Tác giả:

"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…

Chương 687: Chương 687

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Một người phụ trách đàm phán, một người phụ trách bảo vệ an toàn cho Tô Ý.Ngày hôm đó, hai người cùng dẫn khách ngoại quốc tham quan đơn giản nhà máy, sau đó cùng đưa khách về lại khách sạn Hữu Nghị.Để thể hiện thành ý, hai người còn đặc biệt đưa hai vị khách ngoại quốc đến nhà hàng Trung Hoa trong khách sạn Hữu Nghị để ăn cơm.Trong bữa ăn, không khí trên bàn ăn luôn khá hòa hợp.Tuy Lâm Trạch Tây không biết tiếng Anh, nhưng cũng đảm nhận tốt nhiệm vụ tiếp đãi.Không ngờ đang nói chuyện, đối phương lại đề nghị muốn ngày mai quay lại tham quan nhà máy lần nữa.Tô Ý tỏ vẻ khó hiểu: “Ông Dã Điền, hôm nay chúng ta đã tham quan nhà máy theo yêu cầu của ông rồi mà? Không biết là các ông còn có thắc mắc gì sao?”Ông Dã Điền mỉm cười: “Là thế này, hôm nay chúng tôi chỉ xem qua dây chuyền sản xuất mì và đóng gói, ngày mai chúng tôi muốn xem thêm dây chuyền gia vị, có được không?”Tô Ý và Lâm Trạch Tây nhìn nhau, phiên dịch lại lời của ông Dã Điền cho anh ta nghe.Lâm Trạch Tây nghe xong liền cảm thấy không ổn: “Không phải tên này đang có âm mưu gì chứ?”DTVTô Ý khẽ cười: “Chúng ta cứ xem thử đã.”Nói xong, cô quay đầu nhìn ông Dã Điền: “Ông Dã Điền, chúng tôi vừa mới thảo luận qua, dây chuyền gia vị liên quan đến công thức bí mật quan trọng của chúng tôi, tạm thời không thể mở cửa cho tham quan, xin lỗi.”Ông Dã Điền nghe xong nụ cười trên mặt liền có chút không tự nhiên, vừa định mở miệng tiếp tục thuyết phục.Phía bên kia nhà hàng bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt.Tô Ý và Lâm Trạch Tây theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau.Sau đó nhìn thấy một cô gái trẻ đang đứng luống cuống tay chân, đầu bị đổ rượu vang đỏ lên.Nước rượu đỏ tươi đang nhỏ từng giọt xuống sàn.Tô Ý ban đầu thấy cô gái ấy có chút quen mắt, nhìn kỹ hơn, đó chẳng phải là bạn cùng phòng Liễu Phương Lâm của cô sao?Tô Ý thấy người bị tạt rượu là Liễu Phương Lâm, không nói hai lời liền nhanh chóng bước tới."Phương Lâm, sao cậu lại ở đây? Chuyện gì xảy ra vậy?"Liễu Phương Lâm thấy Tô Ý đến, vành mắt lập tức đỏ lên, sau khi gật đầu với cô thì quay lại kiên nhẫn giải thích với khách ngồi bàn.Tô Ý cúi đầu nhìn, chỉ thấy khách ở bàn này là hai người phụ nữ đến từ nước Nghệ Hồng.Hai người đang dùng tiếng Anh vụng về mắng Liễu Phương Lâm."Ai cho cô cái gan dám đưa chúng tôi ăn cá bốc mùi như thế này?""Mùi vị thật là kinh tởm, chẳng lẽ nhà hàng của mấy người không có món gì ăn được sao?"Tô Ý nhìn qua bàn ăn, nhanh chóng hiểu ra vấn đề, kinh ngạc nhìn Liễu Phương Lâm một cái.Liễu Phương Lâm vừa giải thích với hai người, vừa nói rõ nguyên do với Tô Ý."Hai người này nói muốn thử món cá chép thối(*), mình đã giải thích trước với họ, xác nhận họ có thể chấp nhận và muốn thử rồi mình mới gọi món cho họ, ai ngờ họ chưa thử đã mắng chửi."(*)Cá chép thối: là một món ăn đặc trưng của ẩm thực nước Hoa, đặc biệt là ở tỉnh Hồ Nam.Món ăn này nổi tiếng với cách chế biến độc đáo: cá được ủ lên men trong một thời gian dài, khiến cá có mùi rất mạnh.Đây là một món ăn được yêu thích bởi những người thích thử thách khẩu vị và khám phá những hương vị lạ.Cá chép thối có thể khiến nhiều người không quen ăn cảm thấy khó chịu vì mùi vị rất mạnh, nhưng với những người đã quen hoặc yêu thích món này, hương vị đặc trưng của nó lại là điểm thu hút.Lâm Trạch Tây vừa đến cũng tức giận không thôi: “Thế này chẳng phải là bắt nạt người khác sao? Tự mình muốn thử, lên rồi không ăn thì thôi, sao còn tạt rượu lên người ta nữa!"Nói xong Lâm Trạch Tây vội vàng tìm khăn đưa cho Liễu Phương Lâm.Anh ta còn muốn tiến tới lý luận với hai người phụ nữ.Tô Ý thấy không ít khách nước ngoài đang nhìn về phía này, liền kéo Lâm Trạch Tây lại: “Anh đừng gây thêm rối nữa, chăm sóc Phương Lâm cho tốt, em sẽ giải thích với họ."

Một người phụ trách đàm phán, một người phụ trách bảo vệ an toàn cho Tô Ý.

Ngày hôm đó, hai người cùng dẫn khách ngoại quốc tham quan đơn giản nhà máy, sau đó cùng đưa khách về lại khách sạn Hữu Nghị.

Để thể hiện thành ý, hai người còn đặc biệt đưa hai vị khách ngoại quốc đến nhà hàng Trung Hoa trong khách sạn Hữu Nghị để ăn cơm.

Trong bữa ăn, không khí trên bàn ăn luôn khá hòa hợp.

Tuy Lâm Trạch Tây không biết tiếng Anh, nhưng cũng đảm nhận tốt nhiệm vụ tiếp đãi.

Không ngờ đang nói chuyện, đối phương lại đề nghị muốn ngày mai quay lại tham quan nhà máy lần nữa.

Tô Ý tỏ vẻ khó hiểu: “Ông Dã Điền, hôm nay chúng ta đã tham quan nhà máy theo yêu cầu của ông rồi mà? Không biết là các ông còn có thắc mắc gì sao?”

Ông Dã Điền mỉm cười: “Là thế này, hôm nay chúng tôi chỉ xem qua dây chuyền sản xuất mì và đóng gói, ngày mai chúng tôi muốn xem thêm dây chuyền gia vị, có được không?”

Tô Ý và Lâm Trạch Tây nhìn nhau, phiên dịch lại lời của ông Dã Điền cho anh ta nghe.

Lâm Trạch Tây nghe xong liền cảm thấy không ổn: “Không phải tên này đang có âm mưu gì chứ?”

DTV

Tô Ý khẽ cười: “Chúng ta cứ xem thử đã.”

Nói xong, cô quay đầu nhìn ông Dã Điền: “Ông Dã Điền, chúng tôi vừa mới thảo luận qua, dây chuyền gia vị liên quan đến công thức bí mật quan trọng của chúng tôi, tạm thời không thể mở cửa cho tham quan, xin lỗi.”

Ông Dã Điền nghe xong nụ cười trên mặt liền có chút không tự nhiên, vừa định mở miệng tiếp tục thuyết phục.

Phía bên kia nhà hàng bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt.

Tô Ý và Lâm Trạch Tây theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau.

Sau đó nhìn thấy một cô gái trẻ đang đứng luống cuống tay chân, đầu bị đổ rượu vang đỏ lên.

Nước rượu đỏ tươi đang nhỏ từng giọt xuống sàn.

Tô Ý ban đầu thấy cô gái ấy có chút quen mắt, nhìn kỹ hơn, đó chẳng phải là bạn cùng phòng Liễu Phương Lâm của cô sao?

Tô Ý thấy người bị tạt rượu là Liễu Phương Lâm, không nói hai lời liền nhanh chóng bước tới.

"Phương Lâm, sao cậu lại ở đây? Chuyện gì xảy ra vậy?"

Liễu Phương Lâm thấy Tô Ý đến, vành mắt lập tức đỏ lên, sau khi gật đầu với cô thì quay lại kiên nhẫn giải thích với khách ngồi bàn.

Tô Ý cúi đầu nhìn, chỉ thấy khách ở bàn này là hai người phụ nữ đến từ nước Nghệ Hồng.

Hai người đang dùng tiếng Anh vụng về mắng Liễu Phương Lâm.

"Ai cho cô cái gan dám đưa chúng tôi ăn cá bốc mùi như thế này?"

"Mùi vị thật là kinh tởm, chẳng lẽ nhà hàng của mấy người không có món gì ăn được sao?"

Tô Ý nhìn qua bàn ăn, nhanh chóng hiểu ra vấn đề, kinh ngạc nhìn Liễu Phương Lâm một cái.

Liễu Phương Lâm vừa giải thích với hai người, vừa nói rõ nguyên do với Tô Ý.

"Hai người này nói muốn thử món cá chép thối(*), mình đã giải thích trước với họ, xác nhận họ có thể chấp nhận và muốn thử rồi mình mới gọi món cho họ, ai ngờ họ chưa thử đã mắng chửi."

(*)Cá chép thối: là một món ăn đặc trưng của ẩm thực nước Hoa, đặc biệt là ở tỉnh Hồ Nam.

Món ăn này nổi tiếng với cách chế biến độc đáo: cá được ủ lên men trong một thời gian dài, khiến cá có mùi rất mạnh.

Đây là một món ăn được yêu thích bởi những người thích thử thách khẩu vị và khám phá những hương vị lạ.

Cá chép thối có thể khiến nhiều người không quen ăn cảm thấy khó chịu vì mùi vị rất mạnh, nhưng với những người đã quen hoặc yêu thích món này, hương vị đặc trưng của nó lại là điểm thu hút.

Lâm Trạch Tây vừa đến cũng tức giận không thôi: “Thế này chẳng phải là bắt nạt người khác sao? Tự mình muốn thử, lên rồi không ăn thì thôi, sao còn tạt rượu lên người ta nữa!"

Nói xong Lâm Trạch Tây vội vàng tìm khăn đưa cho Liễu Phương Lâm.

Anh ta còn muốn tiến tới lý luận với hai người phụ nữ.

Tô Ý thấy không ít khách nước ngoài đang nhìn về phía này, liền kéo Lâm Trạch Tây lại: “Anh đừng gây thêm rối nữa, chăm sóc Phương Lâm cho tốt, em sẽ giải thích với họ."

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Một người phụ trách đàm phán, một người phụ trách bảo vệ an toàn cho Tô Ý.Ngày hôm đó, hai người cùng dẫn khách ngoại quốc tham quan đơn giản nhà máy, sau đó cùng đưa khách về lại khách sạn Hữu Nghị.Để thể hiện thành ý, hai người còn đặc biệt đưa hai vị khách ngoại quốc đến nhà hàng Trung Hoa trong khách sạn Hữu Nghị để ăn cơm.Trong bữa ăn, không khí trên bàn ăn luôn khá hòa hợp.Tuy Lâm Trạch Tây không biết tiếng Anh, nhưng cũng đảm nhận tốt nhiệm vụ tiếp đãi.Không ngờ đang nói chuyện, đối phương lại đề nghị muốn ngày mai quay lại tham quan nhà máy lần nữa.Tô Ý tỏ vẻ khó hiểu: “Ông Dã Điền, hôm nay chúng ta đã tham quan nhà máy theo yêu cầu của ông rồi mà? Không biết là các ông còn có thắc mắc gì sao?”Ông Dã Điền mỉm cười: “Là thế này, hôm nay chúng tôi chỉ xem qua dây chuyền sản xuất mì và đóng gói, ngày mai chúng tôi muốn xem thêm dây chuyền gia vị, có được không?”Tô Ý và Lâm Trạch Tây nhìn nhau, phiên dịch lại lời của ông Dã Điền cho anh ta nghe.Lâm Trạch Tây nghe xong liền cảm thấy không ổn: “Không phải tên này đang có âm mưu gì chứ?”DTVTô Ý khẽ cười: “Chúng ta cứ xem thử đã.”Nói xong, cô quay đầu nhìn ông Dã Điền: “Ông Dã Điền, chúng tôi vừa mới thảo luận qua, dây chuyền gia vị liên quan đến công thức bí mật quan trọng của chúng tôi, tạm thời không thể mở cửa cho tham quan, xin lỗi.”Ông Dã Điền nghe xong nụ cười trên mặt liền có chút không tự nhiên, vừa định mở miệng tiếp tục thuyết phục.Phía bên kia nhà hàng bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt.Tô Ý và Lâm Trạch Tây theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau.Sau đó nhìn thấy một cô gái trẻ đang đứng luống cuống tay chân, đầu bị đổ rượu vang đỏ lên.Nước rượu đỏ tươi đang nhỏ từng giọt xuống sàn.Tô Ý ban đầu thấy cô gái ấy có chút quen mắt, nhìn kỹ hơn, đó chẳng phải là bạn cùng phòng Liễu Phương Lâm của cô sao?Tô Ý thấy người bị tạt rượu là Liễu Phương Lâm, không nói hai lời liền nhanh chóng bước tới."Phương Lâm, sao cậu lại ở đây? Chuyện gì xảy ra vậy?"Liễu Phương Lâm thấy Tô Ý đến, vành mắt lập tức đỏ lên, sau khi gật đầu với cô thì quay lại kiên nhẫn giải thích với khách ngồi bàn.Tô Ý cúi đầu nhìn, chỉ thấy khách ở bàn này là hai người phụ nữ đến từ nước Nghệ Hồng.Hai người đang dùng tiếng Anh vụng về mắng Liễu Phương Lâm."Ai cho cô cái gan dám đưa chúng tôi ăn cá bốc mùi như thế này?""Mùi vị thật là kinh tởm, chẳng lẽ nhà hàng của mấy người không có món gì ăn được sao?"Tô Ý nhìn qua bàn ăn, nhanh chóng hiểu ra vấn đề, kinh ngạc nhìn Liễu Phương Lâm một cái.Liễu Phương Lâm vừa giải thích với hai người, vừa nói rõ nguyên do với Tô Ý."Hai người này nói muốn thử món cá chép thối(*), mình đã giải thích trước với họ, xác nhận họ có thể chấp nhận và muốn thử rồi mình mới gọi món cho họ, ai ngờ họ chưa thử đã mắng chửi."(*)Cá chép thối: là một món ăn đặc trưng của ẩm thực nước Hoa, đặc biệt là ở tỉnh Hồ Nam.Món ăn này nổi tiếng với cách chế biến độc đáo: cá được ủ lên men trong một thời gian dài, khiến cá có mùi rất mạnh.Đây là một món ăn được yêu thích bởi những người thích thử thách khẩu vị và khám phá những hương vị lạ.Cá chép thối có thể khiến nhiều người không quen ăn cảm thấy khó chịu vì mùi vị rất mạnh, nhưng với những người đã quen hoặc yêu thích món này, hương vị đặc trưng của nó lại là điểm thu hút.Lâm Trạch Tây vừa đến cũng tức giận không thôi: “Thế này chẳng phải là bắt nạt người khác sao? Tự mình muốn thử, lên rồi không ăn thì thôi, sao còn tạt rượu lên người ta nữa!"Nói xong Lâm Trạch Tây vội vàng tìm khăn đưa cho Liễu Phương Lâm.Anh ta còn muốn tiến tới lý luận với hai người phụ nữ.Tô Ý thấy không ít khách nước ngoài đang nhìn về phía này, liền kéo Lâm Trạch Tây lại: “Anh đừng gây thêm rối nữa, chăm sóc Phương Lâm cho tốt, em sẽ giải thích với họ."

Chương 687: Chương 687