Ta là nữ nhi của thủy tặc, phụ thân tên là Trần Tam Cẩu, mẫu thân tên là Trương Tiểu Thúy, huynh trưởng tên là Trần Đại Hổ. Ta tên là Trần Niệm Vi. Vào ngày hoàng đế treo bảng tìm nữ nhi, ta từ biệt phụ thân, mang theo tro cốt của mẫu thân lên đường trở về quê hương. Bốn năm trước, trong dân gian bùng phát một trận dịch lớn, mẫu thân là đại phu trong trại, vì bệnh nhân mà bôn ba khắp nơi. Nàng chữa khỏi cho người khác nhưng bản thân lại không may nhiễm bệnh. Trong thời gian cuối cùng, nàng tự nhốt mình trong phòng, cách cửa mà dặn dò chúng ta những lời trăn trối cuối cùng. Nàng nói rằng thời trẻ nàng đã làm một việc sai lầm. Nàng cứu người không nên cứu, cuối cùng gây họa, hại cả thôn. Nàng muốn trở về nhà, xin lỗi những người đã c.h.ế.t vì nàng. Ta cách cửa phòng lạy mẫu thân, đáp ứng việc này. Năm đó, ta mười hai tuổi, thời cơ chưa đến, ta còn quá nhỏ. Sau khi mẫu thân qua đời, để phòng bệnh dịch lây lan, chúng ta đã thiêu xác nàng. Ta lấy một nắm tro cốt, đựng vào bình gốm, từ đó…
Chương 16: Chương 16
Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn TửTác giả: Dương Dụ Hoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngTa là nữ nhi của thủy tặc, phụ thân tên là Trần Tam Cẩu, mẫu thân tên là Trương Tiểu Thúy, huynh trưởng tên là Trần Đại Hổ. Ta tên là Trần Niệm Vi. Vào ngày hoàng đế treo bảng tìm nữ nhi, ta từ biệt phụ thân, mang theo tro cốt của mẫu thân lên đường trở về quê hương. Bốn năm trước, trong dân gian bùng phát một trận dịch lớn, mẫu thân là đại phu trong trại, vì bệnh nhân mà bôn ba khắp nơi. Nàng chữa khỏi cho người khác nhưng bản thân lại không may nhiễm bệnh. Trong thời gian cuối cùng, nàng tự nhốt mình trong phòng, cách cửa mà dặn dò chúng ta những lời trăn trối cuối cùng. Nàng nói rằng thời trẻ nàng đã làm một việc sai lầm. Nàng cứu người không nên cứu, cuối cùng gây họa, hại cả thôn. Nàng muốn trở về nhà, xin lỗi những người đã c.h.ế.t vì nàng. Ta cách cửa phòng lạy mẫu thân, đáp ứng việc này. Năm đó, ta mười hai tuổi, thời cơ chưa đến, ta còn quá nhỏ. Sau khi mẫu thân qua đời, để phòng bệnh dịch lây lan, chúng ta đã thiêu xác nàng. Ta lấy một nắm tro cốt, đựng vào bình gốm, từ đó… Ta bắt mạch cho thái tử, kê một thang thuốc.Sau khi cho thái tử uống thuốc, sắc mặt hắn dịu đi nhiều, không còn đau đớn như trước.Nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại.Đây là điềm báo rất xấu.Bệnh tim vốn là như vậy, sau khi phát tác nếu được cứu chữa kịp thời sẽ thuyên giảm, không nguy hiểm tính mạng.Nhưng bệnh tim tái phát liên tục, không thể chữa khỏi tận gốc, nó sẽ không ngừng rút cạn tinh khí con người.Rồi sẽ đến ngày người ta kiệt sức mà chết, thuốc thang vô phương.Ta hiểu rõ điều này, hoàng hậu cũng hiểu."Nương nương, muốn chữa khỏi bệnh tim, cần một vị thuốc dẫn đặc biệt.""Thuốc gì?""Máu từ tim của người thân ruột thịt."Liễu hoàng hậu cười lạnh: " Thật hoang đường, ngươi mở miệng là muốn lấy mạng ta sao?"Ta nói: "Nương nương, giữa chúng ta vốn có thù hận, mười sáu năm trước, ngày mồng 3 tháng 7, Thanh Thạch trấn, Điền thôn, mong ngài chưa quên.""Ngươi nhầm lẫn gì chăng, kẻ ra lệnh tàn sát cả thôn không phải ta."Nét mặt hoàng hậu thoáng chút tự giễu: "Thật là... mở rộng tầm mắt."Ta tiếp lời: "Đêm đó muốn g.i.ế.c người diệt khẩu, không chỉ một nhóm người.""Nương nương, nhờ ơn ngài, mẫu thân ta động thai, thai nhi chín tháng đã sinh non, chào đời giữa núi xác biển máu, suýt nữa thì một thây hai mạng."Liễu hoàng hậu chăm chú nhìn ta: "Những kẻ liên quan đều không còn, lẽ ra không nên có ai biết chuyện này mới phải."Ta bình thản như nước: "Nhưng ta vẫn cứ biết, nương nương, ngài có tin vào thần linh không?"Hoàng hậu trầm mặc hồi lâu."Chỉ cần ngươi thề sẽ chữa trị cho thái tử, bổn cung sẽ như mong muốn của ngươi.""Ta thề sẽ dốc hết sức cứu chữa thái tử, nương nương. Ta trở về hoàng cung không phải để khiến thiên hạ đại loạn chỉ vì ba ngón tay của mình.”Liễu hoàng hậu lần này thực sự d.a.o động. Ngay cả khi Minh Châu công chúa bước vào từ bên ngoài, hoàng hậu cũng không nhận ra."Chẳng qua, một giọt m.á.u đầu tim chỉ có thể cứu một người."Liễu hoàng hậu không cần suy nghĩ liền nói: "Cứu thái tử."Minh Châu công chúa nén giọng, lấy tay che mặt, nước mắt chảy qua kẽ tay.Ta nhắc nhở: "Nương nương có thể ngoảnh lại nhìn xem."Liễu hoàng hậu dường như nhận ra điều gì, muốn quay đầu nhưng lại kìm chế được, cuối cùng lắc đầu cười khổ: "Ta không dám nhìn."Nàng rút trâm vàng trên đầu, tìm đúng vị trí, dùng sức đ.â.m vào tim. Máu tươi theo trâm vàng rơi xuống từng giọt."Không phải ta không yêu Minh Châu, chỉ là sau khi ta chết, sẽ không còn ai bảo vệ được nàng nữa, ta... ta..."Hoàng hậu hiếm khi lúng túng trong lời nói.Ta cầm ngọc bệ hứng lấy máu: "Thà xé nát tình phu thê hơn mười năm, cũng phải gây sức ép với bệ hạ, buộc người phải tuyên cáo thiên hạ tìm kiếm công chúa. Nương nương đã cố gắng hết sức rồi, Minh Châu công chúa sẽ hiểu cho nương nương."Liễu hoàng hậu nhìn ta với ánh mắt phức tạp."Còn một việc nữa, coi như ta tò mò, nếu bệ hạ uống thuốc mà ngươi dâng lên, sẽ thế nào?"Ta đáp: "Đó là vị thuốc tên Đàm Hoa, thái tử chưa từng uống là điều may mắn."Ta không lấy làm lạ khi hoàng hậu hỏi điều này. Trong mười bảy ngày ta bị giam giữ, khi phát hiện thái tử có vấn đề, hoàng hậu sẽ tìm ai giúp đỡ trước. Dù sao, cũng không phải là ta.Hoàng hậu cười thảm thiết."Ta bắt đầu tin vào thần linh rồi, thật sự..."Hoàng hậu tắt thở ngay sau đó.Minh Châu công chúa không nhịn được nữa, gục trên người hoàng hậu khóc nức nở."Từ đầu ta đã biết, giữa ta và xã tắc, phụ hoàng nhất định sẽ chọn xã tắc. Giữa ta và hoàng huynh, mẫu hậu nhất định sẽ chọn hoàng huynh. Vì vậy ta mới khao khát lấy Huyền Tú đến thế, để thoát khỏi tình cảnh này.""Tỷ tỷ, ta có nên chúc mừng tỷ đại thắng không? Tỷ dễ dàng làm được điều ta không thể, Huyền Tú đã chọn tỷ, giờ đây ta phải thay tỷ c.h.ế.t rồi."Nàng khóc thảm thiết, không biết là vì hoàng hậu hay vì chính mình, hay cả hai.
Ta bắt mạch cho thái tử, kê một thang thuốc.
Sau khi cho thái tử uống thuốc, sắc mặt hắn dịu đi nhiều, không còn đau đớn như trước.
Nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại.
Đây là điềm báo rất xấu.
Bệnh tim vốn là như vậy, sau khi phát tác nếu được cứu chữa kịp thời sẽ thuyên giảm, không nguy hiểm tính mạng.
Nhưng bệnh tim tái phát liên tục, không thể chữa khỏi tận gốc, nó sẽ không ngừng rút cạn tinh khí con người.
Rồi sẽ đến ngày người ta kiệt sức mà chết, thuốc thang vô phương.
Ta hiểu rõ điều này, hoàng hậu cũng hiểu.
"Nương nương, muốn chữa khỏi bệnh tim, cần một vị thuốc dẫn đặc biệt."
"Thuốc gì?"
"Máu từ tim của người thân ruột thịt."
Liễu hoàng hậu cười lạnh: " Thật hoang đường, ngươi mở miệng là muốn lấy mạng ta sao?"
Ta nói: "Nương nương, giữa chúng ta vốn có thù hận, mười sáu năm trước, ngày mồng 3 tháng 7, Thanh Thạch trấn, Điền thôn, mong ngài chưa quên."
"Ngươi nhầm lẫn gì chăng, kẻ ra lệnh tàn sát cả thôn không phải ta."
Nét mặt hoàng hậu thoáng chút tự giễu: "Thật là... mở rộng tầm mắt."
Ta tiếp lời: "Đêm đó muốn g.i.ế.c người diệt khẩu, không chỉ một nhóm người."
"Nương nương, nhờ ơn ngài, mẫu thân ta động thai, thai nhi chín tháng đã sinh non, chào đời giữa núi xác biển máu, suýt nữa thì một thây hai mạng."
Liễu hoàng hậu chăm chú nhìn ta: "Những kẻ liên quan đều không còn, lẽ ra không nên có ai biết chuyện này mới phải."
Ta bình thản như nước: "Nhưng ta vẫn cứ biết, nương nương, ngài có tin vào thần linh không?"
Hoàng hậu trầm mặc hồi lâu.
"Chỉ cần ngươi thề sẽ chữa trị cho thái tử, bổn cung sẽ như mong muốn của ngươi."
"Ta thề sẽ dốc hết sức cứu chữa thái tử, nương nương. Ta trở về hoàng cung không phải để khiến thiên hạ đại loạn chỉ vì ba ngón tay của mình.”
Liễu hoàng hậu lần này thực sự d.a.o động. Ngay cả khi Minh Châu công chúa bước vào từ bên ngoài, hoàng hậu cũng không nhận ra.
"Chẳng qua, một giọt m.á.u đầu tim chỉ có thể cứu một người."
Liễu hoàng hậu không cần suy nghĩ liền nói: "Cứu thái tử."
Minh Châu công chúa nén giọng, lấy tay che mặt, nước mắt chảy qua kẽ tay.
Ta nhắc nhở: "Nương nương có thể ngoảnh lại nhìn xem."
Liễu hoàng hậu dường như nhận ra điều gì, muốn quay đầu nhưng lại kìm chế được, cuối cùng lắc đầu cười khổ: "Ta không dám nhìn."
Nàng rút trâm vàng trên đầu, tìm đúng vị trí, dùng sức đ.â.m vào tim. Máu tươi theo trâm vàng rơi xuống từng giọt.
"Không phải ta không yêu Minh Châu, chỉ là sau khi ta chết, sẽ không còn ai bảo vệ được nàng nữa, ta... ta..."
Hoàng hậu hiếm khi lúng túng trong lời nói.
Ta cầm ngọc bệ hứng lấy máu: "Thà xé nát tình phu thê hơn mười năm, cũng phải gây sức ép với bệ hạ, buộc người phải tuyên cáo thiên hạ tìm kiếm công chúa. Nương nương đã cố gắng hết sức rồi, Minh Châu công chúa sẽ hiểu cho nương nương."
Liễu hoàng hậu nhìn ta với ánh mắt phức tạp.
"Còn một việc nữa, coi như ta tò mò, nếu bệ hạ uống thuốc mà ngươi dâng lên, sẽ thế nào?"
Ta đáp: "Đó là vị thuốc tên Đàm Hoa, thái tử chưa từng uống là điều may mắn."
Ta không lấy làm lạ khi hoàng hậu hỏi điều này. Trong mười bảy ngày ta bị giam giữ, khi phát hiện thái tử có vấn đề, hoàng hậu sẽ tìm ai giúp đỡ trước. Dù sao, cũng không phải là ta.
Hoàng hậu cười thảm thiết.
"Ta bắt đầu tin vào thần linh rồi, thật sự..."
Hoàng hậu tắt thở ngay sau đó.
Minh Châu công chúa không nhịn được nữa, gục trên người hoàng hậu khóc nức nở.
"Từ đầu ta đã biết, giữa ta và xã tắc, phụ hoàng nhất định sẽ chọn xã tắc. Giữa ta và hoàng huynh, mẫu hậu nhất định sẽ chọn hoàng huynh. Vì vậy ta mới khao khát lấy Huyền Tú đến thế, để thoát khỏi tình cảnh này."
"Tỷ tỷ, ta có nên chúc mừng tỷ đại thắng không? Tỷ dễ dàng làm được điều ta không thể, Huyền Tú đã chọn tỷ, giờ đây ta phải thay tỷ c.h.ế.t rồi."
Nàng khóc thảm thiết, không biết là vì hoàng hậu hay vì chính mình, hay cả hai.
Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn TửTác giả: Dương Dụ Hoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngTa là nữ nhi của thủy tặc, phụ thân tên là Trần Tam Cẩu, mẫu thân tên là Trương Tiểu Thúy, huynh trưởng tên là Trần Đại Hổ. Ta tên là Trần Niệm Vi. Vào ngày hoàng đế treo bảng tìm nữ nhi, ta từ biệt phụ thân, mang theo tro cốt của mẫu thân lên đường trở về quê hương. Bốn năm trước, trong dân gian bùng phát một trận dịch lớn, mẫu thân là đại phu trong trại, vì bệnh nhân mà bôn ba khắp nơi. Nàng chữa khỏi cho người khác nhưng bản thân lại không may nhiễm bệnh. Trong thời gian cuối cùng, nàng tự nhốt mình trong phòng, cách cửa mà dặn dò chúng ta những lời trăn trối cuối cùng. Nàng nói rằng thời trẻ nàng đã làm một việc sai lầm. Nàng cứu người không nên cứu, cuối cùng gây họa, hại cả thôn. Nàng muốn trở về nhà, xin lỗi những người đã c.h.ế.t vì nàng. Ta cách cửa phòng lạy mẫu thân, đáp ứng việc này. Năm đó, ta mười hai tuổi, thời cơ chưa đến, ta còn quá nhỏ. Sau khi mẫu thân qua đời, để phòng bệnh dịch lây lan, chúng ta đã thiêu xác nàng. Ta lấy một nắm tro cốt, đựng vào bình gốm, từ đó… Ta bắt mạch cho thái tử, kê một thang thuốc.Sau khi cho thái tử uống thuốc, sắc mặt hắn dịu đi nhiều, không còn đau đớn như trước.Nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại.Đây là điềm báo rất xấu.Bệnh tim vốn là như vậy, sau khi phát tác nếu được cứu chữa kịp thời sẽ thuyên giảm, không nguy hiểm tính mạng.Nhưng bệnh tim tái phát liên tục, không thể chữa khỏi tận gốc, nó sẽ không ngừng rút cạn tinh khí con người.Rồi sẽ đến ngày người ta kiệt sức mà chết, thuốc thang vô phương.Ta hiểu rõ điều này, hoàng hậu cũng hiểu."Nương nương, muốn chữa khỏi bệnh tim, cần một vị thuốc dẫn đặc biệt.""Thuốc gì?""Máu từ tim của người thân ruột thịt."Liễu hoàng hậu cười lạnh: " Thật hoang đường, ngươi mở miệng là muốn lấy mạng ta sao?"Ta nói: "Nương nương, giữa chúng ta vốn có thù hận, mười sáu năm trước, ngày mồng 3 tháng 7, Thanh Thạch trấn, Điền thôn, mong ngài chưa quên.""Ngươi nhầm lẫn gì chăng, kẻ ra lệnh tàn sát cả thôn không phải ta."Nét mặt hoàng hậu thoáng chút tự giễu: "Thật là... mở rộng tầm mắt."Ta tiếp lời: "Đêm đó muốn g.i.ế.c người diệt khẩu, không chỉ một nhóm người.""Nương nương, nhờ ơn ngài, mẫu thân ta động thai, thai nhi chín tháng đã sinh non, chào đời giữa núi xác biển máu, suýt nữa thì một thây hai mạng."Liễu hoàng hậu chăm chú nhìn ta: "Những kẻ liên quan đều không còn, lẽ ra không nên có ai biết chuyện này mới phải."Ta bình thản như nước: "Nhưng ta vẫn cứ biết, nương nương, ngài có tin vào thần linh không?"Hoàng hậu trầm mặc hồi lâu."Chỉ cần ngươi thề sẽ chữa trị cho thái tử, bổn cung sẽ như mong muốn của ngươi.""Ta thề sẽ dốc hết sức cứu chữa thái tử, nương nương. Ta trở về hoàng cung không phải để khiến thiên hạ đại loạn chỉ vì ba ngón tay của mình.”Liễu hoàng hậu lần này thực sự d.a.o động. Ngay cả khi Minh Châu công chúa bước vào từ bên ngoài, hoàng hậu cũng không nhận ra."Chẳng qua, một giọt m.á.u đầu tim chỉ có thể cứu một người."Liễu hoàng hậu không cần suy nghĩ liền nói: "Cứu thái tử."Minh Châu công chúa nén giọng, lấy tay che mặt, nước mắt chảy qua kẽ tay.Ta nhắc nhở: "Nương nương có thể ngoảnh lại nhìn xem."Liễu hoàng hậu dường như nhận ra điều gì, muốn quay đầu nhưng lại kìm chế được, cuối cùng lắc đầu cười khổ: "Ta không dám nhìn."Nàng rút trâm vàng trên đầu, tìm đúng vị trí, dùng sức đ.â.m vào tim. Máu tươi theo trâm vàng rơi xuống từng giọt."Không phải ta không yêu Minh Châu, chỉ là sau khi ta chết, sẽ không còn ai bảo vệ được nàng nữa, ta... ta..."Hoàng hậu hiếm khi lúng túng trong lời nói.Ta cầm ngọc bệ hứng lấy máu: "Thà xé nát tình phu thê hơn mười năm, cũng phải gây sức ép với bệ hạ, buộc người phải tuyên cáo thiên hạ tìm kiếm công chúa. Nương nương đã cố gắng hết sức rồi, Minh Châu công chúa sẽ hiểu cho nương nương."Liễu hoàng hậu nhìn ta với ánh mắt phức tạp."Còn một việc nữa, coi như ta tò mò, nếu bệ hạ uống thuốc mà ngươi dâng lên, sẽ thế nào?"Ta đáp: "Đó là vị thuốc tên Đàm Hoa, thái tử chưa từng uống là điều may mắn."Ta không lấy làm lạ khi hoàng hậu hỏi điều này. Trong mười bảy ngày ta bị giam giữ, khi phát hiện thái tử có vấn đề, hoàng hậu sẽ tìm ai giúp đỡ trước. Dù sao, cũng không phải là ta.Hoàng hậu cười thảm thiết."Ta bắt đầu tin vào thần linh rồi, thật sự..."Hoàng hậu tắt thở ngay sau đó.Minh Châu công chúa không nhịn được nữa, gục trên người hoàng hậu khóc nức nở."Từ đầu ta đã biết, giữa ta và xã tắc, phụ hoàng nhất định sẽ chọn xã tắc. Giữa ta và hoàng huynh, mẫu hậu nhất định sẽ chọn hoàng huynh. Vì vậy ta mới khao khát lấy Huyền Tú đến thế, để thoát khỏi tình cảnh này.""Tỷ tỷ, ta có nên chúc mừng tỷ đại thắng không? Tỷ dễ dàng làm được điều ta không thể, Huyền Tú đã chọn tỷ, giờ đây ta phải thay tỷ c.h.ế.t rồi."Nàng khóc thảm thiết, không biết là vì hoàng hậu hay vì chính mình, hay cả hai.