"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 131: Chương 131
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Lại thêm gần đây công việc ở nhà ăn càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, lần trước đầu bếp Vương lén trộm gia vị không thành nên sau đó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.Tô Ý liền nhân cơ hội đó xin nghỉ, định chuẩn bị hết cho mùa đông.Ngày xin nghỉ, Tô Ý đã hẹn chị Diêu và chị Trịnh từ sớm, ba người ra ngoài từ khi trời còn chưa sáng.Đi thẳng đến chợ đen ở bên ngoài thị trấn, chuẩn bị làm một trận lớn.DTVMặc dù xuân phong của nhà kinh tế chưa quét đến nơi vắng vẻ này, nhưng tốt xấu gì hàng hoá trong chợ đen đã thay đổi rất nhiều, cũng không kiểm tra nghiêm ngặt như thế nữa.Vừa đi vào đã nhìn thấy không ít người đều đến sớm chọn hàng rồi.Ba người đi thẳng đến sạp hàng bán bông, đi mua đồ quan trọng nhất cho mùa đông trước đã.Bông rất đắt hàng, một cân (0,5 kg) là một đồng tám.Chị Diêu và chị Trịnh chê đắt, chỉ mua một cân, nói là mang về làm quần áo bông cho hai đứa trẻ là được rồi.Tô Ý không còn cách nào, không có một chút vốn liếng nào nên là mua ba cần rưỡi, định làm hai cái áo bông cho bản thân.Mua xong bông, chị Diêu và chị Trình liền vội vàng kéo Tô Ý đi xem sợi len.Sợi len rẻ nhất cũng phải hai đồng một cân, còn đắt hơn cả bông.Tô Ý lại bắt đầu ngưỡng mộ chị Diêu và chị Trịnh.Nhưng mà cô sợ lạnh nhất, cắn răng cũng phải đan hai bộ áo len và quần len để sống qua mùa đông.Ngoại trừ cho bản thân, Tô Ý còn chọn một cân len màu hồng và một cân len màu xám, định đan bộ đồ len mới cho hai đứa trẻ.Rồi lại mua một cân len màu đỏ, định kết hợp với số len còn lại, một miếng đan thành khăn quàng cổ và găng tay.Bởi vì mua nhiều, ba người bảo người bán len tặng cho mỗi người một đôi kim đan.Mua xong bông và len để trải qua mùa đông, Tô Ý lại nảy ra ý định bật bếp than.Trong bộ đội không có giường sưởi, nhưng mùa đông ở tây bắc vừa lạnh, gió lại còn to.Bình thường mọi người đều dựa vào việc đốt bếp than để trải qua mùa đông.Chị Diêu và chị Trịnh cũng góp ý giúp Tô Ý, nói tới nói lui mới có thể mặc cả một cái bếp than mới còn sáu đồng.Rẻ là rẻ.Quan trọng là cái vỏ rỗng, lúc về bản thân còn phải dùng đất vàng đắp lên bếp mới dùng được.“Tiểu Tô, em đừng buồn, bếp than đơn giản lắm, em cứ mua về trước đi, lúc về để chồng chị làm cho em.”Tô Ý vội cảm ơn, đưa hết số tiền.Mua xong mấy bộ đồ các kiểu, mấy người lại mua thêm chút vải lót bên trong, thịt lợn, trứng gà các loại rồi vội vàng trở về.Cũng may lúc về, mọi người trong đại viện đều đang bận việc của mình.Chị Diêu gọi luôn hai người đến nhà mình, nói: “Nhân dịp hôm nay ngày đẹp, chúng ta ở trong viện giúp Tiểu Tô làm quần áo bông đi.”Tô Ý vui vẻ đồng ý, rồi cầm hết số đồ còn thừa mà mua được đến viện tử bên cạnh.Cứ như vậy, đến khi cô có thời gian rảnh thì qua tìm chị Diêu học đan len cũng tiện hơn, không cần đi đi lại lại để lấy nữa.Từ sau khi nói rõ với Chu Cận Xuyên vào lần trước, hai người không còn cố gắng tránh đối phương nữa.Tô Ý có thời gian cũng sẽ hay qua thăm đứa trẻ, làm bữa cơm cải thiện bữa ăn cho hai người......Tốn cả một buổi sáng, chị Trịnh tiện tay cắt áo bông cho Tô Ý.Chị Diêu thấy bản thân không giúp đỡ được, nên ngồi bên cạnh dạy Tô Ý đan len.Mắc dù Tô Ý chưa từng đan, nhưng từ trình độ quen tay là biết nguyên chủ biết đan.Chị Diêu dạy cô một hồi, rồi yên tâm cho cô tự đan.Ba người lười biếng phơi nắng, vừa trò chuyện vừa đan len, làm áo bông, cũng khá là thoải mái.Mới hơn mười một giờ, Diệp Tiểu Vũ dẫn theo Diệp Noãn Noãn chạy nhanh về nhà.Hai đứa trẻ biết hôm nay Tô Ý được nghỉ, chắc chắn sẽ làm đồ ăn ngon cho chúng ăn.
Lại thêm gần đây công việc ở nhà ăn càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, lần trước đầu bếp Vương lén trộm gia vị không thành nên sau đó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Tô Ý liền nhân cơ hội đó xin nghỉ, định chuẩn bị hết cho mùa đông.
Ngày xin nghỉ, Tô Ý đã hẹn chị Diêu và chị Trịnh từ sớm, ba người ra ngoài từ khi trời còn chưa sáng.
Đi thẳng đến chợ đen ở bên ngoài thị trấn, chuẩn bị làm một trận lớn.
DTV
Mặc dù xuân phong của nhà kinh tế chưa quét đến nơi vắng vẻ này, nhưng tốt xấu gì hàng hoá trong chợ đen đã thay đổi rất nhiều, cũng không kiểm tra nghiêm ngặt như thế nữa.
Vừa đi vào đã nhìn thấy không ít người đều đến sớm chọn hàng rồi.
Ba người đi thẳng đến sạp hàng bán bông, đi mua đồ quan trọng nhất cho mùa đông trước đã.
Bông rất đắt hàng, một cân (0,5 kg) là một đồng tám.
Chị Diêu và chị Trịnh chê đắt, chỉ mua một cân, nói là mang về làm quần áo bông cho hai đứa trẻ là được rồi.
Tô Ý không còn cách nào, không có một chút vốn liếng nào nên là mua ba cần rưỡi, định làm hai cái áo bông cho bản thân.
Mua xong bông, chị Diêu và chị Trình liền vội vàng kéo Tô Ý đi xem sợi len.
Sợi len rẻ nhất cũng phải hai đồng một cân, còn đắt hơn cả bông.
Tô Ý lại bắt đầu ngưỡng mộ chị Diêu và chị Trịnh.
Nhưng mà cô sợ lạnh nhất, cắn răng cũng phải đan hai bộ áo len và quần len để sống qua mùa đông.
Ngoại trừ cho bản thân, Tô Ý còn chọn một cân len màu hồng và một cân len màu xám, định đan bộ đồ len mới cho hai đứa trẻ.
Rồi lại mua một cân len màu đỏ, định kết hợp với số len còn lại, một miếng đan thành khăn quàng cổ và găng tay.
Bởi vì mua nhiều, ba người bảo người bán len tặng cho mỗi người một đôi kim đan.
Mua xong bông và len để trải qua mùa đông, Tô Ý lại nảy ra ý định bật bếp than.
Trong bộ đội không có giường sưởi, nhưng mùa đông ở tây bắc vừa lạnh, gió lại còn to.
Bình thường mọi người đều dựa vào việc đốt bếp than để trải qua mùa đông.
Chị Diêu và chị Trịnh cũng góp ý giúp Tô Ý, nói tới nói lui mới có thể mặc cả một cái bếp than mới còn sáu đồng.
Rẻ là rẻ.
Quan trọng là cái vỏ rỗng, lúc về bản thân còn phải dùng đất vàng đắp lên bếp mới dùng được.
“Tiểu Tô, em đừng buồn, bếp than đơn giản lắm, em cứ mua về trước đi, lúc về để chồng chị làm cho em.”
Tô Ý vội cảm ơn, đưa hết số tiền.
Mua xong mấy bộ đồ các kiểu, mấy người lại mua thêm chút vải lót bên trong, thịt lợn, trứng gà các loại rồi vội vàng trở về.
Cũng may lúc về, mọi người trong đại viện đều đang bận việc của mình.
Chị Diêu gọi luôn hai người đến nhà mình, nói: “Nhân dịp hôm nay ngày đẹp, chúng ta ở trong viện giúp Tiểu Tô làm quần áo bông đi.”
Tô Ý vui vẻ đồng ý, rồi cầm hết số đồ còn thừa mà mua được đến viện tử bên cạnh.
Cứ như vậy, đến khi cô có thời gian rảnh thì qua tìm chị Diêu học đan len cũng tiện hơn, không cần đi đi lại lại để lấy nữa.
Từ sau khi nói rõ với Chu Cận Xuyên vào lần trước, hai người không còn cố gắng tránh đối phương nữa.
Tô Ý có thời gian cũng sẽ hay qua thăm đứa trẻ, làm bữa cơm cải thiện bữa ăn cho hai người.
.....
Tốn cả một buổi sáng, chị Trịnh tiện tay cắt áo bông cho Tô Ý.
Chị Diêu thấy bản thân không giúp đỡ được, nên ngồi bên cạnh dạy Tô Ý đan len.
Mắc dù Tô Ý chưa từng đan, nhưng từ trình độ quen tay là biết nguyên chủ biết đan.
Chị Diêu dạy cô một hồi, rồi yên tâm cho cô tự đan.
Ba người lười biếng phơi nắng, vừa trò chuyện vừa đan len, làm áo bông, cũng khá là thoải mái.
Mới hơn mười một giờ, Diệp Tiểu Vũ dẫn theo Diệp Noãn Noãn chạy nhanh về nhà.
Hai đứa trẻ biết hôm nay Tô Ý được nghỉ, chắc chắn sẽ làm đồ ăn ngon cho chúng ăn.
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Lại thêm gần đây công việc ở nhà ăn càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, lần trước đầu bếp Vương lén trộm gia vị không thành nên sau đó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.Tô Ý liền nhân cơ hội đó xin nghỉ, định chuẩn bị hết cho mùa đông.Ngày xin nghỉ, Tô Ý đã hẹn chị Diêu và chị Trịnh từ sớm, ba người ra ngoài từ khi trời còn chưa sáng.Đi thẳng đến chợ đen ở bên ngoài thị trấn, chuẩn bị làm một trận lớn.DTVMặc dù xuân phong của nhà kinh tế chưa quét đến nơi vắng vẻ này, nhưng tốt xấu gì hàng hoá trong chợ đen đã thay đổi rất nhiều, cũng không kiểm tra nghiêm ngặt như thế nữa.Vừa đi vào đã nhìn thấy không ít người đều đến sớm chọn hàng rồi.Ba người đi thẳng đến sạp hàng bán bông, đi mua đồ quan trọng nhất cho mùa đông trước đã.Bông rất đắt hàng, một cân (0,5 kg) là một đồng tám.Chị Diêu và chị Trịnh chê đắt, chỉ mua một cân, nói là mang về làm quần áo bông cho hai đứa trẻ là được rồi.Tô Ý không còn cách nào, không có một chút vốn liếng nào nên là mua ba cần rưỡi, định làm hai cái áo bông cho bản thân.Mua xong bông, chị Diêu và chị Trình liền vội vàng kéo Tô Ý đi xem sợi len.Sợi len rẻ nhất cũng phải hai đồng một cân, còn đắt hơn cả bông.Tô Ý lại bắt đầu ngưỡng mộ chị Diêu và chị Trịnh.Nhưng mà cô sợ lạnh nhất, cắn răng cũng phải đan hai bộ áo len và quần len để sống qua mùa đông.Ngoại trừ cho bản thân, Tô Ý còn chọn một cân len màu hồng và một cân len màu xám, định đan bộ đồ len mới cho hai đứa trẻ.Rồi lại mua một cân len màu đỏ, định kết hợp với số len còn lại, một miếng đan thành khăn quàng cổ và găng tay.Bởi vì mua nhiều, ba người bảo người bán len tặng cho mỗi người một đôi kim đan.Mua xong bông và len để trải qua mùa đông, Tô Ý lại nảy ra ý định bật bếp than.Trong bộ đội không có giường sưởi, nhưng mùa đông ở tây bắc vừa lạnh, gió lại còn to.Bình thường mọi người đều dựa vào việc đốt bếp than để trải qua mùa đông.Chị Diêu và chị Trịnh cũng góp ý giúp Tô Ý, nói tới nói lui mới có thể mặc cả một cái bếp than mới còn sáu đồng.Rẻ là rẻ.Quan trọng là cái vỏ rỗng, lúc về bản thân còn phải dùng đất vàng đắp lên bếp mới dùng được.“Tiểu Tô, em đừng buồn, bếp than đơn giản lắm, em cứ mua về trước đi, lúc về để chồng chị làm cho em.”Tô Ý vội cảm ơn, đưa hết số tiền.Mua xong mấy bộ đồ các kiểu, mấy người lại mua thêm chút vải lót bên trong, thịt lợn, trứng gà các loại rồi vội vàng trở về.Cũng may lúc về, mọi người trong đại viện đều đang bận việc của mình.Chị Diêu gọi luôn hai người đến nhà mình, nói: “Nhân dịp hôm nay ngày đẹp, chúng ta ở trong viện giúp Tiểu Tô làm quần áo bông đi.”Tô Ý vui vẻ đồng ý, rồi cầm hết số đồ còn thừa mà mua được đến viện tử bên cạnh.Cứ như vậy, đến khi cô có thời gian rảnh thì qua tìm chị Diêu học đan len cũng tiện hơn, không cần đi đi lại lại để lấy nữa.Từ sau khi nói rõ với Chu Cận Xuyên vào lần trước, hai người không còn cố gắng tránh đối phương nữa.Tô Ý có thời gian cũng sẽ hay qua thăm đứa trẻ, làm bữa cơm cải thiện bữa ăn cho hai người......Tốn cả một buổi sáng, chị Trịnh tiện tay cắt áo bông cho Tô Ý.Chị Diêu thấy bản thân không giúp đỡ được, nên ngồi bên cạnh dạy Tô Ý đan len.Mắc dù Tô Ý chưa từng đan, nhưng từ trình độ quen tay là biết nguyên chủ biết đan.Chị Diêu dạy cô một hồi, rồi yên tâm cho cô tự đan.Ba người lười biếng phơi nắng, vừa trò chuyện vừa đan len, làm áo bông, cũng khá là thoải mái.Mới hơn mười một giờ, Diệp Tiểu Vũ dẫn theo Diệp Noãn Noãn chạy nhanh về nhà.Hai đứa trẻ biết hôm nay Tô Ý được nghỉ, chắc chắn sẽ làm đồ ăn ngon cho chúng ăn.