Tác giả:

"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…

Chương 348: Chương 348

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tên trộm bị đập đau, không nói lời nào mà định đứng dậy chạy.Tô Ý liền vớ lấy một cây gậy, đập thêm hai cú: "Xem mày còn chạy được nữa không!"Sau hai cú đập, người phụ nữ bị mất túi cũng đã thở hổn hển chạy tới.Đồng thời, có không ít người đi đường đứng lại vây quanh.Một vài người đàn ông nhiệt tình đã nhanh chóng tóm gọn tên trộm lại.Tô Ý nhặt túi lên, đưa cho người phụ nữ: "Dì kiểm tra xem đồ có còn đủ không?"Người phụ nữ chạy đến, lập tức muốn cảm ơn Tô Ý.Nhưng khi ngẩng đầu lên, bà ấy lập tức đứng sững tại chỗ.Tô Ý thấy bà ấy cứ nhìn mình chằm chằm mà không nói gì, liền đưa túi đến gần hơn, hỏi: "Dì ơi, có chuyện gì vậy?"Nói xong, cô cúi đầu xuống, thấy cánh tay của người phụ nữ đã bị trầy xước một mảng lớn, m.á.u đang chảy ra ngoài.Tô Ý nhìn thấy thôi mà cũng cảm thấy đau, liền vội vàng khuyên bà ấy đi bệnh viện kiểm tra.Người phụ nữ nghe Tô Ý nói, lúc này mới hoàn hồn, nhìn cánh tay của mình, nói: "Không sao đâu, cô gái, cảm ơn cháu nhiều lắm, cháu sống gần đây à?"Tô Ý hơi sững lại, nghĩ bà ấy muốn về nhà mình để băng bó.Ban đầu cô do dự một chút, nhưng sau đó nhìn thấy bà ấy gầy gò, còn thấp hơn mình nửa cái đầu, lại có vẻ hiền hậu, hành động ôn hòa, bỗng dưng cô cảm thấy có gì đó ấm áp.Vì thế cô gật đầu: "Cháu ở gần đây, hay là dì theo cháu về để băng bó sơ qua đã nhé."Nói xong, cô nhờ đám đông xung quanh giúp đưa tên trộm đến đồn công an gần đó.Đợi khi nào cô băng bó xong cho người phụ nữ thì sẽ đến sau.Hôm nay Tô Nhân vốn định đến công viên gần nhà để uống trà với bạn, ai ngờ vừa bước đến ngã rẽ thì bị người ta giật mất túi xách.Bà ấy bị va chạm làm cho cánh tay bị trầy xước.Chỉ vì trong túi có chứa đồ quan trọng, bà ấy mới bất chấp tất cả mà đuổi theo.May mắn là gặp được một cô gái ở ngay đầu ngã rẽ, nếu không hôm nay chắc chắn không thể lấy lại túi được.Bà ấy thấy cô gái này có dáng người mảnh khảnh, ai ngờ khi đánh người lại không hề nương tay.Đang định cảm ơn, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên đã bị khuôn mặt của cô gái làm cho ngỡ ngàng.Cô gái này, trông quá giống với bà ấy lúc còn trẻ.Tô Nhân cảm thấy như nhìn thấy chính mình thời trẻ trên người cô gái này.Vì vậy mà nhất thời bà ấy ngây người ra.Đến khi bình tĩnh lại thì cô gái đã kéo tay bà ấy đi vào con hẻm rồi.Tô Nhân theo cô đi đến trước một căn nhà trong hẻm, rồi lại ngẩn ngơ đi theo cô vào trong nhà.Tô Ý nhìn thấy người phụ nữ cứ ngẩn ngơ như vậy, trong lòng có chút không chắc chắn.Không lẽ vừa nãy ngã xong bị chấn động đến nỗi có vấn đề?Vì vậy, cô lại lên tiếng: “Dì, dì có cảm thấy đau đầu không? Hay là gọi điện cho người nhà dì đến đưa dì đi bệnh viện nhé?”Tô Nhân vội vàng cười ngượng ngùng: “Đầu không đau, chỉ là một vết thương ngoài da thôi.”Tô Ý không nghĩ nhiều, liền gật đầu rồi vào trong lấy nước thuốc đỏ cùng bông gạc ra.“Vậy để cháu giúp dì sát trùng cầm máu, băng bó lại nhé!”“Ôi, làm phiền cháu rồi!”Tô Ý giúp bà ấy băng bó cánh tay xong, mới phát hiện ra quần ở đầu gối của bà ấy cũng thấm máu, liền vội vàng hỏi: “Dì ơi, chân dì sao rồi?”Tô Nhân nghe vậy, mới chậm chạp nhận ra cơn đau từ đầu gối truyền đến."Á..."Tô Ý giúp bà ấy kéo quần lên, hít một hơi lạnh: “Sao ngã mạnh thế này?”Nói rồi, cô giúp bà ấy băng bó lại vết thương ở chân.DTVKhi Tô Ý đang băng bó, Tô Nhân không kìm được mà nhìn cô.Tô Ý bị nhìn đến mức không thoải mái, mới hỏi: “Dì ơi, sao dì cứ nhìn cháu vậy?”Tô Nhân cười: “Xin lỗi cháu, dì thấy cháu trông quen quen, nên mới nhìn thêm vài lần, cháu đừng hiểu lầm, dì không phải người xấu đâu.”Nghe bà ấy giải thích như vậy, Tô Ý cũng cảm thấy ngượng ngùng: “Không sao đâu ạ.À, dì kiểm tra lại xem trong túi có thiếu đồ gì không? Với lại, lát nữa vẫn phải đi đến đồn công an một chuyến.”Tô Nhân gật đầu: “Cô gái, cháu có bận gì không? Nếu không bận thì có thể đi cùng dì không?”Không biết vì sao, Tô Nhân cảm thấy yên tâm khi nhìn thấy cô gái này.Không muốn tạm biệt nhau quá sớm, nên mới hỏi xem cô có thể cùng đi không..

Tên trộm bị đập đau, không nói lời nào mà định đứng dậy chạy.

Tô Ý liền vớ lấy một cây gậy, đập thêm hai cú: "Xem mày còn chạy được nữa không!"

Sau hai cú đập, người phụ nữ bị mất túi cũng đã thở hổn hển chạy tới.

Đồng thời, có không ít người đi đường đứng lại vây quanh.

Một vài người đàn ông nhiệt tình đã nhanh chóng tóm gọn tên trộm lại.

Tô Ý nhặt túi lên, đưa cho người phụ nữ: "Dì kiểm tra xem đồ có còn đủ không?"

Người phụ nữ chạy đến, lập tức muốn cảm ơn Tô Ý.

Nhưng khi ngẩng đầu lên, bà ấy lập tức đứng sững tại chỗ.

Tô Ý thấy bà ấy cứ nhìn mình chằm chằm mà không nói gì, liền đưa túi đến gần hơn, hỏi: "Dì ơi, có chuyện gì vậy?"

Nói xong, cô cúi đầu xuống, thấy cánh tay của người phụ nữ đã bị trầy xước một mảng lớn, m.á.u đang chảy ra ngoài.

Tô Ý nhìn thấy thôi mà cũng cảm thấy đau, liền vội vàng khuyên bà ấy đi bệnh viện kiểm tra.

Người phụ nữ nghe Tô Ý nói, lúc này mới hoàn hồn, nhìn cánh tay của mình, nói: "Không sao đâu, cô gái, cảm ơn cháu nhiều lắm, cháu sống gần đây à?"

Tô Ý hơi sững lại, nghĩ bà ấy muốn về nhà mình để băng bó.

Ban đầu cô do dự một chút, nhưng sau đó nhìn thấy bà ấy gầy gò, còn thấp hơn mình nửa cái đầu, lại có vẻ hiền hậu, hành động ôn hòa, bỗng dưng cô cảm thấy có gì đó ấm áp.

Vì thế cô gật đầu: "Cháu ở gần đây, hay là dì theo cháu về để băng bó sơ qua đã nhé."

Nói xong, cô nhờ đám đông xung quanh giúp đưa tên trộm đến đồn công an gần đó.

Đợi khi nào cô băng bó xong cho người phụ nữ thì sẽ đến sau.

Hôm nay Tô Nhân vốn định đến công viên gần nhà để uống trà với bạn, ai ngờ vừa bước đến ngã rẽ thì bị người ta giật mất túi xách.

Bà ấy bị va chạm làm cho cánh tay bị trầy xước.

Chỉ vì trong túi có chứa đồ quan trọng, bà ấy mới bất chấp tất cả mà đuổi theo.

May mắn là gặp được một cô gái ở ngay đầu ngã rẽ, nếu không hôm nay chắc chắn không thể lấy lại túi được.

Bà ấy thấy cô gái này có dáng người mảnh khảnh, ai ngờ khi đánh người lại không hề nương tay.

Đang định cảm ơn, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên đã bị khuôn mặt của cô gái làm cho ngỡ ngàng.

Cô gái này, trông quá giống với bà ấy lúc còn trẻ.

Tô Nhân cảm thấy như nhìn thấy chính mình thời trẻ trên người cô gái này.

Vì vậy mà nhất thời bà ấy ngây người ra.

Đến khi bình tĩnh lại thì cô gái đã kéo tay bà ấy đi vào con hẻm rồi.

Tô Nhân theo cô đi đến trước một căn nhà trong hẻm, rồi lại ngẩn ngơ đi theo cô vào trong nhà.

Tô Ý nhìn thấy người phụ nữ cứ ngẩn ngơ như vậy, trong lòng có chút không chắc chắn.

Không lẽ vừa nãy ngã xong bị chấn động đến nỗi có vấn đề?

Vì vậy, cô lại lên tiếng: “Dì, dì có cảm thấy đau đầu không? Hay là gọi điện cho người nhà dì đến đưa dì đi bệnh viện nhé?”

Tô Nhân vội vàng cười ngượng ngùng: “Đầu không đau, chỉ là một vết thương ngoài da thôi.”

Tô Ý không nghĩ nhiều, liền gật đầu rồi vào trong lấy nước thuốc đỏ cùng bông gạc ra.

“Vậy để cháu giúp dì sát trùng cầm máu, băng bó lại nhé!”

“Ôi, làm phiền cháu rồi!”

Tô Ý giúp bà ấy băng bó cánh tay xong, mới phát hiện ra quần ở đầu gối của bà ấy cũng thấm máu, liền vội vàng hỏi: “Dì ơi, chân dì sao rồi?”

Tô Nhân nghe vậy, mới chậm chạp nhận ra cơn đau từ đầu gối truyền đến.

"Á..."

Tô Ý giúp bà ấy kéo quần lên, hít một hơi lạnh: “Sao ngã mạnh thế này?”

Nói rồi, cô giúp bà ấy băng bó lại vết thương ở chân.

DTV

Khi Tô Ý đang băng bó, Tô Nhân không kìm được mà nhìn cô.

Tô Ý bị nhìn đến mức không thoải mái, mới hỏi: “Dì ơi, sao dì cứ nhìn cháu vậy?”

Tô Nhân cười: “Xin lỗi cháu, dì thấy cháu trông quen quen, nên mới nhìn thêm vài lần, cháu đừng hiểu lầm, dì không phải người xấu đâu.”

Nghe bà ấy giải thích như vậy, Tô Ý cũng cảm thấy ngượng ngùng: “Không sao đâu ạ.

À, dì kiểm tra lại xem trong túi có thiếu đồ gì không? Với lại, lát nữa vẫn phải đi đến đồn công an một chuyến.”

Tô Nhân gật đầu: “Cô gái, cháu có bận gì không? Nếu không bận thì có thể đi cùng dì không?”

Không biết vì sao, Tô Nhân cảm thấy yên tâm khi nhìn thấy cô gái này.

Không muốn tạm biệt nhau quá sớm, nên mới hỏi xem cô có thể cùng đi không..

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tên trộm bị đập đau, không nói lời nào mà định đứng dậy chạy.Tô Ý liền vớ lấy một cây gậy, đập thêm hai cú: "Xem mày còn chạy được nữa không!"Sau hai cú đập, người phụ nữ bị mất túi cũng đã thở hổn hển chạy tới.Đồng thời, có không ít người đi đường đứng lại vây quanh.Một vài người đàn ông nhiệt tình đã nhanh chóng tóm gọn tên trộm lại.Tô Ý nhặt túi lên, đưa cho người phụ nữ: "Dì kiểm tra xem đồ có còn đủ không?"Người phụ nữ chạy đến, lập tức muốn cảm ơn Tô Ý.Nhưng khi ngẩng đầu lên, bà ấy lập tức đứng sững tại chỗ.Tô Ý thấy bà ấy cứ nhìn mình chằm chằm mà không nói gì, liền đưa túi đến gần hơn, hỏi: "Dì ơi, có chuyện gì vậy?"Nói xong, cô cúi đầu xuống, thấy cánh tay của người phụ nữ đã bị trầy xước một mảng lớn, m.á.u đang chảy ra ngoài.Tô Ý nhìn thấy thôi mà cũng cảm thấy đau, liền vội vàng khuyên bà ấy đi bệnh viện kiểm tra.Người phụ nữ nghe Tô Ý nói, lúc này mới hoàn hồn, nhìn cánh tay của mình, nói: "Không sao đâu, cô gái, cảm ơn cháu nhiều lắm, cháu sống gần đây à?"Tô Ý hơi sững lại, nghĩ bà ấy muốn về nhà mình để băng bó.Ban đầu cô do dự một chút, nhưng sau đó nhìn thấy bà ấy gầy gò, còn thấp hơn mình nửa cái đầu, lại có vẻ hiền hậu, hành động ôn hòa, bỗng dưng cô cảm thấy có gì đó ấm áp.Vì thế cô gật đầu: "Cháu ở gần đây, hay là dì theo cháu về để băng bó sơ qua đã nhé."Nói xong, cô nhờ đám đông xung quanh giúp đưa tên trộm đến đồn công an gần đó.Đợi khi nào cô băng bó xong cho người phụ nữ thì sẽ đến sau.Hôm nay Tô Nhân vốn định đến công viên gần nhà để uống trà với bạn, ai ngờ vừa bước đến ngã rẽ thì bị người ta giật mất túi xách.Bà ấy bị va chạm làm cho cánh tay bị trầy xước.Chỉ vì trong túi có chứa đồ quan trọng, bà ấy mới bất chấp tất cả mà đuổi theo.May mắn là gặp được một cô gái ở ngay đầu ngã rẽ, nếu không hôm nay chắc chắn không thể lấy lại túi được.Bà ấy thấy cô gái này có dáng người mảnh khảnh, ai ngờ khi đánh người lại không hề nương tay.Đang định cảm ơn, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên đã bị khuôn mặt của cô gái làm cho ngỡ ngàng.Cô gái này, trông quá giống với bà ấy lúc còn trẻ.Tô Nhân cảm thấy như nhìn thấy chính mình thời trẻ trên người cô gái này.Vì vậy mà nhất thời bà ấy ngây người ra.Đến khi bình tĩnh lại thì cô gái đã kéo tay bà ấy đi vào con hẻm rồi.Tô Nhân theo cô đi đến trước một căn nhà trong hẻm, rồi lại ngẩn ngơ đi theo cô vào trong nhà.Tô Ý nhìn thấy người phụ nữ cứ ngẩn ngơ như vậy, trong lòng có chút không chắc chắn.Không lẽ vừa nãy ngã xong bị chấn động đến nỗi có vấn đề?Vì vậy, cô lại lên tiếng: “Dì, dì có cảm thấy đau đầu không? Hay là gọi điện cho người nhà dì đến đưa dì đi bệnh viện nhé?”Tô Nhân vội vàng cười ngượng ngùng: “Đầu không đau, chỉ là một vết thương ngoài da thôi.”Tô Ý không nghĩ nhiều, liền gật đầu rồi vào trong lấy nước thuốc đỏ cùng bông gạc ra.“Vậy để cháu giúp dì sát trùng cầm máu, băng bó lại nhé!”“Ôi, làm phiền cháu rồi!”Tô Ý giúp bà ấy băng bó cánh tay xong, mới phát hiện ra quần ở đầu gối của bà ấy cũng thấm máu, liền vội vàng hỏi: “Dì ơi, chân dì sao rồi?”Tô Nhân nghe vậy, mới chậm chạp nhận ra cơn đau từ đầu gối truyền đến."Á..."Tô Ý giúp bà ấy kéo quần lên, hít một hơi lạnh: “Sao ngã mạnh thế này?”Nói rồi, cô giúp bà ấy băng bó lại vết thương ở chân.DTVKhi Tô Ý đang băng bó, Tô Nhân không kìm được mà nhìn cô.Tô Ý bị nhìn đến mức không thoải mái, mới hỏi: “Dì ơi, sao dì cứ nhìn cháu vậy?”Tô Nhân cười: “Xin lỗi cháu, dì thấy cháu trông quen quen, nên mới nhìn thêm vài lần, cháu đừng hiểu lầm, dì không phải người xấu đâu.”Nghe bà ấy giải thích như vậy, Tô Ý cũng cảm thấy ngượng ngùng: “Không sao đâu ạ.À, dì kiểm tra lại xem trong túi có thiếu đồ gì không? Với lại, lát nữa vẫn phải đi đến đồn công an một chuyến.”Tô Nhân gật đầu: “Cô gái, cháu có bận gì không? Nếu không bận thì có thể đi cùng dì không?”Không biết vì sao, Tô Nhân cảm thấy yên tâm khi nhìn thấy cô gái này.Không muốn tạm biệt nhau quá sớm, nên mới hỏi xem cô có thể cùng đi không..

Chương 348: Chương 348