Tác giả:

"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…

Chương 795: Chương 795

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Nghe cô nói vậy, Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa đều thở phào nhẹ nhõm.Tô Ý vẫn không yên tâm: “Mấy ngày nay để tôi chăm sóc cho cô, cô đừng xuống giường, cũng đừng làm gì cả."Lần này, không chỉ Từ Tiểu Cần mà cả Trương Thiên Hoa cũng cảm thấy ngại ngùng: “Chị Tô Ý, chị bận rộn như vậy, làm sao có thời gian đến đây chăm sóc được?"Tô Ý nhìn hai người, mỉm cười: "Hai người quên rồi sao, lúc trước ba chúng ta đều làm việc ở nhà ăn, hai người đã cùng tôi đến Bắc Kinh, nơi đất khách quê người này.""Hai người ở đây không có người thân, ba chúng ta chính là người thân của nhau.Bây giờ hai người gặp chuyện, dù bận đến mấy tôi cũng phải đến."Nghe vậy, Từ Tiểu Cần vốn đã nhạy cảm, lại càng không kìm được nước mắt.Tô Ý vội vàng lấy khăn lau nước mắt cho cô ấy: “Thôi nào, tôi không nên trêu cô nữa.Bây giờ cô phải giữ cho tâm trạng ổn định, đừng kích động nữa, nghe chưa?"Từ Tiểu Cần ở một tiếng cười toe toét: “Có chị ở đây, em thấy yên tâm hơn nhiều rồi, thật đấy."Tô Ý gật đầu mỉm cười: “Vậy thì tốt."Thấy vợ cười, Trương Thiên Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm.Ban đầu, anh ta thật sự rất sợ hãi, không biết phải làm sao.Anh ta chỉ muốn đảm bảo an toàn cho vợ, còn con cái thì sau này có thể sinh tiếp.Nhưng nhìn thấy tình hình hiện tại, anh ta cũng nhen nhóm hy vọng, biết đâu đứa bé này thực sự có duyên phận với họ, không nên bỏ đi.Trong lúc ba người đang nói chuyện thì Chu Cận Xuyên cũng vội vàng quay trở lại, tay xách một túi đồ lớn bước vào phòng bệnh."Nhà hàng bên ngoài đóng cửa hết rồi, những thứ này là anh lấy ở nhà mang đến."DTV"Mẹ nghe nói Tiểu Cần nhập viện nên cũng muốn đến thăm, anh ngăn lại không cho bà ấy đến.Những thứ này đều là do bà ấy chuẩn bị."Tô Ý nhận lấy túi đồ, cảm thấy rất ấm áp.Triệu Lam rất tâm lý, đồ đạc mang đến đều là những thứ cần dùng khi nằm viện.Bà ấy còn hâm nóng canh gà trong tủ lạnh, nấu một nồi bánh trôi mang đến.Tô Ý vội vàng lấy bánh trôi đưa cho Trương Thiên Hoa: “Hai người xuống tàu hỏa chắc chưa kịp uống ngụm nước nào phải không? Nhanh ăn bánh trôi lúc còn nóng đi."Nói xong, cô lại đưa canh gà cho Từ Tiểu Cần."Canh gà này là tối hôm qua mẹ tôi nấu đấy, cô cứ uống tạm đi, ngày mai tôi sẽ nấu canh mới cho cô."Từ Tiểu Cần lúc này cũng đã đói lắm rồi, vội vàng nhận lấy, uống một ngụm, cảm thấy rất thoải mái."Như này là tốt lắm rồi, canh gà thơm quá."Thấy vợ ăn uống, Trương Thiên Hoa cũng không khách sáo, gắp bánh trôi lên ăn.Cả ngày hôm nay anh ta chưa ăn gì, lúc trước vì lo lắng nên không cảm thấy đói, bây giờ ăn được vài miếng thì cảm thấy sức lực hồi phục trở lại.Nếu không có hai người họ đến giúp đỡ, anh ta thật sự không biết tối nay phải làm sao.Nghĩ đến đây, Trương Thiên Hoa lại nghẹn ngào.Sau khi ăn cơm xong, Trương Thiên Hoa và Từ Tiểu Cần giục Tô Ý và Chu Cận Xuyên về nghỉ ngơi.Tô Ý thấy trạng thái của hai người đã tốt hơn nhiều nên đứng dậy chuẩn bị về."Ngày mai tôi sẽ đến chỗ thầy Tôn lấy thuốc an thai và bồi bổ cho cô, lát nữa tôi sẽ quay lại.""Thiên Hoa, anh cũng đừng làm việc quá sức, phải nghỉ ngơi nhiều, đến giờ ngủ thì phải đi ngủ, anh nghỉ ngơi tốt thì mới chăm sóc Tiểu Cần tốt được."Hai người vội vàng đồng ý và tiễn Tô Ý và Chu Cận Xuyên ra về.…..Hôm sau.Mọi người nghe tin Tiểu Cần phải nhập viện thì đều giật mình, dì Liễu còn đặc biệt làm bữa sáng mang đến cho hai người.Tô Ý sáng sớm đã chạy đến tiệm thuốc, nhờ thầy Tôn kê cho Tiểu Cần rất nhiều thuốc bổ khí huyết, an thai.Có những loại thuốc này, cộng thêm nồi canh gà ác thuốc bắc mà cô đã hầm bằng nước linh tuyền từ sáng sớm, chắc chắn cơ thể Tiểu Cần sẽ dần dần hồi phục.Hôm nay Chu Cận Xuyên phải đến đơn vị, Tô Nhân sắc thuốc với Tô Ý rồi mang đến bệnh viện.Khi hai người đến nơi, sắc mặt của Từ Tiểu Cần đã tốt hơn nhiều so với hôm qua.

Nghe cô nói vậy, Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa đều thở phào nhẹ nhõm.

Tô Ý vẫn không yên tâm: “Mấy ngày nay để tôi chăm sóc cho cô, cô đừng xuống giường, cũng đừng làm gì cả."

Lần này, không chỉ Từ Tiểu Cần mà cả Trương Thiên Hoa cũng cảm thấy ngại ngùng: “Chị Tô Ý, chị bận rộn như vậy, làm sao có thời gian đến đây chăm sóc được?"

Tô Ý nhìn hai người, mỉm cười: "Hai người quên rồi sao, lúc trước ba chúng ta đều làm việc ở nhà ăn, hai người đã cùng tôi đến Bắc Kinh, nơi đất khách quê người này."

"Hai người ở đây không có người thân, ba chúng ta chính là người thân của nhau.

Bây giờ hai người gặp chuyện, dù bận đến mấy tôi cũng phải đến."

Nghe vậy, Từ Tiểu Cần vốn đã nhạy cảm, lại càng không kìm được nước mắt.

Tô Ý vội vàng lấy khăn lau nước mắt cho cô ấy: “Thôi nào, tôi không nên trêu cô nữa.

Bây giờ cô phải giữ cho tâm trạng ổn định, đừng kích động nữa, nghe chưa?"

Từ Tiểu Cần ở một tiếng cười toe toét: “Có chị ở đây, em thấy yên tâm hơn nhiều rồi, thật đấy."

Tô Ý gật đầu mỉm cười: “Vậy thì tốt."

Thấy vợ cười, Trương Thiên Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ban đầu, anh ta thật sự rất sợ hãi, không biết phải làm sao.

Anh ta chỉ muốn đảm bảo an toàn cho vợ, còn con cái thì sau này có thể sinh tiếp.

Nhưng nhìn thấy tình hình hiện tại, anh ta cũng nhen nhóm hy vọng, biết đâu đứa bé này thực sự có duyên phận với họ, không nên bỏ đi.

Trong lúc ba người đang nói chuyện thì Chu Cận Xuyên cũng vội vàng quay trở lại, tay xách một túi đồ lớn bước vào phòng bệnh.

"Nhà hàng bên ngoài đóng cửa hết rồi, những thứ này là anh lấy ở nhà mang đến."

DTV

"Mẹ nghe nói Tiểu Cần nhập viện nên cũng muốn đến thăm, anh ngăn lại không cho bà ấy đến.

Những thứ này đều là do bà ấy chuẩn bị."

Tô Ý nhận lấy túi đồ, cảm thấy rất ấm áp.

Triệu Lam rất tâm lý, đồ đạc mang đến đều là những thứ cần dùng khi nằm viện.

Bà ấy còn hâm nóng canh gà trong tủ lạnh, nấu một nồi bánh trôi mang đến.

Tô Ý vội vàng lấy bánh trôi đưa cho Trương Thiên Hoa: “Hai người xuống tàu hỏa chắc chưa kịp uống ngụm nước nào phải không? Nhanh ăn bánh trôi lúc còn nóng đi."

Nói xong, cô lại đưa canh gà cho Từ Tiểu Cần.

"Canh gà này là tối hôm qua mẹ tôi nấu đấy, cô cứ uống tạm đi, ngày mai tôi sẽ nấu canh mới cho cô."

Từ Tiểu Cần lúc này cũng đã đói lắm rồi, vội vàng nhận lấy, uống một ngụm, cảm thấy rất thoải mái.

"Như này là tốt lắm rồi, canh gà thơm quá."

Thấy vợ ăn uống, Trương Thiên Hoa cũng không khách sáo, gắp bánh trôi lên ăn.

Cả ngày hôm nay anh ta chưa ăn gì, lúc trước vì lo lắng nên không cảm thấy đói, bây giờ ăn được vài miếng thì cảm thấy sức lực hồi phục trở lại.

Nếu không có hai người họ đến giúp đỡ, anh ta thật sự không biết tối nay phải làm sao.

Nghĩ đến đây, Trương Thiên Hoa lại nghẹn ngào.

Sau khi ăn cơm xong, Trương Thiên Hoa và Từ Tiểu Cần giục Tô Ý và Chu Cận Xuyên về nghỉ ngơi.

Tô Ý thấy trạng thái của hai người đã tốt hơn nhiều nên đứng dậy chuẩn bị về.

"Ngày mai tôi sẽ đến chỗ thầy Tôn lấy thuốc an thai và bồi bổ cho cô, lát nữa tôi sẽ quay lại."

"Thiên Hoa, anh cũng đừng làm việc quá sức, phải nghỉ ngơi nhiều, đến giờ ngủ thì phải đi ngủ, anh nghỉ ngơi tốt thì mới chăm sóc Tiểu Cần tốt được."

Hai người vội vàng đồng ý và tiễn Tô Ý và Chu Cận Xuyên ra về.

…..

Hôm sau.

Mọi người nghe tin Tiểu Cần phải nhập viện thì đều giật mình, dì Liễu còn đặc biệt làm bữa sáng mang đến cho hai người.

Tô Ý sáng sớm đã chạy đến tiệm thuốc, nhờ thầy Tôn kê cho Tiểu Cần rất nhiều thuốc bổ khí huyết, an thai.

Có những loại thuốc này, cộng thêm nồi canh gà ác thuốc bắc mà cô đã hầm bằng nước linh tuyền từ sáng sớm, chắc chắn cơ thể Tiểu Cần sẽ dần dần hồi phục.

Hôm nay Chu Cận Xuyên phải đến đơn vị, Tô Nhân sắc thuốc với Tô Ý rồi mang đến bệnh viện.

Khi hai người đến nơi, sắc mặt của Từ Tiểu Cần đã tốt hơn nhiều so với hôm qua.

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Nghe cô nói vậy, Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa đều thở phào nhẹ nhõm.Tô Ý vẫn không yên tâm: “Mấy ngày nay để tôi chăm sóc cho cô, cô đừng xuống giường, cũng đừng làm gì cả."Lần này, không chỉ Từ Tiểu Cần mà cả Trương Thiên Hoa cũng cảm thấy ngại ngùng: “Chị Tô Ý, chị bận rộn như vậy, làm sao có thời gian đến đây chăm sóc được?"Tô Ý nhìn hai người, mỉm cười: "Hai người quên rồi sao, lúc trước ba chúng ta đều làm việc ở nhà ăn, hai người đã cùng tôi đến Bắc Kinh, nơi đất khách quê người này.""Hai người ở đây không có người thân, ba chúng ta chính là người thân của nhau.Bây giờ hai người gặp chuyện, dù bận đến mấy tôi cũng phải đến."Nghe vậy, Từ Tiểu Cần vốn đã nhạy cảm, lại càng không kìm được nước mắt.Tô Ý vội vàng lấy khăn lau nước mắt cho cô ấy: “Thôi nào, tôi không nên trêu cô nữa.Bây giờ cô phải giữ cho tâm trạng ổn định, đừng kích động nữa, nghe chưa?"Từ Tiểu Cần ở một tiếng cười toe toét: “Có chị ở đây, em thấy yên tâm hơn nhiều rồi, thật đấy."Tô Ý gật đầu mỉm cười: “Vậy thì tốt."Thấy vợ cười, Trương Thiên Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm.Ban đầu, anh ta thật sự rất sợ hãi, không biết phải làm sao.Anh ta chỉ muốn đảm bảo an toàn cho vợ, còn con cái thì sau này có thể sinh tiếp.Nhưng nhìn thấy tình hình hiện tại, anh ta cũng nhen nhóm hy vọng, biết đâu đứa bé này thực sự có duyên phận với họ, không nên bỏ đi.Trong lúc ba người đang nói chuyện thì Chu Cận Xuyên cũng vội vàng quay trở lại, tay xách một túi đồ lớn bước vào phòng bệnh."Nhà hàng bên ngoài đóng cửa hết rồi, những thứ này là anh lấy ở nhà mang đến."DTV"Mẹ nghe nói Tiểu Cần nhập viện nên cũng muốn đến thăm, anh ngăn lại không cho bà ấy đến.Những thứ này đều là do bà ấy chuẩn bị."Tô Ý nhận lấy túi đồ, cảm thấy rất ấm áp.Triệu Lam rất tâm lý, đồ đạc mang đến đều là những thứ cần dùng khi nằm viện.Bà ấy còn hâm nóng canh gà trong tủ lạnh, nấu một nồi bánh trôi mang đến.Tô Ý vội vàng lấy bánh trôi đưa cho Trương Thiên Hoa: “Hai người xuống tàu hỏa chắc chưa kịp uống ngụm nước nào phải không? Nhanh ăn bánh trôi lúc còn nóng đi."Nói xong, cô lại đưa canh gà cho Từ Tiểu Cần."Canh gà này là tối hôm qua mẹ tôi nấu đấy, cô cứ uống tạm đi, ngày mai tôi sẽ nấu canh mới cho cô."Từ Tiểu Cần lúc này cũng đã đói lắm rồi, vội vàng nhận lấy, uống một ngụm, cảm thấy rất thoải mái."Như này là tốt lắm rồi, canh gà thơm quá."Thấy vợ ăn uống, Trương Thiên Hoa cũng không khách sáo, gắp bánh trôi lên ăn.Cả ngày hôm nay anh ta chưa ăn gì, lúc trước vì lo lắng nên không cảm thấy đói, bây giờ ăn được vài miếng thì cảm thấy sức lực hồi phục trở lại.Nếu không có hai người họ đến giúp đỡ, anh ta thật sự không biết tối nay phải làm sao.Nghĩ đến đây, Trương Thiên Hoa lại nghẹn ngào.Sau khi ăn cơm xong, Trương Thiên Hoa và Từ Tiểu Cần giục Tô Ý và Chu Cận Xuyên về nghỉ ngơi.Tô Ý thấy trạng thái của hai người đã tốt hơn nhiều nên đứng dậy chuẩn bị về."Ngày mai tôi sẽ đến chỗ thầy Tôn lấy thuốc an thai và bồi bổ cho cô, lát nữa tôi sẽ quay lại.""Thiên Hoa, anh cũng đừng làm việc quá sức, phải nghỉ ngơi nhiều, đến giờ ngủ thì phải đi ngủ, anh nghỉ ngơi tốt thì mới chăm sóc Tiểu Cần tốt được."Hai người vội vàng đồng ý và tiễn Tô Ý và Chu Cận Xuyên ra về.…..Hôm sau.Mọi người nghe tin Tiểu Cần phải nhập viện thì đều giật mình, dì Liễu còn đặc biệt làm bữa sáng mang đến cho hai người.Tô Ý sáng sớm đã chạy đến tiệm thuốc, nhờ thầy Tôn kê cho Tiểu Cần rất nhiều thuốc bổ khí huyết, an thai.Có những loại thuốc này, cộng thêm nồi canh gà ác thuốc bắc mà cô đã hầm bằng nước linh tuyền từ sáng sớm, chắc chắn cơ thể Tiểu Cần sẽ dần dần hồi phục.Hôm nay Chu Cận Xuyên phải đến đơn vị, Tô Nhân sắc thuốc với Tô Ý rồi mang đến bệnh viện.Khi hai người đến nơi, sắc mặt của Từ Tiểu Cần đã tốt hơn nhiều so với hôm qua.

Chương 795: Chương 795