"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 190: Chương 190
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Anh ta lập tức đồng ý một cách dứt khoát: "Em gái của anh bị người ta bắt nạt, người làm anh cả như anh, chắc chắn phải về bênh vực em rồi! Cũng để cho người nhà họ Tần biết chúng ta cũng không dễ chọc."Bàn bạc xong, Tô Đại Hải lập tức cùng Vương Phương đưa con gái sang nhà ba mẹ vợ ở dãy nhà bên cạnh.Sau đó, lại mượn một chiếc xe đạp của bọn họ, ba người chia nhau đi hai chiếc xe, phóng thẳng về làng.Đi chưa đầy một tiếng đồng hồ, vừa đến đầu làng, ba người đã nghe thấy tiếng ồn ào, chửi bới inh ỏi từ xa vọng lại.Tô Ý nhướng mày, ôi, đã qua lâu như vậy rồi, âm thanh vẫn vang vọng như vậy.Sức chiến đấu thật đáng nể!DTVTô Đại Hải nghe ra trong những âm thanh đó, người lớn họng nhất, chửi khó nghe nhất chính là mẹ của anh ta, Trương Quế Lan, lập tức cảm thấy có chút mất mặt, oán trách trừng mắt nhìn Tô Ý: "Em cũng thật là, biết rõ cái thằng nhãi đó dẫn người về nhà, ba mẹ của chúng ta chắc chắn sẽ sang đó làm ầm ĩ, em còn đợi lâu như vậy mới đến tìm anh chị?""Em tự nghe xem, mẹ vì chuyện của em mà kích động đến mức nào kìa, em có thấy bà ấy như vậy bao giờ chưa?"Nghe Tô Đại Hải nói vậy, Tô Ý không khỏi thầm cười nhạo.Những lời này rõ ràng là anh ta đang nói cho Vương Phương nghe, giải thích cho hành động mất kiểm soát của Trương Quế Lan.Còn là vì cô mà làm ầm ĩ sao? Theo cô thấy, chắc là vì thể diện và tiền của bà ta thì đúng hơn.Tuy nhiên, Tô Ý vẫn nể mặt anh ta, phụ họa: "Đúng vậy, chị dâu, bình thường mẹ em không như vậy đâu, bà chỉ mắng em là giỏi thôi, em chưa thấy bà ấy mắng ai khác bao giờ."Tô Đại Hải nghe em gái nói vậy, nhất thời không biết nói gì, bèn im lặng đạp xe về phía nhà họ Tần.Đến trước cửa nhà họ Tần, ba người nhìn thấy một đám đông đen kịt, vây quanh từ trong ra ngoài, chật như nêm cối.Gần như cả làng đều đến xem náo nhiệt, còn náo nhiệt hơn cả gánh hát.Đi được một lúc, Tô Ý đã nghe rõ ngọn ngành câu chuyện.Quả nhiên như cô dự đoán, chuyện Tần Vân Phong dẫn Bạch Nhược Lâm về làng, chưa đến nhà họ Tần đã bị người ở đầu làng truyền khắp cả làng.Hai người bọn họ vừa bước vào cửa, người nhà họ Tô đã chạy sang gây chuyện.Nói là Tô Ý chắc chắn đã bị hai người họ hại c.h.ế.t ở ngoài, bây giờ không thấy người đâu, nên đến đây tìm bọn họ đòi bồi thường.Mặc kệ Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm có giải thích thế nào, bọn họ cũng nhất quyết không nghe.Lúc này, người ở ngoài sân nhìn thấy Tô Ý trở về, đều vội vàng la lên: "Con gái nhà họ Tô về rồi! Không có chết!"Tô Ý giật giật khóe miệng, trí tưởng tượng của bọn họ thật phong phú.Mọi người thấy Tô Ý cùng anh cả và chị dâu trở về, vội vàng nhường đường cho họ.Vừa bước vào sân, Trương Quế Lan đã lập tức lao đến mắng Tô Ý: "Con nhỏ khốn nạn như mày, sao mày vẫn còn mặt mũi về đây? Sao mày không c.h.ế.t ở bên ngoài cho rồi!"Mặc dù đã có ký ức của nguyên chủ, nhưng đây là lần *****ên Tô Ý đối mặt với cơn thịnh nộ của mẹ cô, cô vẫn không khỏi kinh ngạc.Lúc này vô thức đáp lại một cậu: "Con thấy mẹ khóc lóc thảm thiết như vậy, thì ra là không muốn con về? Con c.h.ế.t ở ngoài thì có lợi ích gì cho mọi người?"Thấy cô dám cãi lại, Trương Quế Lan giơ tay định tát: "Tất nhiên tao muốn mày c.h.ế.t càng xa càng tốt! Để khỏi về đây làm mất mặt bọn tao!"Bà ta còn chưa kịp tát, Tô Đại Hải đã chen vào ngăn lại: "Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, khó khăn lắm Tiểu Ý mới về đến nhà."Nhìn thấy con trai cả trở về, Trương Quế Lan mừng rỡ, sau đó bà ta lại nhìn thấy con dâu đứng sau con trai, vội vàng thu tay lại: "Phương Tử cũng về rồi à, chỉ là mẹ quá kích động thôi, không có ý đánh nó."Vương Phương bĩu môi: "Mẹ, chuyện này là sao? Từ ngoài đầu làng, bọn con đã nghe thấy tiếng ồn ào rồi.".
Anh ta lập tức đồng ý một cách dứt khoát: "Em gái của anh bị người ta bắt nạt, người làm anh cả như anh, chắc chắn phải về bênh vực em rồi! Cũng để cho người nhà họ Tần biết chúng ta cũng không dễ chọc."
Bàn bạc xong, Tô Đại Hải lập tức cùng Vương Phương đưa con gái sang nhà ba mẹ vợ ở dãy nhà bên cạnh.
Sau đó, lại mượn một chiếc xe đạp của bọn họ, ba người chia nhau đi hai chiếc xe, phóng thẳng về làng.
Đi chưa đầy một tiếng đồng hồ, vừa đến đầu làng, ba người đã nghe thấy tiếng ồn ào, chửi bới inh ỏi từ xa vọng lại.
Tô Ý nhướng mày, ôi, đã qua lâu như vậy rồi, âm thanh vẫn vang vọng như vậy.
Sức chiến đấu thật đáng nể!
DTV
Tô Đại Hải nghe ra trong những âm thanh đó, người lớn họng nhất, chửi khó nghe nhất chính là mẹ của anh ta, Trương Quế Lan, lập tức cảm thấy có chút mất mặt, oán trách trừng mắt nhìn Tô Ý: "Em cũng thật là, biết rõ cái thằng nhãi đó dẫn người về nhà, ba mẹ của chúng ta chắc chắn sẽ sang đó làm ầm ĩ, em còn đợi lâu như vậy mới đến tìm anh chị?"
"Em tự nghe xem, mẹ vì chuyện của em mà kích động đến mức nào kìa, em có thấy bà ấy như vậy bao giờ chưa?"
Nghe Tô Đại Hải nói vậy, Tô Ý không khỏi thầm cười nhạo.
Những lời này rõ ràng là anh ta đang nói cho Vương Phương nghe, giải thích cho hành động mất kiểm soát của Trương Quế Lan.
Còn là vì cô mà làm ầm ĩ sao? Theo cô thấy, chắc là vì thể diện và tiền của bà ta thì đúng hơn.
Tuy nhiên, Tô Ý vẫn nể mặt anh ta, phụ họa: "Đúng vậy, chị dâu, bình thường mẹ em không như vậy đâu, bà chỉ mắng em là giỏi thôi, em chưa thấy bà ấy mắng ai khác bao giờ."
Tô Đại Hải nghe em gái nói vậy, nhất thời không biết nói gì, bèn im lặng đạp xe về phía nhà họ Tần.
Đến trước cửa nhà họ Tần, ba người nhìn thấy một đám đông đen kịt, vây quanh từ trong ra ngoài, chật như nêm cối.
Gần như cả làng đều đến xem náo nhiệt, còn náo nhiệt hơn cả gánh hát.
Đi được một lúc, Tô Ý đã nghe rõ ngọn ngành câu chuyện.
Quả nhiên như cô dự đoán, chuyện Tần Vân Phong dẫn Bạch Nhược Lâm về làng, chưa đến nhà họ Tần đã bị người ở đầu làng truyền khắp cả làng.
Hai người bọn họ vừa bước vào cửa, người nhà họ Tô đã chạy sang gây chuyện.
Nói là Tô Ý chắc chắn đã bị hai người họ hại c.h.ế.t ở ngoài, bây giờ không thấy người đâu, nên đến đây tìm bọn họ đòi bồi thường.
Mặc kệ Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm có giải thích thế nào, bọn họ cũng nhất quyết không nghe.
Lúc này, người ở ngoài sân nhìn thấy Tô Ý trở về, đều vội vàng la lên: "Con gái nhà họ Tô về rồi! Không có chết!"
Tô Ý giật giật khóe miệng, trí tưởng tượng của bọn họ thật phong phú.
Mọi người thấy Tô Ý cùng anh cả và chị dâu trở về, vội vàng nhường đường cho họ.
Vừa bước vào sân, Trương Quế Lan đã lập tức lao đến mắng Tô Ý: "Con nhỏ khốn nạn như mày, sao mày vẫn còn mặt mũi về đây? Sao mày không c.h.ế.t ở bên ngoài cho rồi!"
Mặc dù đã có ký ức của nguyên chủ, nhưng đây là lần *****ên Tô Ý đối mặt với cơn thịnh nộ của mẹ cô, cô vẫn không khỏi kinh ngạc.
Lúc này vô thức đáp lại một cậu: "Con thấy mẹ khóc lóc thảm thiết như vậy, thì ra là không muốn con về? Con c.h.ế.t ở ngoài thì có lợi ích gì cho mọi người?"
Thấy cô dám cãi lại, Trương Quế Lan giơ tay định tát: "Tất nhiên tao muốn mày c.h.ế.t càng xa càng tốt! Để khỏi về đây làm mất mặt bọn tao!"
Bà ta còn chưa kịp tát, Tô Đại Hải đã chen vào ngăn lại: "Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, khó khăn lắm Tiểu Ý mới về đến nhà."
Nhìn thấy con trai cả trở về, Trương Quế Lan mừng rỡ, sau đó bà ta lại nhìn thấy con dâu đứng sau con trai, vội vàng thu tay lại: "Phương Tử cũng về rồi à, chỉ là mẹ quá kích động thôi, không có ý đánh nó."
Vương Phương bĩu môi: "Mẹ, chuyện này là sao? Từ ngoài đầu làng, bọn con đã nghe thấy tiếng ồn ào rồi.".
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Anh ta lập tức đồng ý một cách dứt khoát: "Em gái của anh bị người ta bắt nạt, người làm anh cả như anh, chắc chắn phải về bênh vực em rồi! Cũng để cho người nhà họ Tần biết chúng ta cũng không dễ chọc."Bàn bạc xong, Tô Đại Hải lập tức cùng Vương Phương đưa con gái sang nhà ba mẹ vợ ở dãy nhà bên cạnh.Sau đó, lại mượn một chiếc xe đạp của bọn họ, ba người chia nhau đi hai chiếc xe, phóng thẳng về làng.Đi chưa đầy một tiếng đồng hồ, vừa đến đầu làng, ba người đã nghe thấy tiếng ồn ào, chửi bới inh ỏi từ xa vọng lại.Tô Ý nhướng mày, ôi, đã qua lâu như vậy rồi, âm thanh vẫn vang vọng như vậy.Sức chiến đấu thật đáng nể!DTVTô Đại Hải nghe ra trong những âm thanh đó, người lớn họng nhất, chửi khó nghe nhất chính là mẹ của anh ta, Trương Quế Lan, lập tức cảm thấy có chút mất mặt, oán trách trừng mắt nhìn Tô Ý: "Em cũng thật là, biết rõ cái thằng nhãi đó dẫn người về nhà, ba mẹ của chúng ta chắc chắn sẽ sang đó làm ầm ĩ, em còn đợi lâu như vậy mới đến tìm anh chị?""Em tự nghe xem, mẹ vì chuyện của em mà kích động đến mức nào kìa, em có thấy bà ấy như vậy bao giờ chưa?"Nghe Tô Đại Hải nói vậy, Tô Ý không khỏi thầm cười nhạo.Những lời này rõ ràng là anh ta đang nói cho Vương Phương nghe, giải thích cho hành động mất kiểm soát của Trương Quế Lan.Còn là vì cô mà làm ầm ĩ sao? Theo cô thấy, chắc là vì thể diện và tiền của bà ta thì đúng hơn.Tuy nhiên, Tô Ý vẫn nể mặt anh ta, phụ họa: "Đúng vậy, chị dâu, bình thường mẹ em không như vậy đâu, bà chỉ mắng em là giỏi thôi, em chưa thấy bà ấy mắng ai khác bao giờ."Tô Đại Hải nghe em gái nói vậy, nhất thời không biết nói gì, bèn im lặng đạp xe về phía nhà họ Tần.Đến trước cửa nhà họ Tần, ba người nhìn thấy một đám đông đen kịt, vây quanh từ trong ra ngoài, chật như nêm cối.Gần như cả làng đều đến xem náo nhiệt, còn náo nhiệt hơn cả gánh hát.Đi được một lúc, Tô Ý đã nghe rõ ngọn ngành câu chuyện.Quả nhiên như cô dự đoán, chuyện Tần Vân Phong dẫn Bạch Nhược Lâm về làng, chưa đến nhà họ Tần đã bị người ở đầu làng truyền khắp cả làng.Hai người bọn họ vừa bước vào cửa, người nhà họ Tô đã chạy sang gây chuyện.Nói là Tô Ý chắc chắn đã bị hai người họ hại c.h.ế.t ở ngoài, bây giờ không thấy người đâu, nên đến đây tìm bọn họ đòi bồi thường.Mặc kệ Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm có giải thích thế nào, bọn họ cũng nhất quyết không nghe.Lúc này, người ở ngoài sân nhìn thấy Tô Ý trở về, đều vội vàng la lên: "Con gái nhà họ Tô về rồi! Không có chết!"Tô Ý giật giật khóe miệng, trí tưởng tượng của bọn họ thật phong phú.Mọi người thấy Tô Ý cùng anh cả và chị dâu trở về, vội vàng nhường đường cho họ.Vừa bước vào sân, Trương Quế Lan đã lập tức lao đến mắng Tô Ý: "Con nhỏ khốn nạn như mày, sao mày vẫn còn mặt mũi về đây? Sao mày không c.h.ế.t ở bên ngoài cho rồi!"Mặc dù đã có ký ức của nguyên chủ, nhưng đây là lần *****ên Tô Ý đối mặt với cơn thịnh nộ của mẹ cô, cô vẫn không khỏi kinh ngạc.Lúc này vô thức đáp lại một cậu: "Con thấy mẹ khóc lóc thảm thiết như vậy, thì ra là không muốn con về? Con c.h.ế.t ở ngoài thì có lợi ích gì cho mọi người?"Thấy cô dám cãi lại, Trương Quế Lan giơ tay định tát: "Tất nhiên tao muốn mày c.h.ế.t càng xa càng tốt! Để khỏi về đây làm mất mặt bọn tao!"Bà ta còn chưa kịp tát, Tô Đại Hải đã chen vào ngăn lại: "Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, khó khăn lắm Tiểu Ý mới về đến nhà."Nhìn thấy con trai cả trở về, Trương Quế Lan mừng rỡ, sau đó bà ta lại nhìn thấy con dâu đứng sau con trai, vội vàng thu tay lại: "Phương Tử cũng về rồi à, chỉ là mẹ quá kích động thôi, không có ý đánh nó."Vương Phương bĩu môi: "Mẹ, chuyện này là sao? Từ ngoài đầu làng, bọn con đã nghe thấy tiếng ồn ào rồi.".