Tác giả:

"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…

Chương 252: Chương 252

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Trong lòng Tô Ý vẫn còn thấy sợ, may mà cô đã kịp thời cho hai đứa trẻ đi trước.Nếu để chúng nghe thấy mẹ ruột của mình làm như vậy, không biết chúng sẽ đau lòng đến mức nào.Đang nghĩ ngợi, thì nhìn thấy Diệp Tiểu Vũ vượt qua mình, đi về phía Trần Phương Linh.Tô Ý giật mình, vội vàng kéo Diệp Tiểu Vũ lại: "Tiểu Vũ, đừng qua đó."Diệp Tiểu Vũ nặn ra một nụ cười đau khổ: "Không sao đâu, cháu chỉ muốn hỏi cho rõ ràng."Nói xong, cậu bé đi đến trước mặt Trần Phương Linh: "Tôi muốn biết, bà đã bán bao nhiêu tiền?"Trần Phương Linh sững người, khi mở miệng giọng nói cũng có chút run rẩy: "Cái gì?""Đừng giả vờ nữa, tôi nghe thấy hết rồi, bà đã bán tôi cho bọn họ, bà bán bao nhiêu tiền?"Đối mặt với câu hỏi của con trai, Trần Phương Linh lập tức ngồi bệt xuống đất: "Tiểu Vũ, mẹ không có bán con, mẹ đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được cho con một gia đình tốt, người ta cho tiền cũng chỉ là chút lòng thành thôi, không phải như con nghĩ đâu.""Mẹ làm tất cả đều là vì muốn tốt cho con, tìm một gia đình tốt, chẳng phải tốt hơn là làm một đứa trẻ không cha không mẹ trong khu tập thể này sao?"Diệp Tiểu Vũ quật cường để nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.Sau đó mới dùng tay áo lau đi."Vì muốn tốt cho tôi? Bây giờ tôi sống rất tốt, chỉ cần bà đừng bao giờ xuất hiện nữa.Từ nay về sau, tôi và Noãn Noãn đều đã có người thân mới, bà không còn liên quan gì đến bọn tôi nữa!"Nghe vậy, Trần Phương Linh cũng không khỏi bật khóc nức nở: "Tiểu Vũ, mẹ cũng có nỗi khổ riêng, mẹ cũng là bất đắc dĩ, con cho rằng mẹ ở bên ngoài sống rất tốt? Mẹ sống không tốt một chút nào, con không thể hiểu cho mẹ sao?"Diệp Tiểu Vũ vừa nghe thấy lời này, không nhịn được bật cười: "Bà sống rất tốt, tôi và Noãn Noãn đều nhìn thấy rồi."Trần Phương Linh sững sờ: "Nhìn thấy cái gì?""Nhìn thấy cả nhà ba người các người chụp ảnh ở tiệm chụp ảnh, nhìn thấy cả nhà ba người các người hạnh phúc mỹ mãn."Trần Phương Linh lập tức ngây người tại chỗ.Bà ta suy nghĩ một lúc mới đột nhiên hiểu ra tiệm chụp ảnh mà cậu bé nói là chuyện gì.Thì ra hôm đó bọn họ cũng ở đó?Nghĩ đến đây, Trần Phương Linh lại ngồi bệt xuống đất, không nói nên lời.Không lâu sau, mấy chiếc xe cảnh sát đến, đưa tất cả bọn họ về đồn.Tô Ý nhìn Chu Cận Xuyên, sau đó nhìn sang Diệp Tiểu Vũ, cô thật sự không biết nên an ủi cậu bé thế nào để cậu vơi bớt nỗi đau trong lòng.Đang do dự, thì Diệp Tiểu Vũ đã lên tiếng trước: "Thím ơi, muộn rồi, chúng ta đi mua thức ăn thôi?"Vốn dĩ Tô Ý muốn đưa hai đứa trẻ về nhà.Gặp chuyện khó chịu như vậy, cô không còn tâm trạng nào mà đi chợ mua đồ ăn mừng nữa.Nào ngờ Diệp Tiểu Vũ lại nói: "Thật ra như vậy cũng tốt, trước đây lúc nào cháu cũng lo lắng bà ta sẽ quay lại, lần này có các chú công an xử lý, chắc chắn bà ta sẽ không dám đến tìm bọn cháu gây sự nữa, chẳng phải chúng ta nên ăn mừng một chút sao?"Nghe vậy, Chu Cận Xuyên cũng gật đầu, nhìn mọi người: "Đi thôi, anh đi mua thức ăn cùng các em.”DTV"Hôm nay Lục Trường Chinh và Tạ Tiểu Quân cũng vừa về, lúc nãy còn hỏi anh có thể đến nhà ăn cơm không?"Tô Ý mỉm cười: "Vậy được, vậy thì tối nay mời hai người bọn họ đến nhà ăn cơm."Mấy người cùng nhau đi chợ mua thức ăn.Hai đứa trẻ cũng giúp nhặt rau.Chu Cận Xuyên định giúp thái thịt, nhưng vừa thái được hai miếng đã bị Tô Ý chê bai."Tay nghề băm thịt của anh thì được, còn thái thịt thì thôi đi.""Nhưng mà tay em vừa nãy bị đỏ hết cả lên."Tô Ý quên mất chuyện này, vội vàng nhìn lại, trên tay cô đã không còn dấu vết gì nữa.Thể chất tốt quá cũng phiền, không cho đàn ông cơ hội thể hiện.

Trong lòng Tô Ý vẫn còn thấy sợ, may mà cô đã kịp thời cho hai đứa trẻ đi trước.

Nếu để chúng nghe thấy mẹ ruột của mình làm như vậy, không biết chúng sẽ đau lòng đến mức nào.

Đang nghĩ ngợi, thì nhìn thấy Diệp Tiểu Vũ vượt qua mình, đi về phía Trần Phương Linh.

Tô Ý giật mình, vội vàng kéo Diệp Tiểu Vũ lại: "Tiểu Vũ, đừng qua đó."

Diệp Tiểu Vũ nặn ra một nụ cười đau khổ: "Không sao đâu, cháu chỉ muốn hỏi cho rõ ràng."

Nói xong, cậu bé đi đến trước mặt Trần Phương Linh: "Tôi muốn biết, bà đã bán bao nhiêu tiền?"

Trần Phương Linh sững người, khi mở miệng giọng nói cũng có chút run rẩy: "Cái gì?"

"Đừng giả vờ nữa, tôi nghe thấy hết rồi, bà đã bán tôi cho bọn họ, bà bán bao nhiêu tiền?"

Đối mặt với câu hỏi của con trai, Trần Phương Linh lập tức ngồi bệt xuống đất: "Tiểu Vũ, mẹ không có bán con, mẹ đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được cho con một gia đình tốt, người ta cho tiền cũng chỉ là chút lòng thành thôi, không phải như con nghĩ đâu."

"Mẹ làm tất cả đều là vì muốn tốt cho con, tìm một gia đình tốt, chẳng phải tốt hơn là làm một đứa trẻ không cha không mẹ trong khu tập thể này sao?"

Diệp Tiểu Vũ quật cường để nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Sau đó mới dùng tay áo lau đi.

"Vì muốn tốt cho tôi? Bây giờ tôi sống rất tốt, chỉ cần bà đừng bao giờ xuất hiện nữa.

Từ nay về sau, tôi và Noãn Noãn đều đã có người thân mới, bà không còn liên quan gì đến bọn tôi nữa!"

Nghe vậy, Trần Phương Linh cũng không khỏi bật khóc nức nở: "Tiểu Vũ, mẹ cũng có nỗi khổ riêng, mẹ cũng là bất đắc dĩ, con cho rằng mẹ ở bên ngoài sống rất tốt? Mẹ sống không tốt một chút nào, con không thể hiểu cho mẹ sao?"

Diệp Tiểu Vũ vừa nghe thấy lời này, không nhịn được bật cười: "Bà sống rất tốt, tôi và Noãn Noãn đều nhìn thấy rồi."

Trần Phương Linh sững sờ: "Nhìn thấy cái gì?"

"Nhìn thấy cả nhà ba người các người chụp ảnh ở tiệm chụp ảnh, nhìn thấy cả nhà ba người các người hạnh phúc mỹ mãn."

Trần Phương Linh lập tức ngây người tại chỗ.

Bà ta suy nghĩ một lúc mới đột nhiên hiểu ra tiệm chụp ảnh mà cậu bé nói là chuyện gì.

Thì ra hôm đó bọn họ cũng ở đó?

Nghĩ đến đây, Trần Phương Linh lại ngồi bệt xuống đất, không nói nên lời.

Không lâu sau, mấy chiếc xe cảnh sát đến, đưa tất cả bọn họ về đồn.

Tô Ý nhìn Chu Cận Xuyên, sau đó nhìn sang Diệp Tiểu Vũ, cô thật sự không biết nên an ủi cậu bé thế nào để cậu vơi bớt nỗi đau trong lòng.

Đang do dự, thì Diệp Tiểu Vũ đã lên tiếng trước: "Thím ơi, muộn rồi, chúng ta đi mua thức ăn thôi?"

Vốn dĩ Tô Ý muốn đưa hai đứa trẻ về nhà.

Gặp chuyện khó chịu như vậy, cô không còn tâm trạng nào mà đi chợ mua đồ ăn mừng nữa.

Nào ngờ Diệp Tiểu Vũ lại nói: "Thật ra như vậy cũng tốt, trước đây lúc nào cháu cũng lo lắng bà ta sẽ quay lại, lần này có các chú công an xử lý, chắc chắn bà ta sẽ không dám đến tìm bọn cháu gây sự nữa, chẳng phải chúng ta nên ăn mừng một chút sao?"

Nghe vậy, Chu Cận Xuyên cũng gật đầu, nhìn mọi người: "Đi thôi, anh đi mua thức ăn cùng các em.”

DTV

"Hôm nay Lục Trường Chinh và Tạ Tiểu Quân cũng vừa về, lúc nãy còn hỏi anh có thể đến nhà ăn cơm không?"

Tô Ý mỉm cười: "Vậy được, vậy thì tối nay mời hai người bọn họ đến nhà ăn cơm."

Mấy người cùng nhau đi chợ mua thức ăn.

Hai đứa trẻ cũng giúp nhặt rau.

Chu Cận Xuyên định giúp thái thịt, nhưng vừa thái được hai miếng đã bị Tô Ý chê bai.

"Tay nghề băm thịt của anh thì được, còn thái thịt thì thôi đi."

"Nhưng mà tay em vừa nãy bị đỏ hết cả lên."

Tô Ý quên mất chuyện này, vội vàng nhìn lại, trên tay cô đã không còn dấu vết gì nữa.

Thể chất tốt quá cũng phiền, không cho đàn ông cơ hội thể hiện.

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Trong lòng Tô Ý vẫn còn thấy sợ, may mà cô đã kịp thời cho hai đứa trẻ đi trước.Nếu để chúng nghe thấy mẹ ruột của mình làm như vậy, không biết chúng sẽ đau lòng đến mức nào.Đang nghĩ ngợi, thì nhìn thấy Diệp Tiểu Vũ vượt qua mình, đi về phía Trần Phương Linh.Tô Ý giật mình, vội vàng kéo Diệp Tiểu Vũ lại: "Tiểu Vũ, đừng qua đó."Diệp Tiểu Vũ nặn ra một nụ cười đau khổ: "Không sao đâu, cháu chỉ muốn hỏi cho rõ ràng."Nói xong, cậu bé đi đến trước mặt Trần Phương Linh: "Tôi muốn biết, bà đã bán bao nhiêu tiền?"Trần Phương Linh sững người, khi mở miệng giọng nói cũng có chút run rẩy: "Cái gì?""Đừng giả vờ nữa, tôi nghe thấy hết rồi, bà đã bán tôi cho bọn họ, bà bán bao nhiêu tiền?"Đối mặt với câu hỏi của con trai, Trần Phương Linh lập tức ngồi bệt xuống đất: "Tiểu Vũ, mẹ không có bán con, mẹ đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được cho con một gia đình tốt, người ta cho tiền cũng chỉ là chút lòng thành thôi, không phải như con nghĩ đâu.""Mẹ làm tất cả đều là vì muốn tốt cho con, tìm một gia đình tốt, chẳng phải tốt hơn là làm một đứa trẻ không cha không mẹ trong khu tập thể này sao?"Diệp Tiểu Vũ quật cường để nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.Sau đó mới dùng tay áo lau đi."Vì muốn tốt cho tôi? Bây giờ tôi sống rất tốt, chỉ cần bà đừng bao giờ xuất hiện nữa.Từ nay về sau, tôi và Noãn Noãn đều đã có người thân mới, bà không còn liên quan gì đến bọn tôi nữa!"Nghe vậy, Trần Phương Linh cũng không khỏi bật khóc nức nở: "Tiểu Vũ, mẹ cũng có nỗi khổ riêng, mẹ cũng là bất đắc dĩ, con cho rằng mẹ ở bên ngoài sống rất tốt? Mẹ sống không tốt một chút nào, con không thể hiểu cho mẹ sao?"Diệp Tiểu Vũ vừa nghe thấy lời này, không nhịn được bật cười: "Bà sống rất tốt, tôi và Noãn Noãn đều nhìn thấy rồi."Trần Phương Linh sững sờ: "Nhìn thấy cái gì?""Nhìn thấy cả nhà ba người các người chụp ảnh ở tiệm chụp ảnh, nhìn thấy cả nhà ba người các người hạnh phúc mỹ mãn."Trần Phương Linh lập tức ngây người tại chỗ.Bà ta suy nghĩ một lúc mới đột nhiên hiểu ra tiệm chụp ảnh mà cậu bé nói là chuyện gì.Thì ra hôm đó bọn họ cũng ở đó?Nghĩ đến đây, Trần Phương Linh lại ngồi bệt xuống đất, không nói nên lời.Không lâu sau, mấy chiếc xe cảnh sát đến, đưa tất cả bọn họ về đồn.Tô Ý nhìn Chu Cận Xuyên, sau đó nhìn sang Diệp Tiểu Vũ, cô thật sự không biết nên an ủi cậu bé thế nào để cậu vơi bớt nỗi đau trong lòng.Đang do dự, thì Diệp Tiểu Vũ đã lên tiếng trước: "Thím ơi, muộn rồi, chúng ta đi mua thức ăn thôi?"Vốn dĩ Tô Ý muốn đưa hai đứa trẻ về nhà.Gặp chuyện khó chịu như vậy, cô không còn tâm trạng nào mà đi chợ mua đồ ăn mừng nữa.Nào ngờ Diệp Tiểu Vũ lại nói: "Thật ra như vậy cũng tốt, trước đây lúc nào cháu cũng lo lắng bà ta sẽ quay lại, lần này có các chú công an xử lý, chắc chắn bà ta sẽ không dám đến tìm bọn cháu gây sự nữa, chẳng phải chúng ta nên ăn mừng một chút sao?"Nghe vậy, Chu Cận Xuyên cũng gật đầu, nhìn mọi người: "Đi thôi, anh đi mua thức ăn cùng các em.”DTV"Hôm nay Lục Trường Chinh và Tạ Tiểu Quân cũng vừa về, lúc nãy còn hỏi anh có thể đến nhà ăn cơm không?"Tô Ý mỉm cười: "Vậy được, vậy thì tối nay mời hai người bọn họ đến nhà ăn cơm."Mấy người cùng nhau đi chợ mua thức ăn.Hai đứa trẻ cũng giúp nhặt rau.Chu Cận Xuyên định giúp thái thịt, nhưng vừa thái được hai miếng đã bị Tô Ý chê bai."Tay nghề băm thịt của anh thì được, còn thái thịt thì thôi đi.""Nhưng mà tay em vừa nãy bị đỏ hết cả lên."Tô Ý quên mất chuyện này, vội vàng nhìn lại, trên tay cô đã không còn dấu vết gì nữa.Thể chất tốt quá cũng phiền, không cho đàn ông cơ hội thể hiện.

Chương 252: Chương 252