"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 528: Chương 528
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Chu Cận Xuyên thấy cô hiếm khi có thái độ “lấy lòng” như vậy, liền nghi ngờ hỏi: “Mẹ có bạn cũ ở Dương Thành sao? Sao trước đây mẹ chưa bao giờ nhắc đến?"Tô Ý chột dạ giật giật khóe miệng: “Mẹ không có việc gì thì nói với anh điều này làm cái gì.""Thật sự là đi gặp bạn sao?""Ừ, tiện thể du lịch, thư giãn một chút."[Phải dự trữ thêm rau!]Nghe thấy câu cuối cùng, Chu Cận Xuyên ngay lập tức hiểu ra.Suy nghĩ cả nửa ngày, hóa ra người phụ nữ này muốn đi Dương Thành mua rau?Thấy anh nhìn mình như vậy, Tô Ý lúng túng sờ mặt: “Anh đừng nhìn em như điều tra kẻ thù, anh nói một câu rõ ràng đi! Dù anh không đồng ý cũng không sao, là mẹ muốn đi mà."Chu Cận Xuyên thấy cô hơi bị kích động, không nhịn được mà mím môi cười: “Anh đâu có nói là không ủng hộ em đi, chỉ là anh không yên tâm khi em và mẹ đi xa như vậy.Hay là anh đi cùng em, đi tàu mất nhiều thời gian, đừng để mẹ phải vất vả."Tô Ý kinh ngạc nhìn anh một cái: “Em đi cùng mẹ để gặp bạn, mẹ không đi mà hai chúng ta đi thì coi sao được?"Chu Cận Xuyên thấy cô vẫn không chịu thừa nhận, liền trực tiếp nói thẳng: “Anh thấy em đi Dương Thành là để mua rau đúng không?"Tô Ý ngay lập tức đơ người: “Rau gì? Sao anh biết?"Chu Cận Xuyên cười nhẹ, rồi nắm lấy tay cô giữ ấm: “Anh là chồng của em, nếu anh không biết trong lòng em đang nghĩ gì mỗi ngày, thì anh là một người chồng không đủ tốt."Nói xong, anh nghiêm túc nhìn cô và nói: “Em muốn làm gì thì cứ làm, nhưng chỉ có một điều là anh không yên tâm để em một mình đi xa như vậy.Dạo này anh cũng không bận lắm, đúng dịp xin nghỉ phép, chúng ta cùng đi Dương Thành, tiện thể chơi vài ngày, coi như là tuần trăng mật.Bây giờ chẳng phải đang thịnh hành việc đi hưởng tuần trăng mật sau khi cưới sao?"Lúc này đầu óc Tô Ý rối bời, gần như trống rỗng."Không phải chứ! Anh biết từ lâu rồi sao?"Chu Cận Xuyên khẽ hừ một tiếng: “Có vẻ như mẹ cũng biết rồi, mà anh lại không biết gì sao?"Tô Ý hít sâu mấy hơi để bình tĩnh lại.Rồi cô nhanh chóng lướt qua mọi chuyện từ khi cô và Chu Cận Xuyên quen nhau.Sau đó cô chắc chắn rằng mình chưa bao giờ tiết lộ bí mật về không gian của mình.Chỉ là lúc cứu anh và ông nội, cô đã để lộ ra rằng mình có khả năng cứu người.Nhưng cô cũng chưa bao giờ nói cụ thể đó là gì.Vậy thì làm sao anh lại đoán ra cô có khả năng lưu trữ trong không gian, và liên kết đến việc cô muốn đi Dương Thành để mua rau?Chu Cận Xuyên thấy Tô Ý ngạc nhiên như vậy, liền kéo cô lại gần, dựa vào bên cạnh mình: “Vợ à, em không muốn nói thì không cần phải nói, chỉ cần cho anh đi cùng em, đảm bảo an toàn cho em là được."Tô Ý dừng lại một lúc, rồi ngồi dậy khỏi lòng anh: “Cận Xuyên, thật ra em không muốn cố ý giấu anh, chỉ là sợ anh biết rồi sẽ quá bất ngờ, không ngờ anh đã đoán ra rồi.Anh cũng biết, lần đầu chúng ta gặp nhau, anh còn coi em là gián điệp cơ mà!"Chu Cận Xuyên đau lòng nhìn cô: “Lúc đó anh chỉ nghĩ vậy trong một khoảnh khắc thôi, sau đó liền dẹp bỏ ngay.Em thực sự không cần phải nói với anh, thật đấy!"Thấy anh không muốn nghe, ngược lại Tô Ý lại muốn nói cho anh biết.Dù sao thì anh cũng đã đoán được chín phần mười, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng.Có nói ra cũng không khác biệt gì nhiều.Sau khi nghe xong, Chu Cận Xuyên quả nhiên rất bình tĩnh.Đúng như những gì anh đã đoán.Nhưng đồng thời anh cũng cảm thấy vô cùng hối hận và áy náy.Vợ đã tiết lộ bí mật lớn nhất của cô cho anh.DTVNhưng bí mật về khả năng nghe được suy nghĩ của người khác của anh thì phải nói ra thế nào?Nếu cô biết, liệu cô có giận không?Hoặc có khi nào cô sẽ lén rời bỏ anh để tránh anh nghe thấy suy nghĩ của mình không?.
Chu Cận Xuyên thấy cô hiếm khi có thái độ “lấy lòng” như vậy, liền nghi ngờ hỏi: “Mẹ có bạn cũ ở Dương Thành sao? Sao trước đây mẹ chưa bao giờ nhắc đến?"
Tô Ý chột dạ giật giật khóe miệng: “Mẹ không có việc gì thì nói với anh điều này làm cái gì."
"Thật sự là đi gặp bạn sao?"
"Ừ, tiện thể du lịch, thư giãn một chút."
[Phải dự trữ thêm rau!]
Nghe thấy câu cuối cùng, Chu Cận Xuyên ngay lập tức hiểu ra.
Suy nghĩ cả nửa ngày, hóa ra người phụ nữ này muốn đi Dương Thành mua rau?
Thấy anh nhìn mình như vậy, Tô Ý lúng túng sờ mặt: “Anh đừng nhìn em như điều tra kẻ thù, anh nói một câu rõ ràng đi! Dù anh không đồng ý cũng không sao, là mẹ muốn đi mà."
Chu Cận Xuyên thấy cô hơi bị kích động, không nhịn được mà mím môi cười: “Anh đâu có nói là không ủng hộ em đi, chỉ là anh không yên tâm khi em và mẹ đi xa như vậy.
Hay là anh đi cùng em, đi tàu mất nhiều thời gian, đừng để mẹ phải vất vả."
Tô Ý kinh ngạc nhìn anh một cái: “Em đi cùng mẹ để gặp bạn, mẹ không đi mà hai chúng ta đi thì coi sao được?"
Chu Cận Xuyên thấy cô vẫn không chịu thừa nhận, liền trực tiếp nói thẳng: “Anh thấy em đi Dương Thành là để mua rau đúng không?"
Tô Ý ngay lập tức đơ người: “Rau gì? Sao anh biết?"
Chu Cận Xuyên cười nhẹ, rồi nắm lấy tay cô giữ ấm: “Anh là chồng của em, nếu anh không biết trong lòng em đang nghĩ gì mỗi ngày, thì anh là một người chồng không đủ tốt."
Nói xong, anh nghiêm túc nhìn cô và nói: “Em muốn làm gì thì cứ làm, nhưng chỉ có một điều là anh không yên tâm để em một mình đi xa như vậy.
Dạo này anh cũng không bận lắm, đúng dịp xin nghỉ phép, chúng ta cùng đi Dương Thành, tiện thể chơi vài ngày, coi như là tuần trăng mật.
Bây giờ chẳng phải đang thịnh hành việc đi hưởng tuần trăng mật sau khi cưới sao?"
Lúc này đầu óc Tô Ý rối bời, gần như trống rỗng.
"Không phải chứ! Anh biết từ lâu rồi sao?"
Chu Cận Xuyên khẽ hừ một tiếng: “Có vẻ như mẹ cũng biết rồi, mà anh lại không biết gì sao?"
Tô Ý hít sâu mấy hơi để bình tĩnh lại.
Rồi cô nhanh chóng lướt qua mọi chuyện từ khi cô và Chu Cận Xuyên quen nhau.
Sau đó cô chắc chắn rằng mình chưa bao giờ tiết lộ bí mật về không gian của mình.
Chỉ là lúc cứu anh và ông nội, cô đã để lộ ra rằng mình có khả năng cứu người.
Nhưng cô cũng chưa bao giờ nói cụ thể đó là gì.
Vậy thì làm sao anh lại đoán ra cô có khả năng lưu trữ trong không gian, và liên kết đến việc cô muốn đi Dương Thành để mua rau?
Chu Cận Xuyên thấy Tô Ý ngạc nhiên như vậy, liền kéo cô lại gần, dựa vào bên cạnh mình: “Vợ à, em không muốn nói thì không cần phải nói, chỉ cần cho anh đi cùng em, đảm bảo an toàn cho em là được."
Tô Ý dừng lại một lúc, rồi ngồi dậy khỏi lòng anh: “Cận Xuyên, thật ra em không muốn cố ý giấu anh, chỉ là sợ anh biết rồi sẽ quá bất ngờ, không ngờ anh đã đoán ra rồi.
Anh cũng biết, lần đầu chúng ta gặp nhau, anh còn coi em là gián điệp cơ mà!"
Chu Cận Xuyên đau lòng nhìn cô: “Lúc đó anh chỉ nghĩ vậy trong một khoảnh khắc thôi, sau đó liền dẹp bỏ ngay.
Em thực sự không cần phải nói với anh, thật đấy!"
Thấy anh không muốn nghe, ngược lại Tô Ý lại muốn nói cho anh biết.
Dù sao thì anh cũng đã đoán được chín phần mười, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng.
Có nói ra cũng không khác biệt gì nhiều.
Sau khi nghe xong, Chu Cận Xuyên quả nhiên rất bình tĩnh.
Đúng như những gì anh đã đoán.
Nhưng đồng thời anh cũng cảm thấy vô cùng hối hận và áy náy.
Vợ đã tiết lộ bí mật lớn nhất của cô cho anh.
DTV
Nhưng bí mật về khả năng nghe được suy nghĩ của người khác của anh thì phải nói ra thế nào?
Nếu cô biết, liệu cô có giận không?
Hoặc có khi nào cô sẽ lén rời bỏ anh để tránh anh nghe thấy suy nghĩ của mình không?.
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Chu Cận Xuyên thấy cô hiếm khi có thái độ “lấy lòng” như vậy, liền nghi ngờ hỏi: “Mẹ có bạn cũ ở Dương Thành sao? Sao trước đây mẹ chưa bao giờ nhắc đến?"Tô Ý chột dạ giật giật khóe miệng: “Mẹ không có việc gì thì nói với anh điều này làm cái gì.""Thật sự là đi gặp bạn sao?""Ừ, tiện thể du lịch, thư giãn một chút."[Phải dự trữ thêm rau!]Nghe thấy câu cuối cùng, Chu Cận Xuyên ngay lập tức hiểu ra.Suy nghĩ cả nửa ngày, hóa ra người phụ nữ này muốn đi Dương Thành mua rau?Thấy anh nhìn mình như vậy, Tô Ý lúng túng sờ mặt: “Anh đừng nhìn em như điều tra kẻ thù, anh nói một câu rõ ràng đi! Dù anh không đồng ý cũng không sao, là mẹ muốn đi mà."Chu Cận Xuyên thấy cô hơi bị kích động, không nhịn được mà mím môi cười: “Anh đâu có nói là không ủng hộ em đi, chỉ là anh không yên tâm khi em và mẹ đi xa như vậy.Hay là anh đi cùng em, đi tàu mất nhiều thời gian, đừng để mẹ phải vất vả."Tô Ý kinh ngạc nhìn anh một cái: “Em đi cùng mẹ để gặp bạn, mẹ không đi mà hai chúng ta đi thì coi sao được?"Chu Cận Xuyên thấy cô vẫn không chịu thừa nhận, liền trực tiếp nói thẳng: “Anh thấy em đi Dương Thành là để mua rau đúng không?"Tô Ý ngay lập tức đơ người: “Rau gì? Sao anh biết?"Chu Cận Xuyên cười nhẹ, rồi nắm lấy tay cô giữ ấm: “Anh là chồng của em, nếu anh không biết trong lòng em đang nghĩ gì mỗi ngày, thì anh là một người chồng không đủ tốt."Nói xong, anh nghiêm túc nhìn cô và nói: “Em muốn làm gì thì cứ làm, nhưng chỉ có một điều là anh không yên tâm để em một mình đi xa như vậy.Dạo này anh cũng không bận lắm, đúng dịp xin nghỉ phép, chúng ta cùng đi Dương Thành, tiện thể chơi vài ngày, coi như là tuần trăng mật.Bây giờ chẳng phải đang thịnh hành việc đi hưởng tuần trăng mật sau khi cưới sao?"Lúc này đầu óc Tô Ý rối bời, gần như trống rỗng."Không phải chứ! Anh biết từ lâu rồi sao?"Chu Cận Xuyên khẽ hừ một tiếng: “Có vẻ như mẹ cũng biết rồi, mà anh lại không biết gì sao?"Tô Ý hít sâu mấy hơi để bình tĩnh lại.Rồi cô nhanh chóng lướt qua mọi chuyện từ khi cô và Chu Cận Xuyên quen nhau.Sau đó cô chắc chắn rằng mình chưa bao giờ tiết lộ bí mật về không gian của mình.Chỉ là lúc cứu anh và ông nội, cô đã để lộ ra rằng mình có khả năng cứu người.Nhưng cô cũng chưa bao giờ nói cụ thể đó là gì.Vậy thì làm sao anh lại đoán ra cô có khả năng lưu trữ trong không gian, và liên kết đến việc cô muốn đi Dương Thành để mua rau?Chu Cận Xuyên thấy Tô Ý ngạc nhiên như vậy, liền kéo cô lại gần, dựa vào bên cạnh mình: “Vợ à, em không muốn nói thì không cần phải nói, chỉ cần cho anh đi cùng em, đảm bảo an toàn cho em là được."Tô Ý dừng lại một lúc, rồi ngồi dậy khỏi lòng anh: “Cận Xuyên, thật ra em không muốn cố ý giấu anh, chỉ là sợ anh biết rồi sẽ quá bất ngờ, không ngờ anh đã đoán ra rồi.Anh cũng biết, lần đầu chúng ta gặp nhau, anh còn coi em là gián điệp cơ mà!"Chu Cận Xuyên đau lòng nhìn cô: “Lúc đó anh chỉ nghĩ vậy trong một khoảnh khắc thôi, sau đó liền dẹp bỏ ngay.Em thực sự không cần phải nói với anh, thật đấy!"Thấy anh không muốn nghe, ngược lại Tô Ý lại muốn nói cho anh biết.Dù sao thì anh cũng đã đoán được chín phần mười, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng.Có nói ra cũng không khác biệt gì nhiều.Sau khi nghe xong, Chu Cận Xuyên quả nhiên rất bình tĩnh.Đúng như những gì anh đã đoán.Nhưng đồng thời anh cũng cảm thấy vô cùng hối hận và áy náy.Vợ đã tiết lộ bí mật lớn nhất của cô cho anh.DTVNhưng bí mật về khả năng nghe được suy nghĩ của người khác của anh thì phải nói ra thế nào?Nếu cô biết, liệu cô có giận không?Hoặc có khi nào cô sẽ lén rời bỏ anh để tránh anh nghe thấy suy nghĩ của mình không?.