Tác giả:

"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…

Chương 877: Chương 877

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… "Trẻ con sinh gần nhau thì sẽ có bạn cùng chơi, cùng lớn lên với nhau, như vậy rất tốt."Lâm Trạch Tây lần này lại không sốt sắng như mọi khi: "Để lão tứ và vợ sinh trước đi, bọn con đạo này bận rộn quá, Phương Lâm vừa mới được thăng chức, bận bịu công việc ở trường học.""Còn con bên nhà máy thực phẩm cũng bận đến nỗi chân không chạm đất.Mọi người không biết đấy chứ, mì ăn liền của chúng ta hiện đang bán rất chạy ở Đông Á và Nam Á, thị trường trong nước cũng đã dần được mở rộng."Lâm Trạch Tây vừa nói vừa giống như đang báo cáo công việc, huyên thuyên kể về tình hình nhà máy thực phẩm.Nói xong, anh liền quay sang tạo áp lực cho Tô Ý: "Em gái, sản phẩm của chúng ta lâu rồi chưa có đổi mới, nghe nói em sắp quay lại làm việc, vậy thì nhớ ưu tiên cho nhà máy thực phẩm của chúng ta trước nhé!"Tô Ý nhìn anh ta, khẽ cười: "Vừa than bận rộn không xuể xong giờ lại muốn phát triển sản phẩm mới."Lâm Trạch Tây hừ một tiếng: "Anh đây chẳng phải đang lo xa đó sao, làm ăn thì phải có kế hoạch lâu dài chứ! Nếu chẳng may sau này buôn bán khó khăn thì sao?""Hơn nữa, nếu cần thiết, chúng ta có thể mở thêm chi nhánh mới, mở rộng quy mô sản xuất.Dù sao bây giờ mạng lưới xuất nhập khẩu trên toàn quốc đã được đả thông, dùng hệ thống vận chuyển của nhà mình rất tiện lợi."DTVTô Ý cười gật đầu: "Được, em biết rồi, để em cân nhắc xem sao."Anh ba thành công thoái thác nhiệm vụ sinh con, còn nhân tiện báo cáo luôn thành tích công việc.Lâm Lạp Bắc nghe vậy cũng không chịu thua, như thể chỉ có vợ chồng anh ta là nhàn rỗi: "Anh ba, Thư Thư hiện nay ở nhà máy thực phẩm cũng rất bận rộn, công việc kinh doanh buôn bán với bên ngoài đều trông chờ vào cô ấy cả.""Chưa kể em ở bên viện nghiên cứu cũng không kém phần bận rộn, cuối tuần còn phải đi làm thêm, anh cũng biết mà."Lâm Thư Thư gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, Lạp Bắc bên viện nghiên cứu đang rất bận bịu, có khi tối cũng không về nhà."Tô Ý nghe xong liền lo lắng: "Không về nhà, vậy Thư Thư ở một mình không sợ sao? Lần sau có chuyện như vậy nhớ báo trước, để em đến đón Thư Thư về nhà ở."Lâm Thư Thư vội vàng xua tay: "Không cần đâu, mình ở một mình cũng không sợ, thật sự không sao đâu mà."Đang nói chuyện, Bạch Miêu Miêu và Tạ Tiểu Quân cũng đến.Cả hai mang theo quà tặng cho bọn trẻ.Vợ chồng Từ Tiểu Cần cũng dẫn con đến chơi, sau đó là chú Ôn và chú Duẩn từ nhà máy được phẩm cùng với ông Tôn.Chưa kịp ngồi xuống, ngoài cửa lại có tiếng động lần này là hai đại gia đình chi thứ hai và thứ ba của nhà họ Chu cũng đến.Vừa đến nơi, việc *****ên mọi người làm là vào thăm Thần Thần và An An.Thấy hai đứa trẻ được chăm sóc trắng trẻo, mũm mĩm, không thua kém gì em bé được in trên lịch, ai nấy đều trầm trồ ngưỡng mộ.Hai đứa nhỏ lần *****ên được nhiều người vây quanh như vậy mà vẫn không hề sợ hãi.Điều này khiến Chu Cận Xuyên và Tô Ý thở phào nhẹ nhõm, niềm tự hào của bậc làm ba mẹ dâng lên tràn ngập.Khi mọi người đã đến đông đủ, cả nhà liền chuẩn bị để hai đứa nhỏ thực hiện lễ "chọn vật đoán tương lai".Triệu Lam đã chuẩn bị sẵn khăn đỏ, bên dưới còn lót thêm tấm nệm mềm, những món đồ để chọn cũng đã được bày sẵn.Nào là bút lông sách "Tam Tự Kinh", đồ chơi ống nghe khám bệnh, trống lắc, chậu nước, nghiên mực, bàn tính, khóa vàng, quả bóng,...Mỗi món đều tượng trưng cho một nghề nghiệp khác nhau.Ngoài những thứ Triệu Lam chuẩn bị, các cậu các mợ cũng thêm vào vài món, ai cũng mong đứa nhỏ chọn được đồ vật đại diện cho nghề nghiệp của mình.Thần Thần và An An ngồi giữa khăn đỏ, cả hai ngó nghiêng xung quanh.An An là người *****ên bò dậy, với tay chộp lấy khẩu s.ú.n.g đồ chơi mà cậu hai đặt gần đó, ngồi nghịch nghịch..

"Trẻ con sinh gần nhau thì sẽ có bạn cùng chơi, cùng lớn lên với nhau, như vậy rất tốt."

Lâm Trạch Tây lần này lại không sốt sắng như mọi khi: "Để lão tứ và vợ sinh trước đi, bọn con đạo này bận rộn quá, Phương Lâm vừa mới được thăng chức, bận bịu công việc ở trường học."

"Còn con bên nhà máy thực phẩm cũng bận đến nỗi chân không chạm đất.

Mọi người không biết đấy chứ, mì ăn liền của chúng ta hiện đang bán rất chạy ở Đông Á và Nam Á, thị trường trong nước cũng đã dần được mở rộng."

Lâm Trạch Tây vừa nói vừa giống như đang báo cáo công việc, huyên thuyên kể về tình hình nhà máy thực phẩm.

Nói xong, anh liền quay sang tạo áp lực cho Tô Ý: "Em gái, sản phẩm của chúng ta lâu rồi chưa có đổi mới, nghe nói em sắp quay lại làm việc, vậy thì nhớ ưu tiên cho nhà máy thực phẩm của chúng ta trước nhé!"

Tô Ý nhìn anh ta, khẽ cười: "Vừa than bận rộn không xuể xong giờ lại muốn phát triển sản phẩm mới."

Lâm Trạch Tây hừ một tiếng: "Anh đây chẳng phải đang lo xa đó sao, làm ăn thì phải có kế hoạch lâu dài chứ! Nếu chẳng may sau này buôn bán khó khăn thì sao?"

"Hơn nữa, nếu cần thiết, chúng ta có thể mở thêm chi nhánh mới, mở rộng quy mô sản xuất.

Dù sao bây giờ mạng lưới xuất nhập khẩu trên toàn quốc đã được đả thông, dùng hệ thống vận chuyển của nhà mình rất tiện lợi."

DTV

Tô Ý cười gật đầu: "Được, em biết rồi, để em cân nhắc xem sao."

Anh ba thành công thoái thác nhiệm vụ sinh con, còn nhân tiện báo cáo luôn thành tích công việc.

Lâm Lạp Bắc nghe vậy cũng không chịu thua, như thể chỉ có vợ chồng anh ta là nhàn rỗi: "Anh ba, Thư Thư hiện nay ở nhà máy thực phẩm cũng rất bận rộn, công việc kinh doanh buôn bán với bên ngoài đều trông chờ vào cô ấy cả."

"Chưa kể em ở bên viện nghiên cứu cũng không kém phần bận rộn, cuối tuần còn phải đi làm thêm, anh cũng biết mà."

Lâm Thư Thư gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, Lạp Bắc bên viện nghiên cứu đang rất bận bịu, có khi tối cũng không về nhà."

Tô Ý nghe xong liền lo lắng: "Không về nhà, vậy Thư Thư ở một mình không sợ sao? Lần sau có chuyện như vậy nhớ báo trước, để em đến đón Thư Thư về nhà ở."

Lâm Thư Thư vội vàng xua tay: "Không cần đâu, mình ở một mình cũng không sợ, thật sự không sao đâu mà."

Đang nói chuyện, Bạch Miêu Miêu và Tạ Tiểu Quân cũng đến.

Cả hai mang theo quà tặng cho bọn trẻ.

Vợ chồng Từ Tiểu Cần cũng dẫn con đến chơi, sau đó là chú Ôn và chú Duẩn từ nhà máy được phẩm cùng với ông Tôn.

Chưa kịp ngồi xuống, ngoài cửa lại có tiếng động lần này là hai đại gia đình chi thứ hai và thứ ba của nhà họ Chu cũng đến.

Vừa đến nơi, việc *****ên mọi người làm là vào thăm Thần Thần và An An.

Thấy hai đứa trẻ được chăm sóc trắng trẻo, mũm mĩm, không thua kém gì em bé được in trên lịch, ai nấy đều trầm trồ ngưỡng mộ.

Hai đứa nhỏ lần *****ên được nhiều người vây quanh như vậy mà vẫn không hề sợ hãi.

Điều này khiến Chu Cận Xuyên và Tô Ý thở phào nhẹ nhõm, niềm tự hào của bậc làm ba mẹ dâng lên tràn ngập.

Khi mọi người đã đến đông đủ, cả nhà liền chuẩn bị để hai đứa nhỏ thực hiện lễ "chọn vật đoán tương lai".

Triệu Lam đã chuẩn bị sẵn khăn đỏ, bên dưới còn lót thêm tấm nệm mềm, những món đồ để chọn cũng đã được bày sẵn.

Nào là bút lông sách "Tam Tự Kinh", đồ chơi ống nghe khám bệnh, trống lắc, chậu nước, nghiên mực, bàn tính, khóa vàng, quả bóng,...

Mỗi món đều tượng trưng cho một nghề nghiệp khác nhau.

Ngoài những thứ Triệu Lam chuẩn bị, các cậu các mợ cũng thêm vào vài món, ai cũng mong đứa nhỏ chọn được đồ vật đại diện cho nghề nghiệp của mình.

Thần Thần và An An ngồi giữa khăn đỏ, cả hai ngó nghiêng xung quanh.

An An là người *****ên bò dậy, với tay chộp lấy khẩu s.ú.n.g đồ chơi mà cậu hai đặt gần đó, ngồi nghịch nghịch..

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… "Trẻ con sinh gần nhau thì sẽ có bạn cùng chơi, cùng lớn lên với nhau, như vậy rất tốt."Lâm Trạch Tây lần này lại không sốt sắng như mọi khi: "Để lão tứ và vợ sinh trước đi, bọn con đạo này bận rộn quá, Phương Lâm vừa mới được thăng chức, bận bịu công việc ở trường học.""Còn con bên nhà máy thực phẩm cũng bận đến nỗi chân không chạm đất.Mọi người không biết đấy chứ, mì ăn liền của chúng ta hiện đang bán rất chạy ở Đông Á và Nam Á, thị trường trong nước cũng đã dần được mở rộng."Lâm Trạch Tây vừa nói vừa giống như đang báo cáo công việc, huyên thuyên kể về tình hình nhà máy thực phẩm.Nói xong, anh liền quay sang tạo áp lực cho Tô Ý: "Em gái, sản phẩm của chúng ta lâu rồi chưa có đổi mới, nghe nói em sắp quay lại làm việc, vậy thì nhớ ưu tiên cho nhà máy thực phẩm của chúng ta trước nhé!"Tô Ý nhìn anh ta, khẽ cười: "Vừa than bận rộn không xuể xong giờ lại muốn phát triển sản phẩm mới."Lâm Trạch Tây hừ một tiếng: "Anh đây chẳng phải đang lo xa đó sao, làm ăn thì phải có kế hoạch lâu dài chứ! Nếu chẳng may sau này buôn bán khó khăn thì sao?""Hơn nữa, nếu cần thiết, chúng ta có thể mở thêm chi nhánh mới, mở rộng quy mô sản xuất.Dù sao bây giờ mạng lưới xuất nhập khẩu trên toàn quốc đã được đả thông, dùng hệ thống vận chuyển của nhà mình rất tiện lợi."DTVTô Ý cười gật đầu: "Được, em biết rồi, để em cân nhắc xem sao."Anh ba thành công thoái thác nhiệm vụ sinh con, còn nhân tiện báo cáo luôn thành tích công việc.Lâm Lạp Bắc nghe vậy cũng không chịu thua, như thể chỉ có vợ chồng anh ta là nhàn rỗi: "Anh ba, Thư Thư hiện nay ở nhà máy thực phẩm cũng rất bận rộn, công việc kinh doanh buôn bán với bên ngoài đều trông chờ vào cô ấy cả.""Chưa kể em ở bên viện nghiên cứu cũng không kém phần bận rộn, cuối tuần còn phải đi làm thêm, anh cũng biết mà."Lâm Thư Thư gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, Lạp Bắc bên viện nghiên cứu đang rất bận bịu, có khi tối cũng không về nhà."Tô Ý nghe xong liền lo lắng: "Không về nhà, vậy Thư Thư ở một mình không sợ sao? Lần sau có chuyện như vậy nhớ báo trước, để em đến đón Thư Thư về nhà ở."Lâm Thư Thư vội vàng xua tay: "Không cần đâu, mình ở một mình cũng không sợ, thật sự không sao đâu mà."Đang nói chuyện, Bạch Miêu Miêu và Tạ Tiểu Quân cũng đến.Cả hai mang theo quà tặng cho bọn trẻ.Vợ chồng Từ Tiểu Cần cũng dẫn con đến chơi, sau đó là chú Ôn và chú Duẩn từ nhà máy được phẩm cùng với ông Tôn.Chưa kịp ngồi xuống, ngoài cửa lại có tiếng động lần này là hai đại gia đình chi thứ hai và thứ ba của nhà họ Chu cũng đến.Vừa đến nơi, việc *****ên mọi người làm là vào thăm Thần Thần và An An.Thấy hai đứa trẻ được chăm sóc trắng trẻo, mũm mĩm, không thua kém gì em bé được in trên lịch, ai nấy đều trầm trồ ngưỡng mộ.Hai đứa nhỏ lần *****ên được nhiều người vây quanh như vậy mà vẫn không hề sợ hãi.Điều này khiến Chu Cận Xuyên và Tô Ý thở phào nhẹ nhõm, niềm tự hào của bậc làm ba mẹ dâng lên tràn ngập.Khi mọi người đã đến đông đủ, cả nhà liền chuẩn bị để hai đứa nhỏ thực hiện lễ "chọn vật đoán tương lai".Triệu Lam đã chuẩn bị sẵn khăn đỏ, bên dưới còn lót thêm tấm nệm mềm, những món đồ để chọn cũng đã được bày sẵn.Nào là bút lông sách "Tam Tự Kinh", đồ chơi ống nghe khám bệnh, trống lắc, chậu nước, nghiên mực, bàn tính, khóa vàng, quả bóng,...Mỗi món đều tượng trưng cho một nghề nghiệp khác nhau.Ngoài những thứ Triệu Lam chuẩn bị, các cậu các mợ cũng thêm vào vài món, ai cũng mong đứa nhỏ chọn được đồ vật đại diện cho nghề nghiệp của mình.Thần Thần và An An ngồi giữa khăn đỏ, cả hai ngó nghiêng xung quanh.An An là người *****ên bò dậy, với tay chộp lấy khẩu s.ú.n.g đồ chơi mà cậu hai đặt gần đó, ngồi nghịch nghịch..

Chương 877: Chương 877