Tác giả:

"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…

Chương 223: Chương 223

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tô Ý nghĩ đến những chuyện mình muốn làm, chắc chắn không thể để một quân nhân như anh nhúng tay vào.Hơn nữa, chuyện này cô cũng không muốn để anh biết.Trước mặt Chu Cận Xuyên, cô vẫn muốn giữ chút thể diện.Cô giả vờ thản nhiên nói: "Chỉ là chút chuyện riêng của gia đình, anh không tiện nhúng tay vào, tôi làm xong sẽ quay lại khu tập thể."Chu Cận Xuyên mím môi, không nói gì, trong mắt tràn đầy lo lắng.Thấy vậy, Tô Ý đành phải hứa hẹn: "Chỉ hai ngày nữa thôi, muộn nhất là sáng mùng 1, tôi sẽ đi tàu về.""Các anh yên tâm, lần này các anh đến bênh vực tôi, sau này bọn họ sẽ không dám làm gì tôi nữa, hơn nữa, còn có trưởng thôn.""Hơn nữa, lúc nãy các anh cũng thấy rồi đấy, nhiều người bắt nạt tôi như vậy, tôi cũng không chịu thiệt thòi, còn dọa bọn họ sợ hết hồn."Nhớ đến chuyện lúc nãy, Chu Cận Xuyên bất lực lắc đầu: "Tôi cũng bị em dọa sợ, chưa từng thấy em hung dữ như vậy."Tô Ý cười ngượng ngùng: "Thật ra, bình thường tôi không hung dữ như vậy, chỉ là bị bọn họ ép thôi."Mặc dù ngoài miệng nói cô hung dữ, nhưng ánh mắt Chu Cận Xuyên nhìn cô đâu có chút chê bai nào, rõ ràng là tràn đầy cưng chiều và tự hào.Ăn cơm xong, đi ra ngoài, Tô Ý khuyên bọn họ về sớm.DTVChu Cận Xuyên không lay chuyển được cô, bảo cô dẫn hai đứa trẻ đợi trong xe, sau đó anh chạy nhanh đến cửa hàng ven đường.Không lâu sau, anh quay lại, mang theo một túi lớn đồ ăn nhét cho cô, lại lấy từ trong túi ra một xấp tiền."Em cầm lấy, đừng để bản thân bị đói."Tô Ý chỉ nhận đồ ăn, không nhận tiền: "Tôi có tiền, thật sự không cần dùng tới."Chu Cận Xuyên nhìn cô, không cho từ chối: "Em cầm lấy phòng thân trước, nếu em không nhận, bọn tôi sẽ không đi."Tô Ý không còn cách nào khác, đành phải nhận lấy.Sau đó, Chu Cận Xuyên lái xe đưa Tô Ý đến đầu làng.Xuống xe, Tô Ý vội vàng vẫy tay chào: "Mau về đi! Lái xe cẩn thận!"Cho dù vạn phần không nỡ, nhưng Chu Cận Xuyên cũng chỉ đành rời đi.Tô Ý trơ mắt nhìn chiếc xe dần dần biết mất khỏi tầm mắt của mình.Nhìn mãi, cô bỗng nhiên thấy cay cay khóe mắt.Mặc dù chỉ gặp mặt chóng vánh, nhưng Tô Ý cảm thấy bỗng nhiên có thêm nhiều dũng khí.Vốn dĩ, cả người cô đã gần như kiệt sức, lúc này lại tràn đầy năng lượng.Cô cảm thấy mình lại có thể tiếp tục chiến đấu.Cô quay người, sải bước về làng.Trong sân nhà họ Tô, Tô Nhị Cường bò lên đầu tường nhìn thấy Tô Ý trở về, mấy người bọn họ không đợi Tô Ý bước vào cửa đã vội vàng trốn vào nhà.Bọn họ không biết vị lãnh đạo kia có còn ở gần đó hay không, nên không dám gây ra động tĩnh gì, chỉ đành đóng của ngủ sớm, đợi sáng mai tìm hiểu tình hình rồi tính tiếp.Còn nhà họ Tần, trong sân, ngoài sân ngổn ngang, nhưng bọn họ cũng không còn tâm trạng dọn dẹp.Từ sau khi bị vạch trần chuyện dọn dẹp nhà vệ sinh trong bữa tiệc, Bạch Nhược Lâm trốn trong phòng, không chịu ra ngoài.Mẹ Tần vốn dĩ đã tức giận muốn chết, thấy cô ta không chịu ra ngoài dọn dẹp, thế là không nhịn được đứng trong sân, mắng chửi: "Thật sự xem mình là thiên kim đại tiểu thư sao? Công việc dọn dẹp nhà vệ sinh ở ngoài còn làm được, việc nhà lại không làm được?"Tần Vân Phong nghe thấy định đến khuyên nhủ, nào ngờ lại bị mẹ Tần mắng ngược lại."Việc nhà nhiều như vậy, nó trốn trong phòng không chịu ra làm, mày muốn mẹ mày làm đến c.h.ế.t à?"Tần Vân Phong không nói nên lời, chỉ đành cúi đầu làm việc.Bạch Nhược Lâm ở trong phòng dựng tai lên nghe lén, thấy Tần Vân Phong cũng không bênh vực mình.Càng thêm khó chịu, khóc lóc không ngừng.Cô ta càng hận Tô Ý, hận đến mức muốn lột da cô, uống m.á.u cô!Cũng như vậy, cô ta cũng lười ứng phó bà mẹ chồng này, chỉ một lòng muốn nhanh chóng qua Tết, rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Tô Ý nghĩ đến những chuyện mình muốn làm, chắc chắn không thể để một quân nhân như anh nhúng tay vào.

Hơn nữa, chuyện này cô cũng không muốn để anh biết.

Trước mặt Chu Cận Xuyên, cô vẫn muốn giữ chút thể diện.

Cô giả vờ thản nhiên nói: "Chỉ là chút chuyện riêng của gia đình, anh không tiện nhúng tay vào, tôi làm xong sẽ quay lại khu tập thể."

Chu Cận Xuyên mím môi, không nói gì, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Thấy vậy, Tô Ý đành phải hứa hẹn: "Chỉ hai ngày nữa thôi, muộn nhất là sáng mùng 1, tôi sẽ đi tàu về."

"Các anh yên tâm, lần này các anh đến bênh vực tôi, sau này bọn họ sẽ không dám làm gì tôi nữa, hơn nữa, còn có trưởng thôn."

"Hơn nữa, lúc nãy các anh cũng thấy rồi đấy, nhiều người bắt nạt tôi như vậy, tôi cũng không chịu thiệt thòi, còn dọa bọn họ sợ hết hồn."

Nhớ đến chuyện lúc nãy, Chu Cận Xuyên bất lực lắc đầu: "Tôi cũng bị em dọa sợ, chưa từng thấy em hung dữ như vậy."

Tô Ý cười ngượng ngùng: "Thật ra, bình thường tôi không hung dữ như vậy, chỉ là bị bọn họ ép thôi."

Mặc dù ngoài miệng nói cô hung dữ, nhưng ánh mắt Chu Cận Xuyên nhìn cô đâu có chút chê bai nào, rõ ràng là tràn đầy cưng chiều và tự hào.

Ăn cơm xong, đi ra ngoài, Tô Ý khuyên bọn họ về sớm.

DTV

Chu Cận Xuyên không lay chuyển được cô, bảo cô dẫn hai đứa trẻ đợi trong xe, sau đó anh chạy nhanh đến cửa hàng ven đường.

Không lâu sau, anh quay lại, mang theo một túi lớn đồ ăn nhét cho cô, lại lấy từ trong túi ra một xấp tiền.

"Em cầm lấy, đừng để bản thân bị đói."

Tô Ý chỉ nhận đồ ăn, không nhận tiền: "Tôi có tiền, thật sự không cần dùng tới."

Chu Cận Xuyên nhìn cô, không cho từ chối: "Em cầm lấy phòng thân trước, nếu em không nhận, bọn tôi sẽ không đi."

Tô Ý không còn cách nào khác, đành phải nhận lấy.

Sau đó, Chu Cận Xuyên lái xe đưa Tô Ý đến đầu làng.

Xuống xe, Tô Ý vội vàng vẫy tay chào: "Mau về đi! Lái xe cẩn thận!"

Cho dù vạn phần không nỡ, nhưng Chu Cận Xuyên cũng chỉ đành rời đi.

Tô Ý trơ mắt nhìn chiếc xe dần dần biết mất khỏi tầm mắt của mình.

Nhìn mãi, cô bỗng nhiên thấy cay cay khóe mắt.

Mặc dù chỉ gặp mặt chóng vánh, nhưng Tô Ý cảm thấy bỗng nhiên có thêm nhiều dũng khí.

Vốn dĩ, cả người cô đã gần như kiệt sức, lúc này lại tràn đầy năng lượng.

Cô cảm thấy mình lại có thể tiếp tục chiến đấu.

Cô quay người, sải bước về làng.

Trong sân nhà họ Tô, Tô Nhị Cường bò lên đầu tường nhìn thấy Tô Ý trở về, mấy người bọn họ không đợi Tô Ý bước vào cửa đã vội vàng trốn vào nhà.

Bọn họ không biết vị lãnh đạo kia có còn ở gần đó hay không, nên không dám gây ra động tĩnh gì, chỉ đành đóng của ngủ sớm, đợi sáng mai tìm hiểu tình hình rồi tính tiếp.

Còn nhà họ Tần, trong sân, ngoài sân ngổn ngang, nhưng bọn họ cũng không còn tâm trạng dọn dẹp.

Từ sau khi bị vạch trần chuyện dọn dẹp nhà vệ sinh trong bữa tiệc, Bạch Nhược Lâm trốn trong phòng, không chịu ra ngoài.

Mẹ Tần vốn dĩ đã tức giận muốn chết, thấy cô ta không chịu ra ngoài dọn dẹp, thế là không nhịn được đứng trong sân, mắng chửi: "Thật sự xem mình là thiên kim đại tiểu thư sao? Công việc dọn dẹp nhà vệ sinh ở ngoài còn làm được, việc nhà lại không làm được?"

Tần Vân Phong nghe thấy định đến khuyên nhủ, nào ngờ lại bị mẹ Tần mắng ngược lại.

"Việc nhà nhiều như vậy, nó trốn trong phòng không chịu ra làm, mày muốn mẹ mày làm đến c.h.ế.t à?"

Tần Vân Phong không nói nên lời, chỉ đành cúi đầu làm việc.

Bạch Nhược Lâm ở trong phòng dựng tai lên nghe lén, thấy Tần Vân Phong cũng không bênh vực mình.

Càng thêm khó chịu, khóc lóc không ngừng.

Cô ta càng hận Tô Ý, hận đến mức muốn lột da cô, uống m.á.u cô!

Cũng như vậy, cô ta cũng lười ứng phó bà mẹ chồng này, chỉ một lòng muốn nhanh chóng qua Tết, rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tô Ý nghĩ đến những chuyện mình muốn làm, chắc chắn không thể để một quân nhân như anh nhúng tay vào.Hơn nữa, chuyện này cô cũng không muốn để anh biết.Trước mặt Chu Cận Xuyên, cô vẫn muốn giữ chút thể diện.Cô giả vờ thản nhiên nói: "Chỉ là chút chuyện riêng của gia đình, anh không tiện nhúng tay vào, tôi làm xong sẽ quay lại khu tập thể."Chu Cận Xuyên mím môi, không nói gì, trong mắt tràn đầy lo lắng.Thấy vậy, Tô Ý đành phải hứa hẹn: "Chỉ hai ngày nữa thôi, muộn nhất là sáng mùng 1, tôi sẽ đi tàu về.""Các anh yên tâm, lần này các anh đến bênh vực tôi, sau này bọn họ sẽ không dám làm gì tôi nữa, hơn nữa, còn có trưởng thôn.""Hơn nữa, lúc nãy các anh cũng thấy rồi đấy, nhiều người bắt nạt tôi như vậy, tôi cũng không chịu thiệt thòi, còn dọa bọn họ sợ hết hồn."Nhớ đến chuyện lúc nãy, Chu Cận Xuyên bất lực lắc đầu: "Tôi cũng bị em dọa sợ, chưa từng thấy em hung dữ như vậy."Tô Ý cười ngượng ngùng: "Thật ra, bình thường tôi không hung dữ như vậy, chỉ là bị bọn họ ép thôi."Mặc dù ngoài miệng nói cô hung dữ, nhưng ánh mắt Chu Cận Xuyên nhìn cô đâu có chút chê bai nào, rõ ràng là tràn đầy cưng chiều và tự hào.Ăn cơm xong, đi ra ngoài, Tô Ý khuyên bọn họ về sớm.DTVChu Cận Xuyên không lay chuyển được cô, bảo cô dẫn hai đứa trẻ đợi trong xe, sau đó anh chạy nhanh đến cửa hàng ven đường.Không lâu sau, anh quay lại, mang theo một túi lớn đồ ăn nhét cho cô, lại lấy từ trong túi ra một xấp tiền."Em cầm lấy, đừng để bản thân bị đói."Tô Ý chỉ nhận đồ ăn, không nhận tiền: "Tôi có tiền, thật sự không cần dùng tới."Chu Cận Xuyên nhìn cô, không cho từ chối: "Em cầm lấy phòng thân trước, nếu em không nhận, bọn tôi sẽ không đi."Tô Ý không còn cách nào khác, đành phải nhận lấy.Sau đó, Chu Cận Xuyên lái xe đưa Tô Ý đến đầu làng.Xuống xe, Tô Ý vội vàng vẫy tay chào: "Mau về đi! Lái xe cẩn thận!"Cho dù vạn phần không nỡ, nhưng Chu Cận Xuyên cũng chỉ đành rời đi.Tô Ý trơ mắt nhìn chiếc xe dần dần biết mất khỏi tầm mắt của mình.Nhìn mãi, cô bỗng nhiên thấy cay cay khóe mắt.Mặc dù chỉ gặp mặt chóng vánh, nhưng Tô Ý cảm thấy bỗng nhiên có thêm nhiều dũng khí.Vốn dĩ, cả người cô đã gần như kiệt sức, lúc này lại tràn đầy năng lượng.Cô cảm thấy mình lại có thể tiếp tục chiến đấu.Cô quay người, sải bước về làng.Trong sân nhà họ Tô, Tô Nhị Cường bò lên đầu tường nhìn thấy Tô Ý trở về, mấy người bọn họ không đợi Tô Ý bước vào cửa đã vội vàng trốn vào nhà.Bọn họ không biết vị lãnh đạo kia có còn ở gần đó hay không, nên không dám gây ra động tĩnh gì, chỉ đành đóng của ngủ sớm, đợi sáng mai tìm hiểu tình hình rồi tính tiếp.Còn nhà họ Tần, trong sân, ngoài sân ngổn ngang, nhưng bọn họ cũng không còn tâm trạng dọn dẹp.Từ sau khi bị vạch trần chuyện dọn dẹp nhà vệ sinh trong bữa tiệc, Bạch Nhược Lâm trốn trong phòng, không chịu ra ngoài.Mẹ Tần vốn dĩ đã tức giận muốn chết, thấy cô ta không chịu ra ngoài dọn dẹp, thế là không nhịn được đứng trong sân, mắng chửi: "Thật sự xem mình là thiên kim đại tiểu thư sao? Công việc dọn dẹp nhà vệ sinh ở ngoài còn làm được, việc nhà lại không làm được?"Tần Vân Phong nghe thấy định đến khuyên nhủ, nào ngờ lại bị mẹ Tần mắng ngược lại."Việc nhà nhiều như vậy, nó trốn trong phòng không chịu ra làm, mày muốn mẹ mày làm đến c.h.ế.t à?"Tần Vân Phong không nói nên lời, chỉ đành cúi đầu làm việc.Bạch Nhược Lâm ở trong phòng dựng tai lên nghe lén, thấy Tần Vân Phong cũng không bênh vực mình.Càng thêm khó chịu, khóc lóc không ngừng.Cô ta càng hận Tô Ý, hận đến mức muốn lột da cô, uống m.á.u cô!Cũng như vậy, cô ta cũng lười ứng phó bà mẹ chồng này, chỉ một lòng muốn nhanh chóng qua Tết, rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Chương 223: Chương 223