"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 368: Chương 368
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tô Nhân cười gật đầu: "Vậy dì không khách sáo nữa."Nói xong, bà ấy liền vội vàng thử các món khác, đều không ngớt lời khen ngợi."Dì phát hiện, khẩu vị của chúng ta khá giống nhau đấy, mấy món cháu nấu đều là món dì thích."Tô Ý mỉm cười gật đầu: "Vậy thì tốt quá, cháu nghĩ trời nóng thế này, ăn gì cũng không thấy ngon, thật ra cháu cũng thích ăn cay lắm, nhưng sợ nóng mọc mụn nên không làm."Tô Nhân nghe xong liền sững sờ, sau đó mới gật đầu cười nói: "Thật là trùng hợp, dì khi còn trẻ cũng thích ăn cay lắm, chỉ là giờ đã có tuổi rồi, sức khỏe cũng không tốt, đã bỏ lâu rồi, không dám ăn nữa."Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, dần dần nhận ra sở thích ăn uống của cả hai ngày càng giống nhau.Mặc dù khoảng cách tuổi tác giữa họ lên đến gần ba mươi tuổi, nhưng lại có cảm giác như hai chị em thân thiết.“Nói chuyện với cháu vui quá, dì như được trở lại thời trẻ của mình.Lần này đi ra ngoài vội quá, dì còn định mang ảnh thời trẻ của dì cho cháu xem, nhưng rồi lại quên mất, đúng là già rồi nên hay quên."Tô Ý mím môi cười nhẹ: "Không sao, lần sau đi ạ, dù sao cháu cũng sẽ không rời khỏi thủ đô ngay đâu.”Tô Nhân vui vẻ đồng ý, rồi lại hỏi về chuyện tình cảm của Tô Ý.Đây là lần thứ ba họ gặp nhau, Tô Ý dần dần buông xuống phòng bị hơn với bà ấy.Tô Ý kể lại chuyện Chu Cận Xuyên bị thương, còn muốn chia tay với mình.Tô Nhân nghe xong, không khỏi đau lòng: "Cháu là một đứa trẻ tốt, nhưng dì có thể thấy được người yêu của cháu cũng rất quan tâm đến cháu.”“Dù sao cháu còn trẻ, cuộc đời còn dài.Nếu cậu ấy không thể hoàn toàn hồi phục, cháu có nghĩ đến việc phải chăm sóc cậu ấy cả đời sẽ như thế nào không? Có lẽ cháu sẽ không rời bỏ, nhưng thời gian dài sẽ dễ sinh ra nghi ngờ và oán trách, đó là điều bình thường.Ngay cả gia đình có quan hệ huyết thống cũng khó mà làm được, huống chi hai cháu mới ở bên nhau có nửa năm.”“Dì không có ý gì khác, chỉ là mong cháu hãy suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn.”Tô Ý nghe xong, lặng lẽ gật đầu.Trước đó, cô chưa từng nghĩ đến việc liệu anh có thể chữa khỏi hay không, dù sao cũng có nước suối linh tuyền (nước thần kỳ) giúp, sớm muộn gì anh cũng sẽ hồi phục như lúc ban đầu.Cho nên những lời của Tô Nhân lại khiến cô do dự, đồng thời cô cũng hiểu hơn về suy nghĩ của Chu Cận Xuyên.Cũng cảm thấy may mắn vì mình không phải đấu tranh quá quyết liệt.Tô Nhân thấy Tô Ý ngẩn ngơ, không khỏi nhìn chằm chằm vào cô.Khi Tô Ý nhận ra, bà ấy mới vội vàng che giấu sự nghi ngờ trong lòng, thử hỏi: "À, đúng rồi, dì vẫn chưa biết cháu năm nay bao nhiêu tuổi?”“Chắc là sắp 21 rồi.”Tô Nhân không hiểu: "Chắc là?DTVTô Ý ngại ngùng cười nhẹ: "Nghe người trong làng nói là cháu sinh vào cuối mùa hè đầu mùa thu, nhưng lúc đó mọi người còn không có đủ ăn, nên cũng không nhớ rõ ngày cụ thể.”Trong lòng Tô Nhân chua xót, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nói: "Vậy là sinh nhật của cháu cũng sắp đến rồi.Con gái dì cũng có sinh nhật vào tháng sau, vừa tròn 21 tuổi.Xem ra các cháu cũng ngang tuổi nhau.”Nói xong, Tô Nhân lại hỏi về gia đình của Tô Ý, biết cô có ba anh trai, là cô con gái duy nhất trong nhà, bà ấy không khỏi cười: "Nhà dì cũng giống nhà cháu đấy, chắc chắn cháu rất được cung chiều phải không? Sao gia đình có thể để cháu một mình ở nơi xa?”Trong lòng Tô Ý dâng lên một cảm giác chua xót, cô cười gượng: "Quan hệ giữa cháu và gia đình không tốt, gần như đã cắt đứt liên lạc.Họ...không thích cháu lắm.”“Làm sao có thể thế được?” Tô Nhân không kiềm chế được mà bật thốt lên, sau đó mới nhận ra mình hơi quá kích động: "Dì chưa từng gặp đứa trẻ nào đáng yêu như cháu.Nếu họ không thích cháu, thì đó là vấn đề của họ.”Mũi Tô Ý cay cay, ngại ngùng cười, gật đầu: "Cảm ơn dì Tô.”Tô Nhân nhìn thấy dáng vẻ của cô, liền biết chắc chắn từ nhỏ đến lớn cô đã phải chịu nhiều ấm ức trong gia đình, cũng không tiện hỏi thêm nữa.Vì vậy, bà ấy chuyển chủ đề sang hỏi về dự định tương lai của Tô Ý ở thủ đô.
Tô Nhân cười gật đầu: "Vậy dì không khách sáo nữa."
Nói xong, bà ấy liền vội vàng thử các món khác, đều không ngớt lời khen ngợi.
"Dì phát hiện, khẩu vị của chúng ta khá giống nhau đấy, mấy món cháu nấu đều là món dì thích."
Tô Ý mỉm cười gật đầu: "Vậy thì tốt quá, cháu nghĩ trời nóng thế này, ăn gì cũng không thấy ngon, thật ra cháu cũng thích ăn cay lắm, nhưng sợ nóng mọc mụn nên không làm."
Tô Nhân nghe xong liền sững sờ, sau đó mới gật đầu cười nói: "Thật là trùng hợp, dì khi còn trẻ cũng thích ăn cay lắm, chỉ là giờ đã có tuổi rồi, sức khỏe cũng không tốt, đã bỏ lâu rồi, không dám ăn nữa."
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, dần dần nhận ra sở thích ăn uống của cả hai ngày càng giống nhau.
Mặc dù khoảng cách tuổi tác giữa họ lên đến gần ba mươi tuổi, nhưng lại có cảm giác như hai chị em thân thiết.
“Nói chuyện với cháu vui quá, dì như được trở lại thời trẻ của mình.
Lần này đi ra ngoài vội quá, dì còn định mang ảnh thời trẻ của dì cho cháu xem, nhưng rồi lại quên mất, đúng là già rồi nên hay quên."
Tô Ý mím môi cười nhẹ: "Không sao, lần sau đi ạ, dù sao cháu cũng sẽ không rời khỏi thủ đô ngay đâu.”
Tô Nhân vui vẻ đồng ý, rồi lại hỏi về chuyện tình cảm của Tô Ý.
Đây là lần thứ ba họ gặp nhau, Tô Ý dần dần buông xuống phòng bị hơn với bà ấy.
Tô Ý kể lại chuyện Chu Cận Xuyên bị thương, còn muốn chia tay với mình.
Tô Nhân nghe xong, không khỏi đau lòng: "Cháu là một đứa trẻ tốt, nhưng dì có thể thấy được người yêu của cháu cũng rất quan tâm đến cháu.”
“Dù sao cháu còn trẻ, cuộc đời còn dài.
Nếu cậu ấy không thể hoàn toàn hồi phục, cháu có nghĩ đến việc phải chăm sóc cậu ấy cả đời sẽ như thế nào không? Có lẽ cháu sẽ không rời bỏ, nhưng thời gian dài sẽ dễ sinh ra nghi ngờ và oán trách, đó là điều bình thường.
Ngay cả gia đình có quan hệ huyết thống cũng khó mà làm được, huống chi hai cháu mới ở bên nhau có nửa năm.”
“Dì không có ý gì khác, chỉ là mong cháu hãy suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn.”
Tô Ý nghe xong, lặng lẽ gật đầu.
Trước đó, cô chưa từng nghĩ đến việc liệu anh có thể chữa khỏi hay không, dù sao cũng có nước suối linh tuyền (nước thần kỳ) giúp, sớm muộn gì anh cũng sẽ hồi phục như lúc ban đầu.
Cho nên những lời của Tô Nhân lại khiến cô do dự, đồng thời cô cũng hiểu hơn về suy nghĩ của Chu Cận Xuyên.
Cũng cảm thấy may mắn vì mình không phải đấu tranh quá quyết liệt.
Tô Nhân thấy Tô Ý ngẩn ngơ, không khỏi nhìn chằm chằm vào cô.
Khi Tô Ý nhận ra, bà ấy mới vội vàng che giấu sự nghi ngờ trong lòng, thử hỏi: "À, đúng rồi, dì vẫn chưa biết cháu năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Chắc là sắp 21 rồi.”
Tô Nhân không hiểu: "Chắc là?
DTV
Tô Ý ngại ngùng cười nhẹ: "Nghe người trong làng nói là cháu sinh vào cuối mùa hè đầu mùa thu, nhưng lúc đó mọi người còn không có đủ ăn, nên cũng không nhớ rõ ngày cụ thể.”
Trong lòng Tô Nhân chua xót, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nói: "Vậy là sinh nhật của cháu cũng sắp đến rồi.
Con gái dì cũng có sinh nhật vào tháng sau, vừa tròn 21 tuổi.
Xem ra các cháu cũng ngang tuổi nhau.”
Nói xong, Tô Nhân lại hỏi về gia đình của Tô Ý, biết cô có ba anh trai, là cô con gái duy nhất trong nhà, bà ấy không khỏi cười: "Nhà dì cũng giống nhà cháu đấy, chắc chắn cháu rất được cung chiều phải không? Sao gia đình có thể để cháu một mình ở nơi xa?”
Trong lòng Tô Ý dâng lên một cảm giác chua xót, cô cười gượng: "Quan hệ giữa cháu và gia đình không tốt, gần như đã cắt đứt liên lạc.
Họ...
không thích cháu lắm.”
“Làm sao có thể thế được?” Tô Nhân không kiềm chế được mà bật thốt lên, sau đó mới nhận ra mình hơi quá kích động: "Dì chưa từng gặp đứa trẻ nào đáng yêu như cháu.
Nếu họ không thích cháu, thì đó là vấn đề của họ.”
Mũi Tô Ý cay cay, ngại ngùng cười, gật đầu: "Cảm ơn dì Tô.”
Tô Nhân nhìn thấy dáng vẻ của cô, liền biết chắc chắn từ nhỏ đến lớn cô đã phải chịu nhiều ấm ức trong gia đình, cũng không tiện hỏi thêm nữa.
Vì vậy, bà ấy chuyển chủ đề sang hỏi về dự định tương lai của Tô Ý ở thủ đô.
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tô Nhân cười gật đầu: "Vậy dì không khách sáo nữa."Nói xong, bà ấy liền vội vàng thử các món khác, đều không ngớt lời khen ngợi."Dì phát hiện, khẩu vị của chúng ta khá giống nhau đấy, mấy món cháu nấu đều là món dì thích."Tô Ý mỉm cười gật đầu: "Vậy thì tốt quá, cháu nghĩ trời nóng thế này, ăn gì cũng không thấy ngon, thật ra cháu cũng thích ăn cay lắm, nhưng sợ nóng mọc mụn nên không làm."Tô Nhân nghe xong liền sững sờ, sau đó mới gật đầu cười nói: "Thật là trùng hợp, dì khi còn trẻ cũng thích ăn cay lắm, chỉ là giờ đã có tuổi rồi, sức khỏe cũng không tốt, đã bỏ lâu rồi, không dám ăn nữa."Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, dần dần nhận ra sở thích ăn uống của cả hai ngày càng giống nhau.Mặc dù khoảng cách tuổi tác giữa họ lên đến gần ba mươi tuổi, nhưng lại có cảm giác như hai chị em thân thiết.“Nói chuyện với cháu vui quá, dì như được trở lại thời trẻ của mình.Lần này đi ra ngoài vội quá, dì còn định mang ảnh thời trẻ của dì cho cháu xem, nhưng rồi lại quên mất, đúng là già rồi nên hay quên."Tô Ý mím môi cười nhẹ: "Không sao, lần sau đi ạ, dù sao cháu cũng sẽ không rời khỏi thủ đô ngay đâu.”Tô Nhân vui vẻ đồng ý, rồi lại hỏi về chuyện tình cảm của Tô Ý.Đây là lần thứ ba họ gặp nhau, Tô Ý dần dần buông xuống phòng bị hơn với bà ấy.Tô Ý kể lại chuyện Chu Cận Xuyên bị thương, còn muốn chia tay với mình.Tô Nhân nghe xong, không khỏi đau lòng: "Cháu là một đứa trẻ tốt, nhưng dì có thể thấy được người yêu của cháu cũng rất quan tâm đến cháu.”“Dù sao cháu còn trẻ, cuộc đời còn dài.Nếu cậu ấy không thể hoàn toàn hồi phục, cháu có nghĩ đến việc phải chăm sóc cậu ấy cả đời sẽ như thế nào không? Có lẽ cháu sẽ không rời bỏ, nhưng thời gian dài sẽ dễ sinh ra nghi ngờ và oán trách, đó là điều bình thường.Ngay cả gia đình có quan hệ huyết thống cũng khó mà làm được, huống chi hai cháu mới ở bên nhau có nửa năm.”“Dì không có ý gì khác, chỉ là mong cháu hãy suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn.”Tô Ý nghe xong, lặng lẽ gật đầu.Trước đó, cô chưa từng nghĩ đến việc liệu anh có thể chữa khỏi hay không, dù sao cũng có nước suối linh tuyền (nước thần kỳ) giúp, sớm muộn gì anh cũng sẽ hồi phục như lúc ban đầu.Cho nên những lời của Tô Nhân lại khiến cô do dự, đồng thời cô cũng hiểu hơn về suy nghĩ của Chu Cận Xuyên.Cũng cảm thấy may mắn vì mình không phải đấu tranh quá quyết liệt.Tô Nhân thấy Tô Ý ngẩn ngơ, không khỏi nhìn chằm chằm vào cô.Khi Tô Ý nhận ra, bà ấy mới vội vàng che giấu sự nghi ngờ trong lòng, thử hỏi: "À, đúng rồi, dì vẫn chưa biết cháu năm nay bao nhiêu tuổi?”“Chắc là sắp 21 rồi.”Tô Nhân không hiểu: "Chắc là?DTVTô Ý ngại ngùng cười nhẹ: "Nghe người trong làng nói là cháu sinh vào cuối mùa hè đầu mùa thu, nhưng lúc đó mọi người còn không có đủ ăn, nên cũng không nhớ rõ ngày cụ thể.”Trong lòng Tô Nhân chua xót, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nói: "Vậy là sinh nhật của cháu cũng sắp đến rồi.Con gái dì cũng có sinh nhật vào tháng sau, vừa tròn 21 tuổi.Xem ra các cháu cũng ngang tuổi nhau.”Nói xong, Tô Nhân lại hỏi về gia đình của Tô Ý, biết cô có ba anh trai, là cô con gái duy nhất trong nhà, bà ấy không khỏi cười: "Nhà dì cũng giống nhà cháu đấy, chắc chắn cháu rất được cung chiều phải không? Sao gia đình có thể để cháu một mình ở nơi xa?”Trong lòng Tô Ý dâng lên một cảm giác chua xót, cô cười gượng: "Quan hệ giữa cháu và gia đình không tốt, gần như đã cắt đứt liên lạc.Họ...không thích cháu lắm.”“Làm sao có thể thế được?” Tô Nhân không kiềm chế được mà bật thốt lên, sau đó mới nhận ra mình hơi quá kích động: "Dì chưa từng gặp đứa trẻ nào đáng yêu như cháu.Nếu họ không thích cháu, thì đó là vấn đề của họ.”Mũi Tô Ý cay cay, ngại ngùng cười, gật đầu: "Cảm ơn dì Tô.”Tô Nhân nhìn thấy dáng vẻ của cô, liền biết chắc chắn từ nhỏ đến lớn cô đã phải chịu nhiều ấm ức trong gia đình, cũng không tiện hỏi thêm nữa.Vì vậy, bà ấy chuyển chủ đề sang hỏi về dự định tương lai của Tô Ý ở thủ đô.