"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 185: Chương 185
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tô Ý thấy hai người bọn họ ba câu không hợp là cãi nhau, bỗng nhiên cảm thấy chuyến tàu này sẽ vô cùng thú vị, cười hì hì nói: "Không cần đâu, tôi không đói, lát nữa uống chút nước nóng là được rồi."Bạch Nhược Lâm thấy vậy, trong lòng khinh bỉ, hừ lạnh nói: "Mặt dày! Vừa lên đã quyến rũ chồng của người khác ngay trước mặt nhiều người như vậy."Trong toa tàu vốn dĩ đã chật kín người, đám người xung quanh đã bắt đầu hóng chuyện từ khi Tô Ý vừa lên tàu.Lúc này nghe thấy người đã kết hôn mắng cô gái chưa kết hôn ở đối diện quyến rũ chồng mình.Hơn nữa người đàn ông đó rõ ràng là thích cô gái chưa kết hôn kia hơn.Lập tức, tất cả mọi người đều hứng thú hóng hớt.Vốn dĩ còn cho rằng ba người bọn họ quen biết nhau, cùng nhau đi tàu về quê.Không ngờ vậy mà lại còn là tình tay ba.Thấy mọi người đều đang bắt đầu bàn tán xôn xao, bênh vực mình, Bạch Nhược Lâm càng thêm đắc ý.Tần Vân Phong thấy vậy cũng đỏ bừng cả mặt, chỉ đành cất những chiếc bánh đào vừa lấy ra vào túi.Mặc dù ngoài mặt không nói, như sự oán trách đối với Bạch Nhược Lâm trong lòng lại nhiều thêm một phần.Thấy Bạch Nhược Lâm lại bắt đầu diễn kịch, Tô Ý không nhịn được vỗ tay cho cô ta: "Cô quá khiêm tốn rồi, nếu như nói về mặt dày, ai có thể sánh bằng cô chứ?"“Chân trước cướp chồng sắp cưới của người khác, cho rằng đăng ký kết hôn thì những chuyện trước đó giống như chưa từng xảy ra hay sao? Những chuyện xấu xa dính dáng đến cô, cô không nhớ gì hết sao?""Người cô cũng cướp rồi, giấy đăng ký kết hôn cũng có rồi, tôi còn đang suy nghĩ xem khi về quê sẽ giúp hai người che giấu, giải thích với mọi người, không ngờ cô lại nghĩ tôi như vậy?"DTVMọi người nghe Tô Ý nói ẩn ý vậy, không khỏi nhao nhao quay đầu lại nhìn.Bác gái ngồi cạnh Tô Ý lấy trong túi ra một nắm hạt bí đưa cho cô: "Cô gái, chuyện này rốt cuộc là sao? Tôi nghe cô nói, là cô ta cướp chồng sắp cưới của cô?"Trong lòng Tô Ý nghĩ, dù sao ngồi trên tàu cũng nhàn rỗi, thế là thản nhiên nhận lấy hạt bí của bác gái, bắt đầu kể lể."Haizzz, chuyện cũng qua rồi, thật ra cháu cũng không muốn nhắc lại, thật sự là quá mất mặt.""Hơn nửa năm trước, cháu cũng ngồi chuyến tàu này, một mình từ quê lên đơn vị tìm anh ấy, không ngờ đến nơi mới phát hiện, người ta ở đó đã lén lút qua lại với người khác, còn không cho cháu nói nữa.""Cháu cũng là vì sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh ta, nên mới đồng ý nhường lại, thôi, không nói nữa."Nghe vậy, Bạch Nhược Lâm tức giận giơ nanh múa vuốt: "Mọi người đừng nghe cô ta nói bậy, cô ta vốn dĩ là kẻ nói dối thành thần, những lời cô ta nói không có câu nào là thật."Tô Ý bỏ hạt bí vào túi, phủi phủi tay.Sau đó lấy ra tờ giấy hủy hôn từ trong một cái túi khác: "Đây, giấy trắng mực đen, còn có cả dấu vân tay của hai người bọn họ, mọi người không tin thì xem đi."Đám người nghe vậy, đều nhao nhao xúm lại xem.Mặc dù bác gái ngồi cạnh không biết chữ, nhưng nghe thấy mọi người đọc, cũng lập tức hiểu ra câu chuyện."Cô gái như cô đúng là ngốc nghếch mà, sao cô lại tốt bụng như vậy, bị người ta bán rồi mà còn lương thiện như vậy.""Đúng đó, đáng lẽ ra cô không nên để ý đến bọn họ, còn đi cùng bọn họ về quê giải thích, nếu là tôi, trực tiếp quậy tung tiệc cưới của bọn họ, lật bàn của họ."Mọi người đều chỉ trích Bạch Nhược Lâm và Tần Vân Phong, mắng bọn họ là đồ khốn nạn.Rõ ràng là ve vãn chồng sắp cưới của người khác trước, thấy người ta dễ nói chuyện, lại còn đổ hết tội lỗi cho người ta.Còn tên đàn ông kia, ăn trong bát còn ngó trong nồi, cũng không phải thứ tốt đẹp gì.Bạch Nhược Lâm vừa tức giận vừa phiền não, một cái miệng làm sao cãi lại nhiều cái miệng như vậy được?Nhìn thấy tờ giấy hủy hôn trong tay Tô Ý, lúc này cô ta đột nhiên nhớ ra: "Anh Tần, mau cướp lại tờ giấy đó, không thể để cô ta giữ nó!"
Tô Ý thấy hai người bọn họ ba câu không hợp là cãi nhau, bỗng nhiên cảm thấy chuyến tàu này sẽ vô cùng thú vị, cười hì hì nói: "Không cần đâu, tôi không đói, lát nữa uống chút nước nóng là được rồi."
Bạch Nhược Lâm thấy vậy, trong lòng khinh bỉ, hừ lạnh nói: "Mặt dày! Vừa lên đã quyến rũ chồng của người khác ngay trước mặt nhiều người như vậy."
Trong toa tàu vốn dĩ đã chật kín người, đám người xung quanh đã bắt đầu hóng chuyện từ khi Tô Ý vừa lên tàu.
Lúc này nghe thấy người đã kết hôn mắng cô gái chưa kết hôn ở đối diện quyến rũ chồng mình.
Hơn nữa người đàn ông đó rõ ràng là thích cô gái chưa kết hôn kia hơn.
Lập tức, tất cả mọi người đều hứng thú hóng hớt.
Vốn dĩ còn cho rằng ba người bọn họ quen biết nhau, cùng nhau đi tàu về quê.
Không ngờ vậy mà lại còn là tình tay ba.
Thấy mọi người đều đang bắt đầu bàn tán xôn xao, bênh vực mình, Bạch Nhược Lâm càng thêm đắc ý.
Tần Vân Phong thấy vậy cũng đỏ bừng cả mặt, chỉ đành cất những chiếc bánh đào vừa lấy ra vào túi.
Mặc dù ngoài mặt không nói, như sự oán trách đối với Bạch Nhược Lâm trong lòng lại nhiều thêm một phần.
Thấy Bạch Nhược Lâm lại bắt đầu diễn kịch, Tô Ý không nhịn được vỗ tay cho cô ta: "Cô quá khiêm tốn rồi, nếu như nói về mặt dày, ai có thể sánh bằng cô chứ?"
“Chân trước cướp chồng sắp cưới của người khác, cho rằng đăng ký kết hôn thì những chuyện trước đó giống như chưa từng xảy ra hay sao? Những chuyện xấu xa dính dáng đến cô, cô không nhớ gì hết sao?"
"Người cô cũng cướp rồi, giấy đăng ký kết hôn cũng có rồi, tôi còn đang suy nghĩ xem khi về quê sẽ giúp hai người che giấu, giải thích với mọi người, không ngờ cô lại nghĩ tôi như vậy?"
DTV
Mọi người nghe Tô Ý nói ẩn ý vậy, không khỏi nhao nhao quay đầu lại nhìn.
Bác gái ngồi cạnh Tô Ý lấy trong túi ra một nắm hạt bí đưa cho cô: "Cô gái, chuyện này rốt cuộc là sao? Tôi nghe cô nói, là cô ta cướp chồng sắp cưới của cô?"
Trong lòng Tô Ý nghĩ, dù sao ngồi trên tàu cũng nhàn rỗi, thế là thản nhiên nhận lấy hạt bí của bác gái, bắt đầu kể lể.
"Haizzz, chuyện cũng qua rồi, thật ra cháu cũng không muốn nhắc lại, thật sự là quá mất mặt."
"Hơn nửa năm trước, cháu cũng ngồi chuyến tàu này, một mình từ quê lên đơn vị tìm anh ấy, không ngờ đến nơi mới phát hiện, người ta ở đó đã lén lút qua lại với người khác, còn không cho cháu nói nữa."
"Cháu cũng là vì sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh ta, nên mới đồng ý nhường lại, thôi, không nói nữa."
Nghe vậy, Bạch Nhược Lâm tức giận giơ nanh múa vuốt: "Mọi người đừng nghe cô ta nói bậy, cô ta vốn dĩ là kẻ nói dối thành thần, những lời cô ta nói không có câu nào là thật."
Tô Ý bỏ hạt bí vào túi, phủi phủi tay.
Sau đó lấy ra tờ giấy hủy hôn từ trong một cái túi khác: "Đây, giấy trắng mực đen, còn có cả dấu vân tay của hai người bọn họ, mọi người không tin thì xem đi."
Đám người nghe vậy, đều nhao nhao xúm lại xem.
Mặc dù bác gái ngồi cạnh không biết chữ, nhưng nghe thấy mọi người đọc, cũng lập tức hiểu ra câu chuyện.
"Cô gái như cô đúng là ngốc nghếch mà, sao cô lại tốt bụng như vậy, bị người ta bán rồi mà còn lương thiện như vậy."
"Đúng đó, đáng lẽ ra cô không nên để ý đến bọn họ, còn đi cùng bọn họ về quê giải thích, nếu là tôi, trực tiếp quậy tung tiệc cưới của bọn họ, lật bàn của họ."
Mọi người đều chỉ trích Bạch Nhược Lâm và Tần Vân Phong, mắng bọn họ là đồ khốn nạn.
Rõ ràng là ve vãn chồng sắp cưới của người khác trước, thấy người ta dễ nói chuyện, lại còn đổ hết tội lỗi cho người ta.
Còn tên đàn ông kia, ăn trong bát còn ngó trong nồi, cũng không phải thứ tốt đẹp gì.
Bạch Nhược Lâm vừa tức giận vừa phiền não, một cái miệng làm sao cãi lại nhiều cái miệng như vậy được?
Nhìn thấy tờ giấy hủy hôn trong tay Tô Ý, lúc này cô ta đột nhiên nhớ ra: "Anh Tần, mau cướp lại tờ giấy đó, không thể để cô ta giữ nó!"
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tô Ý thấy hai người bọn họ ba câu không hợp là cãi nhau, bỗng nhiên cảm thấy chuyến tàu này sẽ vô cùng thú vị, cười hì hì nói: "Không cần đâu, tôi không đói, lát nữa uống chút nước nóng là được rồi."Bạch Nhược Lâm thấy vậy, trong lòng khinh bỉ, hừ lạnh nói: "Mặt dày! Vừa lên đã quyến rũ chồng của người khác ngay trước mặt nhiều người như vậy."Trong toa tàu vốn dĩ đã chật kín người, đám người xung quanh đã bắt đầu hóng chuyện từ khi Tô Ý vừa lên tàu.Lúc này nghe thấy người đã kết hôn mắng cô gái chưa kết hôn ở đối diện quyến rũ chồng mình.Hơn nữa người đàn ông đó rõ ràng là thích cô gái chưa kết hôn kia hơn.Lập tức, tất cả mọi người đều hứng thú hóng hớt.Vốn dĩ còn cho rằng ba người bọn họ quen biết nhau, cùng nhau đi tàu về quê.Không ngờ vậy mà lại còn là tình tay ba.Thấy mọi người đều đang bắt đầu bàn tán xôn xao, bênh vực mình, Bạch Nhược Lâm càng thêm đắc ý.Tần Vân Phong thấy vậy cũng đỏ bừng cả mặt, chỉ đành cất những chiếc bánh đào vừa lấy ra vào túi.Mặc dù ngoài mặt không nói, như sự oán trách đối với Bạch Nhược Lâm trong lòng lại nhiều thêm một phần.Thấy Bạch Nhược Lâm lại bắt đầu diễn kịch, Tô Ý không nhịn được vỗ tay cho cô ta: "Cô quá khiêm tốn rồi, nếu như nói về mặt dày, ai có thể sánh bằng cô chứ?"“Chân trước cướp chồng sắp cưới của người khác, cho rằng đăng ký kết hôn thì những chuyện trước đó giống như chưa từng xảy ra hay sao? Những chuyện xấu xa dính dáng đến cô, cô không nhớ gì hết sao?""Người cô cũng cướp rồi, giấy đăng ký kết hôn cũng có rồi, tôi còn đang suy nghĩ xem khi về quê sẽ giúp hai người che giấu, giải thích với mọi người, không ngờ cô lại nghĩ tôi như vậy?"DTVMọi người nghe Tô Ý nói ẩn ý vậy, không khỏi nhao nhao quay đầu lại nhìn.Bác gái ngồi cạnh Tô Ý lấy trong túi ra một nắm hạt bí đưa cho cô: "Cô gái, chuyện này rốt cuộc là sao? Tôi nghe cô nói, là cô ta cướp chồng sắp cưới của cô?"Trong lòng Tô Ý nghĩ, dù sao ngồi trên tàu cũng nhàn rỗi, thế là thản nhiên nhận lấy hạt bí của bác gái, bắt đầu kể lể."Haizzz, chuyện cũng qua rồi, thật ra cháu cũng không muốn nhắc lại, thật sự là quá mất mặt.""Hơn nửa năm trước, cháu cũng ngồi chuyến tàu này, một mình từ quê lên đơn vị tìm anh ấy, không ngờ đến nơi mới phát hiện, người ta ở đó đã lén lút qua lại với người khác, còn không cho cháu nói nữa.""Cháu cũng là vì sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh ta, nên mới đồng ý nhường lại, thôi, không nói nữa."Nghe vậy, Bạch Nhược Lâm tức giận giơ nanh múa vuốt: "Mọi người đừng nghe cô ta nói bậy, cô ta vốn dĩ là kẻ nói dối thành thần, những lời cô ta nói không có câu nào là thật."Tô Ý bỏ hạt bí vào túi, phủi phủi tay.Sau đó lấy ra tờ giấy hủy hôn từ trong một cái túi khác: "Đây, giấy trắng mực đen, còn có cả dấu vân tay của hai người bọn họ, mọi người không tin thì xem đi."Đám người nghe vậy, đều nhao nhao xúm lại xem.Mặc dù bác gái ngồi cạnh không biết chữ, nhưng nghe thấy mọi người đọc, cũng lập tức hiểu ra câu chuyện."Cô gái như cô đúng là ngốc nghếch mà, sao cô lại tốt bụng như vậy, bị người ta bán rồi mà còn lương thiện như vậy.""Đúng đó, đáng lẽ ra cô không nên để ý đến bọn họ, còn đi cùng bọn họ về quê giải thích, nếu là tôi, trực tiếp quậy tung tiệc cưới của bọn họ, lật bàn của họ."Mọi người đều chỉ trích Bạch Nhược Lâm và Tần Vân Phong, mắng bọn họ là đồ khốn nạn.Rõ ràng là ve vãn chồng sắp cưới của người khác trước, thấy người ta dễ nói chuyện, lại còn đổ hết tội lỗi cho người ta.Còn tên đàn ông kia, ăn trong bát còn ngó trong nồi, cũng không phải thứ tốt đẹp gì.Bạch Nhược Lâm vừa tức giận vừa phiền não, một cái miệng làm sao cãi lại nhiều cái miệng như vậy được?Nhìn thấy tờ giấy hủy hôn trong tay Tô Ý, lúc này cô ta đột nhiên nhớ ra: "Anh Tần, mau cướp lại tờ giấy đó, không thể để cô ta giữ nó!"