"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 620: Chương 620
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Hơn nữa mỗi lần cô ta đều lấy cớ mua tài liệu ôn tập để moi tiền của ông ta.Hóa ra là cô ta đến chỗ hai người đó sao?! Vậy số tiền đó chẳng phải đều tiêu vào hai người đó rồi sao?!Nghĩ đến đây Lâm Gia Quốc choáng váng, suýt nữa thì ngất xỉu.Nhưng trước mặt Tô Nhân, ông ta vẫn cố gắng giữ thể diện, cứng miệng nói: "Tiểu Bắc, chúng ta đến đồn công an hỏi cho rõ ràng, chắc chắn là hiểu lầm, ba tin Tiểu Tuyết bị oan."Sau khi hai người rời đi, Tô Nhân nãy giờ vẫn im lặng xem kịch hay mới mím môi, hỏi Tô Ý: "Tuy Lâm Thư Tuyết đã bị đưa đi rồi, nhưng với tính cách của nó, nó có chịu nhận tội không? Bọn con có chứng cứ nào khác không?"Tô Ý cười nhạt, lắc đầu: "Không có, chuyện này cô ta không trực tiếp ra tay, chỉ sai hai người anh làm thôi nhưng ít nhất cũng dọa được bọn họ một trận, đúng không mẹ?"Nghĩ đến phản ứng của Lâm Gia Quốc vừa rồi, Tô Nhân cũng cảm thấy hả giận.Đúng vậy, cho dù lần này không thể kết tội Lâm Thư Tuyết thì cũng khiến ba người bọn họ nảy sinh hiềm khích.Có thể chọc tức Lâm Gia Quốc một trận cũng tốt.…..Bên kia.DTVSau khi bị đưa lên xe cảnh sát, Lâm Thư Tuyết dần dần bình tĩnh lại.Dù sao trước khi bỏ thuốc, cô ta đã nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất rồi.Chuyện đã đến nước này chỉ có thể giữ bình tĩnh, đến nơi rồi cắn răng không nhận tội là được.Đến phòng thẩm vấn, Lâm Thư Tuyết quả nhiên làm như vậy.Tóm lại là ba phải, không biết gì cả.Thấy cô ta ngoan cố không nhận tội, công an cũng không còn cách nào khác, bèn đưa Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ đến để đối chất.Nhìn thấy hai người bọn họ, Lâm Thư Tuyết thót tim, sau đó cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Hai người này đúng là anh trai của tôi nhưng chúng tôi mới nhận nhau chưa lâu, tôi không thân thiết với bọn họ, cũng chẳng có chút tình cảm anh em nào.""Bọn họ đến Bắc Kinh đúng là để tìm tôi, tôi cũng không còn cách nào khác, nếu không đồng ý cho bọn họ đến, bọn họ sẽ uy h.i.ế.p tôi.""Vì vậy tôi mới dùng tiền tiêu vặt của mình thuê một căn phòng nhỏ cho bọn họ, thỉnh thoảng bọn họ lại đến xin tiền tôi, ngoài ra chúng tôi không còn quan hệ gì khác."Ban đầu khi nhìn thấy Lâm Thư Tuyết, Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ còn rất vui mừng.Tưởng rằng cô ta đến để cứu bọn họ.Ai ngờ vừa vào cửa, cô ta đã vội vàng phủi sạch quan hệ với bọn họ.Khiến hai người ngớ người ra."Lâm Thư Tuyết! Cô nói dối! Rõ ràng là cô dụ dỗ bọn tôi đến Bắc Kinh, bọn tôi cũng vì cô mới đi đầu độc Tô Ý, trước mặt công an, sao cô dám không nhận?"Lâm Thư Tuyết siết chặt hai tay, lớn tiếng biện minh: "Đồng chí công an, hai người này đều có tiền án, trước đây đã từng bị bắt vì ăn cắp đồ của Tô Ý.""Sau khi ra tù vào đầu năm nay, hai người này vẫn lêu lổng, không có thu nhập nên mới chạy đến Bắc Kinh muốn tiếp tục gây chuyện với Tô Ý.""Chắc chắn là bọn họ đã uy h.i.ế.p Tô Ý đưa tiền nhưng không được nên mới bỏ thuốc xổ vào đồ ăn của chị ta để trả thù!"Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ kinh ngạc nhìn Lâm Thư Tuyết.Hai ngày nay bọn họ cắn răng không khai cô ta ra.Là vì nghĩ rằng có cô ta ở đây có lẽ cô ta sẽ nhờ nhà họ Lâm tìm cách cứu bọn họ ra.Ai ngờ cô ta lại ném đá giấu tay đến mức này.Vì vậy hai người cũng không che giấu cho cô ta nữa, khai ra toàn bộ sự việc."Đồng chí công an, chính là con bé này! Là nó đưa thuốc cho bọn tôi, ép bọn tôi bỏ thuốc, nếu không làm, nó sẽ đuổi bọn tôi về quê, cắt đứt mọi chi tiêu của bọn tôi!""Hơn nữa, lý do nó bỏ thuốc cho Tô Ý là vì muốn cô ta không thể tham gia kỳ thi đại học, rõ ràng là nó ghen tị!"Nói đến đây, ba anh em cãi nhau ỏm tỏi.Công an nghe vậy, đập bàn: "Im lặng, đây là đâu? Còn ồn ào nữa hả?".
Hơn nữa mỗi lần cô ta đều lấy cớ mua tài liệu ôn tập để moi tiền của ông ta.
Hóa ra là cô ta đến chỗ hai người đó sao?! Vậy số tiền đó chẳng phải đều tiêu vào hai người đó rồi sao?!
Nghĩ đến đây Lâm Gia Quốc choáng váng, suýt nữa thì ngất xỉu.
Nhưng trước mặt Tô Nhân, ông ta vẫn cố gắng giữ thể diện, cứng miệng nói: "Tiểu Bắc, chúng ta đến đồn công an hỏi cho rõ ràng, chắc chắn là hiểu lầm, ba tin Tiểu Tuyết bị oan."
Sau khi hai người rời đi, Tô Nhân nãy giờ vẫn im lặng xem kịch hay mới mím môi, hỏi Tô Ý: "Tuy Lâm Thư Tuyết đã bị đưa đi rồi, nhưng với tính cách của nó, nó có chịu nhận tội không? Bọn con có chứng cứ nào khác không?"
Tô Ý cười nhạt, lắc đầu: "Không có, chuyện này cô ta không trực tiếp ra tay, chỉ sai hai người anh làm thôi nhưng ít nhất cũng dọa được bọn họ một trận, đúng không mẹ?"
Nghĩ đến phản ứng của Lâm Gia Quốc vừa rồi, Tô Nhân cũng cảm thấy hả giận.
Đúng vậy, cho dù lần này không thể kết tội Lâm Thư Tuyết thì cũng khiến ba người bọn họ nảy sinh hiềm khích.
Có thể chọc tức Lâm Gia Quốc một trận cũng tốt.
…..
Bên kia.
DTV
Sau khi bị đưa lên xe cảnh sát, Lâm Thư Tuyết dần dần bình tĩnh lại.
Dù sao trước khi bỏ thuốc, cô ta đã nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất rồi.
Chuyện đã đến nước này chỉ có thể giữ bình tĩnh, đến nơi rồi cắn răng không nhận tội là được.
Đến phòng thẩm vấn, Lâm Thư Tuyết quả nhiên làm như vậy.
Tóm lại là ba phải, không biết gì cả.
Thấy cô ta ngoan cố không nhận tội, công an cũng không còn cách nào khác, bèn đưa Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ đến để đối chất.
Nhìn thấy hai người bọn họ, Lâm Thư Tuyết thót tim, sau đó cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Hai người này đúng là anh trai của tôi nhưng chúng tôi mới nhận nhau chưa lâu, tôi không thân thiết với bọn họ, cũng chẳng có chút tình cảm anh em nào."
"Bọn họ đến Bắc Kinh đúng là để tìm tôi, tôi cũng không còn cách nào khác, nếu không đồng ý cho bọn họ đến, bọn họ sẽ uy h.i.ế.p tôi."
"Vì vậy tôi mới dùng tiền tiêu vặt của mình thuê một căn phòng nhỏ cho bọn họ, thỉnh thoảng bọn họ lại đến xin tiền tôi, ngoài ra chúng tôi không còn quan hệ gì khác."
Ban đầu khi nhìn thấy Lâm Thư Tuyết, Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ còn rất vui mừng.
Tưởng rằng cô ta đến để cứu bọn họ.
Ai ngờ vừa vào cửa, cô ta đã vội vàng phủi sạch quan hệ với bọn họ.
Khiến hai người ngớ người ra.
"Lâm Thư Tuyết! Cô nói dối! Rõ ràng là cô dụ dỗ bọn tôi đến Bắc Kinh, bọn tôi cũng vì cô mới đi đầu độc Tô Ý, trước mặt công an, sao cô dám không nhận?"
Lâm Thư Tuyết siết chặt hai tay, lớn tiếng biện minh: "Đồng chí công an, hai người này đều có tiền án, trước đây đã từng bị bắt vì ăn cắp đồ của Tô Ý."
"Sau khi ra tù vào đầu năm nay, hai người này vẫn lêu lổng, không có thu nhập nên mới chạy đến Bắc Kinh muốn tiếp tục gây chuyện với Tô Ý."
"Chắc chắn là bọn họ đã uy h.i.ế.p Tô Ý đưa tiền nhưng không được nên mới bỏ thuốc xổ vào đồ ăn của chị ta để trả thù!"
Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ kinh ngạc nhìn Lâm Thư Tuyết.
Hai ngày nay bọn họ cắn răng không khai cô ta ra.
Là vì nghĩ rằng có cô ta ở đây có lẽ cô ta sẽ nhờ nhà họ Lâm tìm cách cứu bọn họ ra.
Ai ngờ cô ta lại ném đá giấu tay đến mức này.
Vì vậy hai người cũng không che giấu cho cô ta nữa, khai ra toàn bộ sự việc.
"Đồng chí công an, chính là con bé này! Là nó đưa thuốc cho bọn tôi, ép bọn tôi bỏ thuốc, nếu không làm, nó sẽ đuổi bọn tôi về quê, cắt đứt mọi chi tiêu của bọn tôi!"
"Hơn nữa, lý do nó bỏ thuốc cho Tô Ý là vì muốn cô ta không thể tham gia kỳ thi đại học, rõ ràng là nó ghen tị!"
Nói đến đây, ba anh em cãi nhau ỏm tỏi.
Công an nghe vậy, đập bàn: "Im lặng, đây là đâu? Còn ồn ào nữa hả?".
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Hơn nữa mỗi lần cô ta đều lấy cớ mua tài liệu ôn tập để moi tiền của ông ta.Hóa ra là cô ta đến chỗ hai người đó sao?! Vậy số tiền đó chẳng phải đều tiêu vào hai người đó rồi sao?!Nghĩ đến đây Lâm Gia Quốc choáng váng, suýt nữa thì ngất xỉu.Nhưng trước mặt Tô Nhân, ông ta vẫn cố gắng giữ thể diện, cứng miệng nói: "Tiểu Bắc, chúng ta đến đồn công an hỏi cho rõ ràng, chắc chắn là hiểu lầm, ba tin Tiểu Tuyết bị oan."Sau khi hai người rời đi, Tô Nhân nãy giờ vẫn im lặng xem kịch hay mới mím môi, hỏi Tô Ý: "Tuy Lâm Thư Tuyết đã bị đưa đi rồi, nhưng với tính cách của nó, nó có chịu nhận tội không? Bọn con có chứng cứ nào khác không?"Tô Ý cười nhạt, lắc đầu: "Không có, chuyện này cô ta không trực tiếp ra tay, chỉ sai hai người anh làm thôi nhưng ít nhất cũng dọa được bọn họ một trận, đúng không mẹ?"Nghĩ đến phản ứng của Lâm Gia Quốc vừa rồi, Tô Nhân cũng cảm thấy hả giận.Đúng vậy, cho dù lần này không thể kết tội Lâm Thư Tuyết thì cũng khiến ba người bọn họ nảy sinh hiềm khích.Có thể chọc tức Lâm Gia Quốc một trận cũng tốt.…..Bên kia.DTVSau khi bị đưa lên xe cảnh sát, Lâm Thư Tuyết dần dần bình tĩnh lại.Dù sao trước khi bỏ thuốc, cô ta đã nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất rồi.Chuyện đã đến nước này chỉ có thể giữ bình tĩnh, đến nơi rồi cắn răng không nhận tội là được.Đến phòng thẩm vấn, Lâm Thư Tuyết quả nhiên làm như vậy.Tóm lại là ba phải, không biết gì cả.Thấy cô ta ngoan cố không nhận tội, công an cũng không còn cách nào khác, bèn đưa Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ đến để đối chất.Nhìn thấy hai người bọn họ, Lâm Thư Tuyết thót tim, sau đó cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Hai người này đúng là anh trai của tôi nhưng chúng tôi mới nhận nhau chưa lâu, tôi không thân thiết với bọn họ, cũng chẳng có chút tình cảm anh em nào.""Bọn họ đến Bắc Kinh đúng là để tìm tôi, tôi cũng không còn cách nào khác, nếu không đồng ý cho bọn họ đến, bọn họ sẽ uy h.i.ế.p tôi.""Vì vậy tôi mới dùng tiền tiêu vặt của mình thuê một căn phòng nhỏ cho bọn họ, thỉnh thoảng bọn họ lại đến xin tiền tôi, ngoài ra chúng tôi không còn quan hệ gì khác."Ban đầu khi nhìn thấy Lâm Thư Tuyết, Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ còn rất vui mừng.Tưởng rằng cô ta đến để cứu bọn họ.Ai ngờ vừa vào cửa, cô ta đã vội vàng phủi sạch quan hệ với bọn họ.Khiến hai người ngớ người ra."Lâm Thư Tuyết! Cô nói dối! Rõ ràng là cô dụ dỗ bọn tôi đến Bắc Kinh, bọn tôi cũng vì cô mới đi đầu độc Tô Ý, trước mặt công an, sao cô dám không nhận?"Lâm Thư Tuyết siết chặt hai tay, lớn tiếng biện minh: "Đồng chí công an, hai người này đều có tiền án, trước đây đã từng bị bắt vì ăn cắp đồ của Tô Ý.""Sau khi ra tù vào đầu năm nay, hai người này vẫn lêu lổng, không có thu nhập nên mới chạy đến Bắc Kinh muốn tiếp tục gây chuyện với Tô Ý.""Chắc chắn là bọn họ đã uy h.i.ế.p Tô Ý đưa tiền nhưng không được nên mới bỏ thuốc xổ vào đồ ăn của chị ta để trả thù!"Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ kinh ngạc nhìn Lâm Thư Tuyết.Hai ngày nay bọn họ cắn răng không khai cô ta ra.Là vì nghĩ rằng có cô ta ở đây có lẽ cô ta sẽ nhờ nhà họ Lâm tìm cách cứu bọn họ ra.Ai ngờ cô ta lại ném đá giấu tay đến mức này.Vì vậy hai người cũng không che giấu cho cô ta nữa, khai ra toàn bộ sự việc."Đồng chí công an, chính là con bé này! Là nó đưa thuốc cho bọn tôi, ép bọn tôi bỏ thuốc, nếu không làm, nó sẽ đuổi bọn tôi về quê, cắt đứt mọi chi tiêu của bọn tôi!""Hơn nữa, lý do nó bỏ thuốc cho Tô Ý là vì muốn cô ta không thể tham gia kỳ thi đại học, rõ ràng là nó ghen tị!"Nói đến đây, ba anh em cãi nhau ỏm tỏi.Công an nghe vậy, đập bàn: "Im lặng, đây là đâu? Còn ồn ào nữa hả?".