"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 801: Chương 801
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tô Ý không muốn quá phô trương, khiến mình trở thành tâm điểm chú ý, dù sao, lễ tốt nghiệp không phải chỉ dành cho riêng cô mà còn có rất nhiều anh chị khóa trên.Cuối cùng, mọi người bàn bạc, quyết định chỉ cử hai người đại diện.Chu Cận Xuyên nhanh nhạy, lên tiếng trước: "Là chồng, đương nhiên con phải đi rồi, hơn nữa con cũng đã xin nghỉ phép."Tô Nhân vừa định lên tiếng thì Lâm Trạch Tây cũng nói: "Con cũng muốn đi."Tô Nhân trừng mắt nhìn anh ta: "Con còn muốn tranh với mẹ sao?"Lâm Trạch Tây cười hì hì: "Con không tranh, con đi cùng dì Liễu để xem Phương Lâm, không chiếm suất của nhà mình."Mọi người cười, cuối cùng hai suất của nhà Tô Ý thuộc về Chu Cận Xuyên và Tô Nhân.Tuy nhiên, buổi sáng, khi mọi người xuất phát từ nhà họ Tô, Liêu Chính Dân tiễn mọi người ra cửa vẫn không khỏi thở dài: "Ba chưa từng cùng Tiểu Ý đến trường, lần trước đến trường thì Tiểu Ý không có ở đó, ba vội vàng đi gặp lãnh đạo rồi về, cũng không đạo quanh trường."DTVChu Cận Xuyên: Nghi ngờ ba vợ muốn tranh suất của mình.Tô Nhân và Lâm Trạch Tây cũng ngạc nhiên.Tô Ý biết Liêu Chính Dân đang ám chỉ muốn đi cùng nên cười hỏi: "Ba, hôm nay ba không phải đi làm sao?"Liêu Chính Dân vội vàng gật đầu: "Không đi làm, hôm nay ba rảnh cả ngày, không sao, mấy đứa cứ đi đi, ba ở nhà xem tivi chờ mấy đứa về."Tô Ý: “...""Ba, hay là ba đi cùng bọn con nhé?""Có được không? Đông người thế này mà.""Lát nữa chúng ta đi "kín đáo" một chút là được.""Không vấn đề, đảm bảo "kín đáo"."Nói xong, Liêu Chính Dân chạy vội vào phòng thay một bộ quần áo trang trọng rồi cùng mọi người đi đến trường.Đến nơi, dì Liễu và Liễu Phương Lâm đã đứng đợi ở cổng.Vào trường Tô Ý và Liễu Phương Lâm đến nhận bằng tốt nghiệp, thay áo cử nhân, đội mũ cử nhân.Sau đó là đến phần chụp ảnh kỷ yếu.Trước bãi cỏ của trường, sinh viên tốt nghiệp của các chuyên ngành và các lớp đang tìm lớp của mình, náo nhiệt chuẩn bị chụp ảnh.Nhưng Tô Ý và Liễu Phương Lâm lại rơi vào tình huống khó xử.Vì hai người tốt nghiệp sớm, không quen biết các bạn cùng chuyên ngành khóa trên nên không thể chen vào lớp của họ để chụp ảnh chung.Lâm Trạch Tây ôm máy ảnh, an ủi hai người: "Không sao, hai đứa là học bá nên chụp ảnh riêng, mỗi người chiếm nửa bức ảnh."Tô Ý và Liễu Phương Lâm cười: "Được, vậy chúng ta chụp riêng nhé!"Hai người vừa đứng cạnh nhau, quay lưng về phía tòa nhà giảng đường chuẩn bị chụp ảnh.Bỗng nhiên, từ hướng ký túc xá truyền đến tiếng ồn ào.Nhìn kỹ, thì ra là Lâm Thư Thư và Bạch Miêu Miêu dẫn theo các bạn cùng lớp đến."Tiểu Ý, các bạn cùng lớp của chúng ta đến rồi, tuy chúng tớ chưa tốt nghiệp, nhưng mọi người đều muốn chụp ảnh chung với cậu!"Lâm Thư Thư cũng dẫn các bạn cùng lớp khoa tiếng Anh đến trước mặt Liễu Phương Lâm: "Phương Lâm, chúng ta cũng chụp một tấm nhé."Thường ngày Tô Ý không ở trường nhiều, ngoài giờ học, cô gần như không ở trường nên không quen biết nhiều bạn cùng lớp.Liễu Phương Lâm cũng vậy, cô ấy suốt ngày chỉ biết học, rất ít khi tham gia các hoạt động tập thể.Không ngờ, các bạn cùng lớp lại nhiệt tình như vậy, đều đến đây.Không chỉ vậy, giáo quan chủ nhiệm của hai lớp và các thầy cô giáo cũng vội vàng chạy đến.Hai người vui vẻ chụp ảnh chung với cả lớp, sau khi thầy cô giáo rời đi, các bạn cùng lớp vẫn nán lại chúc mừng cho hai người.Nhìn thấy mấy người đứng sau Tô Ý, các bạn hỏi: "Hai người này là...."Chu Cận Xuyên, mọi người đã gặp ở trường nên đều quen biết.Nhưng Liêu Chính Dân và Tô Nhân thì mọi người chưa từng gặp.Tô Ý cười giới thiệu: "Đây là ba mẹ tớ."Liêu Chính Dân và Tô Nhân cười chào hỏi các bạn.Mọi người đều ngạc nhiên: "Dì trẻ quá! Đẹp nữa, giống Tô Ý, nếu không nói thì chúng cháu còn tưởng là chị gái!""Chú cũng trẻ quá, đẹp trai nữa!"Lời khen ngợi của mọi người khiến Liêu Chính Dân và Tô Nhân bất ngờ.Các bạn cùng lớp của Liễu Phương Lâm cũng chỉ vào Lâm Trạch Tây, hỏi: "Đây là anh trai của Liễu Phương Lâm, hay là...."Lâm Thư Thư cười: "Đây là anh trai của Tô Ý, là...bạn trai của Liễu Phương Lâm.".
Tô Ý không muốn quá phô trương, khiến mình trở thành tâm điểm chú ý, dù sao, lễ tốt nghiệp không phải chỉ dành cho riêng cô mà còn có rất nhiều anh chị khóa trên.
Cuối cùng, mọi người bàn bạc, quyết định chỉ cử hai người đại diện.
Chu Cận Xuyên nhanh nhạy, lên tiếng trước: "Là chồng, đương nhiên con phải đi rồi, hơn nữa con cũng đã xin nghỉ phép."
Tô Nhân vừa định lên tiếng thì Lâm Trạch Tây cũng nói: "Con cũng muốn đi."
Tô Nhân trừng mắt nhìn anh ta: "Con còn muốn tranh với mẹ sao?"
Lâm Trạch Tây cười hì hì: "Con không tranh, con đi cùng dì Liễu để xem Phương Lâm, không chiếm suất của nhà mình."
Mọi người cười, cuối cùng hai suất của nhà Tô Ý thuộc về Chu Cận Xuyên và Tô Nhân.
Tuy nhiên, buổi sáng, khi mọi người xuất phát từ nhà họ Tô, Liêu Chính Dân tiễn mọi người ra cửa vẫn không khỏi thở dài: "Ba chưa từng cùng Tiểu Ý đến trường, lần trước đến trường thì Tiểu Ý không có ở đó, ba vội vàng đi gặp lãnh đạo rồi về, cũng không đạo quanh trường."
DTV
Chu Cận Xuyên: Nghi ngờ ba vợ muốn tranh suất của mình.
Tô Nhân và Lâm Trạch Tây cũng ngạc nhiên.
Tô Ý biết Liêu Chính Dân đang ám chỉ muốn đi cùng nên cười hỏi: "Ba, hôm nay ba không phải đi làm sao?"
Liêu Chính Dân vội vàng gật đầu: "Không đi làm, hôm nay ba rảnh cả ngày, không sao, mấy đứa cứ đi đi, ba ở nhà xem tivi chờ mấy đứa về."
Tô Ý: “..."
"Ba, hay là ba đi cùng bọn con nhé?"
"Có được không? Đông người thế này mà."
"Lát nữa chúng ta đi "kín đáo" một chút là được."
"Không vấn đề, đảm bảo "kín đáo"."
Nói xong, Liêu Chính Dân chạy vội vào phòng thay một bộ quần áo trang trọng rồi cùng mọi người đi đến trường.
Đến nơi, dì Liễu và Liễu Phương Lâm đã đứng đợi ở cổng.
Vào trường Tô Ý và Liễu Phương Lâm đến nhận bằng tốt nghiệp, thay áo cử nhân, đội mũ cử nhân.
Sau đó là đến phần chụp ảnh kỷ yếu.
Trước bãi cỏ của trường, sinh viên tốt nghiệp của các chuyên ngành và các lớp đang tìm lớp của mình, náo nhiệt chuẩn bị chụp ảnh.
Nhưng Tô Ý và Liễu Phương Lâm lại rơi vào tình huống khó xử.
Vì hai người tốt nghiệp sớm, không quen biết các bạn cùng chuyên ngành khóa trên nên không thể chen vào lớp của họ để chụp ảnh chung.
Lâm Trạch Tây ôm máy ảnh, an ủi hai người: "Không sao, hai đứa là học bá nên chụp ảnh riêng, mỗi người chiếm nửa bức ảnh."
Tô Ý và Liễu Phương Lâm cười: "Được, vậy chúng ta chụp riêng nhé!"
Hai người vừa đứng cạnh nhau, quay lưng về phía tòa nhà giảng đường chuẩn bị chụp ảnh.
Bỗng nhiên, từ hướng ký túc xá truyền đến tiếng ồn ào.
Nhìn kỹ, thì ra là Lâm Thư Thư và Bạch Miêu Miêu dẫn theo các bạn cùng lớp đến.
"Tiểu Ý, các bạn cùng lớp của chúng ta đến rồi, tuy chúng tớ chưa tốt nghiệp, nhưng mọi người đều muốn chụp ảnh chung với cậu!"
Lâm Thư Thư cũng dẫn các bạn cùng lớp khoa tiếng Anh đến trước mặt Liễu Phương Lâm: "Phương Lâm, chúng ta cũng chụp một tấm nhé."
Thường ngày Tô Ý không ở trường nhiều, ngoài giờ học, cô gần như không ở trường nên không quen biết nhiều bạn cùng lớp.
Liễu Phương Lâm cũng vậy, cô ấy suốt ngày chỉ biết học, rất ít khi tham gia các hoạt động tập thể.
Không ngờ, các bạn cùng lớp lại nhiệt tình như vậy, đều đến đây.
Không chỉ vậy, giáo quan chủ nhiệm của hai lớp và các thầy cô giáo cũng vội vàng chạy đến.
Hai người vui vẻ chụp ảnh chung với cả lớp, sau khi thầy cô giáo rời đi, các bạn cùng lớp vẫn nán lại chúc mừng cho hai người.
Nhìn thấy mấy người đứng sau Tô Ý, các bạn hỏi: "Hai người này là...."
Chu Cận Xuyên, mọi người đã gặp ở trường nên đều quen biết.
Nhưng Liêu Chính Dân và Tô Nhân thì mọi người chưa từng gặp.
Tô Ý cười giới thiệu: "Đây là ba mẹ tớ."
Liêu Chính Dân và Tô Nhân cười chào hỏi các bạn.
Mọi người đều ngạc nhiên: "Dì trẻ quá! Đẹp nữa, giống Tô Ý, nếu không nói thì chúng cháu còn tưởng là chị gái!"
"Chú cũng trẻ quá, đẹp trai nữa!"
Lời khen ngợi của mọi người khiến Liêu Chính Dân và Tô Nhân bất ngờ.
Các bạn cùng lớp của Liễu Phương Lâm cũng chỉ vào Lâm Trạch Tây, hỏi: "Đây là anh trai của Liễu Phương Lâm, hay là...."
Lâm Thư Thư cười: "Đây là anh trai của Tô Ý, là...
bạn trai của Liễu Phương Lâm.".
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tô Ý không muốn quá phô trương, khiến mình trở thành tâm điểm chú ý, dù sao, lễ tốt nghiệp không phải chỉ dành cho riêng cô mà còn có rất nhiều anh chị khóa trên.Cuối cùng, mọi người bàn bạc, quyết định chỉ cử hai người đại diện.Chu Cận Xuyên nhanh nhạy, lên tiếng trước: "Là chồng, đương nhiên con phải đi rồi, hơn nữa con cũng đã xin nghỉ phép."Tô Nhân vừa định lên tiếng thì Lâm Trạch Tây cũng nói: "Con cũng muốn đi."Tô Nhân trừng mắt nhìn anh ta: "Con còn muốn tranh với mẹ sao?"Lâm Trạch Tây cười hì hì: "Con không tranh, con đi cùng dì Liễu để xem Phương Lâm, không chiếm suất của nhà mình."Mọi người cười, cuối cùng hai suất của nhà Tô Ý thuộc về Chu Cận Xuyên và Tô Nhân.Tuy nhiên, buổi sáng, khi mọi người xuất phát từ nhà họ Tô, Liêu Chính Dân tiễn mọi người ra cửa vẫn không khỏi thở dài: "Ba chưa từng cùng Tiểu Ý đến trường, lần trước đến trường thì Tiểu Ý không có ở đó, ba vội vàng đi gặp lãnh đạo rồi về, cũng không đạo quanh trường."DTVChu Cận Xuyên: Nghi ngờ ba vợ muốn tranh suất của mình.Tô Nhân và Lâm Trạch Tây cũng ngạc nhiên.Tô Ý biết Liêu Chính Dân đang ám chỉ muốn đi cùng nên cười hỏi: "Ba, hôm nay ba không phải đi làm sao?"Liêu Chính Dân vội vàng gật đầu: "Không đi làm, hôm nay ba rảnh cả ngày, không sao, mấy đứa cứ đi đi, ba ở nhà xem tivi chờ mấy đứa về."Tô Ý: “...""Ba, hay là ba đi cùng bọn con nhé?""Có được không? Đông người thế này mà.""Lát nữa chúng ta đi "kín đáo" một chút là được.""Không vấn đề, đảm bảo "kín đáo"."Nói xong, Liêu Chính Dân chạy vội vào phòng thay một bộ quần áo trang trọng rồi cùng mọi người đi đến trường.Đến nơi, dì Liễu và Liễu Phương Lâm đã đứng đợi ở cổng.Vào trường Tô Ý và Liễu Phương Lâm đến nhận bằng tốt nghiệp, thay áo cử nhân, đội mũ cử nhân.Sau đó là đến phần chụp ảnh kỷ yếu.Trước bãi cỏ của trường, sinh viên tốt nghiệp của các chuyên ngành và các lớp đang tìm lớp của mình, náo nhiệt chuẩn bị chụp ảnh.Nhưng Tô Ý và Liễu Phương Lâm lại rơi vào tình huống khó xử.Vì hai người tốt nghiệp sớm, không quen biết các bạn cùng chuyên ngành khóa trên nên không thể chen vào lớp của họ để chụp ảnh chung.Lâm Trạch Tây ôm máy ảnh, an ủi hai người: "Không sao, hai đứa là học bá nên chụp ảnh riêng, mỗi người chiếm nửa bức ảnh."Tô Ý và Liễu Phương Lâm cười: "Được, vậy chúng ta chụp riêng nhé!"Hai người vừa đứng cạnh nhau, quay lưng về phía tòa nhà giảng đường chuẩn bị chụp ảnh.Bỗng nhiên, từ hướng ký túc xá truyền đến tiếng ồn ào.Nhìn kỹ, thì ra là Lâm Thư Thư và Bạch Miêu Miêu dẫn theo các bạn cùng lớp đến."Tiểu Ý, các bạn cùng lớp của chúng ta đến rồi, tuy chúng tớ chưa tốt nghiệp, nhưng mọi người đều muốn chụp ảnh chung với cậu!"Lâm Thư Thư cũng dẫn các bạn cùng lớp khoa tiếng Anh đến trước mặt Liễu Phương Lâm: "Phương Lâm, chúng ta cũng chụp một tấm nhé."Thường ngày Tô Ý không ở trường nhiều, ngoài giờ học, cô gần như không ở trường nên không quen biết nhiều bạn cùng lớp.Liễu Phương Lâm cũng vậy, cô ấy suốt ngày chỉ biết học, rất ít khi tham gia các hoạt động tập thể.Không ngờ, các bạn cùng lớp lại nhiệt tình như vậy, đều đến đây.Không chỉ vậy, giáo quan chủ nhiệm của hai lớp và các thầy cô giáo cũng vội vàng chạy đến.Hai người vui vẻ chụp ảnh chung với cả lớp, sau khi thầy cô giáo rời đi, các bạn cùng lớp vẫn nán lại chúc mừng cho hai người.Nhìn thấy mấy người đứng sau Tô Ý, các bạn hỏi: "Hai người này là...."Chu Cận Xuyên, mọi người đã gặp ở trường nên đều quen biết.Nhưng Liêu Chính Dân và Tô Nhân thì mọi người chưa từng gặp.Tô Ý cười giới thiệu: "Đây là ba mẹ tớ."Liêu Chính Dân và Tô Nhân cười chào hỏi các bạn.Mọi người đều ngạc nhiên: "Dì trẻ quá! Đẹp nữa, giống Tô Ý, nếu không nói thì chúng cháu còn tưởng là chị gái!""Chú cũng trẻ quá, đẹp trai nữa!"Lời khen ngợi của mọi người khiến Liêu Chính Dân và Tô Nhân bất ngờ.Các bạn cùng lớp của Liễu Phương Lâm cũng chỉ vào Lâm Trạch Tây, hỏi: "Đây là anh trai của Liễu Phương Lâm, hay là...."Lâm Thư Thư cười: "Đây là anh trai của Tô Ý, là...bạn trai của Liễu Phương Lâm.".