Tác giả:

"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…

Chương 333: Chương 333

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tô Ý tuy không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Chu Cận Xuyên cứ lên kế hoạch về thủ đô, cô cũng đoán được đôi phần.Thấy anh nghiêm túc như vậy, Tô Ý cũng không muốn làm anh thất vọng, liền vui vẻ đồng ý cùng anh về thủ đô.Bây giờ nhà hàng đã vào guồng, ngay cả khi cô không có mặt, người khác vẫn có thể làm tốt, nên Tô Ý không lo lắng về chuyện này.Chỉ có điều Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn vẫn đang đi học, nếu không đưa bọn trẻ theo thì sợ rằng sẽ không có ai chăm sóc tốt cho chúng.Nghĩ đến việc kỳ nghỉ hè còn hai tháng nữa là đến, Tô Ý liền đề nghị đợi đến khi nghỉ hè rồi hãy cùng về.Hiếm khi đến thủ đô, cũng tiện dẫn bọn trẻ đi chơi một chuyến.Chu Cận Xuyên nghĩ kỳ nghỉ hè cũng không còn xa, đợi lâu như vậy cũng đã đợi được rồi, nên anh cũng đồng ý.Nhân khoảng thời gian này, anh tập trung dạy Tô Ý lái xe.Sau khi vào hè, ban ngày càng dài hơn, buổi trưa cũng nóng bức.Hàng ngày, hai người chọn thời điểm mát mẻ vào buổi chiều tối để tập lái xe ở ngoại ô của đơn vị.Tô Ý vốn dĩ biết lái xe, chỉ là không dám tỏ ra quá thành thạo, nên cô đã nghiêm túc học lại những kiến thức cơ bản trong hai ngày.Cho đến khi luyện tập vài ngày cảm thấy ổn, cô mới bộc lộ khả năng thực sự của mình.Dù vậy, cô vẫn khiến Chu Cận Xuyên ngạc nhiên.Anh cười khen cô là học sinh thông minh nhất mà anh từng dạy.Tô Ý cũng hứng thú trêu chọc hỏi lại: "Anh đã dạy bao nhiêu học sinh rồi? Không phải đều là học sinh nữ chứ?”Chu Cận Xuyên lắc đầu bất lực: "Chỉ có Lục Trường Chinh và Tạ Tiểu Quân, hai người đó là do anh day."Tô Ý kéo dài giọng “ô” một tiếng: "So với em thì kém xa à?”Lúc này Chu Cận Xuyên mới cười chiều chuộng: "Ừ, kém xa.”Mỗi ngày học lái xe xong, Chu Cận Xuyên đều đưa Tô Ý đến quán ở thị trấn, còn anh thì về đón bọn trẻ, ba người cùng nhau đi bộ thong thả đến gặp Tô Ý.Ăn xong cơm, anh đưa bọn trẻ về nhà làm bài tập rồi đi ngủ, sau đó mới quay lại thị trấn đón Tô Ý về nhà.Mỗi tối, hai người cùng nhau từ thị trấn chậm rãi đi bộ về khu đại viện.Mặc dù quãng đường không xa, nhưng con đường này một ngày cũng phải đi không ít lượt.Tuy nhiên, nói đến thoải mái nhất vẫn là quãng đường về nhà mỗi tối của hai người.Đêm hè gió mát rượi, bên tai chỉ có tiếng ve kêu và tiếng côn trùng.Trong bóng đêm tĩnh lặng như vậy, hai người cứ thế nắm tay nhau chậm rãi bước đi, cuộc sống trôi qua bình lặng mà thư thái.Khi đi dạo, dường như hai người luôn có vô vàn chuyện để nói.Chu Cận Xuyên thỉnh thoảng cũng kể với Tô Ý về những chuyện ở thủ đô và gia đình, nói rất nhiều về những món ăn và địa điểm mà anh muốn đưa cô đi khi đến thủ đô.Thực ra, Tô Ý không quá hứng thú với những điều này.So với việc đó, cô quan tâm đến giá nhà ở thủ đô hiện tại hơn.Dù giá bây giờ chắc chắn đã cao hơn vài năm trước, nhưng so với tương lai thì mức tăng này gần như không đáng kể.Những tháng gần đây, nhà hàng cũng thu về không ít lợi nhuận.Sau khi chia lợi nhuận cho mọi người, số còn lại đều được cô cất giữ trong không gian, để đó không dùng đến.Thay vì để tiền nhàn rỗi, cô nghĩ tốt hơn là nhanh chóng mua nhà.DTVKhi Tô Ý chia sẻ suy nghĩ này với Chu Cận Xuyên, phản ứng *****ên của anh là nghĩ cô muốn kết hôn rồi sống ở thủ đô.Anh cười kéo tay cô: "Trở về thủ đô cũng không tệ, cho anh thêm chút thời gian ở chỗ này, khi xong việc chúng ta cùng quay về.Đến lúc đó, em không cần lo chuyện nhà ở, quân đội sẽ phân nhà mới cho."Nghe anh nói, Tô Ý liền biết anh đã hiểu lầm: "Anh đang nói gì vậy? Em muốn mua nhà ở thủ đô để đầu tư.Dù sao tiền để đó cũng là để đó, nhà ở thủ đô là tài nguyên khan hiếm, sau này chắc chắn sẽ tăng giá."Chu Cận Xuyên bật cười: "Vì đầu tư sao? Anh cứ tưởng em đang lo cho kế hoạch tương lai của chúng ta.""Được rồi, mấy ngày này anh sẽ liên hệ bạn ở thủ đô để họ xem giúp, khi về chúng ta sẽ đi xem nhà luôn."

Tô Ý tuy không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Chu Cận Xuyên cứ lên kế hoạch về thủ đô, cô cũng đoán được đôi phần.

Thấy anh nghiêm túc như vậy, Tô Ý cũng không muốn làm anh thất vọng, liền vui vẻ đồng ý cùng anh về thủ đô.

Bây giờ nhà hàng đã vào guồng, ngay cả khi cô không có mặt, người khác vẫn có thể làm tốt, nên Tô Ý không lo lắng về chuyện này.

Chỉ có điều Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn vẫn đang đi học, nếu không đưa bọn trẻ theo thì sợ rằng sẽ không có ai chăm sóc tốt cho chúng.

Nghĩ đến việc kỳ nghỉ hè còn hai tháng nữa là đến, Tô Ý liền đề nghị đợi đến khi nghỉ hè rồi hãy cùng về.

Hiếm khi đến thủ đô, cũng tiện dẫn bọn trẻ đi chơi một chuyến.

Chu Cận Xuyên nghĩ kỳ nghỉ hè cũng không còn xa, đợi lâu như vậy cũng đã đợi được rồi, nên anh cũng đồng ý.

Nhân khoảng thời gian này, anh tập trung dạy Tô Ý lái xe.

Sau khi vào hè, ban ngày càng dài hơn, buổi trưa cũng nóng bức.

Hàng ngày, hai người chọn thời điểm mát mẻ vào buổi chiều tối để tập lái xe ở ngoại ô của đơn vị.

Tô Ý vốn dĩ biết lái xe, chỉ là không dám tỏ ra quá thành thạo, nên cô đã nghiêm túc học lại những kiến thức cơ bản trong hai ngày.

Cho đến khi luyện tập vài ngày cảm thấy ổn, cô mới bộc lộ khả năng thực sự của mình.

Dù vậy, cô vẫn khiến Chu Cận Xuyên ngạc nhiên.

Anh cười khen cô là học sinh thông minh nhất mà anh từng dạy.

Tô Ý cũng hứng thú trêu chọc hỏi lại: "Anh đã dạy bao nhiêu học sinh rồi? Không phải đều là học sinh nữ chứ?”

Chu Cận Xuyên lắc đầu bất lực: "Chỉ có Lục Trường Chinh và Tạ Tiểu Quân, hai người đó là do anh day."

Tô Ý kéo dài giọng “ô” một tiếng: "So với em thì kém xa à?”

Lúc này Chu Cận Xuyên mới cười chiều chuộng: "Ừ, kém xa.”

Mỗi ngày học lái xe xong, Chu Cận Xuyên đều đưa Tô Ý đến quán ở thị trấn, còn anh thì về đón bọn trẻ, ba người cùng nhau đi bộ thong thả đến gặp Tô Ý.

Ăn xong cơm, anh đưa bọn trẻ về nhà làm bài tập rồi đi ngủ, sau đó mới quay lại thị trấn đón Tô Ý về nhà.

Mỗi tối, hai người cùng nhau từ thị trấn chậm rãi đi bộ về khu đại viện.

Mặc dù quãng đường không xa, nhưng con đường này một ngày cũng phải đi không ít lượt.

Tuy nhiên, nói đến thoải mái nhất vẫn là quãng đường về nhà mỗi tối của hai người.

Đêm hè gió mát rượi, bên tai chỉ có tiếng ve kêu và tiếng côn trùng.

Trong bóng đêm tĩnh lặng như vậy, hai người cứ thế nắm tay nhau chậm rãi bước đi, cuộc sống trôi qua bình lặng mà thư thái.

Khi đi dạo, dường như hai người luôn có vô vàn chuyện để nói.

Chu Cận Xuyên thỉnh thoảng cũng kể với Tô Ý về những chuyện ở thủ đô và gia đình, nói rất nhiều về những món ăn và địa điểm mà anh muốn đưa cô đi khi đến thủ đô.

Thực ra, Tô Ý không quá hứng thú với những điều này.

So với việc đó, cô quan tâm đến giá nhà ở thủ đô hiện tại hơn.

Dù giá bây giờ chắc chắn đã cao hơn vài năm trước, nhưng so với tương lai thì mức tăng này gần như không đáng kể.

Những tháng gần đây, nhà hàng cũng thu về không ít lợi nhuận.

Sau khi chia lợi nhuận cho mọi người, số còn lại đều được cô cất giữ trong không gian, để đó không dùng đến.

Thay vì để tiền nhàn rỗi, cô nghĩ tốt hơn là nhanh chóng mua nhà.

DTV

Khi Tô Ý chia sẻ suy nghĩ này với Chu Cận Xuyên, phản ứng *****ên của anh là nghĩ cô muốn kết hôn rồi sống ở thủ đô.

Anh cười kéo tay cô: "Trở về thủ đô cũng không tệ, cho anh thêm chút thời gian ở chỗ này, khi xong việc chúng ta cùng quay về.

Đến lúc đó, em không cần lo chuyện nhà ở, quân đội sẽ phân nhà mới cho."

Nghe anh nói, Tô Ý liền biết anh đã hiểu lầm: "Anh đang nói gì vậy? Em muốn mua nhà ở thủ đô để đầu tư.

Dù sao tiền để đó cũng là để đó, nhà ở thủ đô là tài nguyên khan hiếm, sau này chắc chắn sẽ tăng giá."

Chu Cận Xuyên bật cười: "Vì đầu tư sao? Anh cứ tưởng em đang lo cho kế hoạch tương lai của chúng ta."

"Được rồi, mấy ngày này anh sẽ liên hệ bạn ở thủ đô để họ xem giúp, khi về chúng ta sẽ đi xem nhà luôn."

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tô Ý tuy không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Chu Cận Xuyên cứ lên kế hoạch về thủ đô, cô cũng đoán được đôi phần.Thấy anh nghiêm túc như vậy, Tô Ý cũng không muốn làm anh thất vọng, liền vui vẻ đồng ý cùng anh về thủ đô.Bây giờ nhà hàng đã vào guồng, ngay cả khi cô không có mặt, người khác vẫn có thể làm tốt, nên Tô Ý không lo lắng về chuyện này.Chỉ có điều Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn vẫn đang đi học, nếu không đưa bọn trẻ theo thì sợ rằng sẽ không có ai chăm sóc tốt cho chúng.Nghĩ đến việc kỳ nghỉ hè còn hai tháng nữa là đến, Tô Ý liền đề nghị đợi đến khi nghỉ hè rồi hãy cùng về.Hiếm khi đến thủ đô, cũng tiện dẫn bọn trẻ đi chơi một chuyến.Chu Cận Xuyên nghĩ kỳ nghỉ hè cũng không còn xa, đợi lâu như vậy cũng đã đợi được rồi, nên anh cũng đồng ý.Nhân khoảng thời gian này, anh tập trung dạy Tô Ý lái xe.Sau khi vào hè, ban ngày càng dài hơn, buổi trưa cũng nóng bức.Hàng ngày, hai người chọn thời điểm mát mẻ vào buổi chiều tối để tập lái xe ở ngoại ô của đơn vị.Tô Ý vốn dĩ biết lái xe, chỉ là không dám tỏ ra quá thành thạo, nên cô đã nghiêm túc học lại những kiến thức cơ bản trong hai ngày.Cho đến khi luyện tập vài ngày cảm thấy ổn, cô mới bộc lộ khả năng thực sự của mình.Dù vậy, cô vẫn khiến Chu Cận Xuyên ngạc nhiên.Anh cười khen cô là học sinh thông minh nhất mà anh từng dạy.Tô Ý cũng hứng thú trêu chọc hỏi lại: "Anh đã dạy bao nhiêu học sinh rồi? Không phải đều là học sinh nữ chứ?”Chu Cận Xuyên lắc đầu bất lực: "Chỉ có Lục Trường Chinh và Tạ Tiểu Quân, hai người đó là do anh day."Tô Ý kéo dài giọng “ô” một tiếng: "So với em thì kém xa à?”Lúc này Chu Cận Xuyên mới cười chiều chuộng: "Ừ, kém xa.”Mỗi ngày học lái xe xong, Chu Cận Xuyên đều đưa Tô Ý đến quán ở thị trấn, còn anh thì về đón bọn trẻ, ba người cùng nhau đi bộ thong thả đến gặp Tô Ý.Ăn xong cơm, anh đưa bọn trẻ về nhà làm bài tập rồi đi ngủ, sau đó mới quay lại thị trấn đón Tô Ý về nhà.Mỗi tối, hai người cùng nhau từ thị trấn chậm rãi đi bộ về khu đại viện.Mặc dù quãng đường không xa, nhưng con đường này một ngày cũng phải đi không ít lượt.Tuy nhiên, nói đến thoải mái nhất vẫn là quãng đường về nhà mỗi tối của hai người.Đêm hè gió mát rượi, bên tai chỉ có tiếng ve kêu và tiếng côn trùng.Trong bóng đêm tĩnh lặng như vậy, hai người cứ thế nắm tay nhau chậm rãi bước đi, cuộc sống trôi qua bình lặng mà thư thái.Khi đi dạo, dường như hai người luôn có vô vàn chuyện để nói.Chu Cận Xuyên thỉnh thoảng cũng kể với Tô Ý về những chuyện ở thủ đô và gia đình, nói rất nhiều về những món ăn và địa điểm mà anh muốn đưa cô đi khi đến thủ đô.Thực ra, Tô Ý không quá hứng thú với những điều này.So với việc đó, cô quan tâm đến giá nhà ở thủ đô hiện tại hơn.Dù giá bây giờ chắc chắn đã cao hơn vài năm trước, nhưng so với tương lai thì mức tăng này gần như không đáng kể.Những tháng gần đây, nhà hàng cũng thu về không ít lợi nhuận.Sau khi chia lợi nhuận cho mọi người, số còn lại đều được cô cất giữ trong không gian, để đó không dùng đến.Thay vì để tiền nhàn rỗi, cô nghĩ tốt hơn là nhanh chóng mua nhà.DTVKhi Tô Ý chia sẻ suy nghĩ này với Chu Cận Xuyên, phản ứng *****ên của anh là nghĩ cô muốn kết hôn rồi sống ở thủ đô.Anh cười kéo tay cô: "Trở về thủ đô cũng không tệ, cho anh thêm chút thời gian ở chỗ này, khi xong việc chúng ta cùng quay về.Đến lúc đó, em không cần lo chuyện nhà ở, quân đội sẽ phân nhà mới cho."Nghe anh nói, Tô Ý liền biết anh đã hiểu lầm: "Anh đang nói gì vậy? Em muốn mua nhà ở thủ đô để đầu tư.Dù sao tiền để đó cũng là để đó, nhà ở thủ đô là tài nguyên khan hiếm, sau này chắc chắn sẽ tăng giá."Chu Cận Xuyên bật cười: "Vì đầu tư sao? Anh cứ tưởng em đang lo cho kế hoạch tương lai của chúng ta.""Được rồi, mấy ngày này anh sẽ liên hệ bạn ở thủ đô để họ xem giúp, khi về chúng ta sẽ đi xem nhà luôn."

Chương 333: Chương 333