Tác giả:

"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…

Chương 517: Chương 517

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Nói đến một nửa, Chu Tĩnh Đồng nhận ra chuyện lần trước không mấy vẻ vang, liền lập tức im lặng: “Cô còn chưa hại tôi đủ sao?"Tô Ý không quan tâm, nhún vai: “Cô thế nào thì có liên quan gì đến tôi? Tất cả đều là do cô tự làm tự chịu, cô tin hay không thì tùy, hôm nay tôi chỉ đến để mua găng tay thôi."DTVChu Tĩnh Đồng vừa cảnh giác quan sát Tô Ý, vừa nhìn theo ánh mắt của cô xuống tủ kính.Thấy cô thật sự muốn mua đồ, cô ta liền nhanh chóng nở một nụ cười đắc ý: “Vậy cô nhìn thấy ưng ý đôi nào rồi?"Tô Ý thấy cô ta cười không có ý tốt, cố tình chỉ đại một đôi: “Đôi này đi!"Chu Tĩnh Đồng nghe vậy, lập tức đổi sang vẻ mặt đắc ý: “Thì ra cô thích đôi này, tiếc là, đôi này không bán.”"Dựa vào cái gì mà không bán?""Không dựa vào cái gì cả, đôi này đã được người khác đặt rồi.""Nhưng tôi muốn mua đôi này, hơn nữa cô đã bày lên rồi, sao lại có thể bị người khác đặt trước được?"Chu Tĩnh Đồng thấy cô càng muốn mua, càng có ý định không bán: “Sáng nay bạn tôi đã đặt, tiền thì người ta cũng đã đưa trực tiếp cho tôi rồi, tôi chỉ đợi tan làm để giao cho người ta thôi, cô nói tôi có thể bán cho cô không?"Tô Ý cười nhạt: “Tôi không quan tâm, hàng vẫn còn bày ở đây, tiền của bạn cô vẫn còn trong túi cô, đơn hàng chưa được ghi, tiền chưa được thanh toán, ai trả tiền trước thì là của người đó."Người chị bán hàng bên cạnh thấy hai người vì một đôi găng tay mà tranh cãi không dứt, liền vội vàng nói với Chu Tĩnh Đồng vài câu."Đôi găng tay này đắt như vậy, bạn cô thật sự muốn mua sao? Thật sự đã đưa tiền cho cô chưa? Nếu chưa đưa thì nhanh chóng viết hóa đơn cho vị đồng chí này đi."Chu Tĩnh Đồng bị vạch trần trước mặt mọi người, nhất thời mất mặt.Nhìn thấy Tô Ý vẫn điềm nhiên như không, còn có vẻ quyết tâm muốn mua, cô ta lập tức giận mà không chỗ phát tiết.Do dự một chút, sau đó dứt khoát nói: “Đưa rồi! Không phải chỉ là sáu mươi đồng thôi sao, bây giờ tôi sẽ đi viết đơn và thanh toán."Nói xong, cô ta hậm hực viết đơn và đi trả tiền.Năm nay Chu Tĩnh Đồng vừa mới vào làm nhân viên bán hàng tại tòa nhà bách hóa, do biểu hiện công việc bình thường, đến giờ vẫn chưa được chuyển chính thức.Một tháng lương cũng chỉ có ba mươi đồng.Bây giờ vì tức giận với Tô Ý, cô ta đã tiêu hết hai tháng tiền lương.Ngày hôm qua vừa nhận lương, tiền còn chưa ấm túi, cô ta đã vội vàng xuống tầng dưới mượn thêm của đồng nghiệp, mới đủ được sáu mươi đồng.Sau khi trả tiền xong, cô ta lên tầng hai, thấy Tô Ý vẫn đứng nguyên chỗ cũ, liền lập tức đắc ý vẫy tờ đơn trong tay trước mặt cô: "Thấy chưa? Đôi găng tay này là của bạn tôi rồi."Vừa nói vừa lớn tiếng lấy đôi găng tay trong tủ kính ra, đàng hoàng bỏ vào túi mình, rồi chế giễu: “Sao? Còn chưa đi à?"Tô Ý cười nhẹ, rồi chỉ tay vào tủ kính: “Còn đôi này đã bán chưa?"Chu Tĩnh Đồng nghe vậy, nụ cười trên mặt liền biến mất: “Ý cô là gì?""Cô chỉ cần nói là có hay không thôi?"Chu Tĩnh Đồng ngay lập tức cảm thấy một dự cảm xấu, bặm môi nói: “Chưa!""Tốt!" Tô Ý thở phào, rồi chỉ tay vào đôi găng tay da cừu đen mà cô đã chọn trước đó: “Lấy đôi này ra cho tôi xem.""Cô!""Sao thế?""Đôi găng tay này giá sáu mươi lăm đồng, không được sờ tùy tiện, sờ rồi là phải mua.""Tốt, tôi mua."Chu Tĩnh Đồng nghe vậy, mặt lập tức đỏ bừng: “Đồ của quầy tôi một khi đã rời khỏi quầy thì không được trả lại.""Ồ, không được trả lại à, thế thì còn gì bằng."Chu Tĩnh Đồng bỗng nghĩ đến đôi găng tay mình vừa mua, mặt cô ta bỗng nhiên nóng ran lên.Lúc đó cô ta chỉ mải nghĩ cách chọc tức Tô Ý, làm sao lại quên mất điều này.Hơn nữa bây giờ nghĩ kỹ lại, đôi găng tay mà cô ta mua là kiểu cũ nhất trong quầy.Sao cô có thể ngay lập tức để ý đến nó, nhất quyết muốn mua chứ?

Nói đến một nửa, Chu Tĩnh Đồng nhận ra chuyện lần trước không mấy vẻ vang, liền lập tức im lặng: “Cô còn chưa hại tôi đủ sao?"

Tô Ý không quan tâm, nhún vai: “Cô thế nào thì có liên quan gì đến tôi? Tất cả đều là do cô tự làm tự chịu, cô tin hay không thì tùy, hôm nay tôi chỉ đến để mua găng tay thôi."

DTV

Chu Tĩnh Đồng vừa cảnh giác quan sát Tô Ý, vừa nhìn theo ánh mắt của cô xuống tủ kính.

Thấy cô thật sự muốn mua đồ, cô ta liền nhanh chóng nở một nụ cười đắc ý: “Vậy cô nhìn thấy ưng ý đôi nào rồi?"

Tô Ý thấy cô ta cười không có ý tốt, cố tình chỉ đại một đôi: “Đôi này đi!"

Chu Tĩnh Đồng nghe vậy, lập tức đổi sang vẻ mặt đắc ý: “Thì ra cô thích đôi này, tiếc là, đôi này không bán.”

"Dựa vào cái gì mà không bán?"

"Không dựa vào cái gì cả, đôi này đã được người khác đặt rồi."

"Nhưng tôi muốn mua đôi này, hơn nữa cô đã bày lên rồi, sao lại có thể bị người khác đặt trước được?"

Chu Tĩnh Đồng thấy cô càng muốn mua, càng có ý định không bán: “Sáng nay bạn tôi đã đặt, tiền thì người ta cũng đã đưa trực tiếp cho tôi rồi, tôi chỉ đợi tan làm để giao cho người ta thôi, cô nói tôi có thể bán cho cô không?"

Tô Ý cười nhạt: “Tôi không quan tâm, hàng vẫn còn bày ở đây, tiền của bạn cô vẫn còn trong túi cô, đơn hàng chưa được ghi, tiền chưa được thanh toán, ai trả tiền trước thì là của người đó."

Người chị bán hàng bên cạnh thấy hai người vì một đôi găng tay mà tranh cãi không dứt, liền vội vàng nói với Chu Tĩnh Đồng vài câu.

"Đôi găng tay này đắt như vậy, bạn cô thật sự muốn mua sao? Thật sự đã đưa tiền cho cô chưa? Nếu chưa đưa thì nhanh chóng viết hóa đơn cho vị đồng chí này đi."

Chu Tĩnh Đồng bị vạch trần trước mặt mọi người, nhất thời mất mặt.

Nhìn thấy Tô Ý vẫn điềm nhiên như không, còn có vẻ quyết tâm muốn mua, cô ta lập tức giận mà không chỗ phát tiết.

Do dự một chút, sau đó dứt khoát nói: “Đưa rồi! Không phải chỉ là sáu mươi đồng thôi sao, bây giờ tôi sẽ đi viết đơn và thanh toán."

Nói xong, cô ta hậm hực viết đơn và đi trả tiền.

Năm nay Chu Tĩnh Đồng vừa mới vào làm nhân viên bán hàng tại tòa nhà bách hóa, do biểu hiện công việc bình thường, đến giờ vẫn chưa được chuyển chính thức.

Một tháng lương cũng chỉ có ba mươi đồng.

Bây giờ vì tức giận với Tô Ý, cô ta đã tiêu hết hai tháng tiền lương.

Ngày hôm qua vừa nhận lương, tiền còn chưa ấm túi, cô ta đã vội vàng xuống tầng dưới mượn thêm của đồng nghiệp, mới đủ được sáu mươi đồng.

Sau khi trả tiền xong, cô ta lên tầng hai, thấy Tô Ý vẫn đứng nguyên chỗ cũ, liền lập tức đắc ý vẫy tờ đơn trong tay trước mặt cô: "Thấy chưa? Đôi găng tay này là của bạn tôi rồi."

Vừa nói vừa lớn tiếng lấy đôi găng tay trong tủ kính ra, đàng hoàng bỏ vào túi mình, rồi chế giễu: “Sao? Còn chưa đi à?"

Tô Ý cười nhẹ, rồi chỉ tay vào tủ kính: “Còn đôi này đã bán chưa?"

Chu Tĩnh Đồng nghe vậy, nụ cười trên mặt liền biến mất: “Ý cô là gì?"

"Cô chỉ cần nói là có hay không thôi?"

Chu Tĩnh Đồng ngay lập tức cảm thấy một dự cảm xấu, bặm môi nói: “Chưa!"

"Tốt!" Tô Ý thở phào, rồi chỉ tay vào đôi găng tay da cừu đen mà cô đã chọn trước đó: “Lấy đôi này ra cho tôi xem."

"Cô!"

"Sao thế?"

"Đôi găng tay này giá sáu mươi lăm đồng, không được sờ tùy tiện, sờ rồi là phải mua."

"Tốt, tôi mua."

Chu Tĩnh Đồng nghe vậy, mặt lập tức đỏ bừng: “Đồ của quầy tôi một khi đã rời khỏi quầy thì không được trả lại."

"Ồ, không được trả lại à, thế thì còn gì bằng."

Chu Tĩnh Đồng bỗng nghĩ đến đôi găng tay mình vừa mua, mặt cô ta bỗng nhiên nóng ran lên.

Lúc đó cô ta chỉ mải nghĩ cách chọc tức Tô Ý, làm sao lại quên mất điều này.

Hơn nữa bây giờ nghĩ kỹ lại, đôi găng tay mà cô ta mua là kiểu cũ nhất trong quầy.

Sao cô có thể ngay lập tức để ý đến nó, nhất quyết muốn mua chứ?

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Nói đến một nửa, Chu Tĩnh Đồng nhận ra chuyện lần trước không mấy vẻ vang, liền lập tức im lặng: “Cô còn chưa hại tôi đủ sao?"Tô Ý không quan tâm, nhún vai: “Cô thế nào thì có liên quan gì đến tôi? Tất cả đều là do cô tự làm tự chịu, cô tin hay không thì tùy, hôm nay tôi chỉ đến để mua găng tay thôi."DTVChu Tĩnh Đồng vừa cảnh giác quan sát Tô Ý, vừa nhìn theo ánh mắt của cô xuống tủ kính.Thấy cô thật sự muốn mua đồ, cô ta liền nhanh chóng nở một nụ cười đắc ý: “Vậy cô nhìn thấy ưng ý đôi nào rồi?"Tô Ý thấy cô ta cười không có ý tốt, cố tình chỉ đại một đôi: “Đôi này đi!"Chu Tĩnh Đồng nghe vậy, lập tức đổi sang vẻ mặt đắc ý: “Thì ra cô thích đôi này, tiếc là, đôi này không bán.”"Dựa vào cái gì mà không bán?""Không dựa vào cái gì cả, đôi này đã được người khác đặt rồi.""Nhưng tôi muốn mua đôi này, hơn nữa cô đã bày lên rồi, sao lại có thể bị người khác đặt trước được?"Chu Tĩnh Đồng thấy cô càng muốn mua, càng có ý định không bán: “Sáng nay bạn tôi đã đặt, tiền thì người ta cũng đã đưa trực tiếp cho tôi rồi, tôi chỉ đợi tan làm để giao cho người ta thôi, cô nói tôi có thể bán cho cô không?"Tô Ý cười nhạt: “Tôi không quan tâm, hàng vẫn còn bày ở đây, tiền của bạn cô vẫn còn trong túi cô, đơn hàng chưa được ghi, tiền chưa được thanh toán, ai trả tiền trước thì là của người đó."Người chị bán hàng bên cạnh thấy hai người vì một đôi găng tay mà tranh cãi không dứt, liền vội vàng nói với Chu Tĩnh Đồng vài câu."Đôi găng tay này đắt như vậy, bạn cô thật sự muốn mua sao? Thật sự đã đưa tiền cho cô chưa? Nếu chưa đưa thì nhanh chóng viết hóa đơn cho vị đồng chí này đi."Chu Tĩnh Đồng bị vạch trần trước mặt mọi người, nhất thời mất mặt.Nhìn thấy Tô Ý vẫn điềm nhiên như không, còn có vẻ quyết tâm muốn mua, cô ta lập tức giận mà không chỗ phát tiết.Do dự một chút, sau đó dứt khoát nói: “Đưa rồi! Không phải chỉ là sáu mươi đồng thôi sao, bây giờ tôi sẽ đi viết đơn và thanh toán."Nói xong, cô ta hậm hực viết đơn và đi trả tiền.Năm nay Chu Tĩnh Đồng vừa mới vào làm nhân viên bán hàng tại tòa nhà bách hóa, do biểu hiện công việc bình thường, đến giờ vẫn chưa được chuyển chính thức.Một tháng lương cũng chỉ có ba mươi đồng.Bây giờ vì tức giận với Tô Ý, cô ta đã tiêu hết hai tháng tiền lương.Ngày hôm qua vừa nhận lương, tiền còn chưa ấm túi, cô ta đã vội vàng xuống tầng dưới mượn thêm của đồng nghiệp, mới đủ được sáu mươi đồng.Sau khi trả tiền xong, cô ta lên tầng hai, thấy Tô Ý vẫn đứng nguyên chỗ cũ, liền lập tức đắc ý vẫy tờ đơn trong tay trước mặt cô: "Thấy chưa? Đôi găng tay này là của bạn tôi rồi."Vừa nói vừa lớn tiếng lấy đôi găng tay trong tủ kính ra, đàng hoàng bỏ vào túi mình, rồi chế giễu: “Sao? Còn chưa đi à?"Tô Ý cười nhẹ, rồi chỉ tay vào tủ kính: “Còn đôi này đã bán chưa?"Chu Tĩnh Đồng nghe vậy, nụ cười trên mặt liền biến mất: “Ý cô là gì?""Cô chỉ cần nói là có hay không thôi?"Chu Tĩnh Đồng ngay lập tức cảm thấy một dự cảm xấu, bặm môi nói: “Chưa!""Tốt!" Tô Ý thở phào, rồi chỉ tay vào đôi găng tay da cừu đen mà cô đã chọn trước đó: “Lấy đôi này ra cho tôi xem.""Cô!""Sao thế?""Đôi găng tay này giá sáu mươi lăm đồng, không được sờ tùy tiện, sờ rồi là phải mua.""Tốt, tôi mua."Chu Tĩnh Đồng nghe vậy, mặt lập tức đỏ bừng: “Đồ của quầy tôi một khi đã rời khỏi quầy thì không được trả lại.""Ồ, không được trả lại à, thế thì còn gì bằng."Chu Tĩnh Đồng bỗng nghĩ đến đôi găng tay mình vừa mua, mặt cô ta bỗng nhiên nóng ran lên.Lúc đó cô ta chỉ mải nghĩ cách chọc tức Tô Ý, làm sao lại quên mất điều này.Hơn nữa bây giờ nghĩ kỹ lại, đôi găng tay mà cô ta mua là kiểu cũ nhất trong quầy.Sao cô có thể ngay lập tức để ý đến nó, nhất quyết muốn mua chứ?

Chương 517: Chương 517