Tác giả:

"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…

Chương 471: Chương 471

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Nói thẳng ra là không khuyến khích làm xét nghiệm là được, một lũ bác sĩ kém cỏi, thôi không tức giận, người không có việc gì là tốt rồi.Suy nghĩ kỹ lại, nếu thật sự là bị người khác hạ độc, có phải càng không nên để bệnh viện biết không, phòng khi nếu...Khi Tô Ý đang suy nghĩ trong lòng, Chu Cận Xuyên đã từ chối bác sĩ: “Thôi, không cần xét nghiệm, có thể là chúng tôi đã nhìn nhầm, giờ ông cụ tỉnh lại là tốt rồi.”Mọi người nghe vậy đều gật đầu tán thành.Chu Cận Xuyên nhìn ông tiều tụy hơn nhiều, hỏi: “Ông ơi, ông cảm thấy mình khá hơn chút nào không?”Ông Chu "ừ" một tiếng: “Ông không sao rồi, xuất viện về nhà thôi! Ở đây nhiều ống dây đáng sợ quá.”Các bác sĩ nghe ông cụ muốn xuất viện, không nói hai lời nhao nhao từ chối ngay lập tức.Chu Cận Xuyên trực tiếp giúp ông ấy vén chăn và đi giày: “Đi, chúng ta về nhà.”Tô Ý cũng vội vàng đứng dậy theo sau.Mặc dù các bác sĩ không đồng ý, nhưng cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể để hai người đưa ông cụ đi.Khi ba người về đến nhà, Triệu Lam và Chu Hoằng Nghĩa mới vừa về nhà không lâu.Thấy con trai ôm ông cụ vào phòng, họ không khỏi lo lắng đứng dậy: “Đã xảy ra chuyện gì? Ông tỉnh lại rồi sao?”“Làm sao vậy? Sao lại đưa ông về nhà rồi?”Chu Cận Xuyên trước tiên lặng lẽ đặt ông cụ lên giường của ông ấy, rồi đóng cửa lại mới ra ngoài: “Người giúp việc đâu rồi?”Triệu Lam ngơ ngác: “Đang nấu cơm trong bếp, sao vậy?”Chu Cận Xuyên mím môi: “Có thể ông bị ngộ độc, là do người khác hạ độc, ba mẹ nghĩ kỹ lại xem trong hai ngày qua ông đã ăn hoặc dùng những thứ gì?”Hai người nghe có thể là ngộ độc thì lập tức sợ hãi mặt mày tái mét: “Làm sao có thể như vậy được?”“Không phải chứ, vừa rồi mẹ thấy sắc mặt và hơi thở ông đều bình thường, có phải là bệnh viện đã giải độc rồi không?”Chu Cận Xuyên nhìn Tô Ý một cái, rồi giải thích: “Có thể là tạm thời bị kiềm chế, nhưng bệnh viện cũng không có khả năng xác định được độc tố là gì, không giải quyết được vấn đề gốc rễ.Trước khi về, Tiểu Ý đã gọi điện mời một vị bác sĩ Đông y, lát nữa sẽ đến nhà để chẩn đoán.”Bác sĩ Đông y già được Tô Nhân đưa đến, chính là ông Tôn lần trước đã giúp Tô Ý phối thuốc cho Chu Cận Xuyên.Vì vậy khi Triệu Lam thấy ông ấy, bà ấy rất xúc động và tiến lên nói lời cảm ơn.Ông Tôn nhìn mức độ hồi phục của Chu Cận Xuyên thì cảm thấy rất hài lòng, nhưng tự bản thân ông ấy vẫn cảm thấy có gì đó lạ kỳ.Những thuốc ông ấy kê chỉ là các vị thuốc giảm viêm, cầm máu, thông kinh hoạt lạc, không thể nghiêm trọng như Triệu Lam nói.Nhưng nghĩ đến tấm lòng ba mẹ, có thể tình trạng không nghiêm trọng như vậy nhưng vì thương con nên mới như vậy, thế là ông ấy cũng không cảm thấy lạ nữa.Tô Ý sợ Triệu Lam tiếp tục nói chuyện sẽ lộ bí mật, lập tức nói với ông Tôn về bệnh tình của ông Chu: “Ông Tôn, trước tiên ông hãy xem xét tình trạng của ông nội cháu đi đã.”DTVTriệu Lam cũng lập tức tỉnh lại, mời ông Tôn vào phòng ngủ của ông cụ.Ông Tôn vào trong khoảng mười lăm phút, rồi mới đứng dậy ra ngoài, hỏi Tô Ý: “À, cô nói trên điện thoại có ngửi thấy mùi gì nhỉ?”Tô Ý vội vàng đáp: “Hiện tại mùi không còn rõ ràng nữa, nhưng khi chúng tôi mới gặp ông nội, quả thực tôi đã ngửi thấy mùi hạnh nhân đắng, vị rất rõ.”Ông Tôn gật đầu khen ngợi: “Đúng vậy, cô rất tinh ý, khứu giác cũng nhạy bén.Nếu ông chẩn đoán không nhầm, có thể là bị hạ độc bằng hạnh nhân đắng.”Khi ông ấy nói xong mọi người đều sửng sốt.“Hạnh nhân đắng? Nhưng trong nhà chúng tôi chưa từng mua thứ đó.”Tô Nhân cũng cảm thấy không hiểu: “Hạnh nhân đắng mặc dù có độc, nhưng không nhiều, sao lại nghiêm trọng như vậy chứ?”.

Nói thẳng ra là không khuyến khích làm xét nghiệm là được, một lũ bác sĩ kém cỏi, thôi không tức giận, người không có việc gì là tốt rồi.

Suy nghĩ kỹ lại, nếu thật sự là bị người khác hạ độc, có phải càng không nên để bệnh viện biết không, phòng khi nếu...

Khi Tô Ý đang suy nghĩ trong lòng, Chu Cận Xuyên đã từ chối bác sĩ: “Thôi, không cần xét nghiệm, có thể là chúng tôi đã nhìn nhầm, giờ ông cụ tỉnh lại là tốt rồi.”

Mọi người nghe vậy đều gật đầu tán thành.

Chu Cận Xuyên nhìn ông tiều tụy hơn nhiều, hỏi: “Ông ơi, ông cảm thấy mình khá hơn chút nào không?”

Ông Chu "ừ" một tiếng: “Ông không sao rồi, xuất viện về nhà thôi! Ở đây nhiều ống dây đáng sợ quá.”

Các bác sĩ nghe ông cụ muốn xuất viện, không nói hai lời nhao nhao từ chối ngay lập tức.

Chu Cận Xuyên trực tiếp giúp ông ấy vén chăn và đi giày: “Đi, chúng ta về nhà.”

Tô Ý cũng vội vàng đứng dậy theo sau.

Mặc dù các bác sĩ không đồng ý, nhưng cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể để hai người đưa ông cụ đi.

Khi ba người về đến nhà, Triệu Lam và Chu Hoằng Nghĩa mới vừa về nhà không lâu.

Thấy con trai ôm ông cụ vào phòng, họ không khỏi lo lắng đứng dậy: “Đã xảy ra chuyện gì? Ông tỉnh lại rồi sao?”

“Làm sao vậy? Sao lại đưa ông về nhà rồi?”

Chu Cận Xuyên trước tiên lặng lẽ đặt ông cụ lên giường của ông ấy, rồi đóng cửa lại mới ra ngoài: “Người giúp việc đâu rồi?”

Triệu Lam ngơ ngác: “Đang nấu cơm trong bếp, sao vậy?”

Chu Cận Xuyên mím môi: “Có thể ông bị ngộ độc, là do người khác hạ độc, ba mẹ nghĩ kỹ lại xem trong hai ngày qua ông đã ăn hoặc dùng những thứ gì?”

Hai người nghe có thể là ngộ độc thì lập tức sợ hãi mặt mày tái mét: “Làm sao có thể như vậy được?”

“Không phải chứ, vừa rồi mẹ thấy sắc mặt và hơi thở ông đều bình thường, có phải là bệnh viện đã giải độc rồi không?”

Chu Cận Xuyên nhìn Tô Ý một cái, rồi giải thích: “Có thể là tạm thời bị kiềm chế, nhưng bệnh viện cũng không có khả năng xác định được độc tố là gì, không giải quyết được vấn đề gốc rễ.

Trước khi về, Tiểu Ý đã gọi điện mời một vị bác sĩ Đông y, lát nữa sẽ đến nhà để chẩn đoán.”

Bác sĩ Đông y già được Tô Nhân đưa đến, chính là ông Tôn lần trước đã giúp Tô Ý phối thuốc cho Chu Cận Xuyên.

Vì vậy khi Triệu Lam thấy ông ấy, bà ấy rất xúc động và tiến lên nói lời cảm ơn.

Ông Tôn nhìn mức độ hồi phục của Chu Cận Xuyên thì cảm thấy rất hài lòng, nhưng tự bản thân ông ấy vẫn cảm thấy có gì đó lạ kỳ.

Những thuốc ông ấy kê chỉ là các vị thuốc giảm viêm, cầm máu, thông kinh hoạt lạc, không thể nghiêm trọng như Triệu Lam nói.

Nhưng nghĩ đến tấm lòng ba mẹ, có thể tình trạng không nghiêm trọng như vậy nhưng vì thương con nên mới như vậy, thế là ông ấy cũng không cảm thấy lạ nữa.

Tô Ý sợ Triệu Lam tiếp tục nói chuyện sẽ lộ bí mật, lập tức nói với ông Tôn về bệnh tình của ông Chu: “Ông Tôn, trước tiên ông hãy xem xét tình trạng của ông nội cháu đi đã.”

DTV

Triệu Lam cũng lập tức tỉnh lại, mời ông Tôn vào phòng ngủ của ông cụ.

Ông Tôn vào trong khoảng mười lăm phút, rồi mới đứng dậy ra ngoài, hỏi Tô Ý: “À, cô nói trên điện thoại có ngửi thấy mùi gì nhỉ?”

Tô Ý vội vàng đáp: “Hiện tại mùi không còn rõ ràng nữa, nhưng khi chúng tôi mới gặp ông nội, quả thực tôi đã ngửi thấy mùi hạnh nhân đắng, vị rất rõ.”

Ông Tôn gật đầu khen ngợi: “Đúng vậy, cô rất tinh ý, khứu giác cũng nhạy bén.

Nếu ông chẩn đoán không nhầm, có thể là bị hạ độc bằng hạnh nhân đắng.”

Khi ông ấy nói xong mọi người đều sửng sốt.

“Hạnh nhân đắng? Nhưng trong nhà chúng tôi chưa từng mua thứ đó.”

Tô Nhân cũng cảm thấy không hiểu: “Hạnh nhân đắng mặc dù có độc, nhưng không nhiều, sao lại nghiêm trọng như vậy chứ?”.

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Nói thẳng ra là không khuyến khích làm xét nghiệm là được, một lũ bác sĩ kém cỏi, thôi không tức giận, người không có việc gì là tốt rồi.Suy nghĩ kỹ lại, nếu thật sự là bị người khác hạ độc, có phải càng không nên để bệnh viện biết không, phòng khi nếu...Khi Tô Ý đang suy nghĩ trong lòng, Chu Cận Xuyên đã từ chối bác sĩ: “Thôi, không cần xét nghiệm, có thể là chúng tôi đã nhìn nhầm, giờ ông cụ tỉnh lại là tốt rồi.”Mọi người nghe vậy đều gật đầu tán thành.Chu Cận Xuyên nhìn ông tiều tụy hơn nhiều, hỏi: “Ông ơi, ông cảm thấy mình khá hơn chút nào không?”Ông Chu "ừ" một tiếng: “Ông không sao rồi, xuất viện về nhà thôi! Ở đây nhiều ống dây đáng sợ quá.”Các bác sĩ nghe ông cụ muốn xuất viện, không nói hai lời nhao nhao từ chối ngay lập tức.Chu Cận Xuyên trực tiếp giúp ông ấy vén chăn và đi giày: “Đi, chúng ta về nhà.”Tô Ý cũng vội vàng đứng dậy theo sau.Mặc dù các bác sĩ không đồng ý, nhưng cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể để hai người đưa ông cụ đi.Khi ba người về đến nhà, Triệu Lam và Chu Hoằng Nghĩa mới vừa về nhà không lâu.Thấy con trai ôm ông cụ vào phòng, họ không khỏi lo lắng đứng dậy: “Đã xảy ra chuyện gì? Ông tỉnh lại rồi sao?”“Làm sao vậy? Sao lại đưa ông về nhà rồi?”Chu Cận Xuyên trước tiên lặng lẽ đặt ông cụ lên giường của ông ấy, rồi đóng cửa lại mới ra ngoài: “Người giúp việc đâu rồi?”Triệu Lam ngơ ngác: “Đang nấu cơm trong bếp, sao vậy?”Chu Cận Xuyên mím môi: “Có thể ông bị ngộ độc, là do người khác hạ độc, ba mẹ nghĩ kỹ lại xem trong hai ngày qua ông đã ăn hoặc dùng những thứ gì?”Hai người nghe có thể là ngộ độc thì lập tức sợ hãi mặt mày tái mét: “Làm sao có thể như vậy được?”“Không phải chứ, vừa rồi mẹ thấy sắc mặt và hơi thở ông đều bình thường, có phải là bệnh viện đã giải độc rồi không?”Chu Cận Xuyên nhìn Tô Ý một cái, rồi giải thích: “Có thể là tạm thời bị kiềm chế, nhưng bệnh viện cũng không có khả năng xác định được độc tố là gì, không giải quyết được vấn đề gốc rễ.Trước khi về, Tiểu Ý đã gọi điện mời một vị bác sĩ Đông y, lát nữa sẽ đến nhà để chẩn đoán.”Bác sĩ Đông y già được Tô Nhân đưa đến, chính là ông Tôn lần trước đã giúp Tô Ý phối thuốc cho Chu Cận Xuyên.Vì vậy khi Triệu Lam thấy ông ấy, bà ấy rất xúc động và tiến lên nói lời cảm ơn.Ông Tôn nhìn mức độ hồi phục của Chu Cận Xuyên thì cảm thấy rất hài lòng, nhưng tự bản thân ông ấy vẫn cảm thấy có gì đó lạ kỳ.Những thuốc ông ấy kê chỉ là các vị thuốc giảm viêm, cầm máu, thông kinh hoạt lạc, không thể nghiêm trọng như Triệu Lam nói.Nhưng nghĩ đến tấm lòng ba mẹ, có thể tình trạng không nghiêm trọng như vậy nhưng vì thương con nên mới như vậy, thế là ông ấy cũng không cảm thấy lạ nữa.Tô Ý sợ Triệu Lam tiếp tục nói chuyện sẽ lộ bí mật, lập tức nói với ông Tôn về bệnh tình của ông Chu: “Ông Tôn, trước tiên ông hãy xem xét tình trạng của ông nội cháu đi đã.”DTVTriệu Lam cũng lập tức tỉnh lại, mời ông Tôn vào phòng ngủ của ông cụ.Ông Tôn vào trong khoảng mười lăm phút, rồi mới đứng dậy ra ngoài, hỏi Tô Ý: “À, cô nói trên điện thoại có ngửi thấy mùi gì nhỉ?”Tô Ý vội vàng đáp: “Hiện tại mùi không còn rõ ràng nữa, nhưng khi chúng tôi mới gặp ông nội, quả thực tôi đã ngửi thấy mùi hạnh nhân đắng, vị rất rõ.”Ông Tôn gật đầu khen ngợi: “Đúng vậy, cô rất tinh ý, khứu giác cũng nhạy bén.Nếu ông chẩn đoán không nhầm, có thể là bị hạ độc bằng hạnh nhân đắng.”Khi ông ấy nói xong mọi người đều sửng sốt.“Hạnh nhân đắng? Nhưng trong nhà chúng tôi chưa từng mua thứ đó.”Tô Nhân cũng cảm thấy không hiểu: “Hạnh nhân đắng mặc dù có độc, nhưng không nhiều, sao lại nghiêm trọng như vậy chứ?”.

Chương 471: Chương 471