Ta là nữ nhi của thủy tặc, phụ thân tên là Trần Tam Cẩu, mẫu thân tên là Trương Tiểu Thúy, huynh trưởng tên là Trần Đại Hổ. Ta tên là Trần Niệm Vi. Vào ngày hoàng đế treo bảng tìm nữ nhi, ta từ biệt phụ thân, mang theo tro cốt của mẫu thân lên đường trở về quê hương. Bốn năm trước, trong dân gian bùng phát một trận dịch lớn, mẫu thân là đại phu trong trại, vì bệnh nhân mà bôn ba khắp nơi. Nàng chữa khỏi cho người khác nhưng bản thân lại không may nhiễm bệnh. Trong thời gian cuối cùng, nàng tự nhốt mình trong phòng, cách cửa mà dặn dò chúng ta những lời trăn trối cuối cùng. Nàng nói rằng thời trẻ nàng đã làm một việc sai lầm. Nàng cứu người không nên cứu, cuối cùng gây họa, hại cả thôn. Nàng muốn trở về nhà, xin lỗi những người đã c.h.ế.t vì nàng. Ta cách cửa phòng lạy mẫu thân, đáp ứng việc này. Năm đó, ta mười hai tuổi, thời cơ chưa đến, ta còn quá nhỏ. Sau khi mẫu thân qua đời, để phòng bệnh dịch lây lan, chúng ta đã thiêu xác nàng. Ta lấy một nắm tro cốt, đựng vào bình gốm, từ đó…

Chương 22: Chương 22

Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn TửTác giả: Dương Dụ Hoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngTa là nữ nhi của thủy tặc, phụ thân tên là Trần Tam Cẩu, mẫu thân tên là Trương Tiểu Thúy, huynh trưởng tên là Trần Đại Hổ. Ta tên là Trần Niệm Vi. Vào ngày hoàng đế treo bảng tìm nữ nhi, ta từ biệt phụ thân, mang theo tro cốt của mẫu thân lên đường trở về quê hương. Bốn năm trước, trong dân gian bùng phát một trận dịch lớn, mẫu thân là đại phu trong trại, vì bệnh nhân mà bôn ba khắp nơi. Nàng chữa khỏi cho người khác nhưng bản thân lại không may nhiễm bệnh. Trong thời gian cuối cùng, nàng tự nhốt mình trong phòng, cách cửa mà dặn dò chúng ta những lời trăn trối cuối cùng. Nàng nói rằng thời trẻ nàng đã làm một việc sai lầm. Nàng cứu người không nên cứu, cuối cùng gây họa, hại cả thôn. Nàng muốn trở về nhà, xin lỗi những người đã c.h.ế.t vì nàng. Ta cách cửa phòng lạy mẫu thân, đáp ứng việc này. Năm đó, ta mười hai tuổi, thời cơ chưa đến, ta còn quá nhỏ. Sau khi mẫu thân qua đời, để phòng bệnh dịch lây lan, chúng ta đã thiêu xác nàng. Ta lấy một nắm tro cốt, đựng vào bình gốm, từ đó… Nhưng một khi khai chiến với triều đình, điều này sẽ trở thành lỗ hổng cực kỳ nghiêm trọng.Huống hồ Lạc Thế Thu không phải kẻ ngu muội, hắn thậm chí còn hiểu Cửu Hà trại hơn người khác.Mà ta lại bị giam cầm trong hoàng cung, trận chiến này, ta không thể với tới.Cán cân thắng bại cuối cùng đặt lên vai đại ca Trần Đại Ngưu.Cảm giác mất kiểm soát này khiến ta vô cùng dày vò.Ta không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.Nhưng ta lại chẳng thể làm gì.Tất cả đã được sắp đặt từ trước, ta chỉ có thể tin tưởng đại ca có thể hoàn thành.Phần lớn thời gian, ta thích ôm chiếc hộp nhạc Tào Thừa tặng ngồi bên giường khẽ lên dây.Để tiếng nhạc trấn an tâm tư.Tào Thừa nắm rõ tính cách hoàng đế, dùng một phong mật tín thúc đẩy trận chiến này.Hắn muốn nhổ đi cái đinh ta cắm trong quân đội.Tào Thừa, Tào Thừa.Chết rồi mà vẫn khiến người ta như xương mắc cổ, khôn nguôi nhớ nhung.Ngày thứ mười của chiến sự, hoàng đế đích thân tới.Nụ cười của hắn khiến người ta vô cùng khó chịu.Hắn nói: “Thôi Diệu, là mật thám của Cửu Hà trại phải không?”Hơi thở ta ngừng lại một nhịp.Để phòng hoàng đế đang thử ta, ta không nói gì.Nhưng ta hiểu rõ, cái tên này không nên được hoàng đế gọi ra.“Thôi Diệu ám sát Lạc Thế Thu, bị một tiểu tướng tên Thẩm Thời c.h.é.m c.h.ế.t tại chỗ.”Hoàng đế hoàn toàn không để ý phản ứng của ta, “Không chỉ vậy, Thẩm Thời dũng mãnh chiến đấu, là người *****ên xông vào Cửu Hà trại, bắt sống thủ lĩnh giặc.”Tim ta đập mạnh một cái.Bắt sống thủ lĩnh giặc, thủ lĩnh giặc, phụ thân bị bắt rồi sao.Sao lại như thế này.Hoàng đế cười càng đắc ý: “Giờ đây bọn họ đã ban sư hồi triều, cuối cùng trẫm cũng có thể rửa sạch nỗi nhục này.”“Hoàng nhi ngoan, ngươi nghĩ trẫm nên ban thưởng gì cho Thẩm Thời?”Ta vô thức siết chặt hộp nhạc.Nghiến răng nói với hoàng đế: “Ta không tin.”Hoàng đế thưởng thức biểu cảm của ta: “Không tin cũng không sao vài ngày nữa trẫm sẽ để ngươi tận mắt chứng kiến.”Đúng vậy, dù thế nào, ta phải tự mình kiểm chứng kết quả.Còn năm ngày nữa là đến đại tế, sắp không còn thời gian nữa rồi.Hai ngày sau, Lạc Thế Thu tới.“Bệ hạ có chỉ, thủ lĩnh Cửu Hà trại hôm nay bị xử trảm, sai ta đưa ngươi đi xem.”Ta thay một bộ quần áo, lặng lẽ đi theo Lạc Thế Thu.Triều đình xử trảm, xung quanh có rất nhiều người xem.Một đội binh sĩ duy trì trật tự pháp trường.Phụ thân mặc chiếc áo tù nhân, trên người nhuộm đầy máu, tóc tai rối bù, hoàn toàn không thể nhận ra khuôn mặt.Hắn bị người ta thô bạo lôi từ xe tù xuống, dắt đi trong tay những bước chân chật vật, mỗi bước đều để lại một vết chân đẫm máu.Cuối cùng hắn bị quân lính áp giải quỳ trên đài hành hình.Lạc Thế Thu khẽ nhếch mép.“Muội muội, ta đã dùng một tên tử tù thay thế bá phụ, giờ đây bá phụ đang ở trong tay ta, chỉ cần muội muội chữa khỏi bệnh tim cho ta, sau này ta sẽ thay đại ca và muội muội phụng dưỡng bá phụ đến cuối đời.”Ta ngắt lời Lạc Thế Thu hỏi: “Thẩm Thời là tên nào?”Lạc Thế Thu chỉ về phía một vị tướng mặc giáp bạc.“Muội muội muốn báo thù cho đại ca, bây giờ không được đâu, đợi sau đại tế, ta có thể thay muội muội làm việc này.”Ta đã hiểu ra.Thẩm Thời là người của Lạc Thế Thu.Còn Lạc Thế Thu định mưu phản vào ngày đại tế.Ta cười khẩy: “Qua cầu rút ván, ai theo ngươi thật là xui xẻo.”Lạc Thế Thu lại nói: “Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, huống chi trong lòng ta muội muội luôn quan trọng hơn.”“Đáng tiếc.” Ta giật mình thoát khỏi Lạc Thế Thu, bất ngờ xông lên: “Ta báo thù, chưa bao giờ nhờ tay người khác.”Những binh sĩ xung quanh lập tức xôn xao, ta tháo tấm ngọc bài tượng trưng cho thân phận công chúa đeo ở eo, ném mạnh ra.Nó dừng ở trên người tên lính đang chặn đường.Hắn cầm tấm ngọc bài, sững sờ một chút.Ta nhân lúc này, thành công áp sát Thẩm Thời.

Nhưng một khi khai chiến với triều đình, điều này sẽ trở thành lỗ hổng cực kỳ nghiêm trọng.

Huống hồ Lạc Thế Thu không phải kẻ ngu muội, hắn thậm chí còn hiểu Cửu Hà trại hơn người khác.

Mà ta lại bị giam cầm trong hoàng cung, trận chiến này, ta không thể với tới.

Cán cân thắng bại cuối cùng đặt lên vai đại ca Trần Đại Ngưu.

Cảm giác mất kiểm soát này khiến ta vô cùng dày vò.

Ta không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Nhưng ta lại chẳng thể làm gì.

Tất cả đã được sắp đặt từ trước, ta chỉ có thể tin tưởng đại ca có thể hoàn thành.

Phần lớn thời gian, ta thích ôm chiếc hộp nhạc Tào Thừa tặng ngồi bên giường khẽ lên dây.

Để tiếng nhạc trấn an tâm tư.

Tào Thừa nắm rõ tính cách hoàng đế, dùng một phong mật tín thúc đẩy trận chiến này.

Hắn muốn nhổ đi cái đinh ta cắm trong quân đội.

Tào Thừa, Tào Thừa.

Chết rồi mà vẫn khiến người ta như xương mắc cổ, khôn nguôi nhớ nhung.

Ngày thứ mười của chiến sự, hoàng đế đích thân tới.

Nụ cười của hắn khiến người ta vô cùng khó chịu.

Hắn nói: “Thôi Diệu, là mật thám của Cửu Hà trại phải không?”

Hơi thở ta ngừng lại một nhịp.

Để phòng hoàng đế đang thử ta, ta không nói gì.

Nhưng ta hiểu rõ, cái tên này không nên được hoàng đế gọi ra.

“Thôi Diệu ám sát Lạc Thế Thu, bị một tiểu tướng tên Thẩm Thời c.h.é.m c.h.ế.t tại chỗ.”

Hoàng đế hoàn toàn không để ý phản ứng của ta, “Không chỉ vậy, Thẩm Thời dũng mãnh chiến đấu, là người *****ên xông vào Cửu Hà trại, bắt sống thủ lĩnh giặc.”

Tim ta đập mạnh một cái.

Bắt sống thủ lĩnh giặc, thủ lĩnh giặc, phụ thân bị bắt rồi sao.

Sao lại như thế này.

Hoàng đế cười càng đắc ý: “Giờ đây bọn họ đã ban sư hồi triều, cuối cùng trẫm cũng có thể rửa sạch nỗi nhục này.”

“Hoàng nhi ngoan, ngươi nghĩ trẫm nên ban thưởng gì cho Thẩm Thời?”

Ta vô thức siết chặt hộp nhạc.

Nghiến răng nói với hoàng đế: “Ta không tin.”

Hoàng đế thưởng thức biểu cảm của ta: “Không tin cũng không sao vài ngày nữa trẫm sẽ để ngươi tận mắt chứng kiến.”

Đúng vậy, dù thế nào, ta phải tự mình kiểm chứng kết quả.

Còn năm ngày nữa là đến đại tế, sắp không còn thời gian nữa rồi.

Hai ngày sau, Lạc Thế Thu tới.

“Bệ hạ có chỉ, thủ lĩnh Cửu Hà trại hôm nay bị xử trảm, sai ta đưa ngươi đi xem.”

Ta thay một bộ quần áo, lặng lẽ đi theo Lạc Thế Thu.

Triều đình xử trảm, xung quanh có rất nhiều người xem.

Một đội binh sĩ duy trì trật tự pháp trường.

Phụ thân mặc chiếc áo tù nhân, trên người nhuộm đầy máu, tóc tai rối bù, hoàn toàn không thể nhận ra khuôn mặt.

Hắn bị người ta thô bạo lôi từ xe tù xuống, dắt đi trong tay những bước chân chật vật, mỗi bước đều để lại một vết chân đẫm máu.

Cuối cùng hắn bị quân lính áp giải quỳ trên đài hành hình.

Lạc Thế Thu khẽ nhếch mép.

“Muội muội, ta đã dùng một tên tử tù thay thế bá phụ, giờ đây bá phụ đang ở trong tay ta, chỉ cần muội muội chữa khỏi bệnh tim cho ta, sau này ta sẽ thay đại ca và muội muội phụng dưỡng bá phụ đến cuối đời.”

Ta ngắt lời Lạc Thế Thu hỏi: “Thẩm Thời là tên nào?”

Lạc Thế Thu chỉ về phía một vị tướng mặc giáp bạc.

“Muội muội muốn báo thù cho đại ca, bây giờ không được đâu, đợi sau đại tế, ta có thể thay muội muội làm việc này.”

Ta đã hiểu ra.

Thẩm Thời là người của Lạc Thế Thu.

Còn Lạc Thế Thu định mưu phản vào ngày đại tế.

Ta cười khẩy: “Qua cầu rút ván, ai theo ngươi thật là xui xẻo.”

Lạc Thế Thu lại nói: “Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, huống chi trong lòng ta muội muội luôn quan trọng hơn.”

“Đáng tiếc.” Ta giật mình thoát khỏi Lạc Thế Thu, bất ngờ xông lên: “Ta báo thù, chưa bao giờ nhờ tay người khác.”

Những binh sĩ xung quanh lập tức xôn xao, ta tháo tấm ngọc bài tượng trưng cho thân phận công chúa đeo ở eo, ném mạnh ra.

Nó dừng ở trên người tên lính đang chặn đường.

Hắn cầm tấm ngọc bài, sững sờ một chút.

Ta nhân lúc này, thành công áp sát Thẩm Thời.

Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn TửTác giả: Dương Dụ Hoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngTa là nữ nhi của thủy tặc, phụ thân tên là Trần Tam Cẩu, mẫu thân tên là Trương Tiểu Thúy, huynh trưởng tên là Trần Đại Hổ. Ta tên là Trần Niệm Vi. Vào ngày hoàng đế treo bảng tìm nữ nhi, ta từ biệt phụ thân, mang theo tro cốt của mẫu thân lên đường trở về quê hương. Bốn năm trước, trong dân gian bùng phát một trận dịch lớn, mẫu thân là đại phu trong trại, vì bệnh nhân mà bôn ba khắp nơi. Nàng chữa khỏi cho người khác nhưng bản thân lại không may nhiễm bệnh. Trong thời gian cuối cùng, nàng tự nhốt mình trong phòng, cách cửa mà dặn dò chúng ta những lời trăn trối cuối cùng. Nàng nói rằng thời trẻ nàng đã làm một việc sai lầm. Nàng cứu người không nên cứu, cuối cùng gây họa, hại cả thôn. Nàng muốn trở về nhà, xin lỗi những người đã c.h.ế.t vì nàng. Ta cách cửa phòng lạy mẫu thân, đáp ứng việc này. Năm đó, ta mười hai tuổi, thời cơ chưa đến, ta còn quá nhỏ. Sau khi mẫu thân qua đời, để phòng bệnh dịch lây lan, chúng ta đã thiêu xác nàng. Ta lấy một nắm tro cốt, đựng vào bình gốm, từ đó… Nhưng một khi khai chiến với triều đình, điều này sẽ trở thành lỗ hổng cực kỳ nghiêm trọng.Huống hồ Lạc Thế Thu không phải kẻ ngu muội, hắn thậm chí còn hiểu Cửu Hà trại hơn người khác.Mà ta lại bị giam cầm trong hoàng cung, trận chiến này, ta không thể với tới.Cán cân thắng bại cuối cùng đặt lên vai đại ca Trần Đại Ngưu.Cảm giác mất kiểm soát này khiến ta vô cùng dày vò.Ta không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.Nhưng ta lại chẳng thể làm gì.Tất cả đã được sắp đặt từ trước, ta chỉ có thể tin tưởng đại ca có thể hoàn thành.Phần lớn thời gian, ta thích ôm chiếc hộp nhạc Tào Thừa tặng ngồi bên giường khẽ lên dây.Để tiếng nhạc trấn an tâm tư.Tào Thừa nắm rõ tính cách hoàng đế, dùng một phong mật tín thúc đẩy trận chiến này.Hắn muốn nhổ đi cái đinh ta cắm trong quân đội.Tào Thừa, Tào Thừa.Chết rồi mà vẫn khiến người ta như xương mắc cổ, khôn nguôi nhớ nhung.Ngày thứ mười của chiến sự, hoàng đế đích thân tới.Nụ cười của hắn khiến người ta vô cùng khó chịu.Hắn nói: “Thôi Diệu, là mật thám của Cửu Hà trại phải không?”Hơi thở ta ngừng lại một nhịp.Để phòng hoàng đế đang thử ta, ta không nói gì.Nhưng ta hiểu rõ, cái tên này không nên được hoàng đế gọi ra.“Thôi Diệu ám sát Lạc Thế Thu, bị một tiểu tướng tên Thẩm Thời c.h.é.m c.h.ế.t tại chỗ.”Hoàng đế hoàn toàn không để ý phản ứng của ta, “Không chỉ vậy, Thẩm Thời dũng mãnh chiến đấu, là người *****ên xông vào Cửu Hà trại, bắt sống thủ lĩnh giặc.”Tim ta đập mạnh một cái.Bắt sống thủ lĩnh giặc, thủ lĩnh giặc, phụ thân bị bắt rồi sao.Sao lại như thế này.Hoàng đế cười càng đắc ý: “Giờ đây bọn họ đã ban sư hồi triều, cuối cùng trẫm cũng có thể rửa sạch nỗi nhục này.”“Hoàng nhi ngoan, ngươi nghĩ trẫm nên ban thưởng gì cho Thẩm Thời?”Ta vô thức siết chặt hộp nhạc.Nghiến răng nói với hoàng đế: “Ta không tin.”Hoàng đế thưởng thức biểu cảm của ta: “Không tin cũng không sao vài ngày nữa trẫm sẽ để ngươi tận mắt chứng kiến.”Đúng vậy, dù thế nào, ta phải tự mình kiểm chứng kết quả.Còn năm ngày nữa là đến đại tế, sắp không còn thời gian nữa rồi.Hai ngày sau, Lạc Thế Thu tới.“Bệ hạ có chỉ, thủ lĩnh Cửu Hà trại hôm nay bị xử trảm, sai ta đưa ngươi đi xem.”Ta thay một bộ quần áo, lặng lẽ đi theo Lạc Thế Thu.Triều đình xử trảm, xung quanh có rất nhiều người xem.Một đội binh sĩ duy trì trật tự pháp trường.Phụ thân mặc chiếc áo tù nhân, trên người nhuộm đầy máu, tóc tai rối bù, hoàn toàn không thể nhận ra khuôn mặt.Hắn bị người ta thô bạo lôi từ xe tù xuống, dắt đi trong tay những bước chân chật vật, mỗi bước đều để lại một vết chân đẫm máu.Cuối cùng hắn bị quân lính áp giải quỳ trên đài hành hình.Lạc Thế Thu khẽ nhếch mép.“Muội muội, ta đã dùng một tên tử tù thay thế bá phụ, giờ đây bá phụ đang ở trong tay ta, chỉ cần muội muội chữa khỏi bệnh tim cho ta, sau này ta sẽ thay đại ca và muội muội phụng dưỡng bá phụ đến cuối đời.”Ta ngắt lời Lạc Thế Thu hỏi: “Thẩm Thời là tên nào?”Lạc Thế Thu chỉ về phía một vị tướng mặc giáp bạc.“Muội muội muốn báo thù cho đại ca, bây giờ không được đâu, đợi sau đại tế, ta có thể thay muội muội làm việc này.”Ta đã hiểu ra.Thẩm Thời là người của Lạc Thế Thu.Còn Lạc Thế Thu định mưu phản vào ngày đại tế.Ta cười khẩy: “Qua cầu rút ván, ai theo ngươi thật là xui xẻo.”Lạc Thế Thu lại nói: “Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, huống chi trong lòng ta muội muội luôn quan trọng hơn.”“Đáng tiếc.” Ta giật mình thoát khỏi Lạc Thế Thu, bất ngờ xông lên: “Ta báo thù, chưa bao giờ nhờ tay người khác.”Những binh sĩ xung quanh lập tức xôn xao, ta tháo tấm ngọc bài tượng trưng cho thân phận công chúa đeo ở eo, ném mạnh ra.Nó dừng ở trên người tên lính đang chặn đường.Hắn cầm tấm ngọc bài, sững sờ một chút.Ta nhân lúc này, thành công áp sát Thẩm Thời.

Chương 22: Chương 22