"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 630: Chương 630
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Nói xong, Lâm Gia Quốc ném một tờ báo vào đầu Lâm Thư Tuyết.Lâm Thư Tuyết vội vàng cầm lên xem, trên trang nhất là tên của cô ta.Đầu óc cô ta trống rỗng."Ba, chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, sao báo chí lại viết bậy như vậy?!""Viết bậy? Rõ ràng là có người đứng sau giật dây, bây giờ không chỉ có báo chí mà bên ngoài cũng đang bàn tán xôn xao! Chắc chắn là đám học sinh hôm qua.Sau khi ra về đã đi loan tin rồi!"Lâm Thư Tuyết chân tay bủn rủn, ngồi phịch xuống đất."Ba, bây giờ chúng ta phải làm sao?"Lâm Gia Quốc nheo mắt nhìn Lâm Thư Tuyết, sau đó mới chậm rãi nói: "Tiểu Tuyết, con đừng trách ba, bây giờ ba phải làm như vậy."Lâm Thư Tuyết cảm thấy bất an, đang định hỏi thì nghe thấy Lâm Gia Quốc tiếp tục nói: "Từ hôm nay, chúng ta cắt đứt quan hệ ba con, ba vừa viết xong một bản tuyên bố, con ký vào đây đi!""Ngoài ra, hộ khẩu của con cũng không thể tiếp tục ở nhà họ Lâm nữa..."Nghe vậy, Lâm Thư Tuyết lập tức hiểu ra.Lâm Gia Quốc muốn phủi sạch quan hệ với cô ta!Vì vậy cô ta ôm chặt lấy chân ông ta, cầu xin: "Ba, ba không thể làm vậy, bây giờ con chỉ còn có ba là người thân duy nhất, nếu ba cũng không cần con nữa thì con chỉ còn nước c.h.ế.t thôi."Nhìn thấy con gái khóc lóc thảm thiết nhưng vẻ mặt Lâm Gia Quốc vẫn không hề d.a.o động.Ông ta nắm lấy tay cô ta, ấn dấu vân tay vào bản tuyên bố."Bây giờ ba phải ra ngoài một chuyển, khi ba về, ba không muốn nhìn thấy con ở trong nhà họ Lâm nữa."Nói xong, ông ta hất tay cô ta ra, xoay người đi xuống lầu.Sau khi Lâm Gia Quốc rời đi, Lâm Thư Tuyết lại nằm úp sấp dưới đất khóc một hồi lâu.Khóc đến mệt mỏi, cô ta mới chậm rãi đứng dậy.Cô ta đi thẳng đến phòng của Lâm Gia Quốc.Lâm Gia Quốc đã nhẫn tâm như vậy thì cũng đừng trách cô ta vô tình.Lâm Thư Tuyết lục tung căn phòng, gom hết những thứ có giá trị, vội vàng nhét vào túi.Sau đó cô ta quay về phòng mình thu dọn vài bộ quần áo.Rồi vội vàng bỏ trốn.Ra khỏi nhà họ Lâm, Lâm Thư Tuyết không biết nên đi đâu cũng không biết còn ai có thể giúp đỡ, cưu mang cô ta.Nghĩ mãi, cuối cùng cô ta quyết định đi tìm Lâm Lạp Bắc một lần nữa.Dù sao Lâm Thư Thư cũng là bạn học của Lâm Lạp Bắc, hai người lại là bạn tốt.Đó cũng là mối liên hệ duy nhất giữa hai người.Nếu Lâm Lạp Bắc nể tình nghĩa hai mươi năm qua mà giúp đỡ cô ta, đích thân đến cầu xin Lâm Thư Thư, biết đâu còn có hy vọng.Nghĩ đến đây Lâm Thư Tuyết gọi điện thoại đến ký túc xá của Lâm Lạp Bắc.Hẹn gặp anh ta ở công viên gần đó.DTVNhận được điện thoại, Lâm Lạp Bắc không muốn ra ngoài.Lâm Thư Tuyết đã chuẩn bị sẵn tinh thần: "Anh, đây là lần cuối cùng, nếu anh không ra, em sẽ đi tìm Lâm Thư Thư."Cuối cùng, Lâm Lạp Bắc vẫn đến.Vừa gặp mặt, Lâm Thư Tuyết lấy hết số tiền vừa trộm được ở nhà ra: "Anh tư, số tiền này anh hãy đưa cho Lâm Thư Thư, chỉ cần cô ấy đồng ý bỏ qua chuyện này, dù cô ấy muốn bao nhiêu tiền em cũng đồng ý."Lâm Lạp Bắc nhìn chằm chằm vào số tiền đó, cười lạnh: “Cô tưởng chuyện này có thể giải quyết bằng tiền sao? Tôi không đồng ý.”Lâm Thư Tuyết cố nén cơn giận, gằn giọng: "Chẳng lẽ anh cũng muốn ép c.h.ế.t em sao? Nếu anh không đồng ý, đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, lần sau gặp lại chỉ có thể là t.h.i t.h.ể của em thôi!"Thấy cô ta lại lấy cái c.h.ế.t ra uy *****, Lâm Lạp Bắc không thèm để ý nữa, anh ta cười nhạt: "Cô sẽ không làm vậy đâu, một người ích kỷ như cô sao có thể cam lòng c.h.ế.t chứ?"Nói xong, Lâm Lạp Bắc ném trả số tiền đó cho cô ta.Sau đó anh ta sải bước rời khỏi công viên.Thấy hy vọng cuối cùng cũng tan vỡ.Lâm Thư Tuyết cười ngây ngốc như người mất trí.Cười một hồi lâu, cô ta lại quyết tâm bỏ trốn.Cô ta muốn rời khỏi Bắc Kinh, nơi không chứa chấp cô ta.Nhưng trước khi đi, cô ta còn nhiều việc muốn làm...
Nói xong, Lâm Gia Quốc ném một tờ báo vào đầu Lâm Thư Tuyết.
Lâm Thư Tuyết vội vàng cầm lên xem, trên trang nhất là tên của cô ta.
Đầu óc cô ta trống rỗng.
"Ba, chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, sao báo chí lại viết bậy như vậy?!"
"Viết bậy? Rõ ràng là có người đứng sau giật dây, bây giờ không chỉ có báo chí mà bên ngoài cũng đang bàn tán xôn xao! Chắc chắn là đám học sinh hôm qua.
Sau khi ra về đã đi loan tin rồi!"
Lâm Thư Tuyết chân tay bủn rủn, ngồi phịch xuống đất.
"Ba, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Lâm Gia Quốc nheo mắt nhìn Lâm Thư Tuyết, sau đó mới chậm rãi nói: "Tiểu Tuyết, con đừng trách ba, bây giờ ba phải làm như vậy."
Lâm Thư Tuyết cảm thấy bất an, đang định hỏi thì nghe thấy Lâm Gia Quốc tiếp tục nói: "Từ hôm nay, chúng ta cắt đứt quan hệ ba con, ba vừa viết xong một bản tuyên bố, con ký vào đây đi!"
"Ngoài ra, hộ khẩu của con cũng không thể tiếp tục ở nhà họ Lâm nữa..."
Nghe vậy, Lâm Thư Tuyết lập tức hiểu ra.
Lâm Gia Quốc muốn phủi sạch quan hệ với cô ta!
Vì vậy cô ta ôm chặt lấy chân ông ta, cầu xin: "Ba, ba không thể làm vậy, bây giờ con chỉ còn có ba là người thân duy nhất, nếu ba cũng không cần con nữa thì con chỉ còn nước c.h.ế.t thôi."
Nhìn thấy con gái khóc lóc thảm thiết nhưng vẻ mặt Lâm Gia Quốc vẫn không hề d.a.o động.
Ông ta nắm lấy tay cô ta, ấn dấu vân tay vào bản tuyên bố.
"Bây giờ ba phải ra ngoài một chuyển, khi ba về, ba không muốn nhìn thấy con ở trong nhà họ Lâm nữa."
Nói xong, ông ta hất tay cô ta ra, xoay người đi xuống lầu.
Sau khi Lâm Gia Quốc rời đi, Lâm Thư Tuyết lại nằm úp sấp dưới đất khóc một hồi lâu.
Khóc đến mệt mỏi, cô ta mới chậm rãi đứng dậy.
Cô ta đi thẳng đến phòng của Lâm Gia Quốc.
Lâm Gia Quốc đã nhẫn tâm như vậy thì cũng đừng trách cô ta vô tình.
Lâm Thư Tuyết lục tung căn phòng, gom hết những thứ có giá trị, vội vàng nhét vào túi.
Sau đó cô ta quay về phòng mình thu dọn vài bộ quần áo.
Rồi vội vàng bỏ trốn.
Ra khỏi nhà họ Lâm, Lâm Thư Tuyết không biết nên đi đâu cũng không biết còn ai có thể giúp đỡ, cưu mang cô ta.
Nghĩ mãi, cuối cùng cô ta quyết định đi tìm Lâm Lạp Bắc một lần nữa.
Dù sao Lâm Thư Thư cũng là bạn học của Lâm Lạp Bắc, hai người lại là bạn tốt.
Đó cũng là mối liên hệ duy nhất giữa hai người.
Nếu Lâm Lạp Bắc nể tình nghĩa hai mươi năm qua mà giúp đỡ cô ta, đích thân đến cầu xin Lâm Thư Thư, biết đâu còn có hy vọng.
Nghĩ đến đây Lâm Thư Tuyết gọi điện thoại đến ký túc xá của Lâm Lạp Bắc.
Hẹn gặp anh ta ở công viên gần đó.
DTV
Nhận được điện thoại, Lâm Lạp Bắc không muốn ra ngoài.
Lâm Thư Tuyết đã chuẩn bị sẵn tinh thần: "Anh, đây là lần cuối cùng, nếu anh không ra, em sẽ đi tìm Lâm Thư Thư."
Cuối cùng, Lâm Lạp Bắc vẫn đến.
Vừa gặp mặt, Lâm Thư Tuyết lấy hết số tiền vừa trộm được ở nhà ra: "Anh tư, số tiền này anh hãy đưa cho Lâm Thư Thư, chỉ cần cô ấy đồng ý bỏ qua chuyện này, dù cô ấy muốn bao nhiêu tiền em cũng đồng ý."
Lâm Lạp Bắc nhìn chằm chằm vào số tiền đó, cười lạnh: “Cô tưởng chuyện này có thể giải quyết bằng tiền sao? Tôi không đồng ý.”
Lâm Thư Tuyết cố nén cơn giận, gằn giọng: "Chẳng lẽ anh cũng muốn ép c.h.ế.t em sao? Nếu anh không đồng ý, đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, lần sau gặp lại chỉ có thể là t.h.i t.h.ể của em thôi!"
Thấy cô ta lại lấy cái c.h.ế.t ra uy *****, Lâm Lạp Bắc không thèm để ý nữa, anh ta cười nhạt: "Cô sẽ không làm vậy đâu, một người ích kỷ như cô sao có thể cam lòng c.h.ế.t chứ?"
Nói xong, Lâm Lạp Bắc ném trả số tiền đó cho cô ta.
Sau đó anh ta sải bước rời khỏi công viên.
Thấy hy vọng cuối cùng cũng tan vỡ.
Lâm Thư Tuyết cười ngây ngốc như người mất trí.
Cười một hồi lâu, cô ta lại quyết tâm bỏ trốn.
Cô ta muốn rời khỏi Bắc Kinh, nơi không chứa chấp cô ta.
Nhưng trước khi đi, cô ta còn nhiều việc muốn làm...
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Nói xong, Lâm Gia Quốc ném một tờ báo vào đầu Lâm Thư Tuyết.Lâm Thư Tuyết vội vàng cầm lên xem, trên trang nhất là tên của cô ta.Đầu óc cô ta trống rỗng."Ba, chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, sao báo chí lại viết bậy như vậy?!""Viết bậy? Rõ ràng là có người đứng sau giật dây, bây giờ không chỉ có báo chí mà bên ngoài cũng đang bàn tán xôn xao! Chắc chắn là đám học sinh hôm qua.Sau khi ra về đã đi loan tin rồi!"Lâm Thư Tuyết chân tay bủn rủn, ngồi phịch xuống đất."Ba, bây giờ chúng ta phải làm sao?"Lâm Gia Quốc nheo mắt nhìn Lâm Thư Tuyết, sau đó mới chậm rãi nói: "Tiểu Tuyết, con đừng trách ba, bây giờ ba phải làm như vậy."Lâm Thư Tuyết cảm thấy bất an, đang định hỏi thì nghe thấy Lâm Gia Quốc tiếp tục nói: "Từ hôm nay, chúng ta cắt đứt quan hệ ba con, ba vừa viết xong một bản tuyên bố, con ký vào đây đi!""Ngoài ra, hộ khẩu của con cũng không thể tiếp tục ở nhà họ Lâm nữa..."Nghe vậy, Lâm Thư Tuyết lập tức hiểu ra.Lâm Gia Quốc muốn phủi sạch quan hệ với cô ta!Vì vậy cô ta ôm chặt lấy chân ông ta, cầu xin: "Ba, ba không thể làm vậy, bây giờ con chỉ còn có ba là người thân duy nhất, nếu ba cũng không cần con nữa thì con chỉ còn nước c.h.ế.t thôi."Nhìn thấy con gái khóc lóc thảm thiết nhưng vẻ mặt Lâm Gia Quốc vẫn không hề d.a.o động.Ông ta nắm lấy tay cô ta, ấn dấu vân tay vào bản tuyên bố."Bây giờ ba phải ra ngoài một chuyển, khi ba về, ba không muốn nhìn thấy con ở trong nhà họ Lâm nữa."Nói xong, ông ta hất tay cô ta ra, xoay người đi xuống lầu.Sau khi Lâm Gia Quốc rời đi, Lâm Thư Tuyết lại nằm úp sấp dưới đất khóc một hồi lâu.Khóc đến mệt mỏi, cô ta mới chậm rãi đứng dậy.Cô ta đi thẳng đến phòng của Lâm Gia Quốc.Lâm Gia Quốc đã nhẫn tâm như vậy thì cũng đừng trách cô ta vô tình.Lâm Thư Tuyết lục tung căn phòng, gom hết những thứ có giá trị, vội vàng nhét vào túi.Sau đó cô ta quay về phòng mình thu dọn vài bộ quần áo.Rồi vội vàng bỏ trốn.Ra khỏi nhà họ Lâm, Lâm Thư Tuyết không biết nên đi đâu cũng không biết còn ai có thể giúp đỡ, cưu mang cô ta.Nghĩ mãi, cuối cùng cô ta quyết định đi tìm Lâm Lạp Bắc một lần nữa.Dù sao Lâm Thư Thư cũng là bạn học của Lâm Lạp Bắc, hai người lại là bạn tốt.Đó cũng là mối liên hệ duy nhất giữa hai người.Nếu Lâm Lạp Bắc nể tình nghĩa hai mươi năm qua mà giúp đỡ cô ta, đích thân đến cầu xin Lâm Thư Thư, biết đâu còn có hy vọng.Nghĩ đến đây Lâm Thư Tuyết gọi điện thoại đến ký túc xá của Lâm Lạp Bắc.Hẹn gặp anh ta ở công viên gần đó.DTVNhận được điện thoại, Lâm Lạp Bắc không muốn ra ngoài.Lâm Thư Tuyết đã chuẩn bị sẵn tinh thần: "Anh, đây là lần cuối cùng, nếu anh không ra, em sẽ đi tìm Lâm Thư Thư."Cuối cùng, Lâm Lạp Bắc vẫn đến.Vừa gặp mặt, Lâm Thư Tuyết lấy hết số tiền vừa trộm được ở nhà ra: "Anh tư, số tiền này anh hãy đưa cho Lâm Thư Thư, chỉ cần cô ấy đồng ý bỏ qua chuyện này, dù cô ấy muốn bao nhiêu tiền em cũng đồng ý."Lâm Lạp Bắc nhìn chằm chằm vào số tiền đó, cười lạnh: “Cô tưởng chuyện này có thể giải quyết bằng tiền sao? Tôi không đồng ý.”Lâm Thư Tuyết cố nén cơn giận, gằn giọng: "Chẳng lẽ anh cũng muốn ép c.h.ế.t em sao? Nếu anh không đồng ý, đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, lần sau gặp lại chỉ có thể là t.h.i t.h.ể của em thôi!"Thấy cô ta lại lấy cái c.h.ế.t ra uy *****, Lâm Lạp Bắc không thèm để ý nữa, anh ta cười nhạt: "Cô sẽ không làm vậy đâu, một người ích kỷ như cô sao có thể cam lòng c.h.ế.t chứ?"Nói xong, Lâm Lạp Bắc ném trả số tiền đó cho cô ta.Sau đó anh ta sải bước rời khỏi công viên.Thấy hy vọng cuối cùng cũng tan vỡ.Lâm Thư Tuyết cười ngây ngốc như người mất trí.Cười một hồi lâu, cô ta lại quyết tâm bỏ trốn.Cô ta muốn rời khỏi Bắc Kinh, nơi không chứa chấp cô ta.Nhưng trước khi đi, cô ta còn nhiều việc muốn làm...