Tác giả:

"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…

Chương 144: Chương 144

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Lúc này Tô Ý đã điều chỉnh tâm trạng xong, hơn nữa cũng đã tìm lại được cảm giác chơi guitar ngày trước.Cô mỉm cười nói: "Cảm ơn đoàn trưởng Đặng, yên tâm đi ạ!"Nói xong, liền sải bước lên sân khấu.Bạch Nhược Lâm và những người khác ở hậu trường chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng đều hồi hộp lo lắng."Nhìn dáng vẻ này là biết chơi thật rồi sao?""Chắc là thế nhỉ? Vừa rồi tôi nghe lỏm được một chút, chơi cũng khá ổn đấy!"Bạch Nhược Lâm cắn môi, thầm cười lạnh trong lòng.Cho dù cô ta tình cờ biết chơi đàn thì đã sao?Anh Tần đã nói rồi, giọng hát của cô ta rất tệ, một khi cất giọng hát sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.Cứ chờ mà xem!Tô Ý hít sâu một hơi, ôm đàn guitar, bình tĩnh bước đến giữa sân khấu, sau đó ngồi xuống ghế.Điều chỉnh lại vị trí mic xong, ngón tay cô khẽ lướt trên dây đàn.Trong khoảnh khắc gảy dây, giai điệu mượt mà như tơ lụa vang lên..."Bến cảng quân khu đêm khuya vắng lặng..."Tô Ý vừa cất giọng hát, cả hội trường lập tức im phăng phắc.Mọi người nín thở lắng nghe, như thể đang hòa mình vào khung cảnh đêm khuya tĩnh mịch, bên tai là tiếng gió biển thổi nhẹ nhàng.Một khúc hát kết thúc, mọi người mới hoàn hồn trở lại, vội vàng vỗ tay rầm rộ."Hay—"Không biết là ai hô lên trước, những người vốn đang xem chương trình một cách nghiêm túc bỗng nhiên cùng nhau hò reo theo.Cả hội trường như sôi trào hẳn lên."Hát thêm bài nữa! Hát thêm bài nữa!"Tô Ý vốn đã chuẩn bị đứng dậy, nhưng thấy tiếng hô hào bên dưới ngày càng lớn.Đối mặt với sự nhiệt tình giữ lại của mọi người, Tô Ý ở trên sân khấu muốn đi cũng không được, ở lại cũng không được.Đã lâu rồi cô không chơi guitar và hát, bản thân cô cũng cảm thấy có chút dang dở.Cô hướng ánh mắt cầu cứu sang đoàn trưởng Đặng.Đoàn trưởng Đặng vốn đứng ở hậu trường nghe Tô Ý hát, nhưng khi nghe rồi, bà ấy bất tri bất giác đi tới dưới sân khấu.Nhìn thấy ánh mắt Tô Ý hướng về phía mình, bà ấy gật đầu với cô, ý bảo cô có thể tiếp tục hát một bài hát.Bản thân bà ấy cũng chưa nghe đủ! Một bài quá ngắn!DTVThấy bà ấy đồng ý, Tô Ý mỉm cười gật đầu, để lộ lúm đồng tiền quả lê hiếm thấy.Ngọt đến nỗi một nhóm binh sĩ chưa từng chứng kiến cảnh tượng như vậy cũng phải reo hò."Hát một bài “Ngọt Ngào”!"Một người mở đầu, tất cả mọi người đều xông lên biểu quyết đồng ý.Lần này đoàn trưởng Đặng không dám đưa ra quyết định, phong cách của bài hát này hoàn toàn không phù hợp với phong cách của quân đội!Sau đó, bà ấy đưa mắt cầu cứu sang đám người đoàn trưởng Chu, và chính ủy Vương đang ngồi ở hàng *****ên.Chu Cận Xuyên ở dưới im lặng vẫn về ngón tay, trầm giọng nói: "Khó lắm mới có được một ngày tốt như vậy, ca hát gì cũng chỉ là thứ yếu, mọi người vui vẻ mới là quan trọng nhất."Mọi người nghe xong lời này, đều vui mừng.Tô Ý lại gảy dây.Lần này, giọng hát của cô không giống với vừa rồi, đột nhiên trở nên nhẹ nhàng và du dương, như thể cô mang theo tất cả nhu tình, nhẹ nhàng ngâm xưởng...Lúc đầu khi Chu Cận Xuyên nghe thấy thì giật mình, sau đó giống như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua trái tim anh hết lần này đến lần khác.Đôi mắt đen tối lại, hai tay không ngừng xoa xoa hai bên.Đột nhiên anh hối hận, lẽ ra không nên để cô tiếp tục hát.Lại một bài hát nữa kết thúc, Tô Ý đã cảm thấy đủ rồi nên đứng dậy rời khỏi sân khấu.Ở hậu trường Bạch Nhược Lâm đang chờ lên sân khấu bỗng nhiên như bị đóng đinh, không thể bước đi.Vừa rồi cô ta đứng phía sau nghe Tô Ý vừa đàn vừa hát.Sau khi gia nhập đoàn văn nghệ được vài năm, cô ta cũng nhận được vô số tràng pháo tay.Nhưng đây là lần *****ên cô ta chứng kiến cảnh tượng cuồng nhiệt như hôm nay.

Lúc này Tô Ý đã điều chỉnh tâm trạng xong, hơn nữa cũng đã tìm lại được cảm giác chơi guitar ngày trước.

Cô mỉm cười nói: "Cảm ơn đoàn trưởng Đặng, yên tâm đi ạ!"

Nói xong, liền sải bước lên sân khấu.

Bạch Nhược Lâm và những người khác ở hậu trường chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng đều hồi hộp lo lắng.

"Nhìn dáng vẻ này là biết chơi thật rồi sao?"

"Chắc là thế nhỉ? Vừa rồi tôi nghe lỏm được một chút, chơi cũng khá ổn đấy!"

Bạch Nhược Lâm cắn môi, thầm cười lạnh trong lòng.

Cho dù cô ta tình cờ biết chơi đàn thì đã sao?

Anh Tần đã nói rồi, giọng hát của cô ta rất tệ, một khi cất giọng hát sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Cứ chờ mà xem!

Tô Ý hít sâu một hơi, ôm đàn guitar, bình tĩnh bước đến giữa sân khấu, sau đó ngồi xuống ghế.

Điều chỉnh lại vị trí mic xong, ngón tay cô khẽ lướt trên dây đàn.

Trong khoảnh khắc gảy dây, giai điệu mượt mà như tơ lụa vang lên...

"Bến cảng quân khu đêm khuya vắng lặng..."

Tô Ý vừa cất giọng hát, cả hội trường lập tức im phăng phắc.

Mọi người nín thở lắng nghe, như thể đang hòa mình vào khung cảnh đêm khuya tĩnh mịch, bên tai là tiếng gió biển thổi nhẹ nhàng.

Một khúc hát kết thúc, mọi người mới hoàn hồn trở lại, vội vàng vỗ tay rầm rộ.

"Hay—"

Không biết là ai hô lên trước, những người vốn đang xem chương trình một cách nghiêm túc bỗng nhiên cùng nhau hò reo theo.

Cả hội trường như sôi trào hẳn lên.

"Hát thêm bài nữa! Hát thêm bài nữa!"

Tô Ý vốn đã chuẩn bị đứng dậy, nhưng thấy tiếng hô hào bên dưới ngày càng lớn.

Đối mặt với sự nhiệt tình giữ lại của mọi người, Tô Ý ở trên sân khấu muốn đi cũng không được, ở lại cũng không được.

Đã lâu rồi cô không chơi guitar và hát, bản thân cô cũng cảm thấy có chút dang dở.

Cô hướng ánh mắt cầu cứu sang đoàn trưởng Đặng.

Đoàn trưởng Đặng vốn đứng ở hậu trường nghe Tô Ý hát, nhưng khi nghe rồi, bà ấy bất tri bất giác đi tới dưới sân khấu.

Nhìn thấy ánh mắt Tô Ý hướng về phía mình, bà ấy gật đầu với cô, ý bảo cô có thể tiếp tục hát một bài hát.

Bản thân bà ấy cũng chưa nghe đủ! Một bài quá ngắn!

DTV

Thấy bà ấy đồng ý, Tô Ý mỉm cười gật đầu, để lộ lúm đồng tiền quả lê hiếm thấy.

Ngọt đến nỗi một nhóm binh sĩ chưa từng chứng kiến cảnh tượng như vậy cũng phải reo hò.

"Hát một bài “Ngọt Ngào”!"

Một người mở đầu, tất cả mọi người đều xông lên biểu quyết đồng ý.

Lần này đoàn trưởng Đặng không dám đưa ra quyết định, phong cách của bài hát này hoàn toàn không phù hợp với phong cách của quân đội!

Sau đó, bà ấy đưa mắt cầu cứu sang đám người đoàn trưởng Chu, và chính ủy Vương đang ngồi ở hàng *****ên.

Chu Cận Xuyên ở dưới im lặng vẫn về ngón tay, trầm giọng nói: "Khó lắm mới có được một ngày tốt như vậy, ca hát gì cũng chỉ là thứ yếu, mọi người vui vẻ mới là quan trọng nhất."

Mọi người nghe xong lời này, đều vui mừng.

Tô Ý lại gảy dây.

Lần này, giọng hát của cô không giống với vừa rồi, đột nhiên trở nên nhẹ nhàng và du dương, như thể cô mang theo tất cả nhu tình, nhẹ nhàng ngâm xưởng...

Lúc đầu khi Chu Cận Xuyên nghe thấy thì giật mình, sau đó giống như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua trái tim anh hết lần này đến lần khác.

Đôi mắt đen tối lại, hai tay không ngừng xoa xoa hai bên.

Đột nhiên anh hối hận, lẽ ra không nên để cô tiếp tục hát.

Lại một bài hát nữa kết thúc, Tô Ý đã cảm thấy đủ rồi nên đứng dậy rời khỏi sân khấu.

Ở hậu trường Bạch Nhược Lâm đang chờ lên sân khấu bỗng nhiên như bị đóng đinh, không thể bước đi.

Vừa rồi cô ta đứng phía sau nghe Tô Ý vừa đàn vừa hát.

Sau khi gia nhập đoàn văn nghệ được vài năm, cô ta cũng nhận được vô số tràng pháo tay.

Nhưng đây là lần *****ên cô ta chứng kiến cảnh tượng cuồng nhiệt như hôm nay.

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Lúc này Tô Ý đã điều chỉnh tâm trạng xong, hơn nữa cũng đã tìm lại được cảm giác chơi guitar ngày trước.Cô mỉm cười nói: "Cảm ơn đoàn trưởng Đặng, yên tâm đi ạ!"Nói xong, liền sải bước lên sân khấu.Bạch Nhược Lâm và những người khác ở hậu trường chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng đều hồi hộp lo lắng."Nhìn dáng vẻ này là biết chơi thật rồi sao?""Chắc là thế nhỉ? Vừa rồi tôi nghe lỏm được một chút, chơi cũng khá ổn đấy!"Bạch Nhược Lâm cắn môi, thầm cười lạnh trong lòng.Cho dù cô ta tình cờ biết chơi đàn thì đã sao?Anh Tần đã nói rồi, giọng hát của cô ta rất tệ, một khi cất giọng hát sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.Cứ chờ mà xem!Tô Ý hít sâu một hơi, ôm đàn guitar, bình tĩnh bước đến giữa sân khấu, sau đó ngồi xuống ghế.Điều chỉnh lại vị trí mic xong, ngón tay cô khẽ lướt trên dây đàn.Trong khoảnh khắc gảy dây, giai điệu mượt mà như tơ lụa vang lên..."Bến cảng quân khu đêm khuya vắng lặng..."Tô Ý vừa cất giọng hát, cả hội trường lập tức im phăng phắc.Mọi người nín thở lắng nghe, như thể đang hòa mình vào khung cảnh đêm khuya tĩnh mịch, bên tai là tiếng gió biển thổi nhẹ nhàng.Một khúc hát kết thúc, mọi người mới hoàn hồn trở lại, vội vàng vỗ tay rầm rộ."Hay—"Không biết là ai hô lên trước, những người vốn đang xem chương trình một cách nghiêm túc bỗng nhiên cùng nhau hò reo theo.Cả hội trường như sôi trào hẳn lên."Hát thêm bài nữa! Hát thêm bài nữa!"Tô Ý vốn đã chuẩn bị đứng dậy, nhưng thấy tiếng hô hào bên dưới ngày càng lớn.Đối mặt với sự nhiệt tình giữ lại của mọi người, Tô Ý ở trên sân khấu muốn đi cũng không được, ở lại cũng không được.Đã lâu rồi cô không chơi guitar và hát, bản thân cô cũng cảm thấy có chút dang dở.Cô hướng ánh mắt cầu cứu sang đoàn trưởng Đặng.Đoàn trưởng Đặng vốn đứng ở hậu trường nghe Tô Ý hát, nhưng khi nghe rồi, bà ấy bất tri bất giác đi tới dưới sân khấu.Nhìn thấy ánh mắt Tô Ý hướng về phía mình, bà ấy gật đầu với cô, ý bảo cô có thể tiếp tục hát một bài hát.Bản thân bà ấy cũng chưa nghe đủ! Một bài quá ngắn!DTVThấy bà ấy đồng ý, Tô Ý mỉm cười gật đầu, để lộ lúm đồng tiền quả lê hiếm thấy.Ngọt đến nỗi một nhóm binh sĩ chưa từng chứng kiến cảnh tượng như vậy cũng phải reo hò."Hát một bài “Ngọt Ngào”!"Một người mở đầu, tất cả mọi người đều xông lên biểu quyết đồng ý.Lần này đoàn trưởng Đặng không dám đưa ra quyết định, phong cách của bài hát này hoàn toàn không phù hợp với phong cách của quân đội!Sau đó, bà ấy đưa mắt cầu cứu sang đám người đoàn trưởng Chu, và chính ủy Vương đang ngồi ở hàng *****ên.Chu Cận Xuyên ở dưới im lặng vẫn về ngón tay, trầm giọng nói: "Khó lắm mới có được một ngày tốt như vậy, ca hát gì cũng chỉ là thứ yếu, mọi người vui vẻ mới là quan trọng nhất."Mọi người nghe xong lời này, đều vui mừng.Tô Ý lại gảy dây.Lần này, giọng hát của cô không giống với vừa rồi, đột nhiên trở nên nhẹ nhàng và du dương, như thể cô mang theo tất cả nhu tình, nhẹ nhàng ngâm xưởng...Lúc đầu khi Chu Cận Xuyên nghe thấy thì giật mình, sau đó giống như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua trái tim anh hết lần này đến lần khác.Đôi mắt đen tối lại, hai tay không ngừng xoa xoa hai bên.Đột nhiên anh hối hận, lẽ ra không nên để cô tiếp tục hát.Lại một bài hát nữa kết thúc, Tô Ý đã cảm thấy đủ rồi nên đứng dậy rời khỏi sân khấu.Ở hậu trường Bạch Nhược Lâm đang chờ lên sân khấu bỗng nhiên như bị đóng đinh, không thể bước đi.Vừa rồi cô ta đứng phía sau nghe Tô Ý vừa đàn vừa hát.Sau khi gia nhập đoàn văn nghệ được vài năm, cô ta cũng nhận được vô số tràng pháo tay.Nhưng đây là lần *****ên cô ta chứng kiến cảnh tượng cuồng nhiệt như hôm nay.

Chương 144: Chương 144