"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 904: Chương 904
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Ban đầu Tô Ý cứ tưởng quanh đây không có nhà hàng, ai ngờ khi đến nơi, đúng là có một nhà hàng nhỏ, hơn nữa họ còn chuẩn bị sẵn một chiếc bàn đặt bên bờ biển, cạnh những hàng dừa.“Anh đã nói với chủ quán mình muốn một chỗ yên tĩnh, càng gần biển càng tốt, không ngờ lại được sắp xếp ở ngoài trời.”Tô Ý nhìn quanh, thấy không gian thật sự rất yên tĩnh, đối diện thẳng với biển, cô mỉm cười hài lòng gật đầu: “Tốt lắm, ngồi ở đây thật sự rất tuyệt.”DTVGió biển thổi qua, sóng vỗ rì rào, hoàng hôn dần buông xuống.Ngày hôm nay thực sự mang đến quá nhiều bất ngờ.Khi hai người ngồi xuống, món ăn được dọn lên, Chu Cận Xuyên lập tức giục cô ăn: “Không phải em đói sao? Mau nếm thử xem đồ ăn chỗ này có hợp khẩu vị không?”Tô Ý ăn vài miếng, thấy anh có vẻ muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, vẻ mặt hơi căng thẳng, cô liền cười trêu: “Sao anh không ăn? Có phải lại có bất ngờ gì giấu em không?”Chu Cận Xuyên gãi đầu ngượng ngùng, nói: “Quả nhiên không giấu được em.”Dứt lời, anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp tinh xảo.Mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương cực lớn.“Anh nghe nói gần đây thịnh hành kiểu nhẫn này nên mua cho em.Không biết em có thích không?”Tô Ý nhìn chiếc nhẫn trên tay mình: “Không phải em đã có nhẫn rồi đây sao?”“Không giống nhau.Mười năm trước, điều kiện của chúng ta còn hạn chế, không thể mua được chiếc nhẫn đẹp.Bây giờ mười năm đã qua, cũng nên đổi một chiếc mới.”Vừa nói, Chu Cận Xuyên vừa cẩn thận đeo chiếc nhẫn mới vào tay Tô Ý.Sau đó, anh nhìn cô, ánh mắt đầy tình cảm: “Vợ, đeo chiếc nhẫn này, chúng ta cùng bắt đầu chặng đường mười năm tiếp theo nhé!”Tô Ý nhìn xuống chiếc nhẫn, mím môi cười: “Vậy nói như thế, mỗi mười năm chúng ta lại có thể đổi nhẫn một lần sao?”Chu Cận Xuyên gật đầu liên tục: “Chỉ cần em thích, mỗi năm đổi một lần cũng được, chỉ cần không đổi chồng là được rồi.”Tô Ý bật cười thành tiếng.Chu Cận Xuyên vội hỏi: “Em có thích không?”“Thích!”Chu Cận Xuyên không kiềm được nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Vợ, anh còn điều muốn nói với em.”“Ừm...anh nói đi!”Chu Cận Xuyên căng thẳng nuốt nước bọt, chậm rãi nói: “Người ta nói vợ chồng sống chung lâu ngày sẽ thấy chán nhau, nhưng anh lại cảm thấy, sau khi ở bên em, anh chẳng những không chán mà còn càng không thể rời xa em.”“Tiểu Ý, cảm ơn em đã đến bên anh.Anh hy vọng sau này mỗi ngày thức dậy đều được nhìn thấy em, cùng em ngắm từng buổi hoàng hôn, cho đến ngày tử thần chia cắt chúng ta.”Nói đến đây, trán Chu Cận Xuyên đã lấm tấm mồ hôi.Lòng bàn tay anh căng thẳng đến mức ướt đẫm, giọng nói run run.Nhưng từng lời của anh, Tô Ý đều nghe trọn vẹn.Cô nhìn anh, mắt đỏ hoe, nhưng miệng lại nói: “Sến c.h.ế.t đi được.”Dù vậy, trong đôi mắt cô vẫn không giấu nổi niềm vui sướng.[Cận Xuyên, em yêu anh, yêu đến tận cùng của cuộc đời này.]Chu Cận Xuyên ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy cô đang nhìn anh cười đầy tình cảm, môi cô không hề động đậy.Ngay lập tức, anh hiểu ra, đó là tiếng lòng của cô.Dù bao năm qua ít khi nghe được tiếng lòng của cô, nhưng khi nghe thấy, anh vẫn không kìm được vui sướng.Anh kích động đứng bật dậy: “Vợ, anh cũng yêu em.”Tô Ý ngỡ ngàng nhìn anh, chưa kịp phản ứng thì đã bị anh nhấc bổng lên, ôm cô quay tròn trên bãi biển.“Thả em xuống mau, lát nữa có người thấy thì xấu hổ c.h.ế.t mất!”“Không thả, dù sao cũng không ai quen biết chúng ta.”Tô Ý bất lực ngước lên nhìn anh, thấy anh cười ngây ngô như một kẻ ngốc.Dù sao cũng không thoát được, cô cũng quyết định phóng túng một lần, nhón chân lên chủ động hôn anh.Chu Cận Xuyên thoáng sững sờ, ngay sau đó cũng cuồng nhiệt đáp lại.Đến khi mặt trời đỏ rực khuất dưới chân trời, tình yêu của họ vẫn tiếp tục.Tình yêu sẽ không bao giờ phai nhạt.Chúc cho mỗi người trong chúng ta đều tìm thấy hạnh phúc.
Ban đầu Tô Ý cứ tưởng quanh đây không có nhà hàng, ai ngờ khi đến nơi, đúng là có một nhà hàng nhỏ, hơn nữa họ còn chuẩn bị sẵn một chiếc bàn đặt bên bờ biển, cạnh những hàng dừa.
“Anh đã nói với chủ quán mình muốn một chỗ yên tĩnh, càng gần biển càng tốt, không ngờ lại được sắp xếp ở ngoài trời.”
Tô Ý nhìn quanh, thấy không gian thật sự rất yên tĩnh, đối diện thẳng với biển, cô mỉm cười hài lòng gật đầu: “Tốt lắm, ngồi ở đây thật sự rất tuyệt.”
DTV
Gió biển thổi qua, sóng vỗ rì rào, hoàng hôn dần buông xuống.
Ngày hôm nay thực sự mang đến quá nhiều bất ngờ.
Khi hai người ngồi xuống, món ăn được dọn lên, Chu Cận Xuyên lập tức giục cô ăn: “Không phải em đói sao? Mau nếm thử xem đồ ăn chỗ này có hợp khẩu vị không?”
Tô Ý ăn vài miếng, thấy anh có vẻ muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, vẻ mặt hơi căng thẳng, cô liền cười trêu: “Sao anh không ăn? Có phải lại có bất ngờ gì giấu em không?”
Chu Cận Xuyên gãi đầu ngượng ngùng, nói: “Quả nhiên không giấu được em.”
Dứt lời, anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp tinh xảo.
Mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương cực lớn.
“Anh nghe nói gần đây thịnh hành kiểu nhẫn này nên mua cho em.
Không biết em có thích không?”
Tô Ý nhìn chiếc nhẫn trên tay mình: “Không phải em đã có nhẫn rồi đây sao?”
“Không giống nhau.
Mười năm trước, điều kiện của chúng ta còn hạn chế, không thể mua được chiếc nhẫn đẹp.
Bây giờ mười năm đã qua, cũng nên đổi một chiếc mới.”
Vừa nói, Chu Cận Xuyên vừa cẩn thận đeo chiếc nhẫn mới vào tay Tô Ý.
Sau đó, anh nhìn cô, ánh mắt đầy tình cảm: “Vợ, đeo chiếc nhẫn này, chúng ta cùng bắt đầu chặng đường mười năm tiếp theo nhé!”
Tô Ý nhìn xuống chiếc nhẫn, mím môi cười: “Vậy nói như thế, mỗi mười năm chúng ta lại có thể đổi nhẫn một lần sao?”
Chu Cận Xuyên gật đầu liên tục: “Chỉ cần em thích, mỗi năm đổi một lần cũng được, chỉ cần không đổi chồng là được rồi.”
Tô Ý bật cười thành tiếng.
Chu Cận Xuyên vội hỏi: “Em có thích không?”
“Thích!”
Chu Cận Xuyên không kiềm được nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Vợ, anh còn điều muốn nói với em.”
“Ừm...
anh nói đi!”
Chu Cận Xuyên căng thẳng nuốt nước bọt, chậm rãi nói: “Người ta nói vợ chồng sống chung lâu ngày sẽ thấy chán nhau, nhưng anh lại cảm thấy, sau khi ở bên em, anh chẳng những không chán mà còn càng không thể rời xa em.”
“Tiểu Ý, cảm ơn em đã đến bên anh.
Anh hy vọng sau này mỗi ngày thức dậy đều được nhìn thấy em, cùng em ngắm từng buổi hoàng hôn, cho đến ngày tử thần chia cắt chúng ta.”
Nói đến đây, trán Chu Cận Xuyên đã lấm tấm mồ hôi.
Lòng bàn tay anh căng thẳng đến mức ướt đẫm, giọng nói run run.
Nhưng từng lời của anh, Tô Ý đều nghe trọn vẹn.
Cô nhìn anh, mắt đỏ hoe, nhưng miệng lại nói: “Sến c.h.ế.t đi được.”
Dù vậy, trong đôi mắt cô vẫn không giấu nổi niềm vui sướng.
[Cận Xuyên, em yêu anh, yêu đến tận cùng của cuộc đời này.]
Chu Cận Xuyên ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy cô đang nhìn anh cười đầy tình cảm, môi cô không hề động đậy.
Ngay lập tức, anh hiểu ra, đó là tiếng lòng của cô.
Dù bao năm qua ít khi nghe được tiếng lòng của cô, nhưng khi nghe thấy, anh vẫn không kìm được vui sướng.
Anh kích động đứng bật dậy: “Vợ, anh cũng yêu em.”
Tô Ý ngỡ ngàng nhìn anh, chưa kịp phản ứng thì đã bị anh nhấc bổng lên, ôm cô quay tròn trên bãi biển.
“Thả em xuống mau, lát nữa có người thấy thì xấu hổ c.h.ế.t mất!”
“Không thả, dù sao cũng không ai quen biết chúng ta.”
Tô Ý bất lực ngước lên nhìn anh, thấy anh cười ngây ngô như một kẻ ngốc.
Dù sao cũng không thoát được, cô cũng quyết định phóng túng một lần, nhón chân lên chủ động hôn anh.
Chu Cận Xuyên thoáng sững sờ, ngay sau đó cũng cuồng nhiệt đáp lại.
Đến khi mặt trời đỏ rực khuất dưới chân trời, tình yêu của họ vẫn tiếp tục.
Tình yêu sẽ không bao giờ phai nhạt.
Chúc cho mỗi người trong chúng ta đều tìm thấy hạnh phúc.
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Ban đầu Tô Ý cứ tưởng quanh đây không có nhà hàng, ai ngờ khi đến nơi, đúng là có một nhà hàng nhỏ, hơn nữa họ còn chuẩn bị sẵn một chiếc bàn đặt bên bờ biển, cạnh những hàng dừa.“Anh đã nói với chủ quán mình muốn một chỗ yên tĩnh, càng gần biển càng tốt, không ngờ lại được sắp xếp ở ngoài trời.”Tô Ý nhìn quanh, thấy không gian thật sự rất yên tĩnh, đối diện thẳng với biển, cô mỉm cười hài lòng gật đầu: “Tốt lắm, ngồi ở đây thật sự rất tuyệt.”DTVGió biển thổi qua, sóng vỗ rì rào, hoàng hôn dần buông xuống.Ngày hôm nay thực sự mang đến quá nhiều bất ngờ.Khi hai người ngồi xuống, món ăn được dọn lên, Chu Cận Xuyên lập tức giục cô ăn: “Không phải em đói sao? Mau nếm thử xem đồ ăn chỗ này có hợp khẩu vị không?”Tô Ý ăn vài miếng, thấy anh có vẻ muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, vẻ mặt hơi căng thẳng, cô liền cười trêu: “Sao anh không ăn? Có phải lại có bất ngờ gì giấu em không?”Chu Cận Xuyên gãi đầu ngượng ngùng, nói: “Quả nhiên không giấu được em.”Dứt lời, anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp tinh xảo.Mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương cực lớn.“Anh nghe nói gần đây thịnh hành kiểu nhẫn này nên mua cho em.Không biết em có thích không?”Tô Ý nhìn chiếc nhẫn trên tay mình: “Không phải em đã có nhẫn rồi đây sao?”“Không giống nhau.Mười năm trước, điều kiện của chúng ta còn hạn chế, không thể mua được chiếc nhẫn đẹp.Bây giờ mười năm đã qua, cũng nên đổi một chiếc mới.”Vừa nói, Chu Cận Xuyên vừa cẩn thận đeo chiếc nhẫn mới vào tay Tô Ý.Sau đó, anh nhìn cô, ánh mắt đầy tình cảm: “Vợ, đeo chiếc nhẫn này, chúng ta cùng bắt đầu chặng đường mười năm tiếp theo nhé!”Tô Ý nhìn xuống chiếc nhẫn, mím môi cười: “Vậy nói như thế, mỗi mười năm chúng ta lại có thể đổi nhẫn một lần sao?”Chu Cận Xuyên gật đầu liên tục: “Chỉ cần em thích, mỗi năm đổi một lần cũng được, chỉ cần không đổi chồng là được rồi.”Tô Ý bật cười thành tiếng.Chu Cận Xuyên vội hỏi: “Em có thích không?”“Thích!”Chu Cận Xuyên không kiềm được nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Vợ, anh còn điều muốn nói với em.”“Ừm...anh nói đi!”Chu Cận Xuyên căng thẳng nuốt nước bọt, chậm rãi nói: “Người ta nói vợ chồng sống chung lâu ngày sẽ thấy chán nhau, nhưng anh lại cảm thấy, sau khi ở bên em, anh chẳng những không chán mà còn càng không thể rời xa em.”“Tiểu Ý, cảm ơn em đã đến bên anh.Anh hy vọng sau này mỗi ngày thức dậy đều được nhìn thấy em, cùng em ngắm từng buổi hoàng hôn, cho đến ngày tử thần chia cắt chúng ta.”Nói đến đây, trán Chu Cận Xuyên đã lấm tấm mồ hôi.Lòng bàn tay anh căng thẳng đến mức ướt đẫm, giọng nói run run.Nhưng từng lời của anh, Tô Ý đều nghe trọn vẹn.Cô nhìn anh, mắt đỏ hoe, nhưng miệng lại nói: “Sến c.h.ế.t đi được.”Dù vậy, trong đôi mắt cô vẫn không giấu nổi niềm vui sướng.[Cận Xuyên, em yêu anh, yêu đến tận cùng của cuộc đời này.]Chu Cận Xuyên ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy cô đang nhìn anh cười đầy tình cảm, môi cô không hề động đậy.Ngay lập tức, anh hiểu ra, đó là tiếng lòng của cô.Dù bao năm qua ít khi nghe được tiếng lòng của cô, nhưng khi nghe thấy, anh vẫn không kìm được vui sướng.Anh kích động đứng bật dậy: “Vợ, anh cũng yêu em.”Tô Ý ngỡ ngàng nhìn anh, chưa kịp phản ứng thì đã bị anh nhấc bổng lên, ôm cô quay tròn trên bãi biển.“Thả em xuống mau, lát nữa có người thấy thì xấu hổ c.h.ế.t mất!”“Không thả, dù sao cũng không ai quen biết chúng ta.”Tô Ý bất lực ngước lên nhìn anh, thấy anh cười ngây ngô như một kẻ ngốc.Dù sao cũng không thoát được, cô cũng quyết định phóng túng một lần, nhón chân lên chủ động hôn anh.Chu Cận Xuyên thoáng sững sờ, ngay sau đó cũng cuồng nhiệt đáp lại.Đến khi mặt trời đỏ rực khuất dưới chân trời, tình yêu của họ vẫn tiếp tục.Tình yêu sẽ không bao giờ phai nhạt.Chúc cho mỗi người trong chúng ta đều tìm thấy hạnh phúc.