Tác giả:

Tôi đã theo đuổi Lục Đình suốt năm năm. Vào ngày trước lễ đính hôn, tôi và Bạch Nguyệt Quang của anh ta cùng bị bắt cóc. Cả hai ngồi trên sàn nhà kho, mắt to trừng mắt nhỏ. Bạch Nguyệt Quang khóc sướt mướt, đôi mắt đỏ hoe như thỏ con, trông vô cùng đáng thương. Hai tên đàn em của bọn bắt cóc thì đang… chơi bài. Thằng gầy chơi ngu đến mức tôi chỉ muốn giật bài trên tay hắn mà đánh hộ. Nhìn hắn sắp đánh sai nữa, tôi không nhịn nổi, phun cái giẻ trong miệng ra: "Đánh sảnh!" Tên gầy khen tôi đánh bài giỏi, rồi nhặt cái giẻ rách dưới đất nhét lại vào miệng tôi. Tôi: "Mày chờ đấy… Ư ư!!" Vừa nhét xong thì Lục Đình cũng đến nơi. 2 Lục Đình cau mày nhìn tôi và Bạch Nguyệt Quang. Nhưng tôi cảm giác anh ta nhìn cô ta trước. Thấy tên gầy nhét giẻ vào miệng tôi, Lục Đình nghiêm mặt nói: "Đừng động vào cô ấy. Muốn bao nhiêu tiền, tôi đều đưa." Tôi cảm động quá, ú ớ muốn khóc. Có điều, có vẻ tôi khóc to quá nên tên gầy bực mình, nhét giẻ sâu hơn. Tôi làm ồn đến mức… đánh thức luôn đại ca của bọn…

Chương 10: Chương 10

Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt QuangTác giả: Cá LuộcTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTôi đã theo đuổi Lục Đình suốt năm năm. Vào ngày trước lễ đính hôn, tôi và Bạch Nguyệt Quang của anh ta cùng bị bắt cóc. Cả hai ngồi trên sàn nhà kho, mắt to trừng mắt nhỏ. Bạch Nguyệt Quang khóc sướt mướt, đôi mắt đỏ hoe như thỏ con, trông vô cùng đáng thương. Hai tên đàn em của bọn bắt cóc thì đang… chơi bài. Thằng gầy chơi ngu đến mức tôi chỉ muốn giật bài trên tay hắn mà đánh hộ. Nhìn hắn sắp đánh sai nữa, tôi không nhịn nổi, phun cái giẻ trong miệng ra: "Đánh sảnh!" Tên gầy khen tôi đánh bài giỏi, rồi nhặt cái giẻ rách dưới đất nhét lại vào miệng tôi. Tôi: "Mày chờ đấy… Ư ư!!" Vừa nhét xong thì Lục Đình cũng đến nơi. 2 Lục Đình cau mày nhìn tôi và Bạch Nguyệt Quang. Nhưng tôi cảm giác anh ta nhìn cô ta trước. Thấy tên gầy nhét giẻ vào miệng tôi, Lục Đình nghiêm mặt nói: "Đừng động vào cô ấy. Muốn bao nhiêu tiền, tôi đều đưa." Tôi cảm động quá, ú ớ muốn khóc. Có điều, có vẻ tôi khóc to quá nên tên gầy bực mình, nhét giẻ sâu hơn. Tôi làm ồn đến mức… đánh thức luôn đại ca của bọn… Tôi quay lại, tim giật thót, cái đầu não yêu đương bỗng chốc nổi dậy.Tôi lắp bắp: "Anh… anh muốn làm gì?"Lục Thần nhìn tôi, như muốn xuyên qua vẻ ngoài này nhìn thẳng vào linh hồn tôi.Hắn hừ một tiếng: "Gọi cô lên xe, không nghe thấy à?"29"Tôi không lên! Tôi đâu quen anh, cũng chẳng thân thiết gì!"Đúng kiểu vừa yếu đuối vừa không có chút cốt khí nào.May mà tôi không phải nhân vật chính đi giải cứu thế giới, không thì c.h.ế.t chắc.Lục Thần thản nhiên giật lấy túi lưới của tôi, kéo tôi thẳng lên xe, nhét luôn vào ghế.29Anh ta nói: "Làm bẩn quần áo người ta rồi không tính đền à?"Khốn kiếp, hóa ra vẫn là cùng một phe với ả kia?!Tôi tức đến nghiến răng. Thẳng tay móc ra một xấp tiền lẻ từ túi quăng vào người anh ta: "Đền cho anh!"Thật ra tôi biết rõ từng đó tiền chắc chắn không đủ, vì cái váy trên người Bạch Tuyết Nhi là đồ của Chanel, tôi cũng từng mua một cái giống vậy.Ai ngờ vận may đen đủi đến thế, lại gặp ngay Lục Thần ra mặt giúp ả ta.Bạn gái anh ta vẫn ngồi bên cạnh, còn quay sang mỉm cười với tôi.Không biết Lục Thần nói gì với cô ấy, mà cô gái kia lại chủ động xuống xe.Cái khí chất độ lượng này, tôi thực sự bội phục!Lục Thần nhìn tôi qua gương chiếu hậu, ánh mắt sâu thẳm: "Tôi thấy, cô rất giống một người tôi từng quen."Đôi mắt đào hoa thoáng qua tia u tối và phức tạp.30Trời ạ. Tên này có phải bật chế độ 'toàn năng' rồi không? Tôi đổi cả thân phận, mà hắn vẫn nhận ra điều gì đó không ổn sao?Tôi cười gượng: "Chắc mặt tôi đại trà thôi."Lục Thần tiếp tục lái xe: "Cô tên gì?"Tôi liếc anh ta một cái, rồi bất ngờ bình tĩnh lại: "Chữ 'Vu' trong 'Vu dĩ', chữ 'Kiều' trong 'Liên kiều', tôi là Vu Kiều Kiều."Thật ra dù Lục Thần có nhận ra tôi cũng không sao, đối tượng tôi muốn trả thù là Lục Đình và Bạch Tuyết Nhi. Lục Thần... không quan trọng. Điều duy nhất khiến tôi bận tâm chính là cái lần anh ta hôn tôi.Anh ta ngừng lại một chút, tốc độ xe cũng chậm hơn: "Trùng hợp thật, tên các cô nghe cũng giống nhau."Tôi ngước lên nhìn gương chiếu hậu, cố ý ngẩng cằm khiêu khích: "Thế còn mặt mũi thì sao? Biết đâu tôi là chị em thất lạc của cô ta đấy, ha ha."Anh ta khẽ cười: "Không giống. Cô ấy rất xinh, nói nhiều, mà cũng chẳng thông minh lắm."Mẹ nó, đang chửi tôi à?!"Nhưng cô ấy rất đáng yêu, mỗi lần đứng đó nói chuyện, giống như toàn thân tỏa sáng vậy."31Ờ thì...Tôi lúc đó đúng là cái bóng đèn công suất siêu cao chen giữa Lục Đình và Bạch Tuyết Nhi, đến mức chính tôi cũng thấy chói mắt.Thấy anh ta nói chuyện cứ là lạ, tôi liền dò hỏi: "Nghe giọng điệu anh thế này... không lẽ anh thích cô ta à?"Tôi thấy ngón tay anh ta đang nắm vô lăng, lúc siết lúc buông, trông rất cố gắng kiềm chế. Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn trả lời:"Không thích."Được rồi, tôi hiểu rồi. Vừa tỏ ra tử tế, lại vừa giấu d.a.o trong lòng?Lục Thần chở tôi tới cửa hàng Chanel, tôi không chịu xuống xe. Nói thật, tôi cũng chẳng định bồi thường gì cả. Bạch Tuyết Nhi đã dám gây chuyện, tôi sợ gì?Năm phút sau, Lục Thần xách hai túi giấy đi ra, đưa cho tôi: "Chiếc này đền cho cô ta, cái còn lại cô thay vào."Tôi nói thẳng: "Không cần. Còn nữa, sao anh giúp tôi?"Anh ta dùng ánh mắt soi mói, từ dưới quét lên từng tấc người tôi: "Tháng tám, vị hôn thê của anh trai tôi là Dư Kiều Kiều... Cô từng gặp cô ta đúng không?"

Tôi quay lại, tim giật thót, cái đầu não yêu đương bỗng chốc nổi dậy.

Tôi lắp bắp: "Anh… anh muốn làm gì?"

Lục Thần nhìn tôi, như muốn xuyên qua vẻ ngoài này nhìn thẳng vào linh hồn tôi.

Hắn hừ một tiếng: "Gọi cô lên xe, không nghe thấy à?"

29

"Tôi không lên! Tôi đâu quen anh, cũng chẳng thân thiết gì!"

Đúng kiểu vừa yếu đuối vừa không có chút cốt khí nào.

May mà tôi không phải nhân vật chính đi giải cứu thế giới, không thì c.h.ế.t chắc.

Lục Thần thản nhiên giật lấy túi lưới của tôi, kéo tôi thẳng lên xe, nhét luôn vào ghế.

29

Anh ta nói: "Làm bẩn quần áo người ta rồi không tính đền à?"

Khốn kiếp, hóa ra vẫn là cùng một phe với ả kia?!

Tôi tức đến nghiến răng. Thẳng tay móc ra một xấp tiền lẻ từ túi quăng vào người anh ta: "Đền cho anh!"

Thật ra tôi biết rõ từng đó tiền chắc chắn không đủ, vì cái váy trên người Bạch Tuyết Nhi là đồ của Chanel, tôi cũng từng mua một cái giống vậy.

Ai ngờ vận may đen đủi đến thế, lại gặp ngay Lục Thần ra mặt giúp ả ta.

Bạn gái anh ta vẫn ngồi bên cạnh, còn quay sang mỉm cười với tôi.

Không biết Lục Thần nói gì với cô ấy, mà cô gái kia lại chủ động xuống xe.

Cái khí chất độ lượng này, tôi thực sự bội phục!

Lục Thần nhìn tôi qua gương chiếu hậu, ánh mắt sâu thẳm: "Tôi thấy, cô rất giống một người tôi từng quen."

Đôi mắt đào hoa thoáng qua tia u tối và phức tạp.

30

Trời ạ. Tên này có phải bật chế độ 'toàn năng' rồi không? Tôi đổi cả thân phận, mà hắn vẫn nhận ra điều gì đó không ổn sao?

Tôi cười gượng: "Chắc mặt tôi đại trà thôi."

Lục Thần tiếp tục lái xe: "Cô tên gì?"

Tôi liếc anh ta một cái, rồi bất ngờ bình tĩnh lại: "Chữ 'Vu' trong 'Vu dĩ', chữ 'Kiều' trong 'Liên kiều', tôi là Vu Kiều Kiều."

Thật ra dù Lục Thần có nhận ra tôi cũng không sao, đối tượng tôi muốn trả thù là Lục Đình và Bạch Tuyết Nhi. Lục Thần... không quan trọng. Điều duy nhất khiến tôi bận tâm chính là cái lần anh ta hôn tôi.

Anh ta ngừng lại một chút, tốc độ xe cũng chậm hơn: "Trùng hợp thật, tên các cô nghe cũng giống nhau."

Tôi ngước lên nhìn gương chiếu hậu, cố ý ngẩng cằm khiêu khích: "Thế còn mặt mũi thì sao? Biết đâu tôi là chị em thất lạc của cô ta đấy, ha ha."

Anh ta khẽ cười: "Không giống. Cô ấy rất xinh, nói nhiều, mà cũng chẳng thông minh lắm."

Mẹ nó, đang chửi tôi à?!

"Nhưng cô ấy rất đáng yêu, mỗi lần đứng đó nói chuyện, giống như toàn thân tỏa sáng vậy."

31

Ờ thì...

Tôi lúc đó đúng là cái bóng đèn công suất siêu cao chen giữa Lục Đình và Bạch Tuyết Nhi, đến mức chính tôi cũng thấy chói mắt.

Thấy anh ta nói chuyện cứ là lạ, tôi liền dò hỏi: "Nghe giọng điệu anh thế này... không lẽ anh thích cô ta à?"

Tôi thấy ngón tay anh ta đang nắm vô lăng, lúc siết lúc buông, trông rất cố gắng kiềm chế. Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn trả lời:"Không thích."

Được rồi, tôi hiểu rồi. Vừa tỏ ra tử tế, lại vừa giấu d.a.o trong lòng?

Lục Thần chở tôi tới cửa hàng Chanel, tôi không chịu xuống xe. Nói thật, tôi cũng chẳng định bồi thường gì cả. Bạch Tuyết Nhi đã dám gây chuyện, tôi sợ gì?

Năm phút sau, Lục Thần xách hai túi giấy đi ra, đưa cho tôi: "Chiếc này đền cho cô ta, cái còn lại cô thay vào."

Tôi nói thẳng: "Không cần. Còn nữa, sao anh giúp tôi?"

Anh ta dùng ánh mắt soi mói, từ dưới quét lên từng tấc người tôi: "Tháng tám, vị hôn thê của anh trai tôi là Dư Kiều Kiều... Cô từng gặp cô ta đúng không?"

Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt QuangTác giả: Cá LuộcTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTôi đã theo đuổi Lục Đình suốt năm năm. Vào ngày trước lễ đính hôn, tôi và Bạch Nguyệt Quang của anh ta cùng bị bắt cóc. Cả hai ngồi trên sàn nhà kho, mắt to trừng mắt nhỏ. Bạch Nguyệt Quang khóc sướt mướt, đôi mắt đỏ hoe như thỏ con, trông vô cùng đáng thương. Hai tên đàn em của bọn bắt cóc thì đang… chơi bài. Thằng gầy chơi ngu đến mức tôi chỉ muốn giật bài trên tay hắn mà đánh hộ. Nhìn hắn sắp đánh sai nữa, tôi không nhịn nổi, phun cái giẻ trong miệng ra: "Đánh sảnh!" Tên gầy khen tôi đánh bài giỏi, rồi nhặt cái giẻ rách dưới đất nhét lại vào miệng tôi. Tôi: "Mày chờ đấy… Ư ư!!" Vừa nhét xong thì Lục Đình cũng đến nơi. 2 Lục Đình cau mày nhìn tôi và Bạch Nguyệt Quang. Nhưng tôi cảm giác anh ta nhìn cô ta trước. Thấy tên gầy nhét giẻ vào miệng tôi, Lục Đình nghiêm mặt nói: "Đừng động vào cô ấy. Muốn bao nhiêu tiền, tôi đều đưa." Tôi cảm động quá, ú ớ muốn khóc. Có điều, có vẻ tôi khóc to quá nên tên gầy bực mình, nhét giẻ sâu hơn. Tôi làm ồn đến mức… đánh thức luôn đại ca của bọn… Tôi quay lại, tim giật thót, cái đầu não yêu đương bỗng chốc nổi dậy.Tôi lắp bắp: "Anh… anh muốn làm gì?"Lục Thần nhìn tôi, như muốn xuyên qua vẻ ngoài này nhìn thẳng vào linh hồn tôi.Hắn hừ một tiếng: "Gọi cô lên xe, không nghe thấy à?"29"Tôi không lên! Tôi đâu quen anh, cũng chẳng thân thiết gì!"Đúng kiểu vừa yếu đuối vừa không có chút cốt khí nào.May mà tôi không phải nhân vật chính đi giải cứu thế giới, không thì c.h.ế.t chắc.Lục Thần thản nhiên giật lấy túi lưới của tôi, kéo tôi thẳng lên xe, nhét luôn vào ghế.29Anh ta nói: "Làm bẩn quần áo người ta rồi không tính đền à?"Khốn kiếp, hóa ra vẫn là cùng một phe với ả kia?!Tôi tức đến nghiến răng. Thẳng tay móc ra một xấp tiền lẻ từ túi quăng vào người anh ta: "Đền cho anh!"Thật ra tôi biết rõ từng đó tiền chắc chắn không đủ, vì cái váy trên người Bạch Tuyết Nhi là đồ của Chanel, tôi cũng từng mua một cái giống vậy.Ai ngờ vận may đen đủi đến thế, lại gặp ngay Lục Thần ra mặt giúp ả ta.Bạn gái anh ta vẫn ngồi bên cạnh, còn quay sang mỉm cười với tôi.Không biết Lục Thần nói gì với cô ấy, mà cô gái kia lại chủ động xuống xe.Cái khí chất độ lượng này, tôi thực sự bội phục!Lục Thần nhìn tôi qua gương chiếu hậu, ánh mắt sâu thẳm: "Tôi thấy, cô rất giống một người tôi từng quen."Đôi mắt đào hoa thoáng qua tia u tối và phức tạp.30Trời ạ. Tên này có phải bật chế độ 'toàn năng' rồi không? Tôi đổi cả thân phận, mà hắn vẫn nhận ra điều gì đó không ổn sao?Tôi cười gượng: "Chắc mặt tôi đại trà thôi."Lục Thần tiếp tục lái xe: "Cô tên gì?"Tôi liếc anh ta một cái, rồi bất ngờ bình tĩnh lại: "Chữ 'Vu' trong 'Vu dĩ', chữ 'Kiều' trong 'Liên kiều', tôi là Vu Kiều Kiều."Thật ra dù Lục Thần có nhận ra tôi cũng không sao, đối tượng tôi muốn trả thù là Lục Đình và Bạch Tuyết Nhi. Lục Thần... không quan trọng. Điều duy nhất khiến tôi bận tâm chính là cái lần anh ta hôn tôi.Anh ta ngừng lại một chút, tốc độ xe cũng chậm hơn: "Trùng hợp thật, tên các cô nghe cũng giống nhau."Tôi ngước lên nhìn gương chiếu hậu, cố ý ngẩng cằm khiêu khích: "Thế còn mặt mũi thì sao? Biết đâu tôi là chị em thất lạc của cô ta đấy, ha ha."Anh ta khẽ cười: "Không giống. Cô ấy rất xinh, nói nhiều, mà cũng chẳng thông minh lắm."Mẹ nó, đang chửi tôi à?!"Nhưng cô ấy rất đáng yêu, mỗi lần đứng đó nói chuyện, giống như toàn thân tỏa sáng vậy."31Ờ thì...Tôi lúc đó đúng là cái bóng đèn công suất siêu cao chen giữa Lục Đình và Bạch Tuyết Nhi, đến mức chính tôi cũng thấy chói mắt.Thấy anh ta nói chuyện cứ là lạ, tôi liền dò hỏi: "Nghe giọng điệu anh thế này... không lẽ anh thích cô ta à?"Tôi thấy ngón tay anh ta đang nắm vô lăng, lúc siết lúc buông, trông rất cố gắng kiềm chế. Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn trả lời:"Không thích."Được rồi, tôi hiểu rồi. Vừa tỏ ra tử tế, lại vừa giấu d.a.o trong lòng?Lục Thần chở tôi tới cửa hàng Chanel, tôi không chịu xuống xe. Nói thật, tôi cũng chẳng định bồi thường gì cả. Bạch Tuyết Nhi đã dám gây chuyện, tôi sợ gì?Năm phút sau, Lục Thần xách hai túi giấy đi ra, đưa cho tôi: "Chiếc này đền cho cô ta, cái còn lại cô thay vào."Tôi nói thẳng: "Không cần. Còn nữa, sao anh giúp tôi?"Anh ta dùng ánh mắt soi mói, từ dưới quét lên từng tấc người tôi: "Tháng tám, vị hôn thê của anh trai tôi là Dư Kiều Kiều... Cô từng gặp cô ta đúng không?"

Chương 10: Chương 10