Tác giả:

"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…

Chương 743: Chương 743

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Liễu Phương Lâm đỏ hoe mắt: "Nhiều quá, chờ bệnh tình của mẹ tớ ổn định, tớ sẽ đi làm thêm chỗ khác để trả nợ cho cậu."Tô Ý gật đầu: "Chuyện đó để sau hẵng hay, kết quả kiểm tra thế nào rồi?"Tô Ý vừa dứt lời, vị bác sĩ mà Triệu Lam liên lạc giúp đã đi tới.Vị bác sĩ vừa đi vừa mỉm cười, nhìn thấy hai người đang đứng trước cửa phòng bệnh, ông ấy lên tiếng: "Tin tốt đây, tối qua là chẩn đoán nhầm thôi.Mẹ cô chỉ bị viêm loét dạ dày mãn tính thôi, không có gì nghiêm trọng.Tôi sẽ kê đơn thuốc, bà ấy có thể xuất viện rồi."Liễu Phương Lâm ngây người, vui mừng nhìn Tô Ý:“Mẹ tớ không bị ung thư dạ dày sao?"Tô Ý cũng vui mừng lắc tay cô ấy, chạy vào phòng bệnh báo tin vui.Mọi người nghe nói mẹ Liễu Phương Lâm không sao cũng thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều vui mừng cho cô ấy.Hôm qua, khi vừa biết mình bị bệnh, mẹ Liễu Phương Lâm đã nghĩ quẩn, chỉ muốn c.h.ế.t cho xong chuyện, không muốn liên lụy đến con gái.Bây giờ nghe nói mình không sao, bà ấy thở phào nhẹ nhõm, muốn xuất viện về nhà.Liễu Phương Lâm kéo bà ấy lại: "Chờ bác sĩ kê đơn thuốc xong đã, con đưa mẹ về nhà nghỉ."Mẹ Liễu Phương Lâm lắc đầu: "Mẹ về quê thôi! Mẹ ở đây chỉ làm chậm trễ việc học của con, lại còn tốn kém."Lần này, Liễu Phương Lâm nhất quyết muốn cắt đứt quan hệ với ba mình.Mặc dù mẹ cô ấy được chẩn đoán nhầm, nhưng đây cũng là cơ hội trời cho.Bây giờ mẹ cô ấy đã không sao, cô ấy không muốn mẹ mình quay lại cái nơi quỷ quái ấy nữa.Cô ấy kiên quyết nói: "Mẹ, mẹ nể mặt con, đừng về đó nữa được không?"Mẹ Liễu Phương Lâm ngập ngừng: "Không về nữa?"Liễu Phương Lâm gật đầu lia lịa: "Từ nay về sau, con sẽ làm thêm kiếm tiền nuôi mẹ, con có ăn thì sẽ có phần của mẹ."Mẹ Liễu Phương Lâm sống hơn nửa đời người, cũng khổ sở hơn nửa đời người.Nghe con gái nói vậy, bà ấy không kìm được nước mắt: "Con bé ngốc này, bây giờ con còn phải đi học, hơn nữa mẹ còn khỏe mạnh, có thể tự lo cho bản thân."Thấy hai mẹ con lời qua tiếng lại, người muốn đi, người muốn ở lại, Lâm Trạch Tây vội vàng góp ý:"Bác gái, thực ra bác ở lại đây với Phương Lâm cũng tốt.Bọn con đều là người ở đây, chỉ có Phương Lâm một mình ở xa, đến ngày lễ tết cũng cô đơn lắm.""Hơn nữa, bác cũng đừng lo lắng chuyện tiền bạc, lát nữa cháu sẽ tìm xem gần trường học có công việc gì nhàn hạ một chút để giới thiệu cho bác, như vậy bác cũng không phải lo lắng cho Liễu Phương Lâm vất vả."Nói xong Lâm Trạch Tây liếc mắt nhìn Tô Ý, ra hiệu cô cũng khuyên nhủ.Tô Ý nghĩ ngợi một lát, mỉm cười đề nghị: "Bác gái, nhà hàng mà hôm qua chúng ta đến thế nào ạ? Vừa hay dạo này bên đó đang tuyển nhân viên phục vụ, công việc chủ yếu là dọn dẹp vệ sinh, khi nào đông khách thì hơi vất vả một chút.""Nếu không thì đến nhà máy thực phẩm cũng được, công việc bên đó nhàn hạ hơn, chỉ có điều hơi xa trường học một chút."Mẹ Liễu Phương Lâm nghe nói mình có thể ở lại làm việc, lại còn kiếm được tiền, đôi mắt vốn ảm đạm bỗng sáng lên:"Vất vả thì bác không sợ, bình thường ở quê bác cũng hay làm việc nhà, làm ruộng.Nhưng bác vụng về lắm, chưa từng làm công việc này bao giờ, không biết có được không?"Tô Ý nghe bà ấy đồng ý thì mỉm cười nhìn Lâm Trạch Tây và Liễu Phương Lâm: "Chắc chắn là được.DTVBác gái cứ nghỉ ngơi hai ngày đi, hai hôm nữa cháu dẫn bác đến nhà hàng làm quen, chắc chắn là không vấn đề gì."Lần này mẹ Liễu nằm viện, tiền khám chữa bệnh cộng thêm thuốc men tất cả chưa đến mười tệ, điều này nằm ngoài dự đoán của Liễu Phương Lâm.Cô ấy thầm nghĩ chắc là ông trời thương xót hai mẹ con, cuối cùng cũng đứng về phía họ một lần..

Liễu Phương Lâm đỏ hoe mắt: "Nhiều quá, chờ bệnh tình của mẹ tớ ổn định, tớ sẽ đi làm thêm chỗ khác để trả nợ cho cậu."

Tô Ý gật đầu: "Chuyện đó để sau hẵng hay, kết quả kiểm tra thế nào rồi?"

Tô Ý vừa dứt lời, vị bác sĩ mà Triệu Lam liên lạc giúp đã đi tới.

Vị bác sĩ vừa đi vừa mỉm cười, nhìn thấy hai người đang đứng trước cửa phòng bệnh, ông ấy lên tiếng: "Tin tốt đây, tối qua là chẩn đoán nhầm thôi.

Mẹ cô chỉ bị viêm loét dạ dày mãn tính thôi, không có gì nghiêm trọng.

Tôi sẽ kê đơn thuốc, bà ấy có thể xuất viện rồi."

Liễu Phương Lâm ngây người, vui mừng nhìn Tô Ý:

“Mẹ tớ không bị ung thư dạ dày sao?"

Tô Ý cũng vui mừng lắc tay cô ấy, chạy vào phòng bệnh báo tin vui.

Mọi người nghe nói mẹ Liễu Phương Lâm không sao cũng thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều vui mừng cho cô ấy.

Hôm qua, khi vừa biết mình bị bệnh, mẹ Liễu Phương Lâm đã nghĩ quẩn, chỉ muốn c.h.ế.t cho xong chuyện, không muốn liên lụy đến con gái.

Bây giờ nghe nói mình không sao, bà ấy thở phào nhẹ nhõm, muốn xuất viện về nhà.

Liễu Phương Lâm kéo bà ấy lại: "Chờ bác sĩ kê đơn thuốc xong đã, con đưa mẹ về nhà nghỉ."

Mẹ Liễu Phương Lâm lắc đầu: "Mẹ về quê thôi! Mẹ ở đây chỉ làm chậm trễ việc học của con, lại còn tốn kém."

Lần này, Liễu Phương Lâm nhất quyết muốn cắt đứt quan hệ với ba mình.

Mặc dù mẹ cô ấy được chẩn đoán nhầm, nhưng đây cũng là cơ hội trời cho.

Bây giờ mẹ cô ấy đã không sao, cô ấy không muốn mẹ mình quay lại cái nơi quỷ quái ấy nữa.

Cô ấy kiên quyết nói: "Mẹ, mẹ nể mặt con, đừng về đó nữa được không?"

Mẹ Liễu Phương Lâm ngập ngừng: "Không về nữa?"

Liễu Phương Lâm gật đầu lia lịa: "Từ nay về sau, con sẽ làm thêm kiếm tiền nuôi mẹ, con có ăn thì sẽ có phần của mẹ."

Mẹ Liễu Phương Lâm sống hơn nửa đời người, cũng khổ sở hơn nửa đời người.

Nghe con gái nói vậy, bà ấy không kìm được nước mắt: "Con bé ngốc này, bây giờ con còn phải đi học, hơn nữa mẹ còn khỏe mạnh, có thể tự lo cho bản thân."

Thấy hai mẹ con lời qua tiếng lại, người muốn đi, người muốn ở lại, Lâm Trạch Tây vội vàng góp ý:

"Bác gái, thực ra bác ở lại đây với Phương Lâm cũng tốt.

Bọn con đều là người ở đây, chỉ có Phương Lâm một mình ở xa, đến ngày lễ tết cũng cô đơn lắm."

"Hơn nữa, bác cũng đừng lo lắng chuyện tiền bạc, lát nữa cháu sẽ tìm xem gần trường học có công việc gì nhàn hạ một chút để giới thiệu cho bác, như vậy bác cũng không phải lo lắng cho Liễu Phương Lâm vất vả."

Nói xong Lâm Trạch Tây liếc mắt nhìn Tô Ý, ra hiệu cô cũng khuyên nhủ.

Tô Ý nghĩ ngợi một lát, mỉm cười đề nghị: "Bác gái, nhà hàng mà hôm qua chúng ta đến thế nào ạ? Vừa hay dạo này bên đó đang tuyển nhân viên phục vụ, công việc chủ yếu là dọn dẹp vệ sinh, khi nào đông khách thì hơi vất vả một chút."

"Nếu không thì đến nhà máy thực phẩm cũng được, công việc bên đó nhàn hạ hơn, chỉ có điều hơi xa trường học một chút."

Mẹ Liễu Phương Lâm nghe nói mình có thể ở lại làm việc, lại còn kiếm được tiền, đôi mắt vốn ảm đạm bỗng sáng lên:

"Vất vả thì bác không sợ, bình thường ở quê bác cũng hay làm việc nhà, làm ruộng.

Nhưng bác vụng về lắm, chưa từng làm công việc này bao giờ, không biết có được không?"

Tô Ý nghe bà ấy đồng ý thì mỉm cười nhìn Lâm Trạch Tây và Liễu Phương Lâm: "Chắc chắn là được.

DTV

Bác gái cứ nghỉ ngơi hai ngày đi, hai hôm nữa cháu dẫn bác đến nhà hàng làm quen, chắc chắn là không vấn đề gì."

Lần này mẹ Liễu nằm viện, tiền khám chữa bệnh cộng thêm thuốc men tất cả chưa đến mười tệ, điều này nằm ngoài dự đoán của Liễu Phương Lâm.

Cô ấy thầm nghĩ chắc là ông trời thương xót hai mẹ con, cuối cùng cũng đứng về phía họ một lần..

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Liễu Phương Lâm đỏ hoe mắt: "Nhiều quá, chờ bệnh tình của mẹ tớ ổn định, tớ sẽ đi làm thêm chỗ khác để trả nợ cho cậu."Tô Ý gật đầu: "Chuyện đó để sau hẵng hay, kết quả kiểm tra thế nào rồi?"Tô Ý vừa dứt lời, vị bác sĩ mà Triệu Lam liên lạc giúp đã đi tới.Vị bác sĩ vừa đi vừa mỉm cười, nhìn thấy hai người đang đứng trước cửa phòng bệnh, ông ấy lên tiếng: "Tin tốt đây, tối qua là chẩn đoán nhầm thôi.Mẹ cô chỉ bị viêm loét dạ dày mãn tính thôi, không có gì nghiêm trọng.Tôi sẽ kê đơn thuốc, bà ấy có thể xuất viện rồi."Liễu Phương Lâm ngây người, vui mừng nhìn Tô Ý:“Mẹ tớ không bị ung thư dạ dày sao?"Tô Ý cũng vui mừng lắc tay cô ấy, chạy vào phòng bệnh báo tin vui.Mọi người nghe nói mẹ Liễu Phương Lâm không sao cũng thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều vui mừng cho cô ấy.Hôm qua, khi vừa biết mình bị bệnh, mẹ Liễu Phương Lâm đã nghĩ quẩn, chỉ muốn c.h.ế.t cho xong chuyện, không muốn liên lụy đến con gái.Bây giờ nghe nói mình không sao, bà ấy thở phào nhẹ nhõm, muốn xuất viện về nhà.Liễu Phương Lâm kéo bà ấy lại: "Chờ bác sĩ kê đơn thuốc xong đã, con đưa mẹ về nhà nghỉ."Mẹ Liễu Phương Lâm lắc đầu: "Mẹ về quê thôi! Mẹ ở đây chỉ làm chậm trễ việc học của con, lại còn tốn kém."Lần này, Liễu Phương Lâm nhất quyết muốn cắt đứt quan hệ với ba mình.Mặc dù mẹ cô ấy được chẩn đoán nhầm, nhưng đây cũng là cơ hội trời cho.Bây giờ mẹ cô ấy đã không sao, cô ấy không muốn mẹ mình quay lại cái nơi quỷ quái ấy nữa.Cô ấy kiên quyết nói: "Mẹ, mẹ nể mặt con, đừng về đó nữa được không?"Mẹ Liễu Phương Lâm ngập ngừng: "Không về nữa?"Liễu Phương Lâm gật đầu lia lịa: "Từ nay về sau, con sẽ làm thêm kiếm tiền nuôi mẹ, con có ăn thì sẽ có phần của mẹ."Mẹ Liễu Phương Lâm sống hơn nửa đời người, cũng khổ sở hơn nửa đời người.Nghe con gái nói vậy, bà ấy không kìm được nước mắt: "Con bé ngốc này, bây giờ con còn phải đi học, hơn nữa mẹ còn khỏe mạnh, có thể tự lo cho bản thân."Thấy hai mẹ con lời qua tiếng lại, người muốn đi, người muốn ở lại, Lâm Trạch Tây vội vàng góp ý:"Bác gái, thực ra bác ở lại đây với Phương Lâm cũng tốt.Bọn con đều là người ở đây, chỉ có Phương Lâm một mình ở xa, đến ngày lễ tết cũng cô đơn lắm.""Hơn nữa, bác cũng đừng lo lắng chuyện tiền bạc, lát nữa cháu sẽ tìm xem gần trường học có công việc gì nhàn hạ một chút để giới thiệu cho bác, như vậy bác cũng không phải lo lắng cho Liễu Phương Lâm vất vả."Nói xong Lâm Trạch Tây liếc mắt nhìn Tô Ý, ra hiệu cô cũng khuyên nhủ.Tô Ý nghĩ ngợi một lát, mỉm cười đề nghị: "Bác gái, nhà hàng mà hôm qua chúng ta đến thế nào ạ? Vừa hay dạo này bên đó đang tuyển nhân viên phục vụ, công việc chủ yếu là dọn dẹp vệ sinh, khi nào đông khách thì hơi vất vả một chút.""Nếu không thì đến nhà máy thực phẩm cũng được, công việc bên đó nhàn hạ hơn, chỉ có điều hơi xa trường học một chút."Mẹ Liễu Phương Lâm nghe nói mình có thể ở lại làm việc, lại còn kiếm được tiền, đôi mắt vốn ảm đạm bỗng sáng lên:"Vất vả thì bác không sợ, bình thường ở quê bác cũng hay làm việc nhà, làm ruộng.Nhưng bác vụng về lắm, chưa từng làm công việc này bao giờ, không biết có được không?"Tô Ý nghe bà ấy đồng ý thì mỉm cười nhìn Lâm Trạch Tây và Liễu Phương Lâm: "Chắc chắn là được.DTVBác gái cứ nghỉ ngơi hai ngày đi, hai hôm nữa cháu dẫn bác đến nhà hàng làm quen, chắc chắn là không vấn đề gì."Lần này mẹ Liễu nằm viện, tiền khám chữa bệnh cộng thêm thuốc men tất cả chưa đến mười tệ, điều này nằm ngoài dự đoán của Liễu Phương Lâm.Cô ấy thầm nghĩ chắc là ông trời thương xót hai mẹ con, cuối cùng cũng đứng về phía họ một lần..

Chương 743: Chương 743