Tác giả:

"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…

Chương 821: Chương 821

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Liêu Chính Dân kích động vỗ đùi: “Được! Ngày mai ba sẽ tự mình qua đó khảo sát đất đai một chuyến!”Tô Nhân đang trò chuyện cùng với hai cô con dâu nghe ông ấy nói vậy thì giật mình xoay qua: “Đứa nhỏ mới từ Thượng Hải về, bây giờ ông còn muốn qua đó?”Liêu Chính Dân cười ha hả nói: “Vừa rồi ba không nghe Tiểu Ý nói sao? Còn chậm nữa chúng ta sẽ không tranh được, hay là bà cũng đi cùng tôi đi? Vừa hay chúng ta đi dạo Thượng Hải xem sao?Tô Nhân khẽ mỉm cười: “Tôi thấy ông dẫn tôi qua đó không phải để dạo phố mà để yểm trợ cho ông nhỉ?”Nhất cử nhất động của Liêu Chính Dân đều là tiêu điểm chú ý trong ngành sản xuất.Nếu thường ngày ông ấy đột nhiên đi Thượng Hải, nhất định sẽ khiến người ta chú ý và suy đoán.Nên lấy cớ đi du lịch mới là sáng suốt nhất.Thấy Tô Nhân hỏi như vậy, Liêu Chính Dân lập tức thừa nhận.“Nhưng tôi đảm bảo sẽ cùng bà đi dạo phố, đi khảo sát Giang Đông chỉ là nhân tiện thôi, không tốn nhiều thời gian đâu.”Tô Nhân chỉ nói đùa thôi, thấy ông ấy nói vậy thì cũng đồng ý ngay.Bà ấy bắt đầu thu dọn đồ đạc.“Được rồi, các con mau chóng ai về nhà nấy đi.”“Có lẽ người trong nhà cũng rất lo lắng rồi.”Bên nhà họ Chu sau khi nghe tin Tô Ý trở về đúng là đã bắt đầu vội vàng nấu ăn tối rồi.Tô Ý cũng đoán được nên chỉ uống chén canh gà ở nhà mẹ đẻ, cố ý chừa bụng để về ăn.Trong bữa tiệc, ông Chu và Chu Hoằng Nghĩa nghe Tô Ý kể lại tình hình bên chỗ Thượng Hải thì đều khen ngợi hành động của mọi người.Hai ngày nay, hai người bọn họ cũng luôn xem báo, xem TV, rất quan tâm tới tình hình bên Thượng Hải.Ở đơn vị, mọi người cũng thảo luận về chuyện này nhiều nhất.Vậy nên khi mọi người nhận ra Tô Ý ở trên TV, không ít người chạy tới hỏi thăm hai người, vô cùng tự hào.Cơm nước xong Tô Ý lấy quà tặng mọi người ra.Ai nấy cũng vui tới mức không khép miệng lại được, đặc biệt là hai người Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn nhận được cái cặp sạch và váy mới.Chu Cận Xuyên thấy mọi người đều có quà, chỉ có mình anh là không có thì trợn tròn mắt.Vừa rồi lúc ở nhà họ Tô, anh còn tưởng vợ ngại lấy ra nên chờ tới khi về nhà sẽ đưa cho mình.Nào ngờ thấy túi đã trống không rồi mà vẫn không có.Nhưng trước mặt mọi người, anh không thể hiện ra ngoài.Mãi tới khi hai người cùng lên lầu, đóng cửa lại rồi, lúc này Chu Cận Xuyên mới tỏ vẻ tủi thân nói: “Vợ, có phải em quên mất gì rồi không?”Tô Ý khẽ mỉm cười: “Quên gì cơ?”DTVChu Cận Xuyên kéo kéo khóe miệng: “Quên mất em còn có chồng.”Tô Ý buồn cười, lập tức bật cười thành tiếng.Sau đó cô mới lấy cái áo da mua cho anh từ trong không gian ra: “Sao mà quên được? Nè, đây là của anh.”Chu Cận Xuyên vô cùng vui vẻ, hào hứng đưa tay nhận lấy: “Mua cho anh thật à? Anh còn tưởng em chỉ mua áo da cho anh ba.”Nói xong, anh vội mặc áo đa vào người rồi soi gương, nói: “Sao anh cảm thấy cái này đẹp hơn cái của anh ba nhiều vậy?”Tô Ý vội cắt ngang: “Anh đừng nói bậy, đặc biệt là trước mặt anh ba, nếu không coi chừng anh ấy đòi đổi với anh.”Chu Cận Xuyên lập tức hiểu ra, vợ vẫn luôn thiên vị anh.Nhất định là lo nếu cùng lấy ra bị Lâm Trạch Tây nhìn trúng đòi đổi nên mới giấu trong không gian không lấy ra tới tận bây giờ.Trong lòng Chu Cận Xuyên vô cùng vui vẻ.Anh quay đầu lại thì phát hiện vợ đang cầm thêm một cái áo lông vũ nữa.“Cái này cũng cho anh à?”“Không cho anh thì cho ai? Cái này lớn như vậy em cũng không mặc được.”Khóe miệng Chu Cận Xuyên mau chóng cong lên: “Vẫn là vợ tốt với anh nhất, anh còn tưởng anh không có quà, hóa ra đồ tốt cuối cùng đều thuộc về anh.”Tô Ý nhẹ mỉm cười: “Dĩ nhiên rồi, lần này anh tới Thượng Hải đã lập công lớn, dĩ nhiên phải khao anh rồi.”Chu Cận Xuyên nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: “Nói ban thưởng thì hai bộ quần áo này vẫn chưa đủ đâu.”Tô Ý: “…”“Nhớ kỹ em đã đi đường mệt mỏi cả một ngày rồi, để anh đi mở nước cho em tắm rồi ngủ một giấc cho thật ngon.”Tô Ý: Anh thật tốt..

Liêu Chính Dân kích động vỗ đùi: “Được! Ngày mai ba sẽ tự mình qua đó khảo sát đất đai một chuyến!”

Tô Nhân đang trò chuyện cùng với hai cô con dâu nghe ông ấy nói vậy thì giật mình xoay qua: “Đứa nhỏ mới từ Thượng Hải về, bây giờ ông còn muốn qua đó?”

Liêu Chính Dân cười ha hả nói: “Vừa rồi ba không nghe Tiểu Ý nói sao? Còn chậm nữa chúng ta sẽ không tranh được, hay là bà cũng đi cùng tôi đi? Vừa hay chúng ta đi dạo Thượng Hải xem sao?

Tô Nhân khẽ mỉm cười: “Tôi thấy ông dẫn tôi qua đó không phải để dạo phố mà để yểm trợ cho ông nhỉ?”

Nhất cử nhất động của Liêu Chính Dân đều là tiêu điểm chú ý trong ngành sản xuất.

Nếu thường ngày ông ấy đột nhiên đi Thượng Hải, nhất định sẽ khiến người ta chú ý và suy đoán.

Nên lấy cớ đi du lịch mới là sáng suốt nhất.

Thấy Tô Nhân hỏi như vậy, Liêu Chính Dân lập tức thừa nhận.

“Nhưng tôi đảm bảo sẽ cùng bà đi dạo phố, đi khảo sát Giang Đông chỉ là nhân tiện thôi, không tốn nhiều thời gian đâu.”

Tô Nhân chỉ nói đùa thôi, thấy ông ấy nói vậy thì cũng đồng ý ngay.

Bà ấy bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Được rồi, các con mau chóng ai về nhà nấy đi.”

“Có lẽ người trong nhà cũng rất lo lắng rồi.”

Bên nhà họ Chu sau khi nghe tin Tô Ý trở về đúng là đã bắt đầu vội vàng nấu ăn tối rồi.

Tô Ý cũng đoán được nên chỉ uống chén canh gà ở nhà mẹ đẻ, cố ý chừa bụng để về ăn.

Trong bữa tiệc, ông Chu và Chu Hoằng Nghĩa nghe Tô Ý kể lại tình hình bên chỗ Thượng Hải thì đều khen ngợi hành động của mọi người.

Hai ngày nay, hai người bọn họ cũng luôn xem báo, xem TV, rất quan tâm tới tình hình bên Thượng Hải.

Ở đơn vị, mọi người cũng thảo luận về chuyện này nhiều nhất.

Vậy nên khi mọi người nhận ra Tô Ý ở trên TV, không ít người chạy tới hỏi thăm hai người, vô cùng tự hào.

Cơm nước xong Tô Ý lấy quà tặng mọi người ra.

Ai nấy cũng vui tới mức không khép miệng lại được, đặc biệt là hai người Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn nhận được cái cặp sạch và váy mới.

Chu Cận Xuyên thấy mọi người đều có quà, chỉ có mình anh là không có thì trợn tròn mắt.

Vừa rồi lúc ở nhà họ Tô, anh còn tưởng vợ ngại lấy ra nên chờ tới khi về nhà sẽ đưa cho mình.

Nào ngờ thấy túi đã trống không rồi mà vẫn không có.

Nhưng trước mặt mọi người, anh không thể hiện ra ngoài.

Mãi tới khi hai người cùng lên lầu, đóng cửa lại rồi, lúc này Chu Cận Xuyên mới tỏ vẻ tủi thân nói: “Vợ, có phải em quên mất gì rồi không?”

Tô Ý khẽ mỉm cười: “Quên gì cơ?”

DTV

Chu Cận Xuyên kéo kéo khóe miệng: “Quên mất em còn có chồng.”

Tô Ý buồn cười, lập tức bật cười thành tiếng.

Sau đó cô mới lấy cái áo da mua cho anh từ trong không gian ra: “Sao mà quên được? Nè, đây là của anh.”

Chu Cận Xuyên vô cùng vui vẻ, hào hứng đưa tay nhận lấy: “Mua cho anh thật à? Anh còn tưởng em chỉ mua áo da cho anh ba.”

Nói xong, anh vội mặc áo đa vào người rồi soi gương, nói: “Sao anh cảm thấy cái này đẹp hơn cái của anh ba nhiều vậy?”

Tô Ý vội cắt ngang: “Anh đừng nói bậy, đặc biệt là trước mặt anh ba, nếu không coi chừng anh ấy đòi đổi với anh.”

Chu Cận Xuyên lập tức hiểu ra, vợ vẫn luôn thiên vị anh.

Nhất định là lo nếu cùng lấy ra bị Lâm Trạch Tây nhìn trúng đòi đổi nên mới giấu trong không gian không lấy ra tới tận bây giờ.

Trong lòng Chu Cận Xuyên vô cùng vui vẻ.

Anh quay đầu lại thì phát hiện vợ đang cầm thêm một cái áo lông vũ nữa.

“Cái này cũng cho anh à?”

“Không cho anh thì cho ai? Cái này lớn như vậy em cũng không mặc được.”

Khóe miệng Chu Cận Xuyên mau chóng cong lên: “Vẫn là vợ tốt với anh nhất, anh còn tưởng anh không có quà, hóa ra đồ tốt cuối cùng đều thuộc về anh.”

Tô Ý nhẹ mỉm cười: “Dĩ nhiên rồi, lần này anh tới Thượng Hải đã lập công lớn, dĩ nhiên phải khao anh rồi.”

Chu Cận Xuyên nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: “Nói ban thưởng thì hai bộ quần áo này vẫn chưa đủ đâu.”

Tô Ý: “…”

“Nhớ kỹ em đã đi đường mệt mỏi cả một ngày rồi, để anh đi mở nước cho em tắm rồi ngủ một giấc cho thật ngon.”

Tô Ý: Anh thật tốt..

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Liêu Chính Dân kích động vỗ đùi: “Được! Ngày mai ba sẽ tự mình qua đó khảo sát đất đai một chuyến!”Tô Nhân đang trò chuyện cùng với hai cô con dâu nghe ông ấy nói vậy thì giật mình xoay qua: “Đứa nhỏ mới từ Thượng Hải về, bây giờ ông còn muốn qua đó?”Liêu Chính Dân cười ha hả nói: “Vừa rồi ba không nghe Tiểu Ý nói sao? Còn chậm nữa chúng ta sẽ không tranh được, hay là bà cũng đi cùng tôi đi? Vừa hay chúng ta đi dạo Thượng Hải xem sao?Tô Nhân khẽ mỉm cười: “Tôi thấy ông dẫn tôi qua đó không phải để dạo phố mà để yểm trợ cho ông nhỉ?”Nhất cử nhất động của Liêu Chính Dân đều là tiêu điểm chú ý trong ngành sản xuất.Nếu thường ngày ông ấy đột nhiên đi Thượng Hải, nhất định sẽ khiến người ta chú ý và suy đoán.Nên lấy cớ đi du lịch mới là sáng suốt nhất.Thấy Tô Nhân hỏi như vậy, Liêu Chính Dân lập tức thừa nhận.“Nhưng tôi đảm bảo sẽ cùng bà đi dạo phố, đi khảo sát Giang Đông chỉ là nhân tiện thôi, không tốn nhiều thời gian đâu.”Tô Nhân chỉ nói đùa thôi, thấy ông ấy nói vậy thì cũng đồng ý ngay.Bà ấy bắt đầu thu dọn đồ đạc.“Được rồi, các con mau chóng ai về nhà nấy đi.”“Có lẽ người trong nhà cũng rất lo lắng rồi.”Bên nhà họ Chu sau khi nghe tin Tô Ý trở về đúng là đã bắt đầu vội vàng nấu ăn tối rồi.Tô Ý cũng đoán được nên chỉ uống chén canh gà ở nhà mẹ đẻ, cố ý chừa bụng để về ăn.Trong bữa tiệc, ông Chu và Chu Hoằng Nghĩa nghe Tô Ý kể lại tình hình bên chỗ Thượng Hải thì đều khen ngợi hành động của mọi người.Hai ngày nay, hai người bọn họ cũng luôn xem báo, xem TV, rất quan tâm tới tình hình bên Thượng Hải.Ở đơn vị, mọi người cũng thảo luận về chuyện này nhiều nhất.Vậy nên khi mọi người nhận ra Tô Ý ở trên TV, không ít người chạy tới hỏi thăm hai người, vô cùng tự hào.Cơm nước xong Tô Ý lấy quà tặng mọi người ra.Ai nấy cũng vui tới mức không khép miệng lại được, đặc biệt là hai người Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn nhận được cái cặp sạch và váy mới.Chu Cận Xuyên thấy mọi người đều có quà, chỉ có mình anh là không có thì trợn tròn mắt.Vừa rồi lúc ở nhà họ Tô, anh còn tưởng vợ ngại lấy ra nên chờ tới khi về nhà sẽ đưa cho mình.Nào ngờ thấy túi đã trống không rồi mà vẫn không có.Nhưng trước mặt mọi người, anh không thể hiện ra ngoài.Mãi tới khi hai người cùng lên lầu, đóng cửa lại rồi, lúc này Chu Cận Xuyên mới tỏ vẻ tủi thân nói: “Vợ, có phải em quên mất gì rồi không?”Tô Ý khẽ mỉm cười: “Quên gì cơ?”DTVChu Cận Xuyên kéo kéo khóe miệng: “Quên mất em còn có chồng.”Tô Ý buồn cười, lập tức bật cười thành tiếng.Sau đó cô mới lấy cái áo da mua cho anh từ trong không gian ra: “Sao mà quên được? Nè, đây là của anh.”Chu Cận Xuyên vô cùng vui vẻ, hào hứng đưa tay nhận lấy: “Mua cho anh thật à? Anh còn tưởng em chỉ mua áo da cho anh ba.”Nói xong, anh vội mặc áo đa vào người rồi soi gương, nói: “Sao anh cảm thấy cái này đẹp hơn cái của anh ba nhiều vậy?”Tô Ý vội cắt ngang: “Anh đừng nói bậy, đặc biệt là trước mặt anh ba, nếu không coi chừng anh ấy đòi đổi với anh.”Chu Cận Xuyên lập tức hiểu ra, vợ vẫn luôn thiên vị anh.Nhất định là lo nếu cùng lấy ra bị Lâm Trạch Tây nhìn trúng đòi đổi nên mới giấu trong không gian không lấy ra tới tận bây giờ.Trong lòng Chu Cận Xuyên vô cùng vui vẻ.Anh quay đầu lại thì phát hiện vợ đang cầm thêm một cái áo lông vũ nữa.“Cái này cũng cho anh à?”“Không cho anh thì cho ai? Cái này lớn như vậy em cũng không mặc được.”Khóe miệng Chu Cận Xuyên mau chóng cong lên: “Vẫn là vợ tốt với anh nhất, anh còn tưởng anh không có quà, hóa ra đồ tốt cuối cùng đều thuộc về anh.”Tô Ý nhẹ mỉm cười: “Dĩ nhiên rồi, lần này anh tới Thượng Hải đã lập công lớn, dĩ nhiên phải khao anh rồi.”Chu Cận Xuyên nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: “Nói ban thưởng thì hai bộ quần áo này vẫn chưa đủ đâu.”Tô Ý: “…”“Nhớ kỹ em đã đi đường mệt mỏi cả một ngày rồi, để anh đi mở nước cho em tắm rồi ngủ một giấc cho thật ngon.”Tô Ý: Anh thật tốt..

Chương 821: Chương 821