"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 88: Chương 88
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Năm người phía trước nghe xong, vui mừng không thôi, âm thầm may mắn, còn vui hơn nhặt được tiền.Những người phía sau đều thất vọng rời đi.Những người mua được món lạnh nhanh chóng ngồi rải rác trong nhà ăn, khiến những người bên cạnh không ngừng nhìn sang.“Nhìn có vẻ ngon quá! Hay là tối nay chúng ta đến sớm, vừa vào là xếp hàng ở quầy món lạnh?”"Tôi thấy được đấy, chúng ta xếp hàng món lạnh trước rồi lấy bánh bao, đến lúc đó kẹp món lạnh vào bánh bao, không được, tôi bây giờ đã muốn ***** miếng rồi!"Bên kia, ba người bán xong món lạnh đã bắt đầu dọn dẹp.Vừa rồi bận rộn không chú ý đến đầu bếp Vương, giờ ông ấy mới chậm chạp đến, vốn định xem ba người rồi cười nhạo.Nhân tiện tính toán xem Tiểu Tô phải bồi thường thế nào.Không ngờ vừa đến đã thấy ba người dọn dẹp sạch sẽ rồi."Món đâu?""Món gì?""Chính là món trong mấy cái tô của mấy người đâu?""À, bán hết rồi!"Tô Ý nói bằng giọng bình thản nhất, khiến Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa vô cùng sung sướng.Đầu bếp Vương không thể tin được trợn to mắt, tìm kiếm một hồi.Tô nào cũng trống rỗng! Một cọng đồ ăn cũng không còn!"Sao có thể? Sao tôi không thấy ai đến?"Tô Ý cười: “Vì quá nhanh, một lúc là hết ngay, nhưng không sao, tối nay đầu bếp Vương đến sớm xem nhé."Nói xong, ba người rời đi.Chỉ còn đầu bếp Vương đứng đờ ra tại chỗ.......Liên tục mấy ngày, hàng người ở quầy món lạnh càng lúc càng dài.Mỗi ngày phải chuẩn bị càng nhiều đồ, may mà Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa càng ngày càng giỏi, trộn món cũng càng nhanh nhẹn.Tô Ý liền yên tâm giao quầy cho hai người, mình tập trung ở bếp nghiên cứu món mới.Vài ngày tới, cô còn dự định xin phép đầu bếp Mã cho quầy món chính làm thêm món mì lạnh.Không cần thêm gì, chỉ cần luộc qua nước lạnh.Như vậy người lấy mì lạnh kết hợp với món lạnh, quả là tuyệt phối.Trưa hôm đó, Tô Ý đang ở bếp, Từ Tiểu Cần đang bận rộn ở quầy chính đột nhiên chạy đến: “Chị Tô Ý, nước sốt sắp hết rồi!"Tô Ý nhanh chóng đáp: “Tôi làm ngay, lập tức đưa qua cho cô."Khi Tô Ý làm xong nước sốt mang ra quầy, đúng lúc gặp Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm đang xếp hàng.Đã lâu không đối mặt, Tô Ý suýt nữa nghĩ mình đã thoát khỏi tình tiết của hai người này.Không ngờ lại đến nhanh như vậy!Về sự xuất hiện đột ngột của Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm, Tô Ý vốn định chọn cách phớt lờ.Nhưng không ngờ hai người kia lại chẳng có ý định cho cô cơ hội đó.Khi Tần Vân Phong thấy Tô Ý, phản ứng *****ên lại là một chút ngạc nhiên vui mừng: “Tô Ý, sao cô lại ở đây?”Tô Ý bực mình liếc mắt một cái: “Tôi làm việc ở nhà ăn, không ở đây thì ở đâu? Sao? Lúc phỏng vấn không kéo tôi xuống nước thì rất thất vọng phải không?”Tần Vân Phong bị cô nói đến nghẹn lời, vừa định mở miệng giải thích thì bị Bạch Nhược Lâm bên cạnh kéo áo anh ta một cái: “Anh Tần, đồng chí Tô không hoan nghênh chúng ta, vậy chúng ta đi thôi!”Tần Vân Phong lại có chút không muốn đi: “Khó khăn lắm mới xếp hàng đến đây.”Bạch Nhược Lâm bặm môi nói: “Em thấy món ăn lạnh này cũng không ngon như lời đồn, đột nhiên em không còn thèm ăn nữa!”DTVBên cạnh, Từ Tiểu Cần đang chờ hai người chọn món không vui, cô ấy ném cái muôi vào trong chậu, trực tiếp thò đầu ra khỏi cửa sổ nói: “Cô này, cô giả bộ gì vậy? Mấy ngày nay, ngày nào cô cũng đến, lần nào cũng chạy nhanh nhất, chưa thấy cô ăn ít đi đâu!”“Làm trò với cây hành trên mũi lợn(*), thích thì ăn không thì đi, đừng cản trở người phía sau lấy đồ ăn!”(*) Làm trò với cây hành trên mũi lợn: là một thành ngữ Trung Quốc, thường được dùng để miêu tả một người cố gắng làm cho bản thân hoặc thứ gì đó trông có vẻ sang trọng, tinh tế hoặc đẳng cấp hơn nhưng thực chất vẫn không thay đổi được bản chất tầm thường hoặc thô tục của nó.Cụ thể, câu này ý chỉ việc làm điều vô ích hoặc giả tạo, khi cái bên ngoài không thể thay đổi bản chất thực sự bên trong..
Năm người phía trước nghe xong, vui mừng không thôi, âm thầm may mắn, còn vui hơn nhặt được tiền.
Những người phía sau đều thất vọng rời đi.
Những người mua được món lạnh nhanh chóng ngồi rải rác trong nhà ăn, khiến những người bên cạnh không ngừng nhìn sang.
“Nhìn có vẻ ngon quá! Hay là tối nay chúng ta đến sớm, vừa vào là xếp hàng ở quầy món lạnh?”
"Tôi thấy được đấy, chúng ta xếp hàng món lạnh trước rồi lấy bánh bao, đến lúc đó kẹp món lạnh vào bánh bao, không được, tôi bây giờ đã muốn ***** miếng rồi!"
Bên kia, ba người bán xong món lạnh đã bắt đầu dọn dẹp.
Vừa rồi bận rộn không chú ý đến đầu bếp Vương, giờ ông ấy mới chậm chạp đến, vốn định xem ba người rồi cười nhạo.
Nhân tiện tính toán xem Tiểu Tô phải bồi thường thế nào.
Không ngờ vừa đến đã thấy ba người dọn dẹp sạch sẽ rồi.
"Món đâu?"
"Món gì?"
"Chính là món trong mấy cái tô của mấy người đâu?"
"À, bán hết rồi!"
Tô Ý nói bằng giọng bình thản nhất, khiến Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa vô cùng sung sướng.
Đầu bếp Vương không thể tin được trợn to mắt, tìm kiếm một hồi.
Tô nào cũng trống rỗng! Một cọng đồ ăn cũng không còn!
"Sao có thể? Sao tôi không thấy ai đến?"
Tô Ý cười: “Vì quá nhanh, một lúc là hết ngay, nhưng không sao, tối nay đầu bếp Vương đến sớm xem nhé."
Nói xong, ba người rời đi.
Chỉ còn đầu bếp Vương đứng đờ ra tại chỗ.
......
Liên tục mấy ngày, hàng người ở quầy món lạnh càng lúc càng dài.
Mỗi ngày phải chuẩn bị càng nhiều đồ, may mà Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa càng ngày càng giỏi, trộn món cũng càng nhanh nhẹn.
Tô Ý liền yên tâm giao quầy cho hai người, mình tập trung ở bếp nghiên cứu món mới.
Vài ngày tới, cô còn dự định xin phép đầu bếp Mã cho quầy món chính làm thêm món mì lạnh.
Không cần thêm gì, chỉ cần luộc qua nước lạnh.
Như vậy người lấy mì lạnh kết hợp với món lạnh, quả là tuyệt phối.
Trưa hôm đó, Tô Ý đang ở bếp, Từ Tiểu Cần đang bận rộn ở quầy chính đột nhiên chạy đến: “Chị Tô Ý, nước sốt sắp hết rồi!"
Tô Ý nhanh chóng đáp: “Tôi làm ngay, lập tức đưa qua cho cô."
Khi Tô Ý làm xong nước sốt mang ra quầy, đúng lúc gặp Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm đang xếp hàng.
Đã lâu không đối mặt, Tô Ý suýt nữa nghĩ mình đã thoát khỏi tình tiết của hai người này.
Không ngờ lại đến nhanh như vậy!
Về sự xuất hiện đột ngột của Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm, Tô Ý vốn định chọn cách phớt lờ.
Nhưng không ngờ hai người kia lại chẳng có ý định cho cô cơ hội đó.
Khi Tần Vân Phong thấy Tô Ý, phản ứng *****ên lại là một chút ngạc nhiên vui mừng: “Tô Ý, sao cô lại ở đây?”
Tô Ý bực mình liếc mắt một cái: “Tôi làm việc ở nhà ăn, không ở đây thì ở đâu? Sao? Lúc phỏng vấn không kéo tôi xuống nước thì rất thất vọng phải không?”
Tần Vân Phong bị cô nói đến nghẹn lời, vừa định mở miệng giải thích thì bị Bạch Nhược Lâm bên cạnh kéo áo anh ta một cái: “Anh Tần, đồng chí Tô không hoan nghênh chúng ta, vậy chúng ta đi thôi!”
Tần Vân Phong lại có chút không muốn đi: “Khó khăn lắm mới xếp hàng đến đây.”
Bạch Nhược Lâm bặm môi nói: “Em thấy món ăn lạnh này cũng không ngon như lời đồn, đột nhiên em không còn thèm ăn nữa!”
DTV
Bên cạnh, Từ Tiểu Cần đang chờ hai người chọn món không vui, cô ấy ném cái muôi vào trong chậu, trực tiếp thò đầu ra khỏi cửa sổ nói: “Cô này, cô giả bộ gì vậy? Mấy ngày nay, ngày nào cô cũng đến, lần nào cũng chạy nhanh nhất, chưa thấy cô ăn ít đi đâu!”
“Làm trò với cây hành trên mũi lợn(*), thích thì ăn không thì đi, đừng cản trở người phía sau lấy đồ ăn!”
(*) Làm trò với cây hành trên mũi lợn: là một thành ngữ Trung Quốc, thường được dùng để miêu tả một người cố gắng làm cho bản thân hoặc thứ gì đó trông có vẻ sang trọng, tinh tế hoặc đẳng cấp hơn nhưng thực chất vẫn không thay đổi được bản chất tầm thường hoặc thô tục của nó.
Cụ thể, câu này ý chỉ việc làm điều vô ích hoặc giả tạo, khi cái bên ngoài không thể thay đổi bản chất thực sự bên trong..
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Năm người phía trước nghe xong, vui mừng không thôi, âm thầm may mắn, còn vui hơn nhặt được tiền.Những người phía sau đều thất vọng rời đi.Những người mua được món lạnh nhanh chóng ngồi rải rác trong nhà ăn, khiến những người bên cạnh không ngừng nhìn sang.“Nhìn có vẻ ngon quá! Hay là tối nay chúng ta đến sớm, vừa vào là xếp hàng ở quầy món lạnh?”"Tôi thấy được đấy, chúng ta xếp hàng món lạnh trước rồi lấy bánh bao, đến lúc đó kẹp món lạnh vào bánh bao, không được, tôi bây giờ đã muốn ***** miếng rồi!"Bên kia, ba người bán xong món lạnh đã bắt đầu dọn dẹp.Vừa rồi bận rộn không chú ý đến đầu bếp Vương, giờ ông ấy mới chậm chạp đến, vốn định xem ba người rồi cười nhạo.Nhân tiện tính toán xem Tiểu Tô phải bồi thường thế nào.Không ngờ vừa đến đã thấy ba người dọn dẹp sạch sẽ rồi."Món đâu?""Món gì?""Chính là món trong mấy cái tô của mấy người đâu?""À, bán hết rồi!"Tô Ý nói bằng giọng bình thản nhất, khiến Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa vô cùng sung sướng.Đầu bếp Vương không thể tin được trợn to mắt, tìm kiếm một hồi.Tô nào cũng trống rỗng! Một cọng đồ ăn cũng không còn!"Sao có thể? Sao tôi không thấy ai đến?"Tô Ý cười: “Vì quá nhanh, một lúc là hết ngay, nhưng không sao, tối nay đầu bếp Vương đến sớm xem nhé."Nói xong, ba người rời đi.Chỉ còn đầu bếp Vương đứng đờ ra tại chỗ.......Liên tục mấy ngày, hàng người ở quầy món lạnh càng lúc càng dài.Mỗi ngày phải chuẩn bị càng nhiều đồ, may mà Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa càng ngày càng giỏi, trộn món cũng càng nhanh nhẹn.Tô Ý liền yên tâm giao quầy cho hai người, mình tập trung ở bếp nghiên cứu món mới.Vài ngày tới, cô còn dự định xin phép đầu bếp Mã cho quầy món chính làm thêm món mì lạnh.Không cần thêm gì, chỉ cần luộc qua nước lạnh.Như vậy người lấy mì lạnh kết hợp với món lạnh, quả là tuyệt phối.Trưa hôm đó, Tô Ý đang ở bếp, Từ Tiểu Cần đang bận rộn ở quầy chính đột nhiên chạy đến: “Chị Tô Ý, nước sốt sắp hết rồi!"Tô Ý nhanh chóng đáp: “Tôi làm ngay, lập tức đưa qua cho cô."Khi Tô Ý làm xong nước sốt mang ra quầy, đúng lúc gặp Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm đang xếp hàng.Đã lâu không đối mặt, Tô Ý suýt nữa nghĩ mình đã thoát khỏi tình tiết của hai người này.Không ngờ lại đến nhanh như vậy!Về sự xuất hiện đột ngột của Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm, Tô Ý vốn định chọn cách phớt lờ.Nhưng không ngờ hai người kia lại chẳng có ý định cho cô cơ hội đó.Khi Tần Vân Phong thấy Tô Ý, phản ứng *****ên lại là một chút ngạc nhiên vui mừng: “Tô Ý, sao cô lại ở đây?”Tô Ý bực mình liếc mắt một cái: “Tôi làm việc ở nhà ăn, không ở đây thì ở đâu? Sao? Lúc phỏng vấn không kéo tôi xuống nước thì rất thất vọng phải không?”Tần Vân Phong bị cô nói đến nghẹn lời, vừa định mở miệng giải thích thì bị Bạch Nhược Lâm bên cạnh kéo áo anh ta một cái: “Anh Tần, đồng chí Tô không hoan nghênh chúng ta, vậy chúng ta đi thôi!”Tần Vân Phong lại có chút không muốn đi: “Khó khăn lắm mới xếp hàng đến đây.”Bạch Nhược Lâm bặm môi nói: “Em thấy món ăn lạnh này cũng không ngon như lời đồn, đột nhiên em không còn thèm ăn nữa!”DTVBên cạnh, Từ Tiểu Cần đang chờ hai người chọn món không vui, cô ấy ném cái muôi vào trong chậu, trực tiếp thò đầu ra khỏi cửa sổ nói: “Cô này, cô giả bộ gì vậy? Mấy ngày nay, ngày nào cô cũng đến, lần nào cũng chạy nhanh nhất, chưa thấy cô ăn ít đi đâu!”“Làm trò với cây hành trên mũi lợn(*), thích thì ăn không thì đi, đừng cản trở người phía sau lấy đồ ăn!”(*) Làm trò với cây hành trên mũi lợn: là một thành ngữ Trung Quốc, thường được dùng để miêu tả một người cố gắng làm cho bản thân hoặc thứ gì đó trông có vẻ sang trọng, tinh tế hoặc đẳng cấp hơn nhưng thực chất vẫn không thay đổi được bản chất tầm thường hoặc thô tục của nó.Cụ thể, câu này ý chỉ việc làm điều vô ích hoặc giả tạo, khi cái bên ngoài không thể thay đổi bản chất thực sự bên trong..