"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 899: Chương 899
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tô Nhân bị con bé chọc cười, bà ấy cười phá lên: “Tốt tốt, thích là được, bà ngoại vốn cũng nghĩ nhỡ đâu cháu thích thì sao.Bà còn mua cho cả chị Điềm Điềm của cháu nữa đó.”“Thật ạ? Thế thì tốt quá, lát nữa cháu sẽ cùng chị Điềm Điềm chơi.”Vừa mới nhắc đến Điềm Điềm, giọng cô bé đã vang lên từ ngoài cửa: “Thần Thần, An An, chị đến chơi với các em đây!”Vừa dứt lời, một cô bé mặc váy voan màu tím liền chạy vào.Ngay sau đó, chính là Lâm Vọng Đông và Diêu Ngọc Phương.Hiện nay hai người họ đều đã được thăng chức ở đơn vị, cuộc sống gia đình ba người rất đỗi êm đềm, hạnh phúc.Từ sau lần bị Liêu Chính Dân công khai nêu tên, những người thân ở quê cũ của nhà họ Lâm không còn ai dám đến gây phiền phức cho Lâm Vọng Đông nữa.DTVNghe nói sau khi sự việc lần trước xảy ra, Lâm Gia Quốc lập tức ly hôn, còn cãi nhau to với nhà vợ.Sau đó, Lâm Gia Quốc và gia đình cũng vì chuyện hôn nhân mà bất hòa, từ đó bặt vô âm tín, không biết đã trốn tới nơi nào nữa.Sau khi anh cả cùng gia đình vừa ngồi xuống không lâu sau, Lâm Hạo Nam và Từ Đan cũng đến.Hai năm trước, hai người này vừa sinh một cậu con trai, đặt tên là Hạo Hạo.Hiện giờ cậu bé vừa mới biết chạy, cũng là lúc nghịch ngợm nhất.Bình thường hai vợ chồng luôn mang con theo và nuôi dưỡng trong doanh trại, rất hiếm khi có dịp đưa về nhà.Thế nhưng khi thấy đồ chơi, mắt cậu bé sáng rỡ, lập tức cầm lấy món đồ chơi của mình và gia nhập vào đội ngũ của bọn trẻ, cùng Thần Trần, An An và Điềm Điềm chạy nhảy chơi đùa khắp sân.Trong khi đó, những người lớn thì bận rộn sắp xếp, đồng thời đoán xem ai sẽ đến tiếp theo.Chẳng mấy chốc, Liễu Phương Lâm xuất hiện, ôm bụng bầu bước vào: “Anh Trạch Tây đâu rồi? Sao không đi cùng chị vậy?”Liễu Phương Lâm nhẹ nhàng cười: “Anh ấy đi lấy bánh kem cho hai đứa nhỏ rồi.Chỉ cách mấy bước chân thôi mà, chị tự đi cũng được.”Tô Ý thấy cô ấy ngoài cái bụng lớn, tay chân vẫn mảnh mai như thường, chẳng giống người đang mang thai chút nào, liền hỏi cô ấy có phải không ăn uống đầy đủ hay không.Liễu Phương Lâm bật cười: “Em đừng nói thế trước mặt mẹ chứ, bà ấy ngày nào cũng lo lắng về việc ăn uống của chị, nhưng chị có ăn nhiều bao nhiêu cũng không thể béo lên được.Kỳ thực chị ăn uống khá đầy đủ đó chứ.”Tô Ý cười bất lực: “Thôi được rồi, chỉ cần em bé khỏe mạnh là tốt rồi.”Hiện giờ sự nghiệp của Liễu Phương Lâm đã ổn định.Cô ấy không chỉ là giảng viên chuyên ngành tiếng Anh tại Đại học Thanh Bắc, mà còn đào tạo ra không ít học trò xuất sắc.Lâm Trạch Tây tuy bề ngoài có vẻ không đáng tin, nhưng lại luôn ủng hộ sự nghiệp của Liễu Phương Lâm.Hai người đã hỗ trợ nhiều trẻ em nghèo vùng núi, quyên góp tiền xây dựng trường tiểu học hy vọng.Trong việc này, hai người luôn làm tốt nhất.Hiện giờ, cả anh cả và anh hai đều đã có con, đứa bé của anh ba cũng sắp chào đời.Tô Nhân hiện tại chỉ còn lo lắng cho đôi vợ chồng Lâm Lạp Bắc và Lâm Thư Thư.Lúc kết hôn, bà ấy cứ ngỡ công việc của họ ổn định nhất, chắc chắn sẽ có con sớm.Ai ngờ sau đó, Lâm Lạp Bắc lại tiếp tục thi lên thạc sĩ, rồi tiến sĩ.Giờ đây, anh vừa học tiến sĩ vừa tham gia nghiên cứu, trở thành học trò đáng tự hào nhất của ông Mặc, đồng thời cũng là người có trình độ học vấn cao nhất trong nhà.Còn Lâm Thư Thư, ban đầu không phải là người có tính cách mạnh mẽ.Lúc mới vào làm việc trong nhà máy thực phẩm cùng Tô Ý, cô ấy cảm thấy công việc không quá nặng nhọc, cũng coi như là thoải mái.Nhưng ai ngờ nhà máy thực phẩm ngày càng phát triển, cô ấy cũng buộc phải nhanh chóng phát triển bản thân.Sau đó, cô ấy được điều đến nhà máy xúc xích – đơn vị có lợi nhuận nhất và bận rộn nhất, hiện đang đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc.Công việc hàng ngày của cô ấy cũng cực kỳ bận rộn..
Tô Nhân bị con bé chọc cười, bà ấy cười phá lên: “Tốt tốt, thích là được, bà ngoại vốn cũng nghĩ nhỡ đâu cháu thích thì sao.
Bà còn mua cho cả chị Điềm Điềm của cháu nữa đó.”
“Thật ạ? Thế thì tốt quá, lát nữa cháu sẽ cùng chị Điềm Điềm chơi.”
Vừa mới nhắc đến Điềm Điềm, giọng cô bé đã vang lên từ ngoài cửa: “Thần Thần, An An, chị đến chơi với các em đây!”
Vừa dứt lời, một cô bé mặc váy voan màu tím liền chạy vào.
Ngay sau đó, chính là Lâm Vọng Đông và Diêu Ngọc Phương.
Hiện nay hai người họ đều đã được thăng chức ở đơn vị, cuộc sống gia đình ba người rất đỗi êm đềm, hạnh phúc.
Từ sau lần bị Liêu Chính Dân công khai nêu tên, những người thân ở quê cũ của nhà họ Lâm không còn ai dám đến gây phiền phức cho Lâm Vọng Đông nữa.
DTV
Nghe nói sau khi sự việc lần trước xảy ra, Lâm Gia Quốc lập tức ly hôn, còn cãi nhau to với nhà vợ.
Sau đó, Lâm Gia Quốc và gia đình cũng vì chuyện hôn nhân mà bất hòa, từ đó bặt vô âm tín, không biết đã trốn tới nơi nào nữa.
Sau khi anh cả cùng gia đình vừa ngồi xuống không lâu sau, Lâm Hạo Nam và Từ Đan cũng đến.
Hai năm trước, hai người này vừa sinh một cậu con trai, đặt tên là Hạo Hạo.
Hiện giờ cậu bé vừa mới biết chạy, cũng là lúc nghịch ngợm nhất.
Bình thường hai vợ chồng luôn mang con theo và nuôi dưỡng trong doanh trại, rất hiếm khi có dịp đưa về nhà.
Thế nhưng khi thấy đồ chơi, mắt cậu bé sáng rỡ, lập tức cầm lấy món đồ chơi của mình và gia nhập vào đội ngũ của bọn trẻ, cùng Thần Trần, An An và Điềm Điềm chạy nhảy chơi đùa khắp sân.
Trong khi đó, những người lớn thì bận rộn sắp xếp, đồng thời đoán xem ai sẽ đến tiếp theo.
Chẳng mấy chốc, Liễu Phương Lâm xuất hiện, ôm bụng bầu bước vào: “Anh Trạch Tây đâu rồi? Sao không đi cùng chị vậy?”
Liễu Phương Lâm nhẹ nhàng cười: “Anh ấy đi lấy bánh kem cho hai đứa nhỏ rồi.
Chỉ cách mấy bước chân thôi mà, chị tự đi cũng được.”
Tô Ý thấy cô ấy ngoài cái bụng lớn, tay chân vẫn mảnh mai như thường, chẳng giống người đang mang thai chút nào, liền hỏi cô ấy có phải không ăn uống đầy đủ hay không.
Liễu Phương Lâm bật cười: “Em đừng nói thế trước mặt mẹ chứ, bà ấy ngày nào cũng lo lắng về việc ăn uống của chị, nhưng chị có ăn nhiều bao nhiêu cũng không thể béo lên được.
Kỳ thực chị ăn uống khá đầy đủ đó chứ.”
Tô Ý cười bất lực: “Thôi được rồi, chỉ cần em bé khỏe mạnh là tốt rồi.”
Hiện giờ sự nghiệp của Liễu Phương Lâm đã ổn định.
Cô ấy không chỉ là giảng viên chuyên ngành tiếng Anh tại Đại học Thanh Bắc, mà còn đào tạo ra không ít học trò xuất sắc.
Lâm Trạch Tây tuy bề ngoài có vẻ không đáng tin, nhưng lại luôn ủng hộ sự nghiệp của Liễu Phương Lâm.
Hai người đã hỗ trợ nhiều trẻ em nghèo vùng núi, quyên góp tiền xây dựng trường tiểu học hy vọng.
Trong việc này, hai người luôn làm tốt nhất.
Hiện giờ, cả anh cả và anh hai đều đã có con, đứa bé của anh ba cũng sắp chào đời.
Tô Nhân hiện tại chỉ còn lo lắng cho đôi vợ chồng Lâm Lạp Bắc và Lâm Thư Thư.
Lúc kết hôn, bà ấy cứ ngỡ công việc của họ ổn định nhất, chắc chắn sẽ có con sớm.
Ai ngờ sau đó, Lâm Lạp Bắc lại tiếp tục thi lên thạc sĩ, rồi tiến sĩ.
Giờ đây, anh vừa học tiến sĩ vừa tham gia nghiên cứu, trở thành học trò đáng tự hào nhất của ông Mặc, đồng thời cũng là người có trình độ học vấn cao nhất trong nhà.
Còn Lâm Thư Thư, ban đầu không phải là người có tính cách mạnh mẽ.
Lúc mới vào làm việc trong nhà máy thực phẩm cùng Tô Ý, cô ấy cảm thấy công việc không quá nặng nhọc, cũng coi như là thoải mái.
Nhưng ai ngờ nhà máy thực phẩm ngày càng phát triển, cô ấy cũng buộc phải nhanh chóng phát triển bản thân.
Sau đó, cô ấy được điều đến nhà máy xúc xích – đơn vị có lợi nhuận nhất và bận rộn nhất, hiện đang đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc.
Công việc hàng ngày của cô ấy cũng cực kỳ bận rộn..
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tô Nhân bị con bé chọc cười, bà ấy cười phá lên: “Tốt tốt, thích là được, bà ngoại vốn cũng nghĩ nhỡ đâu cháu thích thì sao.Bà còn mua cho cả chị Điềm Điềm của cháu nữa đó.”“Thật ạ? Thế thì tốt quá, lát nữa cháu sẽ cùng chị Điềm Điềm chơi.”Vừa mới nhắc đến Điềm Điềm, giọng cô bé đã vang lên từ ngoài cửa: “Thần Thần, An An, chị đến chơi với các em đây!”Vừa dứt lời, một cô bé mặc váy voan màu tím liền chạy vào.Ngay sau đó, chính là Lâm Vọng Đông và Diêu Ngọc Phương.Hiện nay hai người họ đều đã được thăng chức ở đơn vị, cuộc sống gia đình ba người rất đỗi êm đềm, hạnh phúc.Từ sau lần bị Liêu Chính Dân công khai nêu tên, những người thân ở quê cũ của nhà họ Lâm không còn ai dám đến gây phiền phức cho Lâm Vọng Đông nữa.DTVNghe nói sau khi sự việc lần trước xảy ra, Lâm Gia Quốc lập tức ly hôn, còn cãi nhau to với nhà vợ.Sau đó, Lâm Gia Quốc và gia đình cũng vì chuyện hôn nhân mà bất hòa, từ đó bặt vô âm tín, không biết đã trốn tới nơi nào nữa.Sau khi anh cả cùng gia đình vừa ngồi xuống không lâu sau, Lâm Hạo Nam và Từ Đan cũng đến.Hai năm trước, hai người này vừa sinh một cậu con trai, đặt tên là Hạo Hạo.Hiện giờ cậu bé vừa mới biết chạy, cũng là lúc nghịch ngợm nhất.Bình thường hai vợ chồng luôn mang con theo và nuôi dưỡng trong doanh trại, rất hiếm khi có dịp đưa về nhà.Thế nhưng khi thấy đồ chơi, mắt cậu bé sáng rỡ, lập tức cầm lấy món đồ chơi của mình và gia nhập vào đội ngũ của bọn trẻ, cùng Thần Trần, An An và Điềm Điềm chạy nhảy chơi đùa khắp sân.Trong khi đó, những người lớn thì bận rộn sắp xếp, đồng thời đoán xem ai sẽ đến tiếp theo.Chẳng mấy chốc, Liễu Phương Lâm xuất hiện, ôm bụng bầu bước vào: “Anh Trạch Tây đâu rồi? Sao không đi cùng chị vậy?”Liễu Phương Lâm nhẹ nhàng cười: “Anh ấy đi lấy bánh kem cho hai đứa nhỏ rồi.Chỉ cách mấy bước chân thôi mà, chị tự đi cũng được.”Tô Ý thấy cô ấy ngoài cái bụng lớn, tay chân vẫn mảnh mai như thường, chẳng giống người đang mang thai chút nào, liền hỏi cô ấy có phải không ăn uống đầy đủ hay không.Liễu Phương Lâm bật cười: “Em đừng nói thế trước mặt mẹ chứ, bà ấy ngày nào cũng lo lắng về việc ăn uống của chị, nhưng chị có ăn nhiều bao nhiêu cũng không thể béo lên được.Kỳ thực chị ăn uống khá đầy đủ đó chứ.”Tô Ý cười bất lực: “Thôi được rồi, chỉ cần em bé khỏe mạnh là tốt rồi.”Hiện giờ sự nghiệp của Liễu Phương Lâm đã ổn định.Cô ấy không chỉ là giảng viên chuyên ngành tiếng Anh tại Đại học Thanh Bắc, mà còn đào tạo ra không ít học trò xuất sắc.Lâm Trạch Tây tuy bề ngoài có vẻ không đáng tin, nhưng lại luôn ủng hộ sự nghiệp của Liễu Phương Lâm.Hai người đã hỗ trợ nhiều trẻ em nghèo vùng núi, quyên góp tiền xây dựng trường tiểu học hy vọng.Trong việc này, hai người luôn làm tốt nhất.Hiện giờ, cả anh cả và anh hai đều đã có con, đứa bé của anh ba cũng sắp chào đời.Tô Nhân hiện tại chỉ còn lo lắng cho đôi vợ chồng Lâm Lạp Bắc và Lâm Thư Thư.Lúc kết hôn, bà ấy cứ ngỡ công việc của họ ổn định nhất, chắc chắn sẽ có con sớm.Ai ngờ sau đó, Lâm Lạp Bắc lại tiếp tục thi lên thạc sĩ, rồi tiến sĩ.Giờ đây, anh vừa học tiến sĩ vừa tham gia nghiên cứu, trở thành học trò đáng tự hào nhất của ông Mặc, đồng thời cũng là người có trình độ học vấn cao nhất trong nhà.Còn Lâm Thư Thư, ban đầu không phải là người có tính cách mạnh mẽ.Lúc mới vào làm việc trong nhà máy thực phẩm cùng Tô Ý, cô ấy cảm thấy công việc không quá nặng nhọc, cũng coi như là thoải mái.Nhưng ai ngờ nhà máy thực phẩm ngày càng phát triển, cô ấy cũng buộc phải nhanh chóng phát triển bản thân.Sau đó, cô ấy được điều đến nhà máy xúc xích – đơn vị có lợi nhuận nhất và bận rộn nhất, hiện đang đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc.Công việc hàng ngày của cô ấy cũng cực kỳ bận rộn..