"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 167: Chương 167
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tô Ý mỉa mai nhìn cô ta một cái: "Tốt lắm, nếu như tôi thật sự không lấy đồ của cô, vậy thì tôi muốn cô ở trước mặt mọi người quỳ xuống, xin lỗi tôi, hơn nữaㅡ ㅡ”“Giúp khu tập thể chà nhà vệ sinh một tháng!"Vừa nghe Tô Ý nói chắc chắn như vậy, Tần Vân Phong cũng bắt đầu có chút do dự.Muốn kéo Bạch Nhược Lâm để hỏi rõ xem chuyện gì đang xảy ra.Nhưng lúc này, Bạch Nhược Lâm vô cùng hăng hái, cô ta hy vọng bản thân có thể xông vào phòng ngay lập tức.Cô ta nhanh chóng đồng ý: "Được, tôi đồng ý! Nếu là do cô lấy, thì cô sẽ phải ra khỏi khu đại viện! Đại viện của chúng tôi không thể chứa chấp kẻ gian như cô!"Nói xong, chưa kịp để Tô Ý mở cửa ra hoàn toàn, Bạch Nhược Lâm đã lao vào.Tô Ý vội vàng giữ cô ta lại: "Đợi đã, đừng để tay bẩn của cô chạm vào đồ của tôi, nếu như muốn lục soát thì phải để cho người không liên quan đến hai bên vào lục soát, ai biết được cô có lợi dụng cơ hội để đặt thêm đồ vào để vu cáo tôi không."Bạch Nhược Lâm cười lạnh một tiếng, nói: "Chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng, được, vậy để người khác vào lục soát đi."Vừa nói, cô ta liền để cho hai nữ đồng chí gần nhất vào.Những người còn lại đứng đợi ở hành lang để chờ kết quả.Sau khi hai nữ đồng chí vào phòng, tìm kiếm tỉ mỉ khắp phòng một hồi lâu nhưng không phát hiện được đồng hồ.Họ ra ngoài báo cáo: "Không thấy đồng hồ đeo tay! Cũng không thấy có tiền!"Bạch Nhược Lâm kêu lên một tiếng: "Làm sao có thể?! Không thể nào, nếu không thì chắc chắn cô ta đã giấu trên người rồi."Tô Ý cũng giang tay ra: "Phòng đã tìm hết rồi, thêm chút này cũng chẳng sao."Ba người lại vào phòng, kiểm tra lại từng túi trên người Tô Ý.Nhưng vẫn không tìm thấy gì.Bạch Nhược Lâm vẫn không tin, thậm chí còn nghi ngờ hai người này đang bao che cho Tô Ý.Hai nữ đồng chí tức giận đến mức mặt mũi xanh mét: "Đồng chí Bạch, cô không được vu khống người khác như vậy!"Bạch Nhược Lâm thấy không tìm được đồ, liền tự mình xông vào phòng.Vừa vào, cô ta lập tức lao về phía giường, tìm kiếm một hồi mà không thấy gì: "Không đúng, sao lại không có chứ?"Không tìm thấy đồ, Bạch Nhược Lâm càng lúc càng hoảng loạn.Lập tức lục soát lại một lần nữa.Cuối cùng, cô ta thật sự tìm thấy một chiếc hộp từ khe tủ.Bạch Nhược Lâm chắc chắn rằng Tô Ý đã giấu đồng hồ và tiền của mình trong hộp này, có thể cả vòng ngọc cũng nằm trong đó.Cô ta lập tức hưng phấn mở hộp ra.Khi chiếc hộp vừa được mở ra, chỉ thấy có một chiếc đồng hồ nằm lẳng lặng bên trong.Không phải cái kia.Bạch Nhược Lâm trong lòng đột nhiên trầm xuống, sắc mặt cũng tái nhợt.Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?Tô Ý cười lạnh, hỏi ngược lại: "Sao rồi? Tìm được chưa? Chiếc đồng hồ này rốt cuộc không phải của cô phải không?"Bạch Nhược Lâm siết chặt chiếc hộp, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là chiếc đồng hồ tôi đánh mất!"Những người ở bên ngoài không thể nhìn rõ, họ chỉ nghe nói chiếc đồng hồ đã được tìm thấy.Hiện trường ngay lập tức ồn ào huyên náo.DTVTô Ý không ngờ cô ta lại có thể vô liêm sỉ như vậy, liền nhìn chằm chằm cô ta hỏi một lần nữa: "Cô có muốn nhìn kỹ hơn lại một lần không? Cô có chắc đó là đồng hồ của cô không?"Trong mắt Bạch Nhược Lâm hiện lên một tia hoảng sợ, sau đó cô ta quả quyết gật đầu: "Đây chính là đồng hồ của tôi! Không sai, chẳng lẽ ngay cả đồng hồ của chính tôi cũng không nhận ra được hay sao?"Tô Ý lại đưa mắt nhìn về phía Tần Vân Phong: "Đồng chí Tần, đồng chí Bạch nói đồng hồ này của tôi là của cô ấy, đồng chí cũng đến xem đi!"Tần Vân Phong nhấc chân tiến lên, liếc nhìn chiếc hộp trong tay Bạch Nhược Lâm.Sau đó anh ta liếc nhìn Bạch Nhược Lâm với vẻ mặt cố quái, chỉ thấy cô ta đang nhìn thẳng vào mình..
Tô Ý mỉa mai nhìn cô ta một cái: "Tốt lắm, nếu như tôi thật sự không lấy đồ của cô, vậy thì tôi muốn cô ở trước mặt mọi người quỳ xuống, xin lỗi tôi, hơn nữaㅡ ㅡ”
“Giúp khu tập thể chà nhà vệ sinh một tháng!"
Vừa nghe Tô Ý nói chắc chắn như vậy, Tần Vân Phong cũng bắt đầu có chút do dự.
Muốn kéo Bạch Nhược Lâm để hỏi rõ xem chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng lúc này, Bạch Nhược Lâm vô cùng hăng hái, cô ta hy vọng bản thân có thể xông vào phòng ngay lập tức.
Cô ta nhanh chóng đồng ý: "Được, tôi đồng ý! Nếu là do cô lấy, thì cô sẽ phải ra khỏi khu đại viện! Đại viện của chúng tôi không thể chứa chấp kẻ gian như cô!"
Nói xong, chưa kịp để Tô Ý mở cửa ra hoàn toàn, Bạch Nhược Lâm đã lao vào.
Tô Ý vội vàng giữ cô ta lại: "Đợi đã, đừng để tay bẩn của cô chạm vào đồ của tôi, nếu như muốn lục soát thì phải để cho người không liên quan đến hai bên vào lục soát, ai biết được cô có lợi dụng cơ hội để đặt thêm đồ vào để vu cáo tôi không."
Bạch Nhược Lâm cười lạnh một tiếng, nói: "Chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng, được, vậy để người khác vào lục soát đi."
Vừa nói, cô ta liền để cho hai nữ đồng chí gần nhất vào.
Những người còn lại đứng đợi ở hành lang để chờ kết quả.
Sau khi hai nữ đồng chí vào phòng, tìm kiếm tỉ mỉ khắp phòng một hồi lâu nhưng không phát hiện được đồng hồ.
Họ ra ngoài báo cáo: "Không thấy đồng hồ đeo tay! Cũng không thấy có tiền!"
Bạch Nhược Lâm kêu lên một tiếng: "Làm sao có thể?! Không thể nào, nếu không thì chắc chắn cô ta đã giấu trên người rồi."
Tô Ý cũng giang tay ra: "Phòng đã tìm hết rồi, thêm chút này cũng chẳng sao."
Ba người lại vào phòng, kiểm tra lại từng túi trên người Tô Ý.
Nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Bạch Nhược Lâm vẫn không tin, thậm chí còn nghi ngờ hai người này đang bao che cho Tô Ý.
Hai nữ đồng chí tức giận đến mức mặt mũi xanh mét: "Đồng chí Bạch, cô không được vu khống người khác như vậy!"
Bạch Nhược Lâm thấy không tìm được đồ, liền tự mình xông vào phòng.
Vừa vào, cô ta lập tức lao về phía giường, tìm kiếm một hồi mà không thấy gì: "Không đúng, sao lại không có chứ?"
Không tìm thấy đồ, Bạch Nhược Lâm càng lúc càng hoảng loạn.
Lập tức lục soát lại một lần nữa.
Cuối cùng, cô ta thật sự tìm thấy một chiếc hộp từ khe tủ.
Bạch Nhược Lâm chắc chắn rằng Tô Ý đã giấu đồng hồ và tiền của mình trong hộp này, có thể cả vòng ngọc cũng nằm trong đó.
Cô ta lập tức hưng phấn mở hộp ra.
Khi chiếc hộp vừa được mở ra, chỉ thấy có một chiếc đồng hồ nằm lẳng lặng bên trong.
Không phải cái kia.
Bạch Nhược Lâm trong lòng đột nhiên trầm xuống, sắc mặt cũng tái nhợt.
Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?
Tô Ý cười lạnh, hỏi ngược lại: "Sao rồi? Tìm được chưa? Chiếc đồng hồ này rốt cuộc không phải của cô phải không?"
Bạch Nhược Lâm siết chặt chiếc hộp, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là chiếc đồng hồ tôi đánh mất!"
Những người ở bên ngoài không thể nhìn rõ, họ chỉ nghe nói chiếc đồng hồ đã được tìm thấy.
Hiện trường ngay lập tức ồn ào huyên náo.
DTV
Tô Ý không ngờ cô ta lại có thể vô liêm sỉ như vậy, liền nhìn chằm chằm cô ta hỏi một lần nữa: "Cô có muốn nhìn kỹ hơn lại một lần không? Cô có chắc đó là đồng hồ của cô không?"
Trong mắt Bạch Nhược Lâm hiện lên một tia hoảng sợ, sau đó cô ta quả quyết gật đầu: "Đây chính là đồng hồ của tôi! Không sai, chẳng lẽ ngay cả đồng hồ của chính tôi cũng không nhận ra được hay sao?"
Tô Ý lại đưa mắt nhìn về phía Tần Vân Phong: "Đồng chí Tần, đồng chí Bạch nói đồng hồ này của tôi là của cô ấy, đồng chí cũng đến xem đi!"
Tần Vân Phong nhấc chân tiến lên, liếc nhìn chiếc hộp trong tay Bạch Nhược Lâm.
Sau đó anh ta liếc nhìn Bạch Nhược Lâm với vẻ mặt cố quái, chỉ thấy cô ta đang nhìn thẳng vào mình..
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tô Ý mỉa mai nhìn cô ta một cái: "Tốt lắm, nếu như tôi thật sự không lấy đồ của cô, vậy thì tôi muốn cô ở trước mặt mọi người quỳ xuống, xin lỗi tôi, hơn nữaㅡ ㅡ”“Giúp khu tập thể chà nhà vệ sinh một tháng!"Vừa nghe Tô Ý nói chắc chắn như vậy, Tần Vân Phong cũng bắt đầu có chút do dự.Muốn kéo Bạch Nhược Lâm để hỏi rõ xem chuyện gì đang xảy ra.Nhưng lúc này, Bạch Nhược Lâm vô cùng hăng hái, cô ta hy vọng bản thân có thể xông vào phòng ngay lập tức.Cô ta nhanh chóng đồng ý: "Được, tôi đồng ý! Nếu là do cô lấy, thì cô sẽ phải ra khỏi khu đại viện! Đại viện của chúng tôi không thể chứa chấp kẻ gian như cô!"Nói xong, chưa kịp để Tô Ý mở cửa ra hoàn toàn, Bạch Nhược Lâm đã lao vào.Tô Ý vội vàng giữ cô ta lại: "Đợi đã, đừng để tay bẩn của cô chạm vào đồ của tôi, nếu như muốn lục soát thì phải để cho người không liên quan đến hai bên vào lục soát, ai biết được cô có lợi dụng cơ hội để đặt thêm đồ vào để vu cáo tôi không."Bạch Nhược Lâm cười lạnh một tiếng, nói: "Chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng, được, vậy để người khác vào lục soát đi."Vừa nói, cô ta liền để cho hai nữ đồng chí gần nhất vào.Những người còn lại đứng đợi ở hành lang để chờ kết quả.Sau khi hai nữ đồng chí vào phòng, tìm kiếm tỉ mỉ khắp phòng một hồi lâu nhưng không phát hiện được đồng hồ.Họ ra ngoài báo cáo: "Không thấy đồng hồ đeo tay! Cũng không thấy có tiền!"Bạch Nhược Lâm kêu lên một tiếng: "Làm sao có thể?! Không thể nào, nếu không thì chắc chắn cô ta đã giấu trên người rồi."Tô Ý cũng giang tay ra: "Phòng đã tìm hết rồi, thêm chút này cũng chẳng sao."Ba người lại vào phòng, kiểm tra lại từng túi trên người Tô Ý.Nhưng vẫn không tìm thấy gì.Bạch Nhược Lâm vẫn không tin, thậm chí còn nghi ngờ hai người này đang bao che cho Tô Ý.Hai nữ đồng chí tức giận đến mức mặt mũi xanh mét: "Đồng chí Bạch, cô không được vu khống người khác như vậy!"Bạch Nhược Lâm thấy không tìm được đồ, liền tự mình xông vào phòng.Vừa vào, cô ta lập tức lao về phía giường, tìm kiếm một hồi mà không thấy gì: "Không đúng, sao lại không có chứ?"Không tìm thấy đồ, Bạch Nhược Lâm càng lúc càng hoảng loạn.Lập tức lục soát lại một lần nữa.Cuối cùng, cô ta thật sự tìm thấy một chiếc hộp từ khe tủ.Bạch Nhược Lâm chắc chắn rằng Tô Ý đã giấu đồng hồ và tiền của mình trong hộp này, có thể cả vòng ngọc cũng nằm trong đó.Cô ta lập tức hưng phấn mở hộp ra.Khi chiếc hộp vừa được mở ra, chỉ thấy có một chiếc đồng hồ nằm lẳng lặng bên trong.Không phải cái kia.Bạch Nhược Lâm trong lòng đột nhiên trầm xuống, sắc mặt cũng tái nhợt.Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?Tô Ý cười lạnh, hỏi ngược lại: "Sao rồi? Tìm được chưa? Chiếc đồng hồ này rốt cuộc không phải của cô phải không?"Bạch Nhược Lâm siết chặt chiếc hộp, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là chiếc đồng hồ tôi đánh mất!"Những người ở bên ngoài không thể nhìn rõ, họ chỉ nghe nói chiếc đồng hồ đã được tìm thấy.Hiện trường ngay lập tức ồn ào huyên náo.DTVTô Ý không ngờ cô ta lại có thể vô liêm sỉ như vậy, liền nhìn chằm chằm cô ta hỏi một lần nữa: "Cô có muốn nhìn kỹ hơn lại một lần không? Cô có chắc đó là đồng hồ của cô không?"Trong mắt Bạch Nhược Lâm hiện lên một tia hoảng sợ, sau đó cô ta quả quyết gật đầu: "Đây chính là đồng hồ của tôi! Không sai, chẳng lẽ ngay cả đồng hồ của chính tôi cũng không nhận ra được hay sao?"Tô Ý lại đưa mắt nhìn về phía Tần Vân Phong: "Đồng chí Tần, đồng chí Bạch nói đồng hồ này của tôi là của cô ấy, đồng chí cũng đến xem đi!"Tần Vân Phong nhấc chân tiến lên, liếc nhìn chiếc hộp trong tay Bạch Nhược Lâm.Sau đó anh ta liếc nhìn Bạch Nhược Lâm với vẻ mặt cố quái, chỉ thấy cô ta đang nhìn thẳng vào mình..