"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 384: Chương 384
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Chu Cận Xuyên nắm tay cô vẫn chưa buông, suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: "Quả thật anh có chuyện muốn nói với em."Nói xong, anh nhìn đồng hồ trên tay: "Nhưng mà phải để anh về nhà gọi một cuộc điện thoại trước đã."Tô Ý cũng đoán được phần nào, chỉ ừ một tiếng rồi không hỏi thêm nữa.Đợi hai người về đến nhà, Chu Cận Xuyên lập tức bấm máy gọi đi một cuộc điện thoại đường dài, nét mặt anh rất nghiêm túc, có thể thấy được anh cũng có chút căng thẳng.Sau khi điện thoại được kết nối, anh nói nhỏ vài câu rồi vội vàng cúp máy.Tô Ý thấy anh có vẻ nghiêm trọng, rót trà đưa cho anh: "Có chuyện gì vậy?"Chu Cận Xuyên kéo tay cô đến ngồi xuống ghế: "Em còn nhớ chuyện anh từng nói sẽ giúp em tìm ba mẹ ruột chứ? Sau đó vì anh bị thương nằm viện nên chuyện này bị gác lại, đó là một phần nguyên nhân, mặt khác, thông tin về người gửi tiền và bưu phẩm ở Bắc Kinh đều bị cố ý xóa sạch.""Tuy nhiên, may mắn là bên phía quê em đã tra được một số thông tin hữu ích.DTVMấy hôm trước, khi anh bảo Tạ Tiểu Quân về Tây Bắc, tiện thể cậu ấy đã ghé qua bưu điện bên đó, tìm kiếm trong đống sổ sách cũ và tìm thấy bản ghi gốc lúc đó.Người gửi tiền và đồ đạc cho nhà họ Tô chính là Lâm Thư Tuyết.""Nói chính xác hơn là cô ta dùng giấy tờ giả để gửi, vậy nên lúc đầu mới không tra ra được, người phụ nữ này quả thực rất xảo quyệt."Tô Ý ngẩn người nghe Chu Cận Xuyên giải thích, sững sờ một lúc lâu mới thốt lên: "Vậy năm đó đứa bé bị nhà họ Tô cố ý đưa đến Bắc Kinh chính là Lâm Thư Tuyết?"Chu Cận Xuyên ừ một tiếng, sợ cô nhất thời khó lòng tiếp nhận, bèn giải thích thêm: "Đúng vậy, mặc dù cô ta dùng tên giả nhưng chữ viết thì không thể giả được.Anh biết chuyện này có hơi đường đột với em, nhưng may mắn là nhà họ Lâm cũng được coi là môn đăng hộ đối."Nhắc đến nhà họ Lâm, Tô Ý mới nhớ lại lần *****ên gặp Lâm Hạo Nam.Lúc đó, anh ta đã nói đùa rằng cô rất giống mẹ anh ta lúc trẻ.Tuy lúc đó Tô Ý có chút tò mò nhưng cô không ngờ rằng lại có chuyện trùng hợp như vậy xảy ra với mình.Lâm Hạo Nam vậy mà lại là anh trai ruột của cô.Nghĩ đến những lần gặp gỡ sau khi đến Bắc Kinh và sự quan tâm của anh ta dành cho mình, Tô Ý càng cảm thấy phức tạp hơn.Bây giờ nghĩ lại, mọi chuyện đều có manh mối.Chỉ là cô đã bị tổn thương bởi tình thân trong cả hai kiếp nên đã với việc không còn ảo tưởng gì về tình thân nữa.Hơn nữa, sau khi Chu Cận Xuyên gặp chuyện, cô cũng không còn tâm trí đâu mà bận tâm đến người khác.Ban đầu cô cứ nghĩ cho dù người thân thật sự của mình đang ở Bắc Kinh, nhưng với người mà mình chưa từng gặp mặt từ khi sinh ra thì liệu có tình cảm sâu đậm gì không, huống chi nói một cách nghiêm túc thì đó là gia đình của nguyên chủ.Nhưng khi thật sự biết được Lâm Hạo Nam là anh trai ruột của mình, Tô Ý vẫn không khỏi cảm động.Một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc len lỏi trong lòng, Tô Ý thầm nghĩ có lẽ đây chính là cái gọi là huyết thống tình thâm?Suy nghĩ miên man một hồi, Tô Ý mới ngẩng đầu lên nhìn Chu Cận Xuyên: "Anh có biết mẹ của Lâm Hạo Nam tên gì không?"Chu Cận Xuyên không hiểu ý cô lắm, nghĩ một lúc rồi đáp: "Cái này anh thật sự không biết, anh rất ít khi đến nhà bọn họ, nhưng anh biết bà ấy họ Tô."Tô Ý nghe vậy khẽ giật mình, trong đầu bất chợt hiện lên hai cái tên Tô Nhân và Lâm Trạch Tây.Chu Cận Xuyên thấy cô cứ trầm ngâm mãi, tưởng cô nhất thời khó lòng tiêu hóa nổi, chủ động đề nghị: "Hay là anh hẹn Lâm Hạo Nam đến đây gặp mặt rồi tính tiếp?"Tô Ý do dự một chút rồi lên tiếng: "Cũng được, trước đây, lúc còn ở Tây Bắc, Lâm Hạo Nam từng nói khi nào em đến Bắc Kinh, anh ấy muốn dẫn mẹ đến gặp em ăn bữa cơm, hay là gọi họ đến đây ăn cơm luôn đi, anh thấy sao?"Cô thật sự rất muốn biết, người đó có phải là Tô Nhân hay không.Không phải là nghe người khác nói mà là muốn đích thân gặp mặt một lần.Chu Cận Xuyên nghe vậy cũng rất tán thành: "Vậy bây giờ anh gọi điện cho Lâm Hạo Nam, em đừng sốt ruột."Suốt thời gian qua, Lâm Hạo Nam bận rộn huấn luyện và dạy học ở trường quân đội, cũng không có thời gian về thăm Chu Cận Xuyên..
Chu Cận Xuyên nắm tay cô vẫn chưa buông, suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: "Quả thật anh có chuyện muốn nói với em."
Nói xong, anh nhìn đồng hồ trên tay: "Nhưng mà phải để anh về nhà gọi một cuộc điện thoại trước đã."
Tô Ý cũng đoán được phần nào, chỉ ừ một tiếng rồi không hỏi thêm nữa.
Đợi hai người về đến nhà, Chu Cận Xuyên lập tức bấm máy gọi đi một cuộc điện thoại đường dài, nét mặt anh rất nghiêm túc, có thể thấy được anh cũng có chút căng thẳng.
Sau khi điện thoại được kết nối, anh nói nhỏ vài câu rồi vội vàng cúp máy.
Tô Ý thấy anh có vẻ nghiêm trọng, rót trà đưa cho anh: "Có chuyện gì vậy?"
Chu Cận Xuyên kéo tay cô đến ngồi xuống ghế: "Em còn nhớ chuyện anh từng nói sẽ giúp em tìm ba mẹ ruột chứ? Sau đó vì anh bị thương nằm viện nên chuyện này bị gác lại, đó là một phần nguyên nhân, mặt khác, thông tin về người gửi tiền và bưu phẩm ở Bắc Kinh đều bị cố ý xóa sạch."
"Tuy nhiên, may mắn là bên phía quê em đã tra được một số thông tin hữu ích.
DTV
Mấy hôm trước, khi anh bảo Tạ Tiểu Quân về Tây Bắc, tiện thể cậu ấy đã ghé qua bưu điện bên đó, tìm kiếm trong đống sổ sách cũ và tìm thấy bản ghi gốc lúc đó.
Người gửi tiền và đồ đạc cho nhà họ Tô chính là Lâm Thư Tuyết."
"Nói chính xác hơn là cô ta dùng giấy tờ giả để gửi, vậy nên lúc đầu mới không tra ra được, người phụ nữ này quả thực rất xảo quyệt."
Tô Ý ngẩn người nghe Chu Cận Xuyên giải thích, sững sờ một lúc lâu mới thốt lên: "Vậy năm đó đứa bé bị nhà họ Tô cố ý đưa đến Bắc Kinh chính là Lâm Thư Tuyết?"
Chu Cận Xuyên ừ một tiếng, sợ cô nhất thời khó lòng tiếp nhận, bèn giải thích thêm: "Đúng vậy, mặc dù cô ta dùng tên giả nhưng chữ viết thì không thể giả được.
Anh biết chuyện này có hơi đường đột với em, nhưng may mắn là nhà họ Lâm cũng được coi là môn đăng hộ đối."
Nhắc đến nhà họ Lâm, Tô Ý mới nhớ lại lần *****ên gặp Lâm Hạo Nam.
Lúc đó, anh ta đã nói đùa rằng cô rất giống mẹ anh ta lúc trẻ.
Tuy lúc đó Tô Ý có chút tò mò nhưng cô không ngờ rằng lại có chuyện trùng hợp như vậy xảy ra với mình.
Lâm Hạo Nam vậy mà lại là anh trai ruột của cô.
Nghĩ đến những lần gặp gỡ sau khi đến Bắc Kinh và sự quan tâm của anh ta dành cho mình, Tô Ý càng cảm thấy phức tạp hơn.
Bây giờ nghĩ lại, mọi chuyện đều có manh mối.
Chỉ là cô đã bị tổn thương bởi tình thân trong cả hai kiếp nên đã với việc không còn ảo tưởng gì về tình thân nữa.
Hơn nữa, sau khi Chu Cận Xuyên gặp chuyện, cô cũng không còn tâm trí đâu mà bận tâm đến người khác.
Ban đầu cô cứ nghĩ cho dù người thân thật sự của mình đang ở Bắc Kinh, nhưng với người mà mình chưa từng gặp mặt từ khi sinh ra thì liệu có tình cảm sâu đậm gì không, huống chi nói một cách nghiêm túc thì đó là gia đình của nguyên chủ.
Nhưng khi thật sự biết được Lâm Hạo Nam là anh trai ruột của mình, Tô Ý vẫn không khỏi cảm động.
Một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc len lỏi trong lòng, Tô Ý thầm nghĩ có lẽ đây chính là cái gọi là huyết thống tình thâm?
Suy nghĩ miên man một hồi, Tô Ý mới ngẩng đầu lên nhìn Chu Cận Xuyên: "Anh có biết mẹ của Lâm Hạo Nam tên gì không?"
Chu Cận Xuyên không hiểu ý cô lắm, nghĩ một lúc rồi đáp: "Cái này anh thật sự không biết, anh rất ít khi đến nhà bọn họ, nhưng anh biết bà ấy họ Tô."
Tô Ý nghe vậy khẽ giật mình, trong đầu bất chợt hiện lên hai cái tên Tô Nhân và Lâm Trạch Tây.
Chu Cận Xuyên thấy cô cứ trầm ngâm mãi, tưởng cô nhất thời khó lòng tiêu hóa nổi, chủ động đề nghị: "Hay là anh hẹn Lâm Hạo Nam đến đây gặp mặt rồi tính tiếp?"
Tô Ý do dự một chút rồi lên tiếng: "Cũng được, trước đây, lúc còn ở Tây Bắc, Lâm Hạo Nam từng nói khi nào em đến Bắc Kinh, anh ấy muốn dẫn mẹ đến gặp em ăn bữa cơm, hay là gọi họ đến đây ăn cơm luôn đi, anh thấy sao?"
Cô thật sự rất muốn biết, người đó có phải là Tô Nhân hay không.
Không phải là nghe người khác nói mà là muốn đích thân gặp mặt một lần.
Chu Cận Xuyên nghe vậy cũng rất tán thành: "Vậy bây giờ anh gọi điện cho Lâm Hạo Nam, em đừng sốt ruột."
Suốt thời gian qua, Lâm Hạo Nam bận rộn huấn luyện và dạy học ở trường quân đội, cũng không có thời gian về thăm Chu Cận Xuyên..
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Chu Cận Xuyên nắm tay cô vẫn chưa buông, suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: "Quả thật anh có chuyện muốn nói với em."Nói xong, anh nhìn đồng hồ trên tay: "Nhưng mà phải để anh về nhà gọi một cuộc điện thoại trước đã."Tô Ý cũng đoán được phần nào, chỉ ừ một tiếng rồi không hỏi thêm nữa.Đợi hai người về đến nhà, Chu Cận Xuyên lập tức bấm máy gọi đi một cuộc điện thoại đường dài, nét mặt anh rất nghiêm túc, có thể thấy được anh cũng có chút căng thẳng.Sau khi điện thoại được kết nối, anh nói nhỏ vài câu rồi vội vàng cúp máy.Tô Ý thấy anh có vẻ nghiêm trọng, rót trà đưa cho anh: "Có chuyện gì vậy?"Chu Cận Xuyên kéo tay cô đến ngồi xuống ghế: "Em còn nhớ chuyện anh từng nói sẽ giúp em tìm ba mẹ ruột chứ? Sau đó vì anh bị thương nằm viện nên chuyện này bị gác lại, đó là một phần nguyên nhân, mặt khác, thông tin về người gửi tiền và bưu phẩm ở Bắc Kinh đều bị cố ý xóa sạch.""Tuy nhiên, may mắn là bên phía quê em đã tra được một số thông tin hữu ích.DTVMấy hôm trước, khi anh bảo Tạ Tiểu Quân về Tây Bắc, tiện thể cậu ấy đã ghé qua bưu điện bên đó, tìm kiếm trong đống sổ sách cũ và tìm thấy bản ghi gốc lúc đó.Người gửi tiền và đồ đạc cho nhà họ Tô chính là Lâm Thư Tuyết.""Nói chính xác hơn là cô ta dùng giấy tờ giả để gửi, vậy nên lúc đầu mới không tra ra được, người phụ nữ này quả thực rất xảo quyệt."Tô Ý ngẩn người nghe Chu Cận Xuyên giải thích, sững sờ một lúc lâu mới thốt lên: "Vậy năm đó đứa bé bị nhà họ Tô cố ý đưa đến Bắc Kinh chính là Lâm Thư Tuyết?"Chu Cận Xuyên ừ một tiếng, sợ cô nhất thời khó lòng tiếp nhận, bèn giải thích thêm: "Đúng vậy, mặc dù cô ta dùng tên giả nhưng chữ viết thì không thể giả được.Anh biết chuyện này có hơi đường đột với em, nhưng may mắn là nhà họ Lâm cũng được coi là môn đăng hộ đối."Nhắc đến nhà họ Lâm, Tô Ý mới nhớ lại lần *****ên gặp Lâm Hạo Nam.Lúc đó, anh ta đã nói đùa rằng cô rất giống mẹ anh ta lúc trẻ.Tuy lúc đó Tô Ý có chút tò mò nhưng cô không ngờ rằng lại có chuyện trùng hợp như vậy xảy ra với mình.Lâm Hạo Nam vậy mà lại là anh trai ruột của cô.Nghĩ đến những lần gặp gỡ sau khi đến Bắc Kinh và sự quan tâm của anh ta dành cho mình, Tô Ý càng cảm thấy phức tạp hơn.Bây giờ nghĩ lại, mọi chuyện đều có manh mối.Chỉ là cô đã bị tổn thương bởi tình thân trong cả hai kiếp nên đã với việc không còn ảo tưởng gì về tình thân nữa.Hơn nữa, sau khi Chu Cận Xuyên gặp chuyện, cô cũng không còn tâm trí đâu mà bận tâm đến người khác.Ban đầu cô cứ nghĩ cho dù người thân thật sự của mình đang ở Bắc Kinh, nhưng với người mà mình chưa từng gặp mặt từ khi sinh ra thì liệu có tình cảm sâu đậm gì không, huống chi nói một cách nghiêm túc thì đó là gia đình của nguyên chủ.Nhưng khi thật sự biết được Lâm Hạo Nam là anh trai ruột của mình, Tô Ý vẫn không khỏi cảm động.Một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc len lỏi trong lòng, Tô Ý thầm nghĩ có lẽ đây chính là cái gọi là huyết thống tình thâm?Suy nghĩ miên man một hồi, Tô Ý mới ngẩng đầu lên nhìn Chu Cận Xuyên: "Anh có biết mẹ của Lâm Hạo Nam tên gì không?"Chu Cận Xuyên không hiểu ý cô lắm, nghĩ một lúc rồi đáp: "Cái này anh thật sự không biết, anh rất ít khi đến nhà bọn họ, nhưng anh biết bà ấy họ Tô."Tô Ý nghe vậy khẽ giật mình, trong đầu bất chợt hiện lên hai cái tên Tô Nhân và Lâm Trạch Tây.Chu Cận Xuyên thấy cô cứ trầm ngâm mãi, tưởng cô nhất thời khó lòng tiêu hóa nổi, chủ động đề nghị: "Hay là anh hẹn Lâm Hạo Nam đến đây gặp mặt rồi tính tiếp?"Tô Ý do dự một chút rồi lên tiếng: "Cũng được, trước đây, lúc còn ở Tây Bắc, Lâm Hạo Nam từng nói khi nào em đến Bắc Kinh, anh ấy muốn dẫn mẹ đến gặp em ăn bữa cơm, hay là gọi họ đến đây ăn cơm luôn đi, anh thấy sao?"Cô thật sự rất muốn biết, người đó có phải là Tô Nhân hay không.Không phải là nghe người khác nói mà là muốn đích thân gặp mặt một lần.Chu Cận Xuyên nghe vậy cũng rất tán thành: "Vậy bây giờ anh gọi điện cho Lâm Hạo Nam, em đừng sốt ruột."Suốt thời gian qua, Lâm Hạo Nam bận rộn huấn luyện và dạy học ở trường quân đội, cũng không có thời gian về thăm Chu Cận Xuyên..