"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 776: Chương 776
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… "Hai đứa cẩn thận trên đường đi.Bên phía mẹ cháu, dì sẽ gọi điện báo cho bà ấy biết, cháu không cần lo lắng.""Cảm ơn dì ạ!"Lên xe, Từ Đan cảm thấy ngại khi để Lâm Hạo Nam đưa đi: “Từ đây đến đó gần hai tiếng đồng hồ, đi đi về về mất bốn tiếng, nếu anh có việc thì cứ đưa em đến bến xe là được."Lâm Hạo Nam vừa lái xe vừa xoa dịu cô ấy: “Em đừng lo lắng, đơn vị đã gọi điện đến tận đây thì chắc chắn là có chuyện gấp, anh đưa em đi nhanh hơn."Đơn vị của Từ Đan ở tỉnh Bắc Hà, ngay sát với ngoại ô Bắc Kinh, nhưng đường đi cũng khá xa.Cả hai đều là quân nhân nên đã quen thuộc với những nhiệm vụ đột xuất, lúc này cũng không biết là chuyện gì nhưng đều khá bình tĩnh.Hai người đoán xem nhiệm vụ lần này là gì, sau đó trò chuyện về cuộc sống quân ngũ.Nhìn con đường dài dằng dặc, Lâm Hạo Nam đột nhiên cảm thấy một cô gái như cô ấy cũng rất vất và: “Đường xa như vậy, cuối tuần nào em cũng phải về sao?"Từ Đan đáp lại một tiếng: “Trạm y tế của đơn vị bọn em khá nhàn, chế độ cũng thoáng, nên cơ bản em đều về nhà vào những ngày nghỉ.Thật ra, quen rồi thì cũng không sao."DTV"Cuối tuần nào cũng có xe đến Bắc Kinh mua sắm, em thường đi cùng họ."Lâm Hạo Nam nhìn thẳng phía trước, gật đầu."Vậy trạm y tế của các em có thường xuyên phải tham gia những nhiệm vụ khẩn cấp bên ngoài không?"Từ Đan lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Rất hiếm, gần như không có.Lần trước đi tham gia cứu hộ là trường hợp đặc biệt, thường thì chúng em đều ở trong đơn vị, không đi đâu cả.""Vì vậy, lần này em cũng không đoán được là chuyện gì mà lại gọi bọn em quay về gấp như vậy."Lâm Hạo Nam cũng rất thắc mắc, thấy cô ấy có vẻ lo lắng thì nói: "Hay là như này, lát nữa anh đợi em ở bên ngoài, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói với anh."Từ Đan không thèm nghĩ ngợi đã từ chối: “Đã làm phiền anh nhiều rồi, lát nữa anh mau chóng quay về đi, nếu không đợi đến khi trời tối thì lái xe không an toàn.Lúc này, hai người đã gần đến cổng đơn vị.Lâm Hạo Nam chưa kịp lái xe vào thì hai người gặp xe của trạm y tế đi ra.Từ Đan nhìn thấy thì vội vàng vẫy tay ra hiệu cho xe dừng lại, vừa xuống xe vừa hỏi: "Đội trưởng Trịnh, có chuyện gì vậy?"Đội trưởng Trịnh nhìn vào trong xe, nhận ra là Từ Đan thì nói: "Cô đến đúng lúc lắm, trên núi Ngọa Long có mấy em học sinh mất tích, chúng ta phải đi cùng bộ đội lên núi tham gia tìm kiếm, vì thiếu người nên đã gọi tất cả những người đang nghỉ phép quay về!"Nghe vậy, Từ Đan quay sang chào tạm biệt Lâm Hạo Nam: “Đồng chí Lâm, anh về trước đi, em phải đi rồi, cảm ơn anh!"Nói xong, cô ấy bước thẳng lên xe của trạm y tế.Lâm Hạo Nam nhìn những chiếc xe lần lượt khởi hành từ đơn vị, suy nghĩ một lúc rồi quay xe, đi theo đoàn xe lên núi Ngọa Long.Từ Đan theo đoàn người đến chân núi, đội trưởng Trịnh lập tức đi liên lạc với trung tâm chỉ huy cứu hộ dưới chân núi để bàn bạc kế hoạch cứu hộ.Mọi người đang chờ đợi, Tử Đan bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc lái đến.Nhìn kỹ thì ra là Lâm Hạo Nam."Sao anh lại đến đây?"Lâm Hạo Nam xuống xe, bước đến chỗ cô ấy: “Anh thấy tình hình không ổn lắm nên đến xem sao, có chuyện gì vậy?"Từ Đan vội vàng kể lại tình hình mà mình nghe được trên đường đi.Hóa ra, tối hôm qua có mấy em học sinh cấp hai leo lên núi Ngọa Long, cho đến sáng nay, phụ huynh mới phát hiện con mình không phải đi ngủ nhà bạn mà là mất tích.Ngay lập tức, phụ huynh đã đến công an báo án.Sau khi điều tra, cuối cùng cũng xác định được những đứa trẻ đó hôm qua đã đến núi Ngọa Long.
"Hai đứa cẩn thận trên đường đi.
Bên phía mẹ cháu, dì sẽ gọi điện báo cho bà ấy biết, cháu không cần lo lắng."
"Cảm ơn dì ạ!"
Lên xe, Từ Đan cảm thấy ngại khi để Lâm Hạo Nam đưa đi: “Từ đây đến đó gần hai tiếng đồng hồ, đi đi về về mất bốn tiếng, nếu anh có việc thì cứ đưa em đến bến xe là được."
Lâm Hạo Nam vừa lái xe vừa xoa dịu cô ấy: “Em đừng lo lắng, đơn vị đã gọi điện đến tận đây thì chắc chắn là có chuyện gấp, anh đưa em đi nhanh hơn."
Đơn vị của Từ Đan ở tỉnh Bắc Hà, ngay sát với ngoại ô Bắc Kinh, nhưng đường đi cũng khá xa.
Cả hai đều là quân nhân nên đã quen thuộc với những nhiệm vụ đột xuất, lúc này cũng không biết là chuyện gì nhưng đều khá bình tĩnh.
Hai người đoán xem nhiệm vụ lần này là gì, sau đó trò chuyện về cuộc sống quân ngũ.
Nhìn con đường dài dằng dặc, Lâm Hạo Nam đột nhiên cảm thấy một cô gái như cô ấy cũng rất vất và: “Đường xa như vậy, cuối tuần nào em cũng phải về sao?"
Từ Đan đáp lại một tiếng: “Trạm y tế của đơn vị bọn em khá nhàn, chế độ cũng thoáng, nên cơ bản em đều về nhà vào những ngày nghỉ.
Thật ra, quen rồi thì cũng không sao."
DTV
"Cuối tuần nào cũng có xe đến Bắc Kinh mua sắm, em thường đi cùng họ."
Lâm Hạo Nam nhìn thẳng phía trước, gật đầu.
"Vậy trạm y tế của các em có thường xuyên phải tham gia những nhiệm vụ khẩn cấp bên ngoài không?"
Từ Đan lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Rất hiếm, gần như không có.
Lần trước đi tham gia cứu hộ là trường hợp đặc biệt, thường thì chúng em đều ở trong đơn vị, không đi đâu cả."
"Vì vậy, lần này em cũng không đoán được là chuyện gì mà lại gọi bọn em quay về gấp như vậy."
Lâm Hạo Nam cũng rất thắc mắc, thấy cô ấy có vẻ lo lắng thì nói: "Hay là như này, lát nữa anh đợi em ở bên ngoài, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói với anh."
Từ Đan không thèm nghĩ ngợi đã từ chối: “Đã làm phiền anh nhiều rồi, lát nữa anh mau chóng quay về đi, nếu không đợi đến khi trời tối thì lái xe không an toàn.
Lúc này, hai người đã gần đến cổng đơn vị.
Lâm Hạo Nam chưa kịp lái xe vào thì hai người gặp xe của trạm y tế đi ra.
Từ Đan nhìn thấy thì vội vàng vẫy tay ra hiệu cho xe dừng lại, vừa xuống xe vừa hỏi: "Đội trưởng Trịnh, có chuyện gì vậy?"
Đội trưởng Trịnh nhìn vào trong xe, nhận ra là Từ Đan thì nói: "Cô đến đúng lúc lắm, trên núi Ngọa Long có mấy em học sinh mất tích, chúng ta phải đi cùng bộ đội lên núi tham gia tìm kiếm, vì thiếu người nên đã gọi tất cả những người đang nghỉ phép quay về!"
Nghe vậy, Từ Đan quay sang chào tạm biệt Lâm Hạo Nam: “Đồng chí Lâm, anh về trước đi, em phải đi rồi, cảm ơn anh!"
Nói xong, cô ấy bước thẳng lên xe của trạm y tế.
Lâm Hạo Nam nhìn những chiếc xe lần lượt khởi hành từ đơn vị, suy nghĩ một lúc rồi quay xe, đi theo đoàn xe lên núi Ngọa Long.
Từ Đan theo đoàn người đến chân núi, đội trưởng Trịnh lập tức đi liên lạc với trung tâm chỉ huy cứu hộ dưới chân núi để bàn bạc kế hoạch cứu hộ.
Mọi người đang chờ đợi, Tử Đan bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc lái đến.
Nhìn kỹ thì ra là Lâm Hạo Nam.
"Sao anh lại đến đây?"
Lâm Hạo Nam xuống xe, bước đến chỗ cô ấy: “Anh thấy tình hình không ổn lắm nên đến xem sao, có chuyện gì vậy?"
Từ Đan vội vàng kể lại tình hình mà mình nghe được trên đường đi.
Hóa ra, tối hôm qua có mấy em học sinh cấp hai leo lên núi Ngọa Long, cho đến sáng nay, phụ huynh mới phát hiện con mình không phải đi ngủ nhà bạn mà là mất tích.
Ngay lập tức, phụ huynh đã đến công an báo án.
Sau khi điều tra, cuối cùng cũng xác định được những đứa trẻ đó hôm qua đã đến núi Ngọa Long.
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… "Hai đứa cẩn thận trên đường đi.Bên phía mẹ cháu, dì sẽ gọi điện báo cho bà ấy biết, cháu không cần lo lắng.""Cảm ơn dì ạ!"Lên xe, Từ Đan cảm thấy ngại khi để Lâm Hạo Nam đưa đi: “Từ đây đến đó gần hai tiếng đồng hồ, đi đi về về mất bốn tiếng, nếu anh có việc thì cứ đưa em đến bến xe là được."Lâm Hạo Nam vừa lái xe vừa xoa dịu cô ấy: “Em đừng lo lắng, đơn vị đã gọi điện đến tận đây thì chắc chắn là có chuyện gấp, anh đưa em đi nhanh hơn."Đơn vị của Từ Đan ở tỉnh Bắc Hà, ngay sát với ngoại ô Bắc Kinh, nhưng đường đi cũng khá xa.Cả hai đều là quân nhân nên đã quen thuộc với những nhiệm vụ đột xuất, lúc này cũng không biết là chuyện gì nhưng đều khá bình tĩnh.Hai người đoán xem nhiệm vụ lần này là gì, sau đó trò chuyện về cuộc sống quân ngũ.Nhìn con đường dài dằng dặc, Lâm Hạo Nam đột nhiên cảm thấy một cô gái như cô ấy cũng rất vất và: “Đường xa như vậy, cuối tuần nào em cũng phải về sao?"Từ Đan đáp lại một tiếng: “Trạm y tế của đơn vị bọn em khá nhàn, chế độ cũng thoáng, nên cơ bản em đều về nhà vào những ngày nghỉ.Thật ra, quen rồi thì cũng không sao."DTV"Cuối tuần nào cũng có xe đến Bắc Kinh mua sắm, em thường đi cùng họ."Lâm Hạo Nam nhìn thẳng phía trước, gật đầu."Vậy trạm y tế của các em có thường xuyên phải tham gia những nhiệm vụ khẩn cấp bên ngoài không?"Từ Đan lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Rất hiếm, gần như không có.Lần trước đi tham gia cứu hộ là trường hợp đặc biệt, thường thì chúng em đều ở trong đơn vị, không đi đâu cả.""Vì vậy, lần này em cũng không đoán được là chuyện gì mà lại gọi bọn em quay về gấp như vậy."Lâm Hạo Nam cũng rất thắc mắc, thấy cô ấy có vẻ lo lắng thì nói: "Hay là như này, lát nữa anh đợi em ở bên ngoài, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói với anh."Từ Đan không thèm nghĩ ngợi đã từ chối: “Đã làm phiền anh nhiều rồi, lát nữa anh mau chóng quay về đi, nếu không đợi đến khi trời tối thì lái xe không an toàn.Lúc này, hai người đã gần đến cổng đơn vị.Lâm Hạo Nam chưa kịp lái xe vào thì hai người gặp xe của trạm y tế đi ra.Từ Đan nhìn thấy thì vội vàng vẫy tay ra hiệu cho xe dừng lại, vừa xuống xe vừa hỏi: "Đội trưởng Trịnh, có chuyện gì vậy?"Đội trưởng Trịnh nhìn vào trong xe, nhận ra là Từ Đan thì nói: "Cô đến đúng lúc lắm, trên núi Ngọa Long có mấy em học sinh mất tích, chúng ta phải đi cùng bộ đội lên núi tham gia tìm kiếm, vì thiếu người nên đã gọi tất cả những người đang nghỉ phép quay về!"Nghe vậy, Từ Đan quay sang chào tạm biệt Lâm Hạo Nam: “Đồng chí Lâm, anh về trước đi, em phải đi rồi, cảm ơn anh!"Nói xong, cô ấy bước thẳng lên xe của trạm y tế.Lâm Hạo Nam nhìn những chiếc xe lần lượt khởi hành từ đơn vị, suy nghĩ một lúc rồi quay xe, đi theo đoàn xe lên núi Ngọa Long.Từ Đan theo đoàn người đến chân núi, đội trưởng Trịnh lập tức đi liên lạc với trung tâm chỉ huy cứu hộ dưới chân núi để bàn bạc kế hoạch cứu hộ.Mọi người đang chờ đợi, Tử Đan bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc lái đến.Nhìn kỹ thì ra là Lâm Hạo Nam."Sao anh lại đến đây?"Lâm Hạo Nam xuống xe, bước đến chỗ cô ấy: “Anh thấy tình hình không ổn lắm nên đến xem sao, có chuyện gì vậy?"Từ Đan vội vàng kể lại tình hình mà mình nghe được trên đường đi.Hóa ra, tối hôm qua có mấy em học sinh cấp hai leo lên núi Ngọa Long, cho đến sáng nay, phụ huynh mới phát hiện con mình không phải đi ngủ nhà bạn mà là mất tích.Ngay lập tức, phụ huynh đã đến công an báo án.Sau khi điều tra, cuối cùng cũng xác định được những đứa trẻ đó hôm qua đã đến núi Ngọa Long.