Tác giả:

"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…

Chương 237: Chương 237

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Ăn sáng xong, mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên xe về nhà.Tô Ý cũng không muốn ở lại nơi này thêm nữa.Cất đồ xong, cô thuận theo tự nhiên ngồi vào ghế phụ.DTVDiệp Noãn Noãn nhìn một cái, bèn nũng nịu nói: "Em muốn ngồi cùng chị Tô."Chu Cận Xuyên vừa khởi động xe, vừa cười nói: “Hàng ghế sau chật lắm, ngồi không vừa đâu."Diệp Noãn Noãn vẫn kiên trì: "Vậy để anh trai ngồi ghế trước."Chu Cận Xuyên quay đầu nhìn cô bé: "Không được, anh trai còn nhỏ, chưa được ngồi ghế phụ."Diệp Noãn Noãn: Được rồi!Tô Ý ngồi phía trước, nhìn anh nghiêm túc dỗ dành Diệp Noãn Noãn, cô không khỏi phì cười.Sau đó Chu Cận Xuyên lấy một cái túi lớn đưa cho cô: "Đây là đồ ăn, trên đường nếu đói thì có thể ǎn."Vốn dĩ Tô Ý không đói, nhưng thấy anh đưa, cô tiện tay nhận lấy.Nào ngờ Diệp Tiểu Vũ lại lên tiếng phản đối: "Chú Chu, không phải mấy ngày trước chú còn nói không được ăn trên xe, nếu không sẽ ám mùi mà."Tô Ý vừa nhận đồ, bàn tay ngượng ngùng khựng lại.Sau đó nghe thấy Chu Cận Xuyên nghiêm túc nói: "Chú đặc biệt mua loại đồ ăn vặt không có mùi."Diệp Tiểu Vũ: Được rồi!Trên đường đi, Tô Ý và hai đứa trẻ vừa nói vừa cười, thời gian trôi qua rất nhanh.Mặc dù Chu Cận Xuyên vẫn luôn tập trung lái xe, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt nhìn cô.Gần trưa, bọn họ đã đến Tây Thị, tỉnh thành nơi đóng quân của đơn vị.Chu Cận Xuyên trực tiếp lái xe vào thành phố: "Buổi trưa chúng ta ăn cơm ở đây, ăn xong nghỉ ngơi một lát rồi về."Tô Ý cho rằng anh lái xe đường dài mệt mỏi nên cũng không suy nghĩ gì nhiều.Đến khi xe chạy vào nội thành, dừng trước quán cơm tư nhân mà hai người đã từng ăn lần trước.Bọn họ vẫn ngồi vào chỗ ngồi cũ, gọi đầy một bàn thức ăn, còn có cả bánh quế hoa mà lần trước Tô Ý từng khen ngon.Tô Ý ăn sáng quá no nên chưa thấy đói.Nhưng nhìn thấy bánh quế hoa, chỉ cảm thấy mùi thơm hấp dẫn, không nhịn được ăn thêm hai miếng.Rõ ràng là cùng một quán, cùng một đĩa bánh quế hoa, vậy mà hôm nay ăn lại cảm thấy ngọt hơn trước.Có lẽ thật sự đúng như câu nói của Diệp Tiểu Vũ: Ngọt ngào trong tim, ăn gì cũng thấy ngọt!Ăn cơm xong, Tô Ý chủ động đề nghị đi chợ mua thức ăn.Hôm nay là mùng một Tết, đợi bọn họ trở về đơn vị, chắc chắn sẽ không còn chỗ nào bán rau nữa.Chợ ở Tây Thị vừa nhiều vừa to, mặt hàng cũng phong phú hơn.Chu Cận Xuyên nghe vậy thì gật đầu đồng ý: "Được, nhưng mà chúng ta ghé qua trung tâm thương mại gần đây trước nhé!"Tô Ý khó hiểu: "Anh có đồ muốn mua sao?"Chu Cận Xuyên ừ một tiếng: "Hiếm khi đến đây một lần.”Thế là, bốn người lại đến trung tâm thương mại gần đó.Vừa vào trong, Chu Cận Xuyên đã dẫn mọi người đi thẳng đến quầy đồng hồ ở tầng một.Tô Ý biết anh có một chiếc đồng hồ đeo tay, cô đang thắc mắc không biết anh đến đây làm gì, sau đó nghe thấy anh hỏi nhân viên bán hàng: "Có bán đồng hồ đôi không?"Tô Ý: "!!!"Sau đó nhân viên bán hàng mỉm cười nhìn về phía Tô Ý: "Có chứ, có chứ, bảo bạn gái của anh qua đây chọn thử."Chu Cận Xuyên cũng quay đầu vẫy tay với cô.Tô Ý đành phải dắt hai đứa trẻ đi tới.Đến khi lại gần, nhân viên bán hàng mới nhận ra bên cạnh Tô Ý còn có hai đứa trẻ, thế là cười xin lỗi: "Tôi cứ tưởng là bạn gái anh, không ngờ vợ của anh trẻ như vậy, con cái cũng đã lớn thế này rồi!"Tô Ý ngại ngùng cười, cũng không giải thích, chỉ nhỏ giọng nói với Chu Cận Xuyên: "Em có đồng hồ rồi, không cần mua đâu."Chu Cận Xuyên biết cô có một chiếc đồng hồ do ông Mặc tặng, nhưng chiếc đồng hồ đó quá quý giá, Tô Ý chưa từng đeo lần nào.Hơn nữa, đó là do người khác tặng, chứ đâu phải là anh mua.Thế là anh kéo tay cô, giữ cô lại: "Qua đây thử xem đã.”

Ăn sáng xong, mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên xe về nhà.

Tô Ý cũng không muốn ở lại nơi này thêm nữa.

Cất đồ xong, cô thuận theo tự nhiên ngồi vào ghế phụ.

DTV

Diệp Noãn Noãn nhìn một cái, bèn nũng nịu nói: "Em muốn ngồi cùng chị Tô."

Chu Cận Xuyên vừa khởi động xe, vừa cười nói: “Hàng ghế sau chật lắm, ngồi không vừa đâu."

Diệp Noãn Noãn vẫn kiên trì: "Vậy để anh trai ngồi ghế trước."

Chu Cận Xuyên quay đầu nhìn cô bé: "Không được, anh trai còn nhỏ, chưa được ngồi ghế phụ."

Diệp Noãn Noãn: Được rồi!

Tô Ý ngồi phía trước, nhìn anh nghiêm túc dỗ dành Diệp Noãn Noãn, cô không khỏi phì cười.

Sau đó Chu Cận Xuyên lấy một cái túi lớn đưa cho cô: "Đây là đồ ăn, trên đường nếu đói thì có thể ǎn."

Vốn dĩ Tô Ý không đói, nhưng thấy anh đưa, cô tiện tay nhận lấy.

Nào ngờ Diệp Tiểu Vũ lại lên tiếng phản đối: "Chú Chu, không phải mấy ngày trước chú còn nói không được ăn trên xe, nếu không sẽ ám mùi mà."

Tô Ý vừa nhận đồ, bàn tay ngượng ngùng khựng lại.

Sau đó nghe thấy Chu Cận Xuyên nghiêm túc nói: "Chú đặc biệt mua loại đồ ăn vặt không có mùi."

Diệp Tiểu Vũ: Được rồi!

Trên đường đi, Tô Ý và hai đứa trẻ vừa nói vừa cười, thời gian trôi qua rất nhanh.

Mặc dù Chu Cận Xuyên vẫn luôn tập trung lái xe, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt nhìn cô.

Gần trưa, bọn họ đã đến Tây Thị, tỉnh thành nơi đóng quân của đơn vị.

Chu Cận Xuyên trực tiếp lái xe vào thành phố: "Buổi trưa chúng ta ăn cơm ở đây, ăn xong nghỉ ngơi một lát rồi về."

Tô Ý cho rằng anh lái xe đường dài mệt mỏi nên cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Đến khi xe chạy vào nội thành, dừng trước quán cơm tư nhân mà hai người đã từng ăn lần trước.

Bọn họ vẫn ngồi vào chỗ ngồi cũ, gọi đầy một bàn thức ăn, còn có cả bánh quế hoa mà lần trước Tô Ý từng khen ngon.

Tô Ý ăn sáng quá no nên chưa thấy đói.

Nhưng nhìn thấy bánh quế hoa, chỉ cảm thấy mùi thơm hấp dẫn, không nhịn được ăn thêm hai miếng.

Rõ ràng là cùng một quán, cùng một đĩa bánh quế hoa, vậy mà hôm nay ăn lại cảm thấy ngọt hơn trước.

Có lẽ thật sự đúng như câu nói của Diệp Tiểu Vũ: Ngọt ngào trong tim, ăn gì cũng thấy ngọt!

Ăn cơm xong, Tô Ý chủ động đề nghị đi chợ mua thức ăn.

Hôm nay là mùng một Tết, đợi bọn họ trở về đơn vị, chắc chắn sẽ không còn chỗ nào bán rau nữa.

Chợ ở Tây Thị vừa nhiều vừa to, mặt hàng cũng phong phú hơn.

Chu Cận Xuyên nghe vậy thì gật đầu đồng ý: "Được, nhưng mà chúng ta ghé qua trung tâm thương mại gần đây trước nhé!"

Tô Ý khó hiểu: "Anh có đồ muốn mua sao?"

Chu Cận Xuyên ừ một tiếng: "Hiếm khi đến đây một lần.”

Thế là, bốn người lại đến trung tâm thương mại gần đó.

Vừa vào trong, Chu Cận Xuyên đã dẫn mọi người đi thẳng đến quầy đồng hồ ở tầng một.

Tô Ý biết anh có một chiếc đồng hồ đeo tay, cô đang thắc mắc không biết anh đến đây làm gì, sau đó nghe thấy anh hỏi nhân viên bán hàng: "Có bán đồng hồ đôi không?"

Tô Ý: "!!!"

Sau đó nhân viên bán hàng mỉm cười nhìn về phía Tô Ý: "Có chứ, có chứ, bảo bạn gái của anh qua đây chọn thử."

Chu Cận Xuyên cũng quay đầu vẫy tay với cô.

Tô Ý đành phải dắt hai đứa trẻ đi tới.

Đến khi lại gần, nhân viên bán hàng mới nhận ra bên cạnh Tô Ý còn có hai đứa trẻ, thế là cười xin lỗi: "Tôi cứ tưởng là bạn gái anh, không ngờ vợ của anh trẻ như vậy, con cái cũng đã lớn thế này rồi!"

Tô Ý ngại ngùng cười, cũng không giải thích, chỉ nhỏ giọng nói với Chu Cận Xuyên: "Em có đồng hồ rồi, không cần mua đâu."

Chu Cận Xuyên biết cô có một chiếc đồng hồ do ông Mặc tặng, nhưng chiếc đồng hồ đó quá quý giá, Tô Ý chưa từng đeo lần nào.

Hơn nữa, đó là do người khác tặng, chứ đâu phải là anh mua.

Thế là anh kéo tay cô, giữ cô lại: "Qua đây thử xem đã.”

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Ăn sáng xong, mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên xe về nhà.Tô Ý cũng không muốn ở lại nơi này thêm nữa.Cất đồ xong, cô thuận theo tự nhiên ngồi vào ghế phụ.DTVDiệp Noãn Noãn nhìn một cái, bèn nũng nịu nói: "Em muốn ngồi cùng chị Tô."Chu Cận Xuyên vừa khởi động xe, vừa cười nói: “Hàng ghế sau chật lắm, ngồi không vừa đâu."Diệp Noãn Noãn vẫn kiên trì: "Vậy để anh trai ngồi ghế trước."Chu Cận Xuyên quay đầu nhìn cô bé: "Không được, anh trai còn nhỏ, chưa được ngồi ghế phụ."Diệp Noãn Noãn: Được rồi!Tô Ý ngồi phía trước, nhìn anh nghiêm túc dỗ dành Diệp Noãn Noãn, cô không khỏi phì cười.Sau đó Chu Cận Xuyên lấy một cái túi lớn đưa cho cô: "Đây là đồ ăn, trên đường nếu đói thì có thể ǎn."Vốn dĩ Tô Ý không đói, nhưng thấy anh đưa, cô tiện tay nhận lấy.Nào ngờ Diệp Tiểu Vũ lại lên tiếng phản đối: "Chú Chu, không phải mấy ngày trước chú còn nói không được ăn trên xe, nếu không sẽ ám mùi mà."Tô Ý vừa nhận đồ, bàn tay ngượng ngùng khựng lại.Sau đó nghe thấy Chu Cận Xuyên nghiêm túc nói: "Chú đặc biệt mua loại đồ ăn vặt không có mùi."Diệp Tiểu Vũ: Được rồi!Trên đường đi, Tô Ý và hai đứa trẻ vừa nói vừa cười, thời gian trôi qua rất nhanh.Mặc dù Chu Cận Xuyên vẫn luôn tập trung lái xe, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt nhìn cô.Gần trưa, bọn họ đã đến Tây Thị, tỉnh thành nơi đóng quân của đơn vị.Chu Cận Xuyên trực tiếp lái xe vào thành phố: "Buổi trưa chúng ta ăn cơm ở đây, ăn xong nghỉ ngơi một lát rồi về."Tô Ý cho rằng anh lái xe đường dài mệt mỏi nên cũng không suy nghĩ gì nhiều.Đến khi xe chạy vào nội thành, dừng trước quán cơm tư nhân mà hai người đã từng ăn lần trước.Bọn họ vẫn ngồi vào chỗ ngồi cũ, gọi đầy một bàn thức ăn, còn có cả bánh quế hoa mà lần trước Tô Ý từng khen ngon.Tô Ý ăn sáng quá no nên chưa thấy đói.Nhưng nhìn thấy bánh quế hoa, chỉ cảm thấy mùi thơm hấp dẫn, không nhịn được ăn thêm hai miếng.Rõ ràng là cùng một quán, cùng một đĩa bánh quế hoa, vậy mà hôm nay ăn lại cảm thấy ngọt hơn trước.Có lẽ thật sự đúng như câu nói của Diệp Tiểu Vũ: Ngọt ngào trong tim, ăn gì cũng thấy ngọt!Ăn cơm xong, Tô Ý chủ động đề nghị đi chợ mua thức ăn.Hôm nay là mùng một Tết, đợi bọn họ trở về đơn vị, chắc chắn sẽ không còn chỗ nào bán rau nữa.Chợ ở Tây Thị vừa nhiều vừa to, mặt hàng cũng phong phú hơn.Chu Cận Xuyên nghe vậy thì gật đầu đồng ý: "Được, nhưng mà chúng ta ghé qua trung tâm thương mại gần đây trước nhé!"Tô Ý khó hiểu: "Anh có đồ muốn mua sao?"Chu Cận Xuyên ừ một tiếng: "Hiếm khi đến đây một lần.”Thế là, bốn người lại đến trung tâm thương mại gần đó.Vừa vào trong, Chu Cận Xuyên đã dẫn mọi người đi thẳng đến quầy đồng hồ ở tầng một.Tô Ý biết anh có một chiếc đồng hồ đeo tay, cô đang thắc mắc không biết anh đến đây làm gì, sau đó nghe thấy anh hỏi nhân viên bán hàng: "Có bán đồng hồ đôi không?"Tô Ý: "!!!"Sau đó nhân viên bán hàng mỉm cười nhìn về phía Tô Ý: "Có chứ, có chứ, bảo bạn gái của anh qua đây chọn thử."Chu Cận Xuyên cũng quay đầu vẫy tay với cô.Tô Ý đành phải dắt hai đứa trẻ đi tới.Đến khi lại gần, nhân viên bán hàng mới nhận ra bên cạnh Tô Ý còn có hai đứa trẻ, thế là cười xin lỗi: "Tôi cứ tưởng là bạn gái anh, không ngờ vợ của anh trẻ như vậy, con cái cũng đã lớn thế này rồi!"Tô Ý ngại ngùng cười, cũng không giải thích, chỉ nhỏ giọng nói với Chu Cận Xuyên: "Em có đồng hồ rồi, không cần mua đâu."Chu Cận Xuyên biết cô có một chiếc đồng hồ do ông Mặc tặng, nhưng chiếc đồng hồ đó quá quý giá, Tô Ý chưa từng đeo lần nào.Hơn nữa, đó là do người khác tặng, chứ đâu phải là anh mua.Thế là anh kéo tay cô, giữ cô lại: "Qua đây thử xem đã.”

Chương 237: Chương 237