"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 546: Chương 546
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tô Ý nghiêm túc gật đầu: “Vâng, mẹ yên tâm đi, con sẽ cẩn thận.Có chuyện gì con sẽ thảo luận với Cận Xuyên.Với lại lần này con chỉ định bán công thức cho họ thôi, không có rủi ro gì đâu.”“Thế thì tốt.”Hỏi xong tình hình, Tô Nhân liền đứng dậy bận rộn thu dọn giường chiếu: “Mẹ thấy con cũng mệt lắm rồi, hay là nằm đây ngủ một lát nhé!”“Không cần đâu ạ.” Tô Ý đứng dậy vươn vai một cái: “Mấy ngày nay con xin nghỉ phép, không biết sư phụ đã than phiền thế nào về con nữa.Bây giờ con về rồi, nhất định phải đến gặp ngay mới được.”Tô Nhân nghĩ cũng phải: “Thế cũng được.Con mang đồ cho sư phụ chưa? Nếu chưa mang thì lấy ít đồ từ nhà qua biếu ông cụ nhé.”“Con mang rồi, mẹ yên tâm đi.Con đi trước đây.”Tô Ý ra khỏi nhà, liền đi thẳng đến y quán.May mắn hôm nay, sau khi nhận được quà của Tô Ý mang đến, tâm trạng ông Tôn rất tốt, không càu nhàu như mọi khi, còn mau mau chóng chóng bảo Tô Ý về nhà ngủ bù.Nhưng việc ngủ là không thể, Tô Ý vẫn đang lo lắng về chuyện thuê hầm chứa đồ.Đến tận khi trời tối, Chu Cận Xuyên cuối cùng cũng trở về.Người chưa vào nhà, đã bảo Tô Ý lên xe ngay: “Mọi thứ đã sắp xếp xong rồi, người cũng đã chuẩn bị xong.Bây giờ anh đưa em qua xem.Ban đầu Tô Ý nghĩ rằng nơi mà Chu Cận Xuyên tìm được chắc chắn sẽ ở ngoại ô.Nào ngờ nơi đó không hề xa xôi.Nó nằm ở phía sau một trung tâm chuyển phát nhanh trong thành phố.Chu Cận Xuyên thấy cô khó hiểu, liền giải thích: “Khu vực này có rất nhiều xe tải qua lại, có vận chuyển hàng hóa gì cũng khó mà bị người khác phát hiện ra.Nơi này vốn dùng để làm kho lạnh trong mùa hè, giờ vừa lúc đang trống, dùng để trữ rau là hợp lý nhất.”Tô Ý vừa tham quan vừa nghe Chu Cận Xuyên giải thích, đôi mắt dần dần sáng lên: “Được đấy, Lão Chu, anh quả là chu đáo, anh tìm được chỗ này thế nào vậy?”Chu Cận Xuyên thấy cô hài lòng rồi, liền yên tâm nở một nụ cười nhẹ: “Tất nhiên rồi, em quên chồng em là ai sao!”“...Người giao hàng có đáng tin không?”“Yên tâm, anh đã nói rõ với anh ta rồi.Cứ ba ngày giao hàng một lần, anh ta thường xuyên giao hàng cho không ít căng tin của các đơn vị, chắc chắn không có vấn đề gì.”Sau khi tham quan xong hầm chứa rau, Tô Ý lập tức lấy ra một phần rau từ không gian của mình.Đủ cho nhà hàng dùng khoảng ba ngày là được.Cất rau xong, cũng không còn sớm nữa, Tô Ý đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, mắt đã bắt đầu díp lại.Hai người liền khóa cửa và vội vã trở về nhà.…..Ngày hôm sau.Tô Ý vừa rửa mặt xong, đang ăn sáng thì nhà hàng gọi đến.Chị Tô, công ty rau mà chị nói đã đến giao hàng rồi! Chúng em giật mình vì họ mang quá nhiều đó!"Tô Ý cũng giật mình, tối qua về muộn nên cô không báo trước cho nhà hàng.Cứ nghĩ sáng nay sẽ qua đó nói sau, tiện thể nhận hàng luôn.Nào ngờ mình vẫn chậm một bước.Liền dặn dò qua điện thoại: “Không sao đâu, tối qua vừa thỏa thuận xong, muộn quá nên tôi không kịp báo cho mọi người.DTVMọi người cứ dỡ hàng và nhận đi, tiền tôi đã trả hết rồi!”“Vâng vâng!”Tô Ý cúp điện thoại, liền vội vã cầm túi ra ngoài.Đến nhà hàng, rau củ đã được dỡ hết vào bếp, Tô Ý đếm số lượng đại khái.Cô còn hỏi dò về người giao hàng vừa rồi, phát hiện quả thật như Chu Cận Xuyên đã nói, rất đáng tin cậy, liền yên tâm.Có nhiều rau như vậy, nhà hàng lập tức như được đổi mới.Những món ăn nổi tiếng như cà tím băm nhỏ, thịt xào ớt xanh, và thịt ba chỉ kho đều có đầy đủ rau ců.Còn về lẩu thì không cần phải nói, rau củ phong phú chưa từng thấy.Sắp xếp ổn thỏa cho nhà hàng, hôm nay Tô Ý đặc biệt đến lớp học buổi tối sớm hơn..
Tô Ý nghiêm túc gật đầu: “Vâng, mẹ yên tâm đi, con sẽ cẩn thận.
Có chuyện gì con sẽ thảo luận với Cận Xuyên.
Với lại lần này con chỉ định bán công thức cho họ thôi, không có rủi ro gì đâu.”
“Thế thì tốt.”
Hỏi xong tình hình, Tô Nhân liền đứng dậy bận rộn thu dọn giường chiếu: “Mẹ thấy con cũng mệt lắm rồi, hay là nằm đây ngủ một lát nhé!”
“Không cần đâu ạ.” Tô Ý đứng dậy vươn vai một cái: “Mấy ngày nay con xin nghỉ phép, không biết sư phụ đã than phiền thế nào về con nữa.
Bây giờ con về rồi, nhất định phải đến gặp ngay mới được.”
Tô Nhân nghĩ cũng phải: “Thế cũng được.
Con mang đồ cho sư phụ chưa? Nếu chưa mang thì lấy ít đồ từ nhà qua biếu ông cụ nhé.”
“Con mang rồi, mẹ yên tâm đi.
Con đi trước đây.”
Tô Ý ra khỏi nhà, liền đi thẳng đến y quán.
May mắn hôm nay, sau khi nhận được quà của Tô Ý mang đến, tâm trạng ông Tôn rất tốt, không càu nhàu như mọi khi, còn mau mau chóng chóng bảo Tô Ý về nhà ngủ bù.
Nhưng việc ngủ là không thể, Tô Ý vẫn đang lo lắng về chuyện thuê hầm chứa đồ.
Đến tận khi trời tối, Chu Cận Xuyên cuối cùng cũng trở về.
Người chưa vào nhà, đã bảo Tô Ý lên xe ngay: “Mọi thứ đã sắp xếp xong rồi, người cũng đã chuẩn bị xong.
Bây giờ anh đưa em qua xem.
Ban đầu Tô Ý nghĩ rằng nơi mà Chu Cận Xuyên tìm được chắc chắn sẽ ở ngoại ô.
Nào ngờ nơi đó không hề xa xôi.
Nó nằm ở phía sau một trung tâm chuyển phát nhanh trong thành phố.
Chu Cận Xuyên thấy cô khó hiểu, liền giải thích: “Khu vực này có rất nhiều xe tải qua lại, có vận chuyển hàng hóa gì cũng khó mà bị người khác phát hiện ra.
Nơi này vốn dùng để làm kho lạnh trong mùa hè, giờ vừa lúc đang trống, dùng để trữ rau là hợp lý nhất.”
Tô Ý vừa tham quan vừa nghe Chu Cận Xuyên giải thích, đôi mắt dần dần sáng lên: “Được đấy, Lão Chu, anh quả là chu đáo, anh tìm được chỗ này thế nào vậy?”
Chu Cận Xuyên thấy cô hài lòng rồi, liền yên tâm nở một nụ cười nhẹ: “Tất nhiên rồi, em quên chồng em là ai sao!”
“...
Người giao hàng có đáng tin không?”
“Yên tâm, anh đã nói rõ với anh ta rồi.
Cứ ba ngày giao hàng một lần, anh ta thường xuyên giao hàng cho không ít căng tin của các đơn vị, chắc chắn không có vấn đề gì.”
Sau khi tham quan xong hầm chứa rau, Tô Ý lập tức lấy ra một phần rau từ không gian của mình.
Đủ cho nhà hàng dùng khoảng ba ngày là được.
Cất rau xong, cũng không còn sớm nữa, Tô Ý đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, mắt đã bắt đầu díp lại.
Hai người liền khóa cửa và vội vã trở về nhà.
…..
Ngày hôm sau.
Tô Ý vừa rửa mặt xong, đang ăn sáng thì nhà hàng gọi đến.
Chị Tô, công ty rau mà chị nói đã đến giao hàng rồi! Chúng em giật mình vì họ mang quá nhiều đó!"
Tô Ý cũng giật mình, tối qua về muộn nên cô không báo trước cho nhà hàng.
Cứ nghĩ sáng nay sẽ qua đó nói sau, tiện thể nhận hàng luôn.
Nào ngờ mình vẫn chậm một bước.
Liền dặn dò qua điện thoại: “Không sao đâu, tối qua vừa thỏa thuận xong, muộn quá nên tôi không kịp báo cho mọi người.
DTV
Mọi người cứ dỡ hàng và nhận đi, tiền tôi đã trả hết rồi!”
“Vâng vâng!”
Tô Ý cúp điện thoại, liền vội vã cầm túi ra ngoài.
Đến nhà hàng, rau củ đã được dỡ hết vào bếp, Tô Ý đếm số lượng đại khái.
Cô còn hỏi dò về người giao hàng vừa rồi, phát hiện quả thật như Chu Cận Xuyên đã nói, rất đáng tin cậy, liền yên tâm.
Có nhiều rau như vậy, nhà hàng lập tức như được đổi mới.
Những món ăn nổi tiếng như cà tím băm nhỏ, thịt xào ớt xanh, và thịt ba chỉ kho đều có đầy đủ rau ců.
Còn về lẩu thì không cần phải nói, rau củ phong phú chưa từng thấy.
Sắp xếp ổn thỏa cho nhà hàng, hôm nay Tô Ý đặc biệt đến lớp học buổi tối sớm hơn..
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tô Ý nghiêm túc gật đầu: “Vâng, mẹ yên tâm đi, con sẽ cẩn thận.Có chuyện gì con sẽ thảo luận với Cận Xuyên.Với lại lần này con chỉ định bán công thức cho họ thôi, không có rủi ro gì đâu.”“Thế thì tốt.”Hỏi xong tình hình, Tô Nhân liền đứng dậy bận rộn thu dọn giường chiếu: “Mẹ thấy con cũng mệt lắm rồi, hay là nằm đây ngủ một lát nhé!”“Không cần đâu ạ.” Tô Ý đứng dậy vươn vai một cái: “Mấy ngày nay con xin nghỉ phép, không biết sư phụ đã than phiền thế nào về con nữa.Bây giờ con về rồi, nhất định phải đến gặp ngay mới được.”Tô Nhân nghĩ cũng phải: “Thế cũng được.Con mang đồ cho sư phụ chưa? Nếu chưa mang thì lấy ít đồ từ nhà qua biếu ông cụ nhé.”“Con mang rồi, mẹ yên tâm đi.Con đi trước đây.”Tô Ý ra khỏi nhà, liền đi thẳng đến y quán.May mắn hôm nay, sau khi nhận được quà của Tô Ý mang đến, tâm trạng ông Tôn rất tốt, không càu nhàu như mọi khi, còn mau mau chóng chóng bảo Tô Ý về nhà ngủ bù.Nhưng việc ngủ là không thể, Tô Ý vẫn đang lo lắng về chuyện thuê hầm chứa đồ.Đến tận khi trời tối, Chu Cận Xuyên cuối cùng cũng trở về.Người chưa vào nhà, đã bảo Tô Ý lên xe ngay: “Mọi thứ đã sắp xếp xong rồi, người cũng đã chuẩn bị xong.Bây giờ anh đưa em qua xem.Ban đầu Tô Ý nghĩ rằng nơi mà Chu Cận Xuyên tìm được chắc chắn sẽ ở ngoại ô.Nào ngờ nơi đó không hề xa xôi.Nó nằm ở phía sau một trung tâm chuyển phát nhanh trong thành phố.Chu Cận Xuyên thấy cô khó hiểu, liền giải thích: “Khu vực này có rất nhiều xe tải qua lại, có vận chuyển hàng hóa gì cũng khó mà bị người khác phát hiện ra.Nơi này vốn dùng để làm kho lạnh trong mùa hè, giờ vừa lúc đang trống, dùng để trữ rau là hợp lý nhất.”Tô Ý vừa tham quan vừa nghe Chu Cận Xuyên giải thích, đôi mắt dần dần sáng lên: “Được đấy, Lão Chu, anh quả là chu đáo, anh tìm được chỗ này thế nào vậy?”Chu Cận Xuyên thấy cô hài lòng rồi, liền yên tâm nở một nụ cười nhẹ: “Tất nhiên rồi, em quên chồng em là ai sao!”“...Người giao hàng có đáng tin không?”“Yên tâm, anh đã nói rõ với anh ta rồi.Cứ ba ngày giao hàng một lần, anh ta thường xuyên giao hàng cho không ít căng tin của các đơn vị, chắc chắn không có vấn đề gì.”Sau khi tham quan xong hầm chứa rau, Tô Ý lập tức lấy ra một phần rau từ không gian của mình.Đủ cho nhà hàng dùng khoảng ba ngày là được.Cất rau xong, cũng không còn sớm nữa, Tô Ý đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, mắt đã bắt đầu díp lại.Hai người liền khóa cửa và vội vã trở về nhà.…..Ngày hôm sau.Tô Ý vừa rửa mặt xong, đang ăn sáng thì nhà hàng gọi đến.Chị Tô, công ty rau mà chị nói đã đến giao hàng rồi! Chúng em giật mình vì họ mang quá nhiều đó!"Tô Ý cũng giật mình, tối qua về muộn nên cô không báo trước cho nhà hàng.Cứ nghĩ sáng nay sẽ qua đó nói sau, tiện thể nhận hàng luôn.Nào ngờ mình vẫn chậm một bước.Liền dặn dò qua điện thoại: “Không sao đâu, tối qua vừa thỏa thuận xong, muộn quá nên tôi không kịp báo cho mọi người.DTVMọi người cứ dỡ hàng và nhận đi, tiền tôi đã trả hết rồi!”“Vâng vâng!”Tô Ý cúp điện thoại, liền vội vã cầm túi ra ngoài.Đến nhà hàng, rau củ đã được dỡ hết vào bếp, Tô Ý đếm số lượng đại khái.Cô còn hỏi dò về người giao hàng vừa rồi, phát hiện quả thật như Chu Cận Xuyên đã nói, rất đáng tin cậy, liền yên tâm.Có nhiều rau như vậy, nhà hàng lập tức như được đổi mới.Những món ăn nổi tiếng như cà tím băm nhỏ, thịt xào ớt xanh, và thịt ba chỉ kho đều có đầy đủ rau ců.Còn về lẩu thì không cần phải nói, rau củ phong phú chưa từng thấy.Sắp xếp ổn thỏa cho nhà hàng, hôm nay Tô Ý đặc biệt đến lớp học buổi tối sớm hơn..