Tác giả:

"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…

Chương 748: Chương 748

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… "Nhưng anh không nhịn được nữa, anh muốn quan tâm em, muốn chăm sóc cho em và bác gái, em có đồng ý suy nghĩ lại, cho anh một cơ hội được không?"Liễu Phương Lâm bỗng chốc căng thẳng.Mặc dù đã biết anh muốn nói gì, nhưng khi nghe anh nói ra, cô ấy vẫn không khỏi vui mừng.Ban đầu, cô ấy cứ nghĩ sau khi người nhà đến, mình và Lâm Trạch Tây sẽ không còn khả năng nữa.Có lẽ Lâm Trạch Tây cũng sẽ vì thế mà rút lui.Nhưng những chuyện xảy ra sau đó khiến cô ấy hiểu ra rằng Lâm Trạch Tây không phải là người như vậy.Anh là người đàn ông tốt, đáng để phó thác cả đời.Liễu Phương Lâm đã từng tự thuyết phục bản thân phải từ bỏ, nhưng bây giờ, cô ấy đột nhiên không muốn bỏ lỡ nữa."Anh Lâm, em đã suy nghĩ kỹ rồi.Tuy hiện tại em còn nhiều thiếu sót, nhưng em nhất định sẽ nỗ lực để sánh bước cùng anh.Nếu anh tin tưởng em vậy chúng ta hãy ở bên nhau đi."Nghe vậy, Lâm Trạch Tây sững người, theo bản năng đưa hai tay ôm mặt, đồng thời xoay người ngồi xổm xuống.Liễu Phương Lâm sợ hãi, vội vàng đưa tay đặt lên vai anh ta: “Anh sao vậy?"Lâm Trạch Tây khóc nức nở: “Không sao, anh chỉ là quá vui mừng thôi."Liễu Phương Lâm bừng tỉnh, hai tay bối rối.Cô ấy không biết nên nói gì, còn đang do dự thì Lâm Trạch Tây đã "hậm hực" quay đầu lại."Em thật là nhẫn tâm, khiến anh cảm động đến phát khóc, còn bản thân thì vẫn thản nhiên như không có chuyện gì."Liễu Phương Lâm rưng rưng nước mắt, đang định rơi lệ thì bị anh nói như vậy, cô ấy bật cười.Lâm Trạch Tây đứng dậy, hừ lạnh: “Xong rồi, đời này của anh chắc chắn sẽ bị em ăn sạch sẽ."Nói xong, không đợi cô ấy lên tiếng, anh đã kích động ôm chầm lấy cô ấy, xoay mấy vòng như một đứa trẻ.Bên kia, Lâm Hạo Nam vì quá tò mò nên lấy cớ đi nhặt diều, dẫn Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn đi vào khu rừng nhỏ.Vừa đi đến bìa rừng, hai đứa trẻ đã bị dọa đến mức che mắt bỏ chạy.Tô Ý và Chu Cận Xuyên nhìn nhau, không khỏi tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy?"DTVDiệp Noãn Noãn che miệng cười khúc khích: “Cậu ba đang ôm dì Phương Lâm xoay vòng vòng ạ."Nghe vậy, mọi người đều bật cười.Tô Ý cũng cười ha hả, trêu chọc Chu Cận Xuyên: "Thấy chưa? Miệng anh ba sắp xẻ đến mang tai rồi."Lâm Hạo Nam tặc lưỡi: “Xong rồi, thằng ba đã hoàn toàn rơi vào lưới tình, nhìn ngốc nghếch hẳn ra, đúng là đã gục ngã toàn tập."Nghe vậy, Tô Nhân trừng mắt nhìn anh: “Con biết gì chứ, một thanh niên lớn tuổi chưa có bạn gái như con thì biết gì về chuyện yêu đương?"Lâm Hạo Nam: “...”Bây giờ mẹ anh không giục anh kết hôn nữa, mà chuyển sang công kích cá nhân rồi.Đợi đến khi hai người đi đến trước mặt mọi người, Lâm Trạch Tây hào phóng tuyên bố chuyện hai người họ chính thức ở bên nhau.Mọi người đều đứng dậy vỗ tay chúc mừng.Nhìn thấy con gái hạnh phúc, mẹ Liễu không kìm được nước mắt.Ban đầu, bà ấy còn lo lắng hoàn cảnh gia đình sẽ khiến con gái tự ti.Vì vậy, cho dù nhận ra Lâm Trạch Tây có ý với con gái mình, bà ấy cũng không dám hỏi thẳng mặt cô ấy.Không ngờ, hai đứa lại đến với nhau, còn gì đáng mừng hơn thế nữa.Thấy mẹ Liễu cứ lau nước mắt, Tô Nhân chủ động đến an ủi bà ấy.Mẹ Liễu vốn ít nói, nhìn thấy Tô Nhân nên có chút ngại ngùng chỉ liên tục nói xin lỗi vì đã "trèo cao" nhà họ.Tô Nhân lại không cho là vậy: “Phương Lâm là cô gái chăm chỉ, xuất sắc nhất mà tôi từng gặp.Tiểu Ý đã kể cho tôi nghe rồi, hồi đó con bé còn là thủ khoa của tỉnh mấy bà, bây giờ ở trường cũng luôn đứng đầu lớp, một cô gái ưu tú như vậy sao có thể là trèo cao được?"“Nói thật, nếu so sánh thì thằng ba nhà tôi mới là đứa khiến tôi phải lo lắng, từ nhỏ nó đã không chịu học hành tử tế, cũng chẳng có tấm bằng nào ra hồn, lúc nào tôi cũng lo nó gây chuyện.Bây giờ có Phương Lâm quản nó, tôi yên tâm hơn nhiều rồi."Hai người trạc tuổi nhau, nói chuyện một hồi thì trở nên thân thiết.

"Nhưng anh không nhịn được nữa, anh muốn quan tâm em, muốn chăm sóc cho em và bác gái, em có đồng ý suy nghĩ lại, cho anh một cơ hội được không?"

Liễu Phương Lâm bỗng chốc căng thẳng.

Mặc dù đã biết anh muốn nói gì, nhưng khi nghe anh nói ra, cô ấy vẫn không khỏi vui mừng.

Ban đầu, cô ấy cứ nghĩ sau khi người nhà đến, mình và Lâm Trạch Tây sẽ không còn khả năng nữa.

Có lẽ Lâm Trạch Tây cũng sẽ vì thế mà rút lui.

Nhưng những chuyện xảy ra sau đó khiến cô ấy hiểu ra rằng Lâm Trạch Tây không phải là người như vậy.

Anh là người đàn ông tốt, đáng để phó thác cả đời.

Liễu Phương Lâm đã từng tự thuyết phục bản thân phải từ bỏ, nhưng bây giờ, cô ấy đột nhiên không muốn bỏ lỡ nữa.

"Anh Lâm, em đã suy nghĩ kỹ rồi.

Tuy hiện tại em còn nhiều thiếu sót, nhưng em nhất định sẽ nỗ lực để sánh bước cùng anh.

Nếu anh tin tưởng em vậy chúng ta hãy ở bên nhau đi."

Nghe vậy, Lâm Trạch Tây sững người, theo bản năng đưa hai tay ôm mặt, đồng thời xoay người ngồi xổm xuống.

Liễu Phương Lâm sợ hãi, vội vàng đưa tay đặt lên vai anh ta: “Anh sao vậy?"

Lâm Trạch Tây khóc nức nở: “Không sao, anh chỉ là quá vui mừng thôi."

Liễu Phương Lâm bừng tỉnh, hai tay bối rối.

Cô ấy không biết nên nói gì, còn đang do dự thì Lâm Trạch Tây đã "hậm hực" quay đầu lại.

"Em thật là nhẫn tâm, khiến anh cảm động đến phát khóc, còn bản thân thì vẫn thản nhiên như không có chuyện gì."

Liễu Phương Lâm rưng rưng nước mắt, đang định rơi lệ thì bị anh nói như vậy, cô ấy bật cười.

Lâm Trạch Tây đứng dậy, hừ lạnh: “Xong rồi, đời này của anh chắc chắn sẽ bị em ăn sạch sẽ."

Nói xong, không đợi cô ấy lên tiếng, anh đã kích động ôm chầm lấy cô ấy, xoay mấy vòng như một đứa trẻ.

Bên kia, Lâm Hạo Nam vì quá tò mò nên lấy cớ đi nhặt diều, dẫn Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn đi vào khu rừng nhỏ.

Vừa đi đến bìa rừng, hai đứa trẻ đã bị dọa đến mức che mắt bỏ chạy.

Tô Ý và Chu Cận Xuyên nhìn nhau, không khỏi tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

DTV

Diệp Noãn Noãn che miệng cười khúc khích: “Cậu ba đang ôm dì Phương Lâm xoay vòng vòng ạ."

Nghe vậy, mọi người đều bật cười.

Tô Ý cũng cười ha hả, trêu chọc Chu Cận Xuyên: "Thấy chưa? Miệng anh ba sắp xẻ đến mang tai rồi."

Lâm Hạo Nam tặc lưỡi: “Xong rồi, thằng ba đã hoàn toàn rơi vào lưới tình, nhìn ngốc nghếch hẳn ra, đúng là đã gục ngã toàn tập."

Nghe vậy, Tô Nhân trừng mắt nhìn anh: “Con biết gì chứ, một thanh niên lớn tuổi chưa có bạn gái như con thì biết gì về chuyện yêu đương?"

Lâm Hạo Nam: “...”

Bây giờ mẹ anh không giục anh kết hôn nữa, mà chuyển sang công kích cá nhân rồi.

Đợi đến khi hai người đi đến trước mặt mọi người, Lâm Trạch Tây hào phóng tuyên bố chuyện hai người họ chính thức ở bên nhau.

Mọi người đều đứng dậy vỗ tay chúc mừng.

Nhìn thấy con gái hạnh phúc, mẹ Liễu không kìm được nước mắt.

Ban đầu, bà ấy còn lo lắng hoàn cảnh gia đình sẽ khiến con gái tự ti.

Vì vậy, cho dù nhận ra Lâm Trạch Tây có ý với con gái mình, bà ấy cũng không dám hỏi thẳng mặt cô ấy.

Không ngờ, hai đứa lại đến với nhau, còn gì đáng mừng hơn thế nữa.

Thấy mẹ Liễu cứ lau nước mắt, Tô Nhân chủ động đến an ủi bà ấy.

Mẹ Liễu vốn ít nói, nhìn thấy Tô Nhân nên có chút ngại ngùng chỉ liên tục nói xin lỗi vì đã "trèo cao" nhà họ.

Tô Nhân lại không cho là vậy: “Phương Lâm là cô gái chăm chỉ, xuất sắc nhất mà tôi từng gặp.

Tiểu Ý đã kể cho tôi nghe rồi, hồi đó con bé còn là thủ khoa của tỉnh mấy bà, bây giờ ở trường cũng luôn đứng đầu lớp, một cô gái ưu tú như vậy sao có thể là trèo cao được?"

“Nói thật, nếu so sánh thì thằng ba nhà tôi mới là đứa khiến tôi phải lo lắng, từ nhỏ nó đã không chịu học hành tử tế, cũng chẳng có tấm bằng nào ra hồn, lúc nào tôi cũng lo nó gây chuyện.

Bây giờ có Phương Lâm quản nó, tôi yên tâm hơn nhiều rồi."

Hai người trạc tuổi nhau, nói chuyện một hồi thì trở nên thân thiết.

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… "Nhưng anh không nhịn được nữa, anh muốn quan tâm em, muốn chăm sóc cho em và bác gái, em có đồng ý suy nghĩ lại, cho anh một cơ hội được không?"Liễu Phương Lâm bỗng chốc căng thẳng.Mặc dù đã biết anh muốn nói gì, nhưng khi nghe anh nói ra, cô ấy vẫn không khỏi vui mừng.Ban đầu, cô ấy cứ nghĩ sau khi người nhà đến, mình và Lâm Trạch Tây sẽ không còn khả năng nữa.Có lẽ Lâm Trạch Tây cũng sẽ vì thế mà rút lui.Nhưng những chuyện xảy ra sau đó khiến cô ấy hiểu ra rằng Lâm Trạch Tây không phải là người như vậy.Anh là người đàn ông tốt, đáng để phó thác cả đời.Liễu Phương Lâm đã từng tự thuyết phục bản thân phải từ bỏ, nhưng bây giờ, cô ấy đột nhiên không muốn bỏ lỡ nữa."Anh Lâm, em đã suy nghĩ kỹ rồi.Tuy hiện tại em còn nhiều thiếu sót, nhưng em nhất định sẽ nỗ lực để sánh bước cùng anh.Nếu anh tin tưởng em vậy chúng ta hãy ở bên nhau đi."Nghe vậy, Lâm Trạch Tây sững người, theo bản năng đưa hai tay ôm mặt, đồng thời xoay người ngồi xổm xuống.Liễu Phương Lâm sợ hãi, vội vàng đưa tay đặt lên vai anh ta: “Anh sao vậy?"Lâm Trạch Tây khóc nức nở: “Không sao, anh chỉ là quá vui mừng thôi."Liễu Phương Lâm bừng tỉnh, hai tay bối rối.Cô ấy không biết nên nói gì, còn đang do dự thì Lâm Trạch Tây đã "hậm hực" quay đầu lại."Em thật là nhẫn tâm, khiến anh cảm động đến phát khóc, còn bản thân thì vẫn thản nhiên như không có chuyện gì."Liễu Phương Lâm rưng rưng nước mắt, đang định rơi lệ thì bị anh nói như vậy, cô ấy bật cười.Lâm Trạch Tây đứng dậy, hừ lạnh: “Xong rồi, đời này của anh chắc chắn sẽ bị em ăn sạch sẽ."Nói xong, không đợi cô ấy lên tiếng, anh đã kích động ôm chầm lấy cô ấy, xoay mấy vòng như một đứa trẻ.Bên kia, Lâm Hạo Nam vì quá tò mò nên lấy cớ đi nhặt diều, dẫn Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn đi vào khu rừng nhỏ.Vừa đi đến bìa rừng, hai đứa trẻ đã bị dọa đến mức che mắt bỏ chạy.Tô Ý và Chu Cận Xuyên nhìn nhau, không khỏi tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy?"DTVDiệp Noãn Noãn che miệng cười khúc khích: “Cậu ba đang ôm dì Phương Lâm xoay vòng vòng ạ."Nghe vậy, mọi người đều bật cười.Tô Ý cũng cười ha hả, trêu chọc Chu Cận Xuyên: "Thấy chưa? Miệng anh ba sắp xẻ đến mang tai rồi."Lâm Hạo Nam tặc lưỡi: “Xong rồi, thằng ba đã hoàn toàn rơi vào lưới tình, nhìn ngốc nghếch hẳn ra, đúng là đã gục ngã toàn tập."Nghe vậy, Tô Nhân trừng mắt nhìn anh: “Con biết gì chứ, một thanh niên lớn tuổi chưa có bạn gái như con thì biết gì về chuyện yêu đương?"Lâm Hạo Nam: “...”Bây giờ mẹ anh không giục anh kết hôn nữa, mà chuyển sang công kích cá nhân rồi.Đợi đến khi hai người đi đến trước mặt mọi người, Lâm Trạch Tây hào phóng tuyên bố chuyện hai người họ chính thức ở bên nhau.Mọi người đều đứng dậy vỗ tay chúc mừng.Nhìn thấy con gái hạnh phúc, mẹ Liễu không kìm được nước mắt.Ban đầu, bà ấy còn lo lắng hoàn cảnh gia đình sẽ khiến con gái tự ti.Vì vậy, cho dù nhận ra Lâm Trạch Tây có ý với con gái mình, bà ấy cũng không dám hỏi thẳng mặt cô ấy.Không ngờ, hai đứa lại đến với nhau, còn gì đáng mừng hơn thế nữa.Thấy mẹ Liễu cứ lau nước mắt, Tô Nhân chủ động đến an ủi bà ấy.Mẹ Liễu vốn ít nói, nhìn thấy Tô Nhân nên có chút ngại ngùng chỉ liên tục nói xin lỗi vì đã "trèo cao" nhà họ.Tô Nhân lại không cho là vậy: “Phương Lâm là cô gái chăm chỉ, xuất sắc nhất mà tôi từng gặp.Tiểu Ý đã kể cho tôi nghe rồi, hồi đó con bé còn là thủ khoa của tỉnh mấy bà, bây giờ ở trường cũng luôn đứng đầu lớp, một cô gái ưu tú như vậy sao có thể là trèo cao được?"“Nói thật, nếu so sánh thì thằng ba nhà tôi mới là đứa khiến tôi phải lo lắng, từ nhỏ nó đã không chịu học hành tử tế, cũng chẳng có tấm bằng nào ra hồn, lúc nào tôi cũng lo nó gây chuyện.Bây giờ có Phương Lâm quản nó, tôi yên tâm hơn nhiều rồi."Hai người trạc tuổi nhau, nói chuyện một hồi thì trở nên thân thiết.

Chương 748: Chương 748