"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 127: Chương 127
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Vốn dĩ Từ Bân còn đang ngẩn người nhìn theo bóng lưng Tô Ý, đột nhiên nhìn thấy đối diện có người đi tới, đang chuẩn bị rời đi thì anh ta lại nhìn thấy rõ người nọ là ai!“Đoàn trưởng Chu, sao anh lại ở nơi này vậy?”Chu Cận Xuyên trầm giọng nói: “Tôi đang về nhà, còn cậu sao trễ như vậy rồi mà vẫn còn ở đây?”Từ Bân nghe vậy thì khẩn trương đứng nghiêm: “Báo cáo đoàn trưởng, tôi cũng đi ngang qua, bây giờ lập tức trở về ạ.”Chu Cận Xuyên mượn ánh đèn đường nhìn vẻ mặt anh ta một cái: “Hiện tại không phải là lúc huấn luyện, không cần phải xụ mặt nghiêm túc như vậy đâu.”Từ Bân bị anh làm cho đầu óc mơ hồ, cũng không còn cách nào khác ngoài việc tay chân luống cuống cười một tiếng.Chu Cận Xuyên nhìn gò má anh ta một chút, cũng không nhìn thấy có lúm đồng tiền nào.Chẳng lẽ lần trước Tô Ý nói anh Bân là không phải nói anh ta?Sự phát hiện này khiến Chu Cận Xuyên thở phào nhẹ nhõm đầy khó hiểu.“Không còn sớm nữa, cậu mau mau trở về đi!”Từ Bân lập tức đáp ứng, chỉ hận không thể lập tức biến mất tại chỗ.Sau khi anh ta rời đi, Chu Cận Xuyên mới giương mắt nhìn lên tầng hai.Thấy đèn vẫn còn sáng, anh do dự một lát rồi chớp mắt, vẫn nhấc chân đi lên.Thật vất vả gõ cửa, cuối cùng lại đối diện trực tiếp với câu “Sao anh lại tới đây?”Chu Cận Xuyên nhìn bốn phía một chút, thời tiết thế này cũng chẳng có ai lảng vảng ở ngoài kia.Nghĩ vậy anh cũng yên tâm mà móc một tập phong thư từ trong túi ra: “Tiểu Vũ nói buổi chiều lúc cô trở về thì quên cầm theo ảnh, nó nhờ tôi tiện đường đi qua đưa cho cô.”Tô Ý sực tỉnh, lại thấy anh cũng không có bộ dáng lập tức phải rời đi.Lúc này cô mới vội vàng mở cửa: “Anh có muốn vào bên trong ngồi một lát không?”Chu Cận Xuyên ừ một tiếng, sau đó lập tức bước vào nhà.Vốn dĩ lúc Tô Ý chỉ ở một mình thì cảm thấy căn phòng cũng khá rộng rãi.Hiện tại anh vừa mới bước vào mà cô đã đột nhiên cảm nhận được không gian nhỏ đến mức không còn chỗ để lách người qua nữa.“Đoàn trưởng Chu, anh ngồi xuống trước đi, tôi đi rót cho anh ly nước.”Trong phòng chỉ có một cái ghế, sau khi Tô Ý bưng nước đến xong thì cũng chỉ có thể ngồi trên giường.Trong phòng hiện tại cũng rơi vào trầm mặc.Chu Cận Xuyên dẫn đầu mở miệng lên tiếng trước: “Mới vừa rồi lúc ở dưới tôi có nhìn thấy Từ Bân, anh ta đưa cô về sao?”Tô Ý lúng túng gật đầu một cái.Thế mà anh cũng ở đây, như vậy chẳng phải anh cũng đã nghe thấy lúc Từ Bân bày tỏ với cô rồi sao.DTVChu Cận Xuyên: Còn có chuyện bày tỏ nữa?Tô Ý cười khan hai tiếng, sau đó cô vội vàng giải thích: “Buổi tối nay anh ta tới phòng bếp nhà ăn tìm Từ Tiểu Cần, vậy nên cũng vì cùng đường nên tôi với anh ta mới cùng nhau đi về.”Chu Cận Xuyên Ồ một tiếng: “Cô cảm thấy Từ Bân thế nào?”Tô Ý kinh ngạc nhìn anh một cái: “Hả, à, rất tốt.”Câu hỏi này là sao vậy, anh ta thế nào thì liên quan gì đến cô.Chu Cận Xuyên nhẹ nhàng nhếch môi: “Tôi nghe Tiểu Vũ nói cô có qua nấu cơm rồi dọn dẹp lại nhà cửa giúp hai đứa nó, cảm ơn cô, hai ngày nay tôi có chút bận bịu.”Tô Ý thấy đề tài câu chuyện rốt cuộc cũng bình thường thì mới vội vàng thở phào nhẹ nhõm: “Không có gì, mấy ngày nay tôi ở nhà ăn cũng khá bận, cũng không có cách nào để ý tới hai đứa nó quá nhiều.”“Không có sao, hiện tại Tiểu Vũ cũng đã lớn rồi, cô không cần phải quá lo lắng đâu.”"Ừ.”Hai người họ lại tiếp tục yên lặng, Chu Cận Xuyên nắn vuốt ngón tay rồi tiếp tục tìm đề tài nói chuyện: “Lúc trước những lời nói bóng nói gió bên trong đại viện cũng đã lắng xuống rồi, thủ trưởng bên kia cũng không nói thêm gì nữa, cô cũng không cần lo lắng, sau này nên làm thế nào thì làm thế ấy.”Tô Ý gật đầu một cái.
Vốn dĩ Từ Bân còn đang ngẩn người nhìn theo bóng lưng Tô Ý, đột nhiên nhìn thấy đối diện có người đi tới, đang chuẩn bị rời đi thì anh ta lại nhìn thấy rõ người nọ là ai!
“Đoàn trưởng Chu, sao anh lại ở nơi này vậy?”
Chu Cận Xuyên trầm giọng nói: “Tôi đang về nhà, còn cậu sao trễ như vậy rồi mà vẫn còn ở đây?”
Từ Bân nghe vậy thì khẩn trương đứng nghiêm: “Báo cáo đoàn trưởng, tôi cũng đi ngang qua, bây giờ lập tức trở về ạ.”
Chu Cận Xuyên mượn ánh đèn đường nhìn vẻ mặt anh ta một cái: “Hiện tại không phải là lúc huấn luyện, không cần phải xụ mặt nghiêm túc như vậy đâu.”
Từ Bân bị anh làm cho đầu óc mơ hồ, cũng không còn cách nào khác ngoài việc tay chân luống cuống cười một tiếng.
Chu Cận Xuyên nhìn gò má anh ta một chút, cũng không nhìn thấy có lúm đồng tiền nào.
Chẳng lẽ lần trước Tô Ý nói anh Bân là không phải nói anh ta?
Sự phát hiện này khiến Chu Cận Xuyên thở phào nhẹ nhõm đầy khó hiểu.
“Không còn sớm nữa, cậu mau mau trở về đi!”
Từ Bân lập tức đáp ứng, chỉ hận không thể lập tức biến mất tại chỗ.
Sau khi anh ta rời đi, Chu Cận Xuyên mới giương mắt nhìn lên tầng hai.
Thấy đèn vẫn còn sáng, anh do dự một lát rồi chớp mắt, vẫn nhấc chân đi lên.
Thật vất vả gõ cửa, cuối cùng lại đối diện trực tiếp với câu “Sao anh lại tới đây?”
Chu Cận Xuyên nhìn bốn phía một chút, thời tiết thế này cũng chẳng có ai lảng vảng ở ngoài kia.
Nghĩ vậy anh cũng yên tâm mà móc một tập phong thư từ trong túi ra: “Tiểu Vũ nói buổi chiều lúc cô trở về thì quên cầm theo ảnh, nó nhờ tôi tiện đường đi qua đưa cho cô.”
Tô Ý sực tỉnh, lại thấy anh cũng không có bộ dáng lập tức phải rời đi.
Lúc này cô mới vội vàng mở cửa: “Anh có muốn vào bên trong ngồi một lát không?”
Chu Cận Xuyên ừ một tiếng, sau đó lập tức bước vào nhà.
Vốn dĩ lúc Tô Ý chỉ ở một mình thì cảm thấy căn phòng cũng khá rộng rãi.
Hiện tại anh vừa mới bước vào mà cô đã đột nhiên cảm nhận được không gian nhỏ đến mức không còn chỗ để lách người qua nữa.
“Đoàn trưởng Chu, anh ngồi xuống trước đi, tôi đi rót cho anh ly nước.”
Trong phòng chỉ có một cái ghế, sau khi Tô Ý bưng nước đến xong thì cũng chỉ có thể ngồi trên giường.
Trong phòng hiện tại cũng rơi vào trầm mặc.
Chu Cận Xuyên dẫn đầu mở miệng lên tiếng trước: “Mới vừa rồi lúc ở dưới tôi có nhìn thấy Từ Bân, anh ta đưa cô về sao?”
Tô Ý lúng túng gật đầu một cái.
Thế mà anh cũng ở đây, như vậy chẳng phải anh cũng đã nghe thấy lúc Từ Bân bày tỏ với cô rồi sao.
DTV
Chu Cận Xuyên: Còn có chuyện bày tỏ nữa?
Tô Ý cười khan hai tiếng, sau đó cô vội vàng giải thích: “Buổi tối nay anh ta tới phòng bếp nhà ăn tìm Từ Tiểu Cần, vậy nên cũng vì cùng đường nên tôi với anh ta mới cùng nhau đi về.”
Chu Cận Xuyên Ồ một tiếng: “Cô cảm thấy Từ Bân thế nào?”
Tô Ý kinh ngạc nhìn anh một cái: “Hả, à, rất tốt.”
Câu hỏi này là sao vậy, anh ta thế nào thì liên quan gì đến cô.
Chu Cận Xuyên nhẹ nhàng nhếch môi: “Tôi nghe Tiểu Vũ nói cô có qua nấu cơm rồi dọn dẹp lại nhà cửa giúp hai đứa nó, cảm ơn cô, hai ngày nay tôi có chút bận bịu.”
Tô Ý thấy đề tài câu chuyện rốt cuộc cũng bình thường thì mới vội vàng thở phào nhẹ nhõm: “Không có gì, mấy ngày nay tôi ở nhà ăn cũng khá bận, cũng không có cách nào để ý tới hai đứa nó quá nhiều.”
“Không có sao, hiện tại Tiểu Vũ cũng đã lớn rồi, cô không cần phải quá lo lắng đâu.”
"Ừ.”
Hai người họ lại tiếp tục yên lặng, Chu Cận Xuyên nắn vuốt ngón tay rồi tiếp tục tìm đề tài nói chuyện: “Lúc trước những lời nói bóng nói gió bên trong đại viện cũng đã lắng xuống rồi, thủ trưởng bên kia cũng không nói thêm gì nữa, cô cũng không cần lo lắng, sau này nên làm thế nào thì làm thế ấy.”
Tô Ý gật đầu một cái.
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Vốn dĩ Từ Bân còn đang ngẩn người nhìn theo bóng lưng Tô Ý, đột nhiên nhìn thấy đối diện có người đi tới, đang chuẩn bị rời đi thì anh ta lại nhìn thấy rõ người nọ là ai!“Đoàn trưởng Chu, sao anh lại ở nơi này vậy?”Chu Cận Xuyên trầm giọng nói: “Tôi đang về nhà, còn cậu sao trễ như vậy rồi mà vẫn còn ở đây?”Từ Bân nghe vậy thì khẩn trương đứng nghiêm: “Báo cáo đoàn trưởng, tôi cũng đi ngang qua, bây giờ lập tức trở về ạ.”Chu Cận Xuyên mượn ánh đèn đường nhìn vẻ mặt anh ta một cái: “Hiện tại không phải là lúc huấn luyện, không cần phải xụ mặt nghiêm túc như vậy đâu.”Từ Bân bị anh làm cho đầu óc mơ hồ, cũng không còn cách nào khác ngoài việc tay chân luống cuống cười một tiếng.Chu Cận Xuyên nhìn gò má anh ta một chút, cũng không nhìn thấy có lúm đồng tiền nào.Chẳng lẽ lần trước Tô Ý nói anh Bân là không phải nói anh ta?Sự phát hiện này khiến Chu Cận Xuyên thở phào nhẹ nhõm đầy khó hiểu.“Không còn sớm nữa, cậu mau mau trở về đi!”Từ Bân lập tức đáp ứng, chỉ hận không thể lập tức biến mất tại chỗ.Sau khi anh ta rời đi, Chu Cận Xuyên mới giương mắt nhìn lên tầng hai.Thấy đèn vẫn còn sáng, anh do dự một lát rồi chớp mắt, vẫn nhấc chân đi lên.Thật vất vả gõ cửa, cuối cùng lại đối diện trực tiếp với câu “Sao anh lại tới đây?”Chu Cận Xuyên nhìn bốn phía một chút, thời tiết thế này cũng chẳng có ai lảng vảng ở ngoài kia.Nghĩ vậy anh cũng yên tâm mà móc một tập phong thư từ trong túi ra: “Tiểu Vũ nói buổi chiều lúc cô trở về thì quên cầm theo ảnh, nó nhờ tôi tiện đường đi qua đưa cho cô.”Tô Ý sực tỉnh, lại thấy anh cũng không có bộ dáng lập tức phải rời đi.Lúc này cô mới vội vàng mở cửa: “Anh có muốn vào bên trong ngồi một lát không?”Chu Cận Xuyên ừ một tiếng, sau đó lập tức bước vào nhà.Vốn dĩ lúc Tô Ý chỉ ở một mình thì cảm thấy căn phòng cũng khá rộng rãi.Hiện tại anh vừa mới bước vào mà cô đã đột nhiên cảm nhận được không gian nhỏ đến mức không còn chỗ để lách người qua nữa.“Đoàn trưởng Chu, anh ngồi xuống trước đi, tôi đi rót cho anh ly nước.”Trong phòng chỉ có một cái ghế, sau khi Tô Ý bưng nước đến xong thì cũng chỉ có thể ngồi trên giường.Trong phòng hiện tại cũng rơi vào trầm mặc.Chu Cận Xuyên dẫn đầu mở miệng lên tiếng trước: “Mới vừa rồi lúc ở dưới tôi có nhìn thấy Từ Bân, anh ta đưa cô về sao?”Tô Ý lúng túng gật đầu một cái.Thế mà anh cũng ở đây, như vậy chẳng phải anh cũng đã nghe thấy lúc Từ Bân bày tỏ với cô rồi sao.DTVChu Cận Xuyên: Còn có chuyện bày tỏ nữa?Tô Ý cười khan hai tiếng, sau đó cô vội vàng giải thích: “Buổi tối nay anh ta tới phòng bếp nhà ăn tìm Từ Tiểu Cần, vậy nên cũng vì cùng đường nên tôi với anh ta mới cùng nhau đi về.”Chu Cận Xuyên Ồ một tiếng: “Cô cảm thấy Từ Bân thế nào?”Tô Ý kinh ngạc nhìn anh một cái: “Hả, à, rất tốt.”Câu hỏi này là sao vậy, anh ta thế nào thì liên quan gì đến cô.Chu Cận Xuyên nhẹ nhàng nhếch môi: “Tôi nghe Tiểu Vũ nói cô có qua nấu cơm rồi dọn dẹp lại nhà cửa giúp hai đứa nó, cảm ơn cô, hai ngày nay tôi có chút bận bịu.”Tô Ý thấy đề tài câu chuyện rốt cuộc cũng bình thường thì mới vội vàng thở phào nhẹ nhõm: “Không có gì, mấy ngày nay tôi ở nhà ăn cũng khá bận, cũng không có cách nào để ý tới hai đứa nó quá nhiều.”“Không có sao, hiện tại Tiểu Vũ cũng đã lớn rồi, cô không cần phải quá lo lắng đâu.”"Ừ.”Hai người họ lại tiếp tục yên lặng, Chu Cận Xuyên nắn vuốt ngón tay rồi tiếp tục tìm đề tài nói chuyện: “Lúc trước những lời nói bóng nói gió bên trong đại viện cũng đã lắng xuống rồi, thủ trưởng bên kia cũng không nói thêm gì nữa, cô cũng không cần lo lắng, sau này nên làm thế nào thì làm thế ấy.”Tô Ý gật đầu một cái.