"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 297: Chương 297
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tô Ý vẫn còn mơ màng, chẳng nhận ra điều gì bất thường.Chu Cận Xuyên thì ngược lại, bị cô ôm chặt cứng đờ người, chẳng dám chợp mắt.Anh đành nhắm mắt, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, căng thẳng đến mức các ngón tay như muốn chuột rút.Lâu sau, cảm nhận được hơi thở đều đều của người trong lòng, anh mới nhẹ nhàng rút tay định xuống giường.Ai ngờ vừa động đậy, người trong lòng đã xoay người, ghì chặt lấy anh, lầm bầm: "Đừng nhúc nhích, ngủ thêm chút nữa.”Chu Cận Xuyên thở dài, đành nhắm mắt vờ ngủ, đếm nhịp tim mình đang đập loạn xạ.Không biết qua bao lâu, Tô Ý cựa mình tỉnh giấc, vừa mở mắt đã bắt gặp góc mặt quen thuộc."!!!"Chuyện gì thế này?Cô nhớ lại sự việc đêm qua."Ôi trời, đời mình tiêu rồi!!!"Chu Cận Xuyên thấy cô tỉnh, mỉm cười nhìn cô.Tô Ý ngượng ngùng chào: "Chào buổi sáng""Ngủ ngon không?""Khá tốt, còn anh?""Cũng tốt."Dường như vẫn còn lưu luyến sự ấm áp trong chăn, cả hai đều quên mất chuyện phải dậy.Họ cứ thế tựa vào nhau trò chuyện, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của Diệp Noãn Noãn: "Chú thím ơi ——"Diệp Tiểu Vũ chạy theo sau, cố gắng giữ em gái lại nhưng vẫn chậm một bước.Khi hai đứa trẻ xông vào phòng, Tô Ý và Chu Cận Xuyên vẫn đang ôm nhau.Tô Ý hốt hoảng đẩy Chu Cận Xuyên ra: "Khụ, tối qua anh không phải ngủ dưới đất sao?"Chu Cận Xuyên lăn xuống tấm nệm dưới đất, cười khổ giải thích: "Anh ngủ dưới đất, sáng nay em gặp ác mộng, anh lên xem em thế nào."Tô Ý vội vàng phụ họa: "Đúng đúng, em nhớ rồi, vừa nãy em gặp ác mộng, sợ c.h.ế.t đi được."Diệp Noãn Noãn còn nhỏ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Nghe nói thím gặp ác mộng, cô bé vội vàng leo lên giường, vỗ về Tô Ý: "Thím đừng sợ, có Noãn Noãn ở đây."Tô Ý mỉm cười: "Ừm, thím hết sợ rồi."Diệp Tiểu Vũ thì không dễ bị qua mặt như em gái.Trên mặt cậu bé là sự xấu hổ pha lẫn vui mừng.Xấu hổ vì không ngăn được "chuyện tốt" xảy ra.Vui mừng vì thấy chú thím ngủ chung phòng, có phải là sắp cưới nhau rồi không?"Thím ơi, đêm qua có chuyện gì vậy? Hai người không sao chứ?"Tô Ý vội vàng lắc đầu: "Không sao, tối qua có kẻ xấu vào quán, bọn thím cùng nhau bắt chúng."Diệp Noãn Noãn tò mò: "Vậy bắt được kẻ xấu chưa?"Chu Cận Xuyên cong môi: "Bắt được rồi, đã nhốt lại rồi, lát ăn cơm xong, chú phải đưa thím ra ngoài một chuyến, hai đứa ngoan ngoãn đi học nhé?"Hai đứa trẻ đồng thanh đáp: "Vâng ạ."Ăn sáng xong, Chu Cận Xuyên chở Tô Ý đến đồn công an huyện.Họ phải tường thuật lại sự việc đêm qua.DTVTô Ý lo lắng mình ra tay quá nặng nên rất hợp tác, tỏ ra sợ hãi.Về chuyện đêm qua, cô chỉ giải thích đơn giản.Cô nói do quá sợ hãi, cộng thêm dạo này trấn trên liên tục xảy ra chuyện nên mang theo bình xịt hơi cay tự vệ.Cửa hàng của cô chuyên bán món cay Tử Xuyên, thứ không thiếu nhất chính là ớt, lại còn là loại cực cay.Còn gậy sắt là cô nhặt được ở ven đường.Ngoài ra, những người trong quán ăn tối qua cũng bị triệu tập, hóa ra có kẻ đã cố tình đến quán ăn.Thêm vào đó, nhóm côn đồ đêm qua cũng khai nhận toàn bộ sự việc, mọi chuyện trở nên rõ ràng.Bọn chúng không dám thừa nhận ý đồ xấu xa ban đầu, chỉ một mực khẳng định là muốn dọa Tô Ý.Chu Cận Xuyên không hài lòng: "Bọn chúng đã nghiên cứu cách thức gây án của tên tội phạm kia, còn muốn đổ tội cho hắn, rõ ràng là muốn g.i.ế.c người diệt khẩu, sao lại chỉ là dọa?"Trưởng đồn lộ vẻ khó xử: "Đồng chí Chu, anh yên tâm, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra.”Chu Cận Xuyên ngừng một chút: "Bọn chúng đâu? Tôi có thể gặp bọn chúng được không?"Trưởng đồn cười gượng: "Ý anh là đám lưu manh đó sao? Đêm qua chúng nó la hét cả đêm vì đau, sáng nay đã được đưa đi bệnh viện hết rồi."Tô Ý nghe xong cũng không nhịn được cười..
Tô Ý vẫn còn mơ màng, chẳng nhận ra điều gì bất thường.
Chu Cận Xuyên thì ngược lại, bị cô ôm chặt cứng đờ người, chẳng dám chợp mắt.
Anh đành nhắm mắt, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, căng thẳng đến mức các ngón tay như muốn chuột rút.
Lâu sau, cảm nhận được hơi thở đều đều của người trong lòng, anh mới nhẹ nhàng rút tay định xuống giường.
Ai ngờ vừa động đậy, người trong lòng đã xoay người, ghì chặt lấy anh, lầm bầm: "Đừng nhúc nhích, ngủ thêm chút nữa.”
Chu Cận Xuyên thở dài, đành nhắm mắt vờ ngủ, đếm nhịp tim mình đang đập loạn xạ.
Không biết qua bao lâu, Tô Ý cựa mình tỉnh giấc, vừa mở mắt đã bắt gặp góc mặt quen thuộc.
"!!!"
Chuyện gì thế này?
Cô nhớ lại sự việc đêm qua.
"Ôi trời, đời mình tiêu rồi!!!"
Chu Cận Xuyên thấy cô tỉnh, mỉm cười nhìn cô.
Tô Ý ngượng ngùng chào: "Chào buổi sáng"
"Ngủ ngon không?"
"Khá tốt, còn anh?"
"Cũng tốt."
Dường như vẫn còn lưu luyến sự ấm áp trong chăn, cả hai đều quên mất chuyện phải dậy.
Họ cứ thế tựa vào nhau trò chuyện, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của Diệp Noãn Noãn: "Chú thím ơi ——"
Diệp Tiểu Vũ chạy theo sau, cố gắng giữ em gái lại nhưng vẫn chậm một bước.
Khi hai đứa trẻ xông vào phòng, Tô Ý và Chu Cận Xuyên vẫn đang ôm nhau.
Tô Ý hốt hoảng đẩy Chu Cận Xuyên ra: "Khụ, tối qua anh không phải ngủ dưới đất sao?"
Chu Cận Xuyên lăn xuống tấm nệm dưới đất, cười khổ giải thích: "Anh ngủ dưới đất, sáng nay em gặp ác mộng, anh lên xem em thế nào."
Tô Ý vội vàng phụ họa: "Đúng đúng, em nhớ rồi, vừa nãy em gặp ác mộng, sợ c.h.ế.t đi được."
Diệp Noãn Noãn còn nhỏ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nghe nói thím gặp ác mộng, cô bé vội vàng leo lên giường, vỗ về Tô Ý: "Thím đừng sợ, có Noãn Noãn ở đây."
Tô Ý mỉm cười: "Ừm, thím hết sợ rồi."
Diệp Tiểu Vũ thì không dễ bị qua mặt như em gái.
Trên mặt cậu bé là sự xấu hổ pha lẫn vui mừng.
Xấu hổ vì không ngăn được "chuyện tốt" xảy ra.
Vui mừng vì thấy chú thím ngủ chung phòng, có phải là sắp cưới nhau rồi không?
"Thím ơi, đêm qua có chuyện gì vậy? Hai người không sao chứ?"
Tô Ý vội vàng lắc đầu: "Không sao, tối qua có kẻ xấu vào quán, bọn thím cùng nhau bắt chúng."
Diệp Noãn Noãn tò mò: "Vậy bắt được kẻ xấu chưa?"
Chu Cận Xuyên cong môi: "Bắt được rồi, đã nhốt lại rồi, lát ăn cơm xong, chú phải đưa thím ra ngoài một chuyến, hai đứa ngoan ngoãn đi học nhé?"
Hai đứa trẻ đồng thanh đáp: "Vâng ạ."
Ăn sáng xong, Chu Cận Xuyên chở Tô Ý đến đồn công an huyện.
Họ phải tường thuật lại sự việc đêm qua.
DTV
Tô Ý lo lắng mình ra tay quá nặng nên rất hợp tác, tỏ ra sợ hãi.
Về chuyện đêm qua, cô chỉ giải thích đơn giản.
Cô nói do quá sợ hãi, cộng thêm dạo này trấn trên liên tục xảy ra chuyện nên mang theo bình xịt hơi cay tự vệ.
Cửa hàng của cô chuyên bán món cay Tử Xuyên, thứ không thiếu nhất chính là ớt, lại còn là loại cực cay.
Còn gậy sắt là cô nhặt được ở ven đường.
Ngoài ra, những người trong quán ăn tối qua cũng bị triệu tập, hóa ra có kẻ đã cố tình đến quán ăn.
Thêm vào đó, nhóm côn đồ đêm qua cũng khai nhận toàn bộ sự việc, mọi chuyện trở nên rõ ràng.
Bọn chúng không dám thừa nhận ý đồ xấu xa ban đầu, chỉ một mực khẳng định là muốn dọa Tô Ý.
Chu Cận Xuyên không hài lòng: "Bọn chúng đã nghiên cứu cách thức gây án của tên tội phạm kia, còn muốn đổ tội cho hắn, rõ ràng là muốn g.i.ế.c người diệt khẩu, sao lại chỉ là dọa?"
Trưởng đồn lộ vẻ khó xử: "Đồng chí Chu, anh yên tâm, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra.”
Chu Cận Xuyên ngừng một chút: "Bọn chúng đâu? Tôi có thể gặp bọn chúng được không?"
Trưởng đồn cười gượng: "Ý anh là đám lưu manh đó sao? Đêm qua chúng nó la hét cả đêm vì đau, sáng nay đã được đưa đi bệnh viện hết rồi."
Tô Ý nghe xong cũng không nhịn được cười..
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tô Ý vẫn còn mơ màng, chẳng nhận ra điều gì bất thường.Chu Cận Xuyên thì ngược lại, bị cô ôm chặt cứng đờ người, chẳng dám chợp mắt.Anh đành nhắm mắt, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, căng thẳng đến mức các ngón tay như muốn chuột rút.Lâu sau, cảm nhận được hơi thở đều đều của người trong lòng, anh mới nhẹ nhàng rút tay định xuống giường.Ai ngờ vừa động đậy, người trong lòng đã xoay người, ghì chặt lấy anh, lầm bầm: "Đừng nhúc nhích, ngủ thêm chút nữa.”Chu Cận Xuyên thở dài, đành nhắm mắt vờ ngủ, đếm nhịp tim mình đang đập loạn xạ.Không biết qua bao lâu, Tô Ý cựa mình tỉnh giấc, vừa mở mắt đã bắt gặp góc mặt quen thuộc."!!!"Chuyện gì thế này?Cô nhớ lại sự việc đêm qua."Ôi trời, đời mình tiêu rồi!!!"Chu Cận Xuyên thấy cô tỉnh, mỉm cười nhìn cô.Tô Ý ngượng ngùng chào: "Chào buổi sáng""Ngủ ngon không?""Khá tốt, còn anh?""Cũng tốt."Dường như vẫn còn lưu luyến sự ấm áp trong chăn, cả hai đều quên mất chuyện phải dậy.Họ cứ thế tựa vào nhau trò chuyện, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của Diệp Noãn Noãn: "Chú thím ơi ——"Diệp Tiểu Vũ chạy theo sau, cố gắng giữ em gái lại nhưng vẫn chậm một bước.Khi hai đứa trẻ xông vào phòng, Tô Ý và Chu Cận Xuyên vẫn đang ôm nhau.Tô Ý hốt hoảng đẩy Chu Cận Xuyên ra: "Khụ, tối qua anh không phải ngủ dưới đất sao?"Chu Cận Xuyên lăn xuống tấm nệm dưới đất, cười khổ giải thích: "Anh ngủ dưới đất, sáng nay em gặp ác mộng, anh lên xem em thế nào."Tô Ý vội vàng phụ họa: "Đúng đúng, em nhớ rồi, vừa nãy em gặp ác mộng, sợ c.h.ế.t đi được."Diệp Noãn Noãn còn nhỏ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Nghe nói thím gặp ác mộng, cô bé vội vàng leo lên giường, vỗ về Tô Ý: "Thím đừng sợ, có Noãn Noãn ở đây."Tô Ý mỉm cười: "Ừm, thím hết sợ rồi."Diệp Tiểu Vũ thì không dễ bị qua mặt như em gái.Trên mặt cậu bé là sự xấu hổ pha lẫn vui mừng.Xấu hổ vì không ngăn được "chuyện tốt" xảy ra.Vui mừng vì thấy chú thím ngủ chung phòng, có phải là sắp cưới nhau rồi không?"Thím ơi, đêm qua có chuyện gì vậy? Hai người không sao chứ?"Tô Ý vội vàng lắc đầu: "Không sao, tối qua có kẻ xấu vào quán, bọn thím cùng nhau bắt chúng."Diệp Noãn Noãn tò mò: "Vậy bắt được kẻ xấu chưa?"Chu Cận Xuyên cong môi: "Bắt được rồi, đã nhốt lại rồi, lát ăn cơm xong, chú phải đưa thím ra ngoài một chuyến, hai đứa ngoan ngoãn đi học nhé?"Hai đứa trẻ đồng thanh đáp: "Vâng ạ."Ăn sáng xong, Chu Cận Xuyên chở Tô Ý đến đồn công an huyện.Họ phải tường thuật lại sự việc đêm qua.DTVTô Ý lo lắng mình ra tay quá nặng nên rất hợp tác, tỏ ra sợ hãi.Về chuyện đêm qua, cô chỉ giải thích đơn giản.Cô nói do quá sợ hãi, cộng thêm dạo này trấn trên liên tục xảy ra chuyện nên mang theo bình xịt hơi cay tự vệ.Cửa hàng của cô chuyên bán món cay Tử Xuyên, thứ không thiếu nhất chính là ớt, lại còn là loại cực cay.Còn gậy sắt là cô nhặt được ở ven đường.Ngoài ra, những người trong quán ăn tối qua cũng bị triệu tập, hóa ra có kẻ đã cố tình đến quán ăn.Thêm vào đó, nhóm côn đồ đêm qua cũng khai nhận toàn bộ sự việc, mọi chuyện trở nên rõ ràng.Bọn chúng không dám thừa nhận ý đồ xấu xa ban đầu, chỉ một mực khẳng định là muốn dọa Tô Ý.Chu Cận Xuyên không hài lòng: "Bọn chúng đã nghiên cứu cách thức gây án của tên tội phạm kia, còn muốn đổ tội cho hắn, rõ ràng là muốn g.i.ế.c người diệt khẩu, sao lại chỉ là dọa?"Trưởng đồn lộ vẻ khó xử: "Đồng chí Chu, anh yên tâm, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra.”Chu Cận Xuyên ngừng một chút: "Bọn chúng đâu? Tôi có thể gặp bọn chúng được không?"Trưởng đồn cười gượng: "Ý anh là đám lưu manh đó sao? Đêm qua chúng nó la hét cả đêm vì đau, sáng nay đã được đưa đi bệnh viện hết rồi."Tô Ý nghe xong cũng không nhịn được cười..