"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 339: Chương 339
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Khi đi tới cầm lấy điện thoại không dây, anh ta suy nghĩ một chút nhưng lại không biết gọi cho ai.Nghĩ một hồi, vẫn không có ai để gọi.Không kìm được mà cảm thấy buồn bã từ tận đáy lòng.…..Ngày hôm sau.Sau khi tỉnh dậy, Tô Ý trông có vẻ khá hơn rất nhiều so với những ngày trước.Ngay cả Diệp Tiểu Vũ cũng nhận ra điều này: "Thím ơi, hôm nay trông thím hồng hào hơn hẳn đấy!"Tô Ý mỉm cười: "Đêm qua chú của các con gọi điện về, báo rằng mọi chuyện bên đó đều ổn cả."Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn liền vui mừng đứng dậy: "Thật ạ? Vậy thì tốt quá, tiếc thật, hôm qua chúng con ngủ say quá nên không nghe thấy."Thấy hai đứa nhỏ có vẻ tiếc nuối, Tô Ý liền cười an ủi: "Không sao, chắc vài ngày nữa chú sẽ về thôi."Diệp Tiểu Vũ nghe vậy mới cười tươi lại: "Tuần này chúng con thi cuối kỳ, thi xong chắc chú cũng về, mình sẽ đi thẳng lên thủ đô hả thím?"DTVTô Ý mỉm cười gật đầu: "Ừ, chắc cũng tầm đó."Mấy ngày sau, Diệp Tiểu Vũ đã thi xong kỳ thi cuối kỳ, nhưng lại không có tin tức gì từ phía Chu Cận Xuyên.Tuy nhiên, vì đã có kinh nghiệm từ lần trước nên lần này Tô Ý không còn lo lắng như trước nữa.Nghĩ đến những thứ cần mang về vẫn chưa chuẩn bị, Tô Ý định mượn xe của Tạ Tiểu Quân để tự lái xe lên thị trấn mua sắm.Lần này vì muốn tranh thủ tích trữ đồ nên Tô Ý tìm một lý do để đi một mình.Tới thị trấn, *****ên Tô Ý đi mua quần áo mùa hè.Cô mua cho bản thân, cho hai đứa trẻ, và còn mua hai bộ cho Chu Cận Xuyên.Thường ngày ở nhà, cô luôn thấy anh mặc quân phục, hiếm khi có kỳ nghỉ dài như vậy, cũng nên đổi phong cách một chút.Mua xong quần áo, Tô Ý lái xe đến chợ lớn nhất của huyện.Trước đây khi Chu Cận Xuyên ở nhà, cô không có cơ hội ra ngoài tích trữ đồ.Giờ anh không có nhà, Tô Ý tranh thủ mua sắm một ít bàn ghế, giường và các vật dụng để đặt vào không gian riêng của mình, phòng khi ra ngoài có thể nghỉ ngơi.Cô cũng mua một bồn tắm và các dụng cụ tắm, tắm trong không gian thoải mái hơn nhiều so với bên ngoài.Ngoài ra, lần trước khi về quê, cô đã mang một mảnh cỏ và rừng cây nhỏ từ rừng sâu về đặt vào không gian của mình.Không ngờ mảnh đất đó càng ngày càng lớn, nhưng động vật thì vẫn chỉ có bấy nhiêu con.Nghĩ đến chuyện mỗi lần muốn nấu canh gà phải đi mua, nên Tô Ý đã mua thêm nhiều con gà đất sống, thả vào để nuôi.Cô cũng tích trữ thêm một số đồ ăn vặt, vì trong không gian, thực phẩm không lo bị hết hạn, nên tích trữ nhiều một chút cũng không sao.Mua xong, Tô Ý tranh thủ cơ hội thu hết đồ vào không gian, chỉ để lại quần áo trên xe rồi lái xe về nhà.Vì đường không quen, nên khi Tô Ý trở về khu đại viện đã quá giờ ăn trưa, giờ này chắc mọi người đang nghỉ ngơi.Nghĩ vậy, Tô Ý lái xe thẳng về khu đại viện.Khi rẽ vào sân khu tập thể, cô thấy có rất nhiều người đang đứng trước cửa nhà mình.Trong đó có cả chị Trịnh và chị Diêu, vài người vợ của các đồng chí tham gia nhiệm vụ cũng có mặt.Thấy vẻ mặt ai cũng lo lắng, Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn cũng đều rơi nước mắt, Tô Ý cảm thấy không lành.Khi mở cửa xe xuống, cô cảm thấy chân mình mềm nhũn, phải nhanh chóng vịn vào cửa xe.Tạ Tiểu Quân và những người khác thấy vậy liền chạy lại ngay: "Chị Tô Ý.....”"Có chuyện gì xảy ra vậy?""Hôm qua Đoàn trưởng Chu và những người khác đã có trận chiến với bọn săn trộm ở khu vực không người, nhiều người của chúng ta bị thương.""Đoàn trưởng Chu đâu?""Cũng bị thương.""Bây giờ anh ấy ở đâu?""Nghe nói đã được chuyển về bệnh viện Nhân dân Tây Thị ngay trong đêm, bên quân đội đã cử người đến đó xem tình hình rồi."Nghe xong, Tô Ý chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không nói gì mà lập tức quay lại lên xe."Tiểu Quân, giúp tôi chăm sóc các cháu, tôi đi xem sao."Tạ Tiểu Quân thấy sắc mặt cô tái nhợt, không dám để cô lái xe một mình."Chị Tô, để tôi lái xe đưa chị đi, đường ở đó chị không quen.”Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn nghe vậy cũng đòi đi cùng để xem tình hình.Tô Ý ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Cũng được, hai đứa lên xe đi.”Sau khi chào mọi người, Tạ Tiểu Quân vội vàng lái xe đưa ba người tới bệnh viện thành phố..
Khi đi tới cầm lấy điện thoại không dây, anh ta suy nghĩ một chút nhưng lại không biết gọi cho ai.
Nghĩ một hồi, vẫn không có ai để gọi.
Không kìm được mà cảm thấy buồn bã từ tận đáy lòng.
…..
Ngày hôm sau.
Sau khi tỉnh dậy, Tô Ý trông có vẻ khá hơn rất nhiều so với những ngày trước.
Ngay cả Diệp Tiểu Vũ cũng nhận ra điều này: "Thím ơi, hôm nay trông thím hồng hào hơn hẳn đấy!"
Tô Ý mỉm cười: "Đêm qua chú của các con gọi điện về, báo rằng mọi chuyện bên đó đều ổn cả."
Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn liền vui mừng đứng dậy: "Thật ạ? Vậy thì tốt quá, tiếc thật, hôm qua chúng con ngủ say quá nên không nghe thấy."
Thấy hai đứa nhỏ có vẻ tiếc nuối, Tô Ý liền cười an ủi: "Không sao, chắc vài ngày nữa chú sẽ về thôi."
Diệp Tiểu Vũ nghe vậy mới cười tươi lại: "Tuần này chúng con thi cuối kỳ, thi xong chắc chú cũng về, mình sẽ đi thẳng lên thủ đô hả thím?"
DTV
Tô Ý mỉm cười gật đầu: "Ừ, chắc cũng tầm đó."
Mấy ngày sau, Diệp Tiểu Vũ đã thi xong kỳ thi cuối kỳ, nhưng lại không có tin tức gì từ phía Chu Cận Xuyên.
Tuy nhiên, vì đã có kinh nghiệm từ lần trước nên lần này Tô Ý không còn lo lắng như trước nữa.
Nghĩ đến những thứ cần mang về vẫn chưa chuẩn bị, Tô Ý định mượn xe của Tạ Tiểu Quân để tự lái xe lên thị trấn mua sắm.
Lần này vì muốn tranh thủ tích trữ đồ nên Tô Ý tìm một lý do để đi một mình.
Tới thị trấn, *****ên Tô Ý đi mua quần áo mùa hè.
Cô mua cho bản thân, cho hai đứa trẻ, và còn mua hai bộ cho Chu Cận Xuyên.
Thường ngày ở nhà, cô luôn thấy anh mặc quân phục, hiếm khi có kỳ nghỉ dài như vậy, cũng nên đổi phong cách một chút.
Mua xong quần áo, Tô Ý lái xe đến chợ lớn nhất của huyện.
Trước đây khi Chu Cận Xuyên ở nhà, cô không có cơ hội ra ngoài tích trữ đồ.
Giờ anh không có nhà, Tô Ý tranh thủ mua sắm một ít bàn ghế, giường và các vật dụng để đặt vào không gian riêng của mình, phòng khi ra ngoài có thể nghỉ ngơi.
Cô cũng mua một bồn tắm và các dụng cụ tắm, tắm trong không gian thoải mái hơn nhiều so với bên ngoài.
Ngoài ra, lần trước khi về quê, cô đã mang một mảnh cỏ và rừng cây nhỏ từ rừng sâu về đặt vào không gian của mình.Không ngờ mảnh đất đó càng ngày càng lớn, nhưng động vật thì vẫn chỉ có bấy nhiêu con.
Nghĩ đến chuyện mỗi lần muốn nấu canh gà phải đi mua, nên Tô Ý đã mua thêm nhiều con gà đất sống, thả vào để nuôi.
Cô cũng tích trữ thêm một số đồ ăn vặt, vì trong không gian, thực phẩm không lo bị hết hạn, nên tích trữ nhiều một chút cũng không sao.
Mua xong, Tô Ý tranh thủ cơ hội thu hết đồ vào không gian, chỉ để lại quần áo trên xe rồi lái xe về nhà.
Vì đường không quen, nên khi Tô Ý trở về khu đại viện đã quá giờ ăn trưa, giờ này chắc mọi người đang nghỉ ngơi.
Nghĩ vậy, Tô Ý lái xe thẳng về khu đại viện.
Khi rẽ vào sân khu tập thể, cô thấy có rất nhiều người đang đứng trước cửa nhà mình.
Trong đó có cả chị Trịnh và chị Diêu, vài người vợ của các đồng chí tham gia nhiệm vụ cũng có mặt.
Thấy vẻ mặt ai cũng lo lắng, Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn cũng đều rơi nước mắt, Tô Ý cảm thấy không lành.
Khi mở cửa xe xuống, cô cảm thấy chân mình mềm nhũn, phải nhanh chóng vịn vào cửa xe.
Tạ Tiểu Quân và những người khác thấy vậy liền chạy lại ngay: "Chị Tô Ý.....”
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Hôm qua Đoàn trưởng Chu và những người khác đã có trận chiến với bọn săn trộm ở khu vực không người, nhiều người của chúng ta bị thương."
"Đoàn trưởng Chu đâu?"
"Cũng bị thương."
"Bây giờ anh ấy ở đâu?"
"Nghe nói đã được chuyển về bệnh viện Nhân dân Tây Thị ngay trong đêm, bên quân đội đã cử người đến đó xem tình hình rồi."
Nghe xong, Tô Ý chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không nói gì mà lập tức quay lại lên xe.
"Tiểu Quân, giúp tôi chăm sóc các cháu, tôi đi xem sao."
Tạ Tiểu Quân thấy sắc mặt cô tái nhợt, không dám để cô lái xe một mình.
"Chị Tô, để tôi lái xe đưa chị đi, đường ở đó chị không quen.”
Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn nghe vậy cũng đòi đi cùng để xem tình hình.
Tô Ý ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Cũng được, hai đứa lên xe đi.”
Sau khi chào mọi người, Tạ Tiểu Quân vội vàng lái xe đưa ba người tới bệnh viện thành phố..
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Khi đi tới cầm lấy điện thoại không dây, anh ta suy nghĩ một chút nhưng lại không biết gọi cho ai.Nghĩ một hồi, vẫn không có ai để gọi.Không kìm được mà cảm thấy buồn bã từ tận đáy lòng.…..Ngày hôm sau.Sau khi tỉnh dậy, Tô Ý trông có vẻ khá hơn rất nhiều so với những ngày trước.Ngay cả Diệp Tiểu Vũ cũng nhận ra điều này: "Thím ơi, hôm nay trông thím hồng hào hơn hẳn đấy!"Tô Ý mỉm cười: "Đêm qua chú của các con gọi điện về, báo rằng mọi chuyện bên đó đều ổn cả."Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn liền vui mừng đứng dậy: "Thật ạ? Vậy thì tốt quá, tiếc thật, hôm qua chúng con ngủ say quá nên không nghe thấy."Thấy hai đứa nhỏ có vẻ tiếc nuối, Tô Ý liền cười an ủi: "Không sao, chắc vài ngày nữa chú sẽ về thôi."Diệp Tiểu Vũ nghe vậy mới cười tươi lại: "Tuần này chúng con thi cuối kỳ, thi xong chắc chú cũng về, mình sẽ đi thẳng lên thủ đô hả thím?"DTVTô Ý mỉm cười gật đầu: "Ừ, chắc cũng tầm đó."Mấy ngày sau, Diệp Tiểu Vũ đã thi xong kỳ thi cuối kỳ, nhưng lại không có tin tức gì từ phía Chu Cận Xuyên.Tuy nhiên, vì đã có kinh nghiệm từ lần trước nên lần này Tô Ý không còn lo lắng như trước nữa.Nghĩ đến những thứ cần mang về vẫn chưa chuẩn bị, Tô Ý định mượn xe của Tạ Tiểu Quân để tự lái xe lên thị trấn mua sắm.Lần này vì muốn tranh thủ tích trữ đồ nên Tô Ý tìm một lý do để đi một mình.Tới thị trấn, *****ên Tô Ý đi mua quần áo mùa hè.Cô mua cho bản thân, cho hai đứa trẻ, và còn mua hai bộ cho Chu Cận Xuyên.Thường ngày ở nhà, cô luôn thấy anh mặc quân phục, hiếm khi có kỳ nghỉ dài như vậy, cũng nên đổi phong cách một chút.Mua xong quần áo, Tô Ý lái xe đến chợ lớn nhất của huyện.Trước đây khi Chu Cận Xuyên ở nhà, cô không có cơ hội ra ngoài tích trữ đồ.Giờ anh không có nhà, Tô Ý tranh thủ mua sắm một ít bàn ghế, giường và các vật dụng để đặt vào không gian riêng của mình, phòng khi ra ngoài có thể nghỉ ngơi.Cô cũng mua một bồn tắm và các dụng cụ tắm, tắm trong không gian thoải mái hơn nhiều so với bên ngoài.Ngoài ra, lần trước khi về quê, cô đã mang một mảnh cỏ và rừng cây nhỏ từ rừng sâu về đặt vào không gian của mình.Không ngờ mảnh đất đó càng ngày càng lớn, nhưng động vật thì vẫn chỉ có bấy nhiêu con.Nghĩ đến chuyện mỗi lần muốn nấu canh gà phải đi mua, nên Tô Ý đã mua thêm nhiều con gà đất sống, thả vào để nuôi.Cô cũng tích trữ thêm một số đồ ăn vặt, vì trong không gian, thực phẩm không lo bị hết hạn, nên tích trữ nhiều một chút cũng không sao.Mua xong, Tô Ý tranh thủ cơ hội thu hết đồ vào không gian, chỉ để lại quần áo trên xe rồi lái xe về nhà.Vì đường không quen, nên khi Tô Ý trở về khu đại viện đã quá giờ ăn trưa, giờ này chắc mọi người đang nghỉ ngơi.Nghĩ vậy, Tô Ý lái xe thẳng về khu đại viện.Khi rẽ vào sân khu tập thể, cô thấy có rất nhiều người đang đứng trước cửa nhà mình.Trong đó có cả chị Trịnh và chị Diêu, vài người vợ của các đồng chí tham gia nhiệm vụ cũng có mặt.Thấy vẻ mặt ai cũng lo lắng, Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn cũng đều rơi nước mắt, Tô Ý cảm thấy không lành.Khi mở cửa xe xuống, cô cảm thấy chân mình mềm nhũn, phải nhanh chóng vịn vào cửa xe.Tạ Tiểu Quân và những người khác thấy vậy liền chạy lại ngay: "Chị Tô Ý.....”"Có chuyện gì xảy ra vậy?""Hôm qua Đoàn trưởng Chu và những người khác đã có trận chiến với bọn săn trộm ở khu vực không người, nhiều người của chúng ta bị thương.""Đoàn trưởng Chu đâu?""Cũng bị thương.""Bây giờ anh ấy ở đâu?""Nghe nói đã được chuyển về bệnh viện Nhân dân Tây Thị ngay trong đêm, bên quân đội đã cử người đến đó xem tình hình rồi."Nghe xong, Tô Ý chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không nói gì mà lập tức quay lại lên xe."Tiểu Quân, giúp tôi chăm sóc các cháu, tôi đi xem sao."Tạ Tiểu Quân thấy sắc mặt cô tái nhợt, không dám để cô lái xe một mình."Chị Tô, để tôi lái xe đưa chị đi, đường ở đó chị không quen.”Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn nghe vậy cũng đòi đi cùng để xem tình hình.Tô Ý ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Cũng được, hai đứa lên xe đi.”Sau khi chào mọi người, Tạ Tiểu Quân vội vàng lái xe đưa ba người tới bệnh viện thành phố..