chu Cận Xuyên: “Sau này đưa Tiểu Tô về thủ đô, nhất định phải đến nhà tôi ngồi chơi!”Tô Ý: Tại sao Chu Cận Xuyên lại đưa cô về thủ đô?Nhìn Tô Ý đang bối rối, ông Mặc cười đầy ẩn ý với hai người họ.“Tạm biệt!”…..Sau khi ông Mặc đi, Tô Ý phải chính thức quay lại đội ngũ lớn của nhà bếp.Khối lượng công việc nhiều hơn trước khi cô chỉ lo cho bữa ăn của ông Mặc.Nhưng may mắn là Tiểu Vũ đã được nghỉ hè, ban ngày cậu bé trông Diệp Noãn Noãn ở nhà, cô cũng yên tâm hơn.Đến trưa, hai đứa trẻ cùng nhau đến nhà ăn tìm Tô Ý ăn cơm.DTVBan đầu, đầu bếp Mã thấy tay nghề của Tô Ý nên muốn cô phụ trách một vài món nóng.Đầu bếp Vương tất nhiên không đồng ý, còn lôi kéo một vài đầu bếp khác phản đối.Đầu bếp Mã tức giận hỏi ông ấy: “Vậy ông nghĩ Tiểu Tô nên sắp xếp như thế nào?”Đầu bếp Vương suy nghĩ một lúc: “Để cô ấy phụ trách món lạnh, cùng với Tiểu Tử và Tiểu Trương.Ba người họ quan hệ tốt, cùng làm món lạnh đi!”Tô Ý nghe vậy thì mừng rỡ: “Được, tôi làm!”Đầu bếp Vương chỉ nghĩ món nóng là trọng tâm của nhà ăn, món lạnh chỉ là phụ, bán kèm thôi.Nhưng ông ấy quên mất, bây giờ là mùa hè.Nấu món lớn nóng nực làm người ta muốn tan chảy.Làm món lạnh thì thoải mái hơn nhiều!Thậm chí có món không cần nấu.Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa ban đầu còn tức giận vì sự sắp xếp của đầu bếp Vương.Nghe xong lời giải thích của Tô Ý thì lập tức chuyển buồn thành vui: “Sao em không nghĩ ra điểm này, thế này thì chúng ta lợi quá!”Trương Thiên Hoa lại lo lắng: “Nhưng nhà ăn của chúng ta có quá ít món lạnh, ít người chọn, không phải chúng ta bị gạt ra ngoài lề sao?”Tô Ý đáp lại bằng một biểu cảm an tâm: “Chuyện là do người làm.Trước đây ít người ăn là vì không ngon, chúng ta làm tốt, biết đâu vượt qua món nóng cũng không phải là không thể!”Tinh thần chiến đấu của Tô Ý cũng cổ vũ hai người kia.“Chị Tô Ý, chị bảo làm thế nào chúng em làm theo thế đó!”“Đúng, đúng, chúng em đều nghe chị!”Tô Ý vốn là người nhỏ nhất trong ba người nhưng lại trở thành người dẫn đầu.
Ông Mặc đã ở trong quân đội một tháng, cuối cùng cũng phải về thủ đô.
Ban đầu, ông ấy dự định ở lại tối đa là nửa tháng.
Sau đó vì quá thích nơi này và món ăn do Tô Ý nấu, ông ấy mới tham lam ở lại thêm nửa tháng.
Trước khi rời đi, ông Mặc đặc biệt gọi Tô Ý đến văn phòng của mình, nói với cô về việc ông ấy phải về thủ đô.
Sau đó, ông ấy lấy ra một chiếc hộp tinh xảo từ ngăn kéo, đưa cho Tô Ý: “Chiếc đồng hồ này là một chút lòng thành của tôi, cảm ơn cô đã chăm sóc tôi trong một tháng qua!”
Tô Ý cúi đầu nhìn, đó là chiếc đồng hồ cổ từ nước ngoài.
Mặt đồng hồ vô cùng tinh xảo và lộng lẫy, ngay cả dây đeo cũng đính đầy kim cương.
Tô Ý sợ hãi lắc đầu liên tục: “Không dám, không dám, ông Mặc, món quà này quá quý giá, tôi không thể nhận!”
Ông Mặc mỉm cười, sau đó giải thích: “Đây là chiếc đồng hồ tôi đã mua bằng số tiền tiết kiệm *****ên của mình vào hơn hai mươi năm trước khi còn ở nước ngoài.
Ban đầu tôi định mang về nước để tặng mẹ tôi, nhưng sau đó không còn cơ hội gặp bà nữa.”
“Nhiều năm qua, tôi luôn mang chiếc đồng hồ này bên mình, nó đã trở thành một nỗi lòng của tôi.
Lần này trở về có thể lại được thưởng thức hương vị quen thuộc, tôi coi như đã được an ủi.
Chiếc đồng hồ này, cô nhất định phải nhận lấy.”
Nói xong, ông Mặc đã đỏ hoe mắt.
Tô Ý có thể hiểu được cảm xúc của ông ấy, nhưng vô công bất thụ lộc.
Cô đã nhận lương để nấu ăn cho ông Mặc.
Nếu lén nhận món quà quý giá này, thực sự không hợp lý.
Không ngờ ông Mặc còn bướng bỉnh hơn cô, gọi Chu Cận Xuyên đến để thuyết phục cô.
Cuối cùng, Tô Ý mới nhận lấy món quà.
Trước khi rời đi, ông Mặc còn dặn dò Chu Cận Xuyên: “Sau này đưa Tiểu Tô về thủ đô, nhất định phải đến nhà tôi ngồi chơi!”
Tô Ý: Tại sao Chu Cận Xuyên lại đưa cô về thủ đô?
Nhìn Tô Ý đang bối rối, ông Mặc cười đầy ẩn ý với hai người họ.
“Tạm biệt!”
…..
Sau khi ông Mặc đi, Tô Ý phải chính thức quay lại đội ngũ lớn của nhà bếp.
Khối lượng công việc nhiều hơn trước khi cô chỉ lo cho bữa ăn của ông Mặc.
Nhưng may mắn là Tiểu Vũ đã được nghỉ hè, ban ngày cậu bé trông Diệp Noãn Noãn ở nhà, cô cũng yên tâm hơn.
Đến trưa, hai đứa trẻ cùng nhau đến nhà ăn tìm Tô Ý ăn cơm.
DTV
Ban đầu, đầu bếp Mã thấy tay nghề của Tô Ý nên muốn cô phụ trách một vài món nóng.
Đầu bếp Vương tất nhiên không đồng ý, còn lôi kéo một vài đầu bếp khác phản đối.
Đầu bếp Mã tức giận hỏi ông ấy: “Vậy ông nghĩ Tiểu Tô nên sắp xếp như thế nào?”
Đầu bếp Vương suy nghĩ một lúc: “Để cô ấy phụ trách món lạnh, cùng với Tiểu Tử và Tiểu Trương.
Ba người họ quan hệ tốt, cùng làm món lạnh đi!”
Tô Ý nghe vậy thì mừng rỡ: “Được, tôi làm!”
Đầu bếp Vương chỉ nghĩ món nóng là trọng tâm của nhà ăn, món lạnh chỉ là phụ, bán kèm thôi.
Nhưng ông ấy quên mất, bây giờ là mùa hè.
Nấu món lớn nóng nực làm người ta muốn tan chảy.
Làm món lạnh thì thoải mái hơn nhiều!
Thậm chí có món không cần nấu.
Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa ban đầu còn tức giận vì sự sắp xếp của đầu bếp Vương.
Nghe xong lời giải thích của Tô Ý thì lập tức chuyển buồn thành vui: “Sao em không nghĩ ra điểm này, thế này thì chúng ta lợi quá!”
Trương Thiên Hoa lại lo lắng: “Nhưng nhà ăn của chúng ta có quá ít món lạnh, ít người chọn, không phải chúng ta bị gạt ra ngoài lề sao?”
Tô Ý đáp lại bằng một biểu cảm an tâm: “Chuyện là do người làm.
Trước đây ít người ăn là vì không ngon, chúng ta làm tốt, biết đâu vượt qua món nóng cũng không phải là không thể!”
Tinh thần chiến đấu của Tô Ý cũng cổ vũ hai người kia.
“Chị Tô Ý, chị bảo làm thế nào chúng em làm theo thế đó!”
“Đúng, đúng, chúng em đều nghe chị!”
Tô Ý vốn là người nhỏ nhất trong ba người nhưng lại trở thành người dẫn đầu.
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Ông Mặc đã ở trong quân đội một tháng, cuối cùng cũng phải về thủ đô.Ban đầu, ông ấy dự định ở lại tối đa là nửa tháng.Sau đó vì quá thích nơi này và món ăn do Tô Ý nấu, ông ấy mới tham lam ở lại thêm nửa tháng.Trước khi rời đi, ông Mặc đặc biệt gọi Tô Ý đến văn phòng của mình, nói với cô về việc ông ấy phải về thủ đô.Sau đó, ông ấy lấy ra một chiếc hộp tinh xảo từ ngăn kéo, đưa cho Tô Ý: “Chiếc đồng hồ này là một chút lòng thành của tôi, cảm ơn cô đã chăm sóc tôi trong một tháng qua!”Tô Ý cúi đầu nhìn, đó là chiếc đồng hồ cổ từ nước ngoài.Mặt đồng hồ vô cùng tinh xảo và lộng lẫy, ngay cả dây đeo cũng đính đầy kim cương.Tô Ý sợ hãi lắc đầu liên tục: “Không dám, không dám, ông Mặc, món quà này quá quý giá, tôi không thể nhận!”Ông Mặc mỉm cười, sau đó giải thích: “Đây là chiếc đồng hồ tôi đã mua bằng số tiền tiết kiệm *****ên của mình vào hơn hai mươi năm trước khi còn ở nước ngoài.Ban đầu tôi định mang về nước để tặng mẹ tôi, nhưng sau đó không còn cơ hội gặp bà nữa.”“Nhiều năm qua, tôi luôn mang chiếc đồng hồ này bên mình, nó đã trở thành một nỗi lòng của tôi.Lần này trở về có thể lại được thưởng thức hương vị quen thuộc, tôi coi như đã được an ủi.Chiếc đồng hồ này, cô nhất định phải nhận lấy.”Nói xong, ông Mặc đã đỏ hoe mắt.Tô Ý có thể hiểu được cảm xúc của ông ấy, nhưng vô công bất thụ lộc.Cô đã nhận lương để nấu ăn cho ông Mặc.Nếu lén nhận món quà quý giá này, thực sự không hợp lý.Không ngờ ông Mặc còn bướng bỉnh hơn cô, gọi Chu Cận Xuyên đến để thuyết phục cô.Cuối cùng, Tô Ý mới nhận lấy món quà.Trước khi rời đi, ông Mặc còn dặn dò Chu Cận Xuyên: “Sau này đưa Tiểu Tô về thủ đô, nhất định phải đến nhà tôi ngồi chơi!”Tô Ý: Tại sao Chu Cận Xuyên lại đưa cô về thủ đô?Nhìn Tô Ý đang bối rối, ông Mặc cười đầy ẩn ý với hai người họ.“Tạm biệt!”…..Sau khi ông Mặc đi, Tô Ý phải chính thức quay lại đội ngũ lớn của nhà bếp.Khối lượng công việc nhiều hơn trước khi cô chỉ lo cho bữa ăn của ông Mặc.Nhưng may mắn là Tiểu Vũ đã được nghỉ hè, ban ngày cậu bé trông Diệp Noãn Noãn ở nhà, cô cũng yên tâm hơn.Đến trưa, hai đứa trẻ cùng nhau đến nhà ăn tìm Tô Ý ăn cơm.DTVBan đầu, đầu bếp Mã thấy tay nghề của Tô Ý nên muốn cô phụ trách một vài món nóng.Đầu bếp Vương tất nhiên không đồng ý, còn lôi kéo một vài đầu bếp khác phản đối.Đầu bếp Mã tức giận hỏi ông ấy: “Vậy ông nghĩ Tiểu Tô nên sắp xếp như thế nào?”Đầu bếp Vương suy nghĩ một lúc: “Để cô ấy phụ trách món lạnh, cùng với Tiểu Tử và Tiểu Trương.Ba người họ quan hệ tốt, cùng làm món lạnh đi!”Tô Ý nghe vậy thì mừng rỡ: “Được, tôi làm!”Đầu bếp Vương chỉ nghĩ món nóng là trọng tâm của nhà ăn, món lạnh chỉ là phụ, bán kèm thôi.Nhưng ông ấy quên mất, bây giờ là mùa hè.Nấu món lớn nóng nực làm người ta muốn tan chảy.Làm món lạnh thì thoải mái hơn nhiều!Thậm chí có món không cần nấu.Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa ban đầu còn tức giận vì sự sắp xếp của đầu bếp Vương.Nghe xong lời giải thích của Tô Ý thì lập tức chuyển buồn thành vui: “Sao em không nghĩ ra điểm này, thế này thì chúng ta lợi quá!”Trương Thiên Hoa lại lo lắng: “Nhưng nhà ăn của chúng ta có quá ít món lạnh, ít người chọn, không phải chúng ta bị gạt ra ngoài lề sao?”Tô Ý đáp lại bằng một biểu cảm an tâm: “Chuyện là do người làm.Trước đây ít người ăn là vì không ngon, chúng ta làm tốt, biết đâu vượt qua món nóng cũng không phải là không thể!”Tinh thần chiến đấu của Tô Ý cũng cổ vũ hai người kia.“Chị Tô Ý, chị bảo làm thế nào chúng em làm theo thế đó!”“Đúng, đúng, chúng em đều nghe chị!”Tô Ý vốn là người nhỏ nhất trong ba người nhưng lại trở thành người dẫn đầu.