Tác giả:

Tôi đã theo đuổi Lục Đình suốt năm năm. Vào ngày trước lễ đính hôn, tôi và Bạch Nguyệt Quang của anh ta cùng bị bắt cóc. Cả hai ngồi trên sàn nhà kho, mắt to trừng mắt nhỏ. Bạch Nguyệt Quang khóc sướt mướt, đôi mắt đỏ hoe như thỏ con, trông vô cùng đáng thương. Hai tên đàn em của bọn bắt cóc thì đang… chơi bài. Thằng gầy chơi ngu đến mức tôi chỉ muốn giật bài trên tay hắn mà đánh hộ. Nhìn hắn sắp đánh sai nữa, tôi không nhịn nổi, phun cái giẻ trong miệng ra: "Đánh sảnh!" Tên gầy khen tôi đánh bài giỏi, rồi nhặt cái giẻ rách dưới đất nhét lại vào miệng tôi. Tôi: "Mày chờ đấy… Ư ư!!" Vừa nhét xong thì Lục Đình cũng đến nơi. 2 Lục Đình cau mày nhìn tôi và Bạch Nguyệt Quang. Nhưng tôi cảm giác anh ta nhìn cô ta trước. Thấy tên gầy nhét giẻ vào miệng tôi, Lục Đình nghiêm mặt nói: "Đừng động vào cô ấy. Muốn bao nhiêu tiền, tôi đều đưa." Tôi cảm động quá, ú ớ muốn khóc. Có điều, có vẻ tôi khóc to quá nên tên gầy bực mình, nhét giẻ sâu hơn. Tôi làm ồn đến mức… đánh thức luôn đại ca của bọn…

Chương 9: Chương 9

Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt QuangTác giả: Cá LuộcTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTôi đã theo đuổi Lục Đình suốt năm năm. Vào ngày trước lễ đính hôn, tôi và Bạch Nguyệt Quang của anh ta cùng bị bắt cóc. Cả hai ngồi trên sàn nhà kho, mắt to trừng mắt nhỏ. Bạch Nguyệt Quang khóc sướt mướt, đôi mắt đỏ hoe như thỏ con, trông vô cùng đáng thương. Hai tên đàn em của bọn bắt cóc thì đang… chơi bài. Thằng gầy chơi ngu đến mức tôi chỉ muốn giật bài trên tay hắn mà đánh hộ. Nhìn hắn sắp đánh sai nữa, tôi không nhịn nổi, phun cái giẻ trong miệng ra: "Đánh sảnh!" Tên gầy khen tôi đánh bài giỏi, rồi nhặt cái giẻ rách dưới đất nhét lại vào miệng tôi. Tôi: "Mày chờ đấy… Ư ư!!" Vừa nhét xong thì Lục Đình cũng đến nơi. 2 Lục Đình cau mày nhìn tôi và Bạch Nguyệt Quang. Nhưng tôi cảm giác anh ta nhìn cô ta trước. Thấy tên gầy nhét giẻ vào miệng tôi, Lục Đình nghiêm mặt nói: "Đừng động vào cô ấy. Muốn bao nhiêu tiền, tôi đều đưa." Tôi cảm động quá, ú ớ muốn khóc. Có điều, có vẻ tôi khóc to quá nên tên gầy bực mình, nhét giẻ sâu hơn. Tôi làm ồn đến mức… đánh thức luôn đại ca của bọn… Tôi dây dưa với Lục Đình suốt năm năm, tất nhiên cũng tiếp xúc với Lục Thần không ít.Lục Thần là con riêng. Dù Lục Phong Nham đối xử với hắn không tệ nhưng thật ra Lục Đình mãi mãi vẫn là người đứng trên một bậc.Ngay cả cái tên "Thần" cũng ngầm mang ý hắn đời này phải làm "thần tử" cho Lục Đình – kẻ thừa kế thực sự của nhà họ Lục.Tôi từng thấy Lục Thần không ít lần ra ngoài, cầm điện thoại cau mày, mặt mũi u ám.Có lần gặp tôi, hắn tùy tiện hỏi một câu: "Chị này, con gái thường thích hoa gì?"Tôi quê mùa, đáp ngay: "Hoa hồng đỏ chứ gì nữa." (Chủ yếu là tôi thích hoa hồng đỏ.)Sau đó hắn lại hỏi tiếp: "Con gái thích ăn đồ ngọt gì?"Tôi lắc đầu: "Tôi thích ăn mấy món nặng mùi cơ, ví dụ như bún ốc hay đậu phụ thối ấy."Hắn… tin thật.Rồi có lần, không biết hắn đi đâu uống say bét nhè, gục luôn ngoài đường.Đúng hôm đó tôi cãi nhau với Lục Đình, bị hắn nửa đường đá khỏi xe. Tôi vác Lục Thần về, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.Hắn nhìn tôi, cười khẽ: "Là chị à?"Tôi gật đầu: "Ừ."Giọng hắn vẫn hay như vậy: "Chị lại lừa người."Hắn lẩm bẩm: "Cô ấy không thích ăn thận dê đâu…"Ờ, đúng là tôi bịa đấy, tôi cũng chẳng ăn nổi.Lục Thần nói nhỏ xíu: "Cô ấy… có người mình thích rồi."Tôi: "Ờ… chia buồn nhé… đời còn dài mà, thiếu gì hoa thơm cỏ lạ."Lục Thần càng nói càng nhỏ: "Cũng tại cô đấy, Dư Kiều Kiều…"Ủa, không gọi "chị" nữa hả?Lục Thần đột nhiên nói: "Bạn gái không còn nữa, chị tính bồi thường tôi thế nào?"Tôi buột miệng: "Bán tôi cho cậu luôn đi."Lâu lắm sau đó, tôi hình như nghe thấy hắn khẽ đáp: "Ừm… tôi nhận."27Sau này, tôi với Lục Đình quan hệ tốt lên chút.Có lần đi ăn cùng Lục Đình thì gặp ngay Lục Thần và cô gái tóc ngắn kia.Ăn gần xong, cô gái đó bất ngờ bỏ đi, mặt đầy tức giận.Lục Thần ngồi lại, suy nghĩ gì đó rồi cũng đứng lên đuổi theo.Nên bây giờ cô ta ngồi bên ghế phụ, chắc là chính thức rồi.Mọi người vô thức dạt sang hai bên nhường đường.Lục Thần lái xe tiến về phía trước, rồi dừng lại ngay cạnh bọn tôi.Bạch Tuyết Nhi nhìn thấy hắn, lập tức gọi:"Tiểu Thần! Giúp em với!"Lục Thần cười nhạt: "Giúp kiểu gì?"Bạch Tuyết Nhi lườm tôi một cái:"Cô ta làm bẩn hết quần áo em, thối c.h.ế.t đi được. Anh chở em về nhà anh, em thay đồ là được."Lục Thần mở cửa xe.Bạch Tuyết Nhi định trèo lên thì Lục Thần lại quay sang huýt sáo về phía tôi:"Cô, lên xe."Tôi: "??"28Bạch Tuyết Nhi tái mặt: "Lục Thần, ý anh là gì?"Lục Thần liếc cô ta một cái: "Cô là bạn gái anh tôi, chứ không phải bạn gái tôi, tôi có nghĩa vụ chở cô đi à?"Hắn cười nhạt bổ sung thêm: "À mà… chắc nên nói, là bạn gái cũ."Bạch Tuyết Nhi mặt trắng bệch.Tôi cũng thấy lạ, đáng lẽ với quan hệ mờ ám giữa hai người, Lục Thần phải giúp cô ta mới đúng chứ?Tôi vỗ vỗ vết bẩn trên người, cố không nhìn vào mắt hắn. Ánh mắt hắn, nhìn lâu thật sự muốn mất mạng."Tôi cũng bẩn lắm, không cần đâu, cảm ơn."Bạch Tuyết Nhi lại giở bài cũ, cắn môi, tỏ vẻ đáng thương: "Tiểu Thần… giúp em đi mà…"Tôi cạn lời nhìn cô ta, chị ơi, chị nhìn rõ chưa? Bạn gái người ta còn đang ngồi trên xe đấy!"Tránh ra tránh ra." Tôi nhớ tới lúc Bạch Tuyết Nhi quyến rũ Lục Đình là lại bực, hất cô ta ra rồi xách túi lưới định chuồn khỏi hiện trường.Chân ai đó tiến lại gần.Một bàn tay nắm lấy tay tôi.

Tôi dây dưa với Lục Đình suốt năm năm, tất nhiên cũng tiếp xúc với Lục Thần không ít.

Lục Thần là con riêng. Dù Lục Phong Nham đối xử với hắn không tệ nhưng thật ra Lục Đình mãi mãi vẫn là người đứng trên một bậc.

Ngay cả cái tên "Thần" cũng ngầm mang ý hắn đời này phải làm "thần tử" cho Lục Đình – kẻ thừa kế thực sự của nhà họ Lục.

Tôi từng thấy Lục Thần không ít lần ra ngoài, cầm điện thoại cau mày, mặt mũi u ám.

Có lần gặp tôi, hắn tùy tiện hỏi một câu: "Chị này, con gái thường thích hoa gì?"

Tôi quê mùa, đáp ngay: "Hoa hồng đỏ chứ gì nữa." (Chủ yếu là tôi thích hoa hồng đỏ.)

Sau đó hắn lại hỏi tiếp: "Con gái thích ăn đồ ngọt gì?"

Tôi lắc đầu: "Tôi thích ăn mấy món nặng mùi cơ, ví dụ như bún ốc hay đậu phụ thối ấy."

Hắn… tin thật.

Rồi có lần, không biết hắn đi đâu uống say bét nhè, gục luôn ngoài đường.

Đúng hôm đó tôi cãi nhau với Lục Đình, bị hắn nửa đường đá khỏi xe. Tôi vác Lục Thần về, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Hắn nhìn tôi, cười khẽ: "Là chị à?"

Tôi gật đầu: "Ừ."

Giọng hắn vẫn hay như vậy: "Chị lại lừa người."

Hắn lẩm bẩm: "Cô ấy không thích ăn thận dê đâu…"

Ờ, đúng là tôi bịa đấy, tôi cũng chẳng ăn nổi.

Lục Thần nói nhỏ xíu: "Cô ấy… có người mình thích rồi."

Tôi: "Ờ… chia buồn nhé… đời còn dài mà, thiếu gì hoa thơm cỏ lạ."

Lục Thần càng nói càng nhỏ: "Cũng tại cô đấy, Dư Kiều Kiều…"

Ủa, không gọi "chị" nữa hả?

Lục Thần đột nhiên nói: "Bạn gái không còn nữa, chị tính bồi thường tôi thế nào?"

Tôi buột miệng: "Bán tôi cho cậu luôn đi."

Lâu lắm sau đó, tôi hình như nghe thấy hắn khẽ đáp: "Ừm… tôi nhận."

27

Sau này, tôi với Lục Đình quan hệ tốt lên chút.

Có lần đi ăn cùng Lục Đình thì gặp ngay Lục Thần và cô gái tóc ngắn kia.

Ăn gần xong, cô gái đó bất ngờ bỏ đi, mặt đầy tức giận.

Lục Thần ngồi lại, suy nghĩ gì đó rồi cũng đứng lên đuổi theo.

Nên bây giờ cô ta ngồi bên ghế phụ, chắc là chính thức rồi.

Mọi người vô thức dạt sang hai bên nhường đường.

Lục Thần lái xe tiến về phía trước, rồi dừng lại ngay cạnh bọn tôi.

Bạch Tuyết Nhi nhìn thấy hắn, lập tức gọi:

"Tiểu Thần! Giúp em với!"

Lục Thần cười nhạt: "Giúp kiểu gì?"

Bạch Tuyết Nhi lườm tôi một cái:

"Cô ta làm bẩn hết quần áo em, thối c.h.ế.t đi được. Anh chở em về nhà anh, em thay đồ là được."

Lục Thần mở cửa xe.

Bạch Tuyết Nhi định trèo lên thì Lục Thần lại quay sang huýt sáo về phía tôi:

"Cô, lên xe."

Tôi: "??"

28

Bạch Tuyết Nhi tái mặt: "Lục Thần, ý anh là gì?"

Lục Thần liếc cô ta một cái: "Cô là bạn gái anh tôi, chứ không phải bạn gái tôi, tôi có nghĩa vụ chở cô đi à?"

Hắn cười nhạt bổ sung thêm: "À mà… chắc nên nói, là bạn gái cũ."

Bạch Tuyết Nhi mặt trắng bệch.

Tôi cũng thấy lạ, đáng lẽ với quan hệ mờ ám giữa hai người, Lục Thần phải giúp cô ta mới đúng chứ?

Tôi vỗ vỗ vết bẩn trên người, cố không nhìn vào mắt hắn. Ánh mắt hắn, nhìn lâu thật sự muốn mất mạng.

"Tôi cũng bẩn lắm, không cần đâu, cảm ơn."

Bạch Tuyết Nhi lại giở bài cũ, cắn môi, tỏ vẻ đáng thương: "Tiểu Thần… giúp em đi mà…"

Tôi cạn lời nhìn cô ta, chị ơi, chị nhìn rõ chưa? Bạn gái người ta còn đang ngồi trên xe đấy!

"Tránh ra tránh ra." Tôi nhớ tới lúc Bạch Tuyết Nhi quyến rũ Lục Đình là lại bực, hất cô ta ra rồi xách túi lưới định chuồn khỏi hiện trường.

Chân ai đó tiến lại gần.

Một bàn tay nắm lấy tay tôi.

Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt QuangTác giả: Cá LuộcTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTôi đã theo đuổi Lục Đình suốt năm năm. Vào ngày trước lễ đính hôn, tôi và Bạch Nguyệt Quang của anh ta cùng bị bắt cóc. Cả hai ngồi trên sàn nhà kho, mắt to trừng mắt nhỏ. Bạch Nguyệt Quang khóc sướt mướt, đôi mắt đỏ hoe như thỏ con, trông vô cùng đáng thương. Hai tên đàn em của bọn bắt cóc thì đang… chơi bài. Thằng gầy chơi ngu đến mức tôi chỉ muốn giật bài trên tay hắn mà đánh hộ. Nhìn hắn sắp đánh sai nữa, tôi không nhịn nổi, phun cái giẻ trong miệng ra: "Đánh sảnh!" Tên gầy khen tôi đánh bài giỏi, rồi nhặt cái giẻ rách dưới đất nhét lại vào miệng tôi. Tôi: "Mày chờ đấy… Ư ư!!" Vừa nhét xong thì Lục Đình cũng đến nơi. 2 Lục Đình cau mày nhìn tôi và Bạch Nguyệt Quang. Nhưng tôi cảm giác anh ta nhìn cô ta trước. Thấy tên gầy nhét giẻ vào miệng tôi, Lục Đình nghiêm mặt nói: "Đừng động vào cô ấy. Muốn bao nhiêu tiền, tôi đều đưa." Tôi cảm động quá, ú ớ muốn khóc. Có điều, có vẻ tôi khóc to quá nên tên gầy bực mình, nhét giẻ sâu hơn. Tôi làm ồn đến mức… đánh thức luôn đại ca của bọn… Tôi dây dưa với Lục Đình suốt năm năm, tất nhiên cũng tiếp xúc với Lục Thần không ít.Lục Thần là con riêng. Dù Lục Phong Nham đối xử với hắn không tệ nhưng thật ra Lục Đình mãi mãi vẫn là người đứng trên một bậc.Ngay cả cái tên "Thần" cũng ngầm mang ý hắn đời này phải làm "thần tử" cho Lục Đình – kẻ thừa kế thực sự của nhà họ Lục.Tôi từng thấy Lục Thần không ít lần ra ngoài, cầm điện thoại cau mày, mặt mũi u ám.Có lần gặp tôi, hắn tùy tiện hỏi một câu: "Chị này, con gái thường thích hoa gì?"Tôi quê mùa, đáp ngay: "Hoa hồng đỏ chứ gì nữa." (Chủ yếu là tôi thích hoa hồng đỏ.)Sau đó hắn lại hỏi tiếp: "Con gái thích ăn đồ ngọt gì?"Tôi lắc đầu: "Tôi thích ăn mấy món nặng mùi cơ, ví dụ như bún ốc hay đậu phụ thối ấy."Hắn… tin thật.Rồi có lần, không biết hắn đi đâu uống say bét nhè, gục luôn ngoài đường.Đúng hôm đó tôi cãi nhau với Lục Đình, bị hắn nửa đường đá khỏi xe. Tôi vác Lục Thần về, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.Hắn nhìn tôi, cười khẽ: "Là chị à?"Tôi gật đầu: "Ừ."Giọng hắn vẫn hay như vậy: "Chị lại lừa người."Hắn lẩm bẩm: "Cô ấy không thích ăn thận dê đâu…"Ờ, đúng là tôi bịa đấy, tôi cũng chẳng ăn nổi.Lục Thần nói nhỏ xíu: "Cô ấy… có người mình thích rồi."Tôi: "Ờ… chia buồn nhé… đời còn dài mà, thiếu gì hoa thơm cỏ lạ."Lục Thần càng nói càng nhỏ: "Cũng tại cô đấy, Dư Kiều Kiều…"Ủa, không gọi "chị" nữa hả?Lục Thần đột nhiên nói: "Bạn gái không còn nữa, chị tính bồi thường tôi thế nào?"Tôi buột miệng: "Bán tôi cho cậu luôn đi."Lâu lắm sau đó, tôi hình như nghe thấy hắn khẽ đáp: "Ừm… tôi nhận."27Sau này, tôi với Lục Đình quan hệ tốt lên chút.Có lần đi ăn cùng Lục Đình thì gặp ngay Lục Thần và cô gái tóc ngắn kia.Ăn gần xong, cô gái đó bất ngờ bỏ đi, mặt đầy tức giận.Lục Thần ngồi lại, suy nghĩ gì đó rồi cũng đứng lên đuổi theo.Nên bây giờ cô ta ngồi bên ghế phụ, chắc là chính thức rồi.Mọi người vô thức dạt sang hai bên nhường đường.Lục Thần lái xe tiến về phía trước, rồi dừng lại ngay cạnh bọn tôi.Bạch Tuyết Nhi nhìn thấy hắn, lập tức gọi:"Tiểu Thần! Giúp em với!"Lục Thần cười nhạt: "Giúp kiểu gì?"Bạch Tuyết Nhi lườm tôi một cái:"Cô ta làm bẩn hết quần áo em, thối c.h.ế.t đi được. Anh chở em về nhà anh, em thay đồ là được."Lục Thần mở cửa xe.Bạch Tuyết Nhi định trèo lên thì Lục Thần lại quay sang huýt sáo về phía tôi:"Cô, lên xe."Tôi: "??"28Bạch Tuyết Nhi tái mặt: "Lục Thần, ý anh là gì?"Lục Thần liếc cô ta một cái: "Cô là bạn gái anh tôi, chứ không phải bạn gái tôi, tôi có nghĩa vụ chở cô đi à?"Hắn cười nhạt bổ sung thêm: "À mà… chắc nên nói, là bạn gái cũ."Bạch Tuyết Nhi mặt trắng bệch.Tôi cũng thấy lạ, đáng lẽ với quan hệ mờ ám giữa hai người, Lục Thần phải giúp cô ta mới đúng chứ?Tôi vỗ vỗ vết bẩn trên người, cố không nhìn vào mắt hắn. Ánh mắt hắn, nhìn lâu thật sự muốn mất mạng."Tôi cũng bẩn lắm, không cần đâu, cảm ơn."Bạch Tuyết Nhi lại giở bài cũ, cắn môi, tỏ vẻ đáng thương: "Tiểu Thần… giúp em đi mà…"Tôi cạn lời nhìn cô ta, chị ơi, chị nhìn rõ chưa? Bạn gái người ta còn đang ngồi trên xe đấy!"Tránh ra tránh ra." Tôi nhớ tới lúc Bạch Tuyết Nhi quyến rũ Lục Đình là lại bực, hất cô ta ra rồi xách túi lưới định chuồn khỏi hiện trường.Chân ai đó tiến lại gần.Một bàn tay nắm lấy tay tôi.

Chương 9: Chương 9