"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 872: Chương 872
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Suy nghĩ một lát, anh liền nhỏ giọng dỗ dành: "Em ráng chịu thêm chút nữa, đợi mai xuất viện về nhà rồi tắm được không?""Để anh đi lấy thêm nước ấm lau người cho em nhé?"Thấy anh lo lắng, Tô Ý cũng không đòi đi tắm nữa, đành gật đầu đồng ý: "Được."Thấy vợ đồng ý, Chu Cận Xuyên vội vàng đi lấy một chậu nước ấm sạch, đồng thời đóng kín cửa sổ và cửa ra vào.Anh nhanh chóng lau người và thay cho cô bộ quần áo sạch sẽ ở trong chăn: "Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh nhé."Dù không được tắm, nhưng sau khi lau người, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều: “Chồng à, anh vất và rồi."Thấy vợ dễ hài lòng như vậy, đáy lòng Chu Cận Xuyên mềm hẳn đi, lại cảm thấy đau lòng vợ: "Anh không vất vả, vợ anh mới là người vất vả nhất, nếu không phải—"Lời nói âu yếm mới nói được nửa chừng thì hai đứa trẻ lại khóc ré lên.Lại phải thay tã rồi.Dù bận rộn suốt đêm không dám chợp mắt, nhưng trong lòng Chu Cận Xuyên vẫn rất vui.Sáng hôm sau, bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho Tô Ý và hai bé Thần Thần, An An, xác nhận có thể xuất viện.Tô Ý thở phào nhẹ nhõm, chỉ mong sớm được về nhà.Hai ngày qua, mọi người đến thăm cô đều mang theo nhiều trái cây và đồ hộp, mà nhà mình lại không thể ăn hết nhiều đồ như vậy, mang về lại nặng.Tô Ý dặn Chu Cận Xuyên chia hết cho các bác sĩ và y tá, coi như lời cảm ơn vì họ đã chăm sóc cho cô những ngày vừa qua.Mọi người nhận trái cây, lúc rời đi còn đi ra tiễn.Khoa sản đã lâu không gặp ca sinh đôi long phụng, thêm việc Tô Ý còn trẻ mà chuẩn bị mọi thứ rất kỹ càng nên ai cũng có ấn tượng sâu sắc.Bác sĩ và y tá còn lấy cô làm chuẩn mực cho các sản phụ khác làm gương.Tô Ý vừa cười vẫy tay tạm biệt mọi người, bỗng nghe tiếng hét lớn vang lên từ hành lang, ai nấy đều giật mình: "Chuyện gì vậy?"Y tá bình tĩnh đáp: "Là sản phụ mà cô gặp ở phòng sinh lần trước, khi đó cô ấy làm loạn không chịu sinh, sau cùng không còn cách nào khác phải chuyển sang mổ, bây giờ thuốc tê hết tác dụng nên đau đớn thôi."DTVTô Ý cười gật đầu: "Chỉ cần mẹ tròn con vuông là tốt rồi."Nói xong cô vẫy tay chào tạm biệt bệnh viện.Trước khi ra khỏi cửa, Tô Nhân khoác lên cho cô một chiếc áo dạ từ nhà mang tới, còn quàng khăn, đội mũ cho cô.Tô Ý ngạc nhiên vô cùng rõ ràng hôm sinh con vẫn còn nóng, sao giờ lại phải mặc nhiều thế này.Không biết lại tưởng mùa đông đến rồi.Tô Nhân cười lườm yêu cô: "Mặc vào thì mặc đi, nếu bị gió thổi mà đau đầu hay đau người thì khổ đấy."Tô Ý đành làm theo.May mắn nhà không xa, nóng thì cố chịu chút vậy.Để tiện chăm sóc, Tô Nhân đã sớm bàn bạc với Triệu Lam, muốn để Tô Ý về nhà ngoại ở cữ.Trước đây, Tô Ý lưu lạc bên ngoài, bà ấy làm mẹ không có cơ hội chăm sóc con.Nay Tô Ý sinh con, vừa đúng dịp bà ấy có thể giúp đỡ lo liệu."Ở nhà tôi đã sắp xếp phòng cho khách rồi, mọi người muốn qua thăm lúc nào cũng được, buổi tối ở lại nhà chúng tôi cũng không sao."Triệu Lam là người thấu tình đạt lý, liền đồng ý ngay."Ôi dào, có gì đâu, chị đây là san sẻ giúp tôi ấy mà, ban ngày tôi sẽ sang giúp một tay, chỉ cần Tô Ý và các cháu khỏe mạnh là tốt rồi.".
Suy nghĩ một lát, anh liền nhỏ giọng dỗ dành: "Em ráng chịu thêm chút nữa, đợi mai xuất viện về nhà rồi tắm được không?"
"Để anh đi lấy thêm nước ấm lau người cho em nhé?"
Thấy anh lo lắng, Tô Ý cũng không đòi đi tắm nữa, đành gật đầu đồng ý: "Được."
Thấy vợ đồng ý, Chu Cận Xuyên vội vàng đi lấy một chậu nước ấm sạch, đồng thời đóng kín cửa sổ và cửa ra vào.
Anh nhanh chóng lau người và thay cho cô bộ quần áo sạch sẽ ở trong chăn: "Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh nhé."
Dù không được tắm, nhưng sau khi lau người, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều: “Chồng à, anh vất và rồi."
Thấy vợ dễ hài lòng như vậy, đáy lòng Chu Cận Xuyên mềm hẳn đi, lại cảm thấy đau lòng vợ: "Anh không vất vả, vợ anh mới là người vất vả nhất, nếu không phải—"
Lời nói âu yếm mới nói được nửa chừng thì hai đứa trẻ lại khóc ré lên.
Lại phải thay tã rồi.
Dù bận rộn suốt đêm không dám chợp mắt, nhưng trong lòng Chu Cận Xuyên vẫn rất vui.
Sáng hôm sau, bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho Tô Ý và hai bé Thần Thần, An An, xác nhận có thể xuất viện.
Tô Ý thở phào nhẹ nhõm, chỉ mong sớm được về nhà.
Hai ngày qua, mọi người đến thăm cô đều mang theo nhiều trái cây và đồ hộp, mà nhà mình lại không thể ăn hết nhiều đồ như vậy, mang về lại nặng.
Tô Ý dặn Chu Cận Xuyên chia hết cho các bác sĩ và y tá, coi như lời cảm ơn vì họ đã chăm sóc cho cô những ngày vừa qua.
Mọi người nhận trái cây, lúc rời đi còn đi ra tiễn.
Khoa sản đã lâu không gặp ca sinh đôi long phụng, thêm việc Tô Ý còn trẻ mà chuẩn bị mọi thứ rất kỹ càng nên ai cũng có ấn tượng sâu sắc.
Bác sĩ và y tá còn lấy cô làm chuẩn mực cho các sản phụ khác làm gương.
Tô Ý vừa cười vẫy tay tạm biệt mọi người, bỗng nghe tiếng hét lớn vang lên từ hành lang, ai nấy đều giật mình: "Chuyện gì vậy?"
Y tá bình tĩnh đáp: "Là sản phụ mà cô gặp ở phòng sinh lần trước, khi đó cô ấy làm loạn không chịu sinh, sau cùng không còn cách nào khác phải chuyển sang mổ, bây giờ thuốc tê hết tác dụng nên đau đớn thôi."
DTV
Tô Ý cười gật đầu: "Chỉ cần mẹ tròn con vuông là tốt rồi."
Nói xong cô vẫy tay chào tạm biệt bệnh viện.
Trước khi ra khỏi cửa, Tô Nhân khoác lên cho cô một chiếc áo dạ từ nhà mang tới, còn quàng khăn, đội mũ cho cô.
Tô Ý ngạc nhiên vô cùng rõ ràng hôm sinh con vẫn còn nóng, sao giờ lại phải mặc nhiều thế này.
Không biết lại tưởng mùa đông đến rồi.
Tô Nhân cười lườm yêu cô: "Mặc vào thì mặc đi, nếu bị gió thổi mà đau đầu hay đau người thì khổ đấy."
Tô Ý đành làm theo.
May mắn nhà không xa, nóng thì cố chịu chút vậy.
Để tiện chăm sóc, Tô Nhân đã sớm bàn bạc với Triệu Lam, muốn để Tô Ý về nhà ngoại ở cữ.
Trước đây, Tô Ý lưu lạc bên ngoài, bà ấy làm mẹ không có cơ hội chăm sóc con.
Nay Tô Ý sinh con, vừa đúng dịp bà ấy có thể giúp đỡ lo liệu.
"Ở nhà tôi đã sắp xếp phòng cho khách rồi, mọi người muốn qua thăm lúc nào cũng được, buổi tối ở lại nhà chúng tôi cũng không sao."
Triệu Lam là người thấu tình đạt lý, liền đồng ý ngay.
"Ôi dào, có gì đâu, chị đây là san sẻ giúp tôi ấy mà, ban ngày tôi sẽ sang giúp một tay, chỉ cần Tô Ý và các cháu khỏe mạnh là tốt rồi.".
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Suy nghĩ một lát, anh liền nhỏ giọng dỗ dành: "Em ráng chịu thêm chút nữa, đợi mai xuất viện về nhà rồi tắm được không?""Để anh đi lấy thêm nước ấm lau người cho em nhé?"Thấy anh lo lắng, Tô Ý cũng không đòi đi tắm nữa, đành gật đầu đồng ý: "Được."Thấy vợ đồng ý, Chu Cận Xuyên vội vàng đi lấy một chậu nước ấm sạch, đồng thời đóng kín cửa sổ và cửa ra vào.Anh nhanh chóng lau người và thay cho cô bộ quần áo sạch sẽ ở trong chăn: "Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh nhé."Dù không được tắm, nhưng sau khi lau người, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều: “Chồng à, anh vất và rồi."Thấy vợ dễ hài lòng như vậy, đáy lòng Chu Cận Xuyên mềm hẳn đi, lại cảm thấy đau lòng vợ: "Anh không vất vả, vợ anh mới là người vất vả nhất, nếu không phải—"Lời nói âu yếm mới nói được nửa chừng thì hai đứa trẻ lại khóc ré lên.Lại phải thay tã rồi.Dù bận rộn suốt đêm không dám chợp mắt, nhưng trong lòng Chu Cận Xuyên vẫn rất vui.Sáng hôm sau, bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho Tô Ý và hai bé Thần Thần, An An, xác nhận có thể xuất viện.Tô Ý thở phào nhẹ nhõm, chỉ mong sớm được về nhà.Hai ngày qua, mọi người đến thăm cô đều mang theo nhiều trái cây và đồ hộp, mà nhà mình lại không thể ăn hết nhiều đồ như vậy, mang về lại nặng.Tô Ý dặn Chu Cận Xuyên chia hết cho các bác sĩ và y tá, coi như lời cảm ơn vì họ đã chăm sóc cho cô những ngày vừa qua.Mọi người nhận trái cây, lúc rời đi còn đi ra tiễn.Khoa sản đã lâu không gặp ca sinh đôi long phụng, thêm việc Tô Ý còn trẻ mà chuẩn bị mọi thứ rất kỹ càng nên ai cũng có ấn tượng sâu sắc.Bác sĩ và y tá còn lấy cô làm chuẩn mực cho các sản phụ khác làm gương.Tô Ý vừa cười vẫy tay tạm biệt mọi người, bỗng nghe tiếng hét lớn vang lên từ hành lang, ai nấy đều giật mình: "Chuyện gì vậy?"Y tá bình tĩnh đáp: "Là sản phụ mà cô gặp ở phòng sinh lần trước, khi đó cô ấy làm loạn không chịu sinh, sau cùng không còn cách nào khác phải chuyển sang mổ, bây giờ thuốc tê hết tác dụng nên đau đớn thôi."DTVTô Ý cười gật đầu: "Chỉ cần mẹ tròn con vuông là tốt rồi."Nói xong cô vẫy tay chào tạm biệt bệnh viện.Trước khi ra khỏi cửa, Tô Nhân khoác lên cho cô một chiếc áo dạ từ nhà mang tới, còn quàng khăn, đội mũ cho cô.Tô Ý ngạc nhiên vô cùng rõ ràng hôm sinh con vẫn còn nóng, sao giờ lại phải mặc nhiều thế này.Không biết lại tưởng mùa đông đến rồi.Tô Nhân cười lườm yêu cô: "Mặc vào thì mặc đi, nếu bị gió thổi mà đau đầu hay đau người thì khổ đấy."Tô Ý đành làm theo.May mắn nhà không xa, nóng thì cố chịu chút vậy.Để tiện chăm sóc, Tô Nhân đã sớm bàn bạc với Triệu Lam, muốn để Tô Ý về nhà ngoại ở cữ.Trước đây, Tô Ý lưu lạc bên ngoài, bà ấy làm mẹ không có cơ hội chăm sóc con.Nay Tô Ý sinh con, vừa đúng dịp bà ấy có thể giúp đỡ lo liệu."Ở nhà tôi đã sắp xếp phòng cho khách rồi, mọi người muốn qua thăm lúc nào cũng được, buổi tối ở lại nhà chúng tôi cũng không sao."Triệu Lam là người thấu tình đạt lý, liền đồng ý ngay."Ôi dào, có gì đâu, chị đây là san sẻ giúp tôi ấy mà, ban ngày tôi sẽ sang giúp một tay, chỉ cần Tô Ý và các cháu khỏe mạnh là tốt rồi.".