Ta là nữ nhi của thủy tặc, phụ thân tên là Trần Tam Cẩu, mẫu thân tên là Trương Tiểu Thúy, huynh trưởng tên là Trần Đại Hổ. Ta tên là Trần Niệm Vi. Vào ngày hoàng đế treo bảng tìm nữ nhi, ta từ biệt phụ thân, mang theo tro cốt của mẫu thân lên đường trở về quê hương. Bốn năm trước, trong dân gian bùng phát một trận dịch lớn, mẫu thân là đại phu trong trại, vì bệnh nhân mà bôn ba khắp nơi. Nàng chữa khỏi cho người khác nhưng bản thân lại không may nhiễm bệnh. Trong thời gian cuối cùng, nàng tự nhốt mình trong phòng, cách cửa mà dặn dò chúng ta những lời trăn trối cuối cùng. Nàng nói rằng thời trẻ nàng đã làm một việc sai lầm. Nàng cứu người không nên cứu, cuối cùng gây họa, hại cả thôn. Nàng muốn trở về nhà, xin lỗi những người đã c.h.ế.t vì nàng. Ta cách cửa phòng lạy mẫu thân, đáp ứng việc này. Năm đó, ta mười hai tuổi, thời cơ chưa đến, ta còn quá nhỏ. Sau khi mẫu thân qua đời, để phòng bệnh dịch lây lan, chúng ta đã thiêu xác nàng. Ta lấy một nắm tro cốt, đựng vào bình gốm, từ đó…
Chương 30: Chương 30 (Hoàn)
Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn TửTác giả: Dương Dụ Hoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngTa là nữ nhi của thủy tặc, phụ thân tên là Trần Tam Cẩu, mẫu thân tên là Trương Tiểu Thúy, huynh trưởng tên là Trần Đại Hổ. Ta tên là Trần Niệm Vi. Vào ngày hoàng đế treo bảng tìm nữ nhi, ta từ biệt phụ thân, mang theo tro cốt của mẫu thân lên đường trở về quê hương. Bốn năm trước, trong dân gian bùng phát một trận dịch lớn, mẫu thân là đại phu trong trại, vì bệnh nhân mà bôn ba khắp nơi. Nàng chữa khỏi cho người khác nhưng bản thân lại không may nhiễm bệnh. Trong thời gian cuối cùng, nàng tự nhốt mình trong phòng, cách cửa mà dặn dò chúng ta những lời trăn trối cuối cùng. Nàng nói rằng thời trẻ nàng đã làm một việc sai lầm. Nàng cứu người không nên cứu, cuối cùng gây họa, hại cả thôn. Nàng muốn trở về nhà, xin lỗi những người đã c.h.ế.t vì nàng. Ta cách cửa phòng lạy mẫu thân, đáp ứng việc này. Năm đó, ta mười hai tuổi, thời cơ chưa đến, ta còn quá nhỏ. Sau khi mẫu thân qua đời, để phòng bệnh dịch lây lan, chúng ta đã thiêu xác nàng. Ta lấy một nắm tro cốt, đựng vào bình gốm, từ đó… Chỉ là việc này giờ đã không còn ai biết.Ta đã tìm lại được Minh Châu công chúa.Nàng rời cung không lâu nhưng so với trước đây đã khác xa, dáng vẻ trưởng thành hơn nhiều.Nàng tìm ta xin một chức quan, muốn tạo ra một số thay đổi.Có thể thấy, thế giới bên ngoài cung tường đã mang lại cho nàng một sự trùng kích lớn.Nàng thật lòng muốn làm điều gì đó.Thúy Vũ được ta giữ lại bên cạnh.Nàng nô tỳ đã mang Liễu Vân Sơ đến cho ta vào đêm trước lễ Tế Thần, khiến ta nhớ tên nàng, giờ đã trở thành nữ quan trong cung.Chỉ trong vài ngày, nàng đã sắp xếp mọi việc trong cung một cách ngăn nắp.Ta nhanh chóng ổn định tình thế.Nửa tháng sau, ta chính thức lên ngôi.Mệnh lệnh *****ên ta ban ra sau khi lên ngôi, là bãi bỏ chức quốc sư, giải tán Huyền môn.Huyền Tú bị bắt giam vì tội yêu ngôn hoặc chúng, chờ ngày xử trảm.Trước khi chết, Huyền Tú ồn ào đòi gặp ta một lần.Ta đã đi, ta cũng có nhiều điều muốn hỏi Huyền Tú.Huyền Tú dựa vào một góc trong ngục, nhẹ nhàng lật lật sợi dây hoa mai trong tay.Hắn hỏi ta: “Ngươi bảo vệ Liễu Vân Sơ, cùng Tào Thừa Phùng diễn trò, cũng có chút thương xót Lạc Thế Thu, vậy tại sao chỉ riêng đối với ta, ngươi chưa từng tỏ ra nhẹ nhàng? Ta đối với ngươi không có giá trị sao?”Ta hỏi ngược lại hắn: “Huyền Tú, ngươi nói cho ta biết, trận đại dịch mà ngươi tiên đoán bốn năm trước, là thiên tai sao?”Huyền Tú ngập ngừng một chút: “Ta không chắc nhưng e rằng không phải.”“Niệm Vi, ngươi có biết vì sao ta có thể tiên tri tương lai, vì sao ta từng khẳng định ngươi là công chúa không?”“Xin được nghe tỏ tường.”“Ngươi từng hỏi ta có tin trên đời có kẻ sinh ra đã biết mọi chuyện không, ta tin.”“Vậy còn ngươi, ngươi có tin trên đời có kẻ sinh ra đã mang hai mạng sống không?”Ta giật mình, Huyền Tú tiếp tục: “Những lời tiên tri của ta, đều là kinh lịch kiếp trước của ta, ta từng tận mắt chứng kiến ngươi đăng cơ, thấy ngươi tàn sát Huyền môn m.á.u chảy thành sông nên ta mới một mực khẳng định ngươi là công chúa.”“Đây là bí mật của ta, giờ ngươi có thể giải đáp cho ta không?”“Đến tận bây giờ, ta vẫn cảm thấy, Niệm Vi và công chúa, không nên là cùng một người.”Ta trầm mặc giây lát, nói: “Chẳng phải ngươi đã biết đáp án rồi sao?”“Ta còn có một tỷ tỷ, nàng ấy mới là người cứu ngươi.”Ta có một tỷ tỷ, nàng là người ta ngưỡng mộ nhất trong đời này.Nàng sinh ra đã biết mọi chuyện, thấu hiểu thế sự, đặc biệt giỏi y thuật.Nàng tạo ra vết bớt giả, xóa sổ sự tồn tại của chính mình.Nàng cùng ta dùng chung một thân phận, cùng chia sẻ cái tên Trần Niệm Vi.Nàng có chữ nhỏ là Niệm Niệm, ta có chữ nhỏ là Vi Vi.Nàng sớm đã sắp xếp mọi thứ, còn ta thì mãi sau mới nhận ra.Chúng ta đã có ước định.Nàng bày ra nửa đầu cục diện, ta đi nốt nửa sau con đường.Nàng sinh non, lại mang bệnh tim, qua đời vào mùa xuân năm mười sáu tuổi.Nàng là huyết mạch của thần y, là công chúa của hoàng đình.Còn ta, từ đầu đến cuối, chỉ là một nữ nhi thủy tặc bình thường.
Chỉ là việc này giờ đã không còn ai biết.
Ta đã tìm lại được Minh Châu công chúa.
Nàng rời cung không lâu nhưng so với trước đây đã khác xa, dáng vẻ trưởng thành hơn nhiều.
Nàng tìm ta xin một chức quan, muốn tạo ra một số thay đổi.
Có thể thấy, thế giới bên ngoài cung tường đã mang lại cho nàng một sự trùng kích lớn.
Nàng thật lòng muốn làm điều gì đó.
Thúy Vũ được ta giữ lại bên cạnh.
Nàng nô tỳ đã mang Liễu Vân Sơ đến cho ta vào đêm trước lễ Tế Thần, khiến ta nhớ tên nàng, giờ đã trở thành nữ quan trong cung.
Chỉ trong vài ngày, nàng đã sắp xếp mọi việc trong cung một cách ngăn nắp.
Ta nhanh chóng ổn định tình thế.
Nửa tháng sau, ta chính thức lên ngôi.
Mệnh lệnh *****ên ta ban ra sau khi lên ngôi, là bãi bỏ chức quốc sư, giải tán Huyền môn.
Huyền Tú bị bắt giam vì tội yêu ngôn hoặc chúng, chờ ngày xử trảm.
Trước khi chết, Huyền Tú ồn ào đòi gặp ta một lần.
Ta đã đi, ta cũng có nhiều điều muốn hỏi Huyền Tú.
Huyền Tú dựa vào một góc trong ngục, nhẹ nhàng lật lật sợi dây hoa mai trong tay.
Hắn hỏi ta: “Ngươi bảo vệ Liễu Vân Sơ, cùng Tào Thừa Phùng diễn trò, cũng có chút thương xót Lạc Thế Thu, vậy tại sao chỉ riêng đối với ta, ngươi chưa từng tỏ ra nhẹ nhàng? Ta đối với ngươi không có giá trị sao?”
Ta hỏi ngược lại hắn: “Huyền Tú, ngươi nói cho ta biết, trận đại dịch mà ngươi tiên đoán bốn năm trước, là thiên tai sao?”
Huyền Tú ngập ngừng một chút: “Ta không chắc nhưng e rằng không phải.”
“Niệm Vi, ngươi có biết vì sao ta có thể tiên tri tương lai, vì sao ta từng khẳng định ngươi là công chúa không?”
“Xin được nghe tỏ tường.”
“Ngươi từng hỏi ta có tin trên đời có kẻ sinh ra đã biết mọi chuyện không, ta tin.”
“Vậy còn ngươi, ngươi có tin trên đời có kẻ sinh ra đã mang hai mạng sống không?”
Ta giật mình, Huyền Tú tiếp tục: “Những lời tiên tri của ta, đều là kinh lịch kiếp trước của ta, ta từng tận mắt chứng kiến ngươi đăng cơ, thấy ngươi tàn sát Huyền môn m.á.u chảy thành sông nên ta mới một mực khẳng định ngươi là công chúa.”
“Đây là bí mật của ta, giờ ngươi có thể giải đáp cho ta không?”
“Đến tận bây giờ, ta vẫn cảm thấy, Niệm Vi và công chúa, không nên là cùng một người.”
Ta trầm mặc giây lát, nói: “Chẳng phải ngươi đã biết đáp án rồi sao?”
“Ta còn có một tỷ tỷ, nàng ấy mới là người cứu ngươi.”
Ta có một tỷ tỷ, nàng là người ta ngưỡng mộ nhất trong đời này.
Nàng sinh ra đã biết mọi chuyện, thấu hiểu thế sự, đặc biệt giỏi y thuật.
Nàng tạo ra vết bớt giả, xóa sổ sự tồn tại của chính mình.
Nàng cùng ta dùng chung một thân phận, cùng chia sẻ cái tên Trần Niệm Vi.
Nàng có chữ nhỏ là Niệm Niệm, ta có chữ nhỏ là Vi Vi.
Nàng sớm đã sắp xếp mọi thứ, còn ta thì mãi sau mới nhận ra.
Chúng ta đã có ước định.
Nàng bày ra nửa đầu cục diện, ta đi nốt nửa sau con đường.
Nàng sinh non, lại mang bệnh tim, qua đời vào mùa xuân năm mười sáu tuổi.
Nàng là huyết mạch của thần y, là công chúa của hoàng đình.
Còn ta, từ đầu đến cuối, chỉ là một nữ nhi thủy tặc bình thường.
Ván Cờ Của Công Chúa - Dương Dụ Hoàn TửTác giả: Dương Dụ Hoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngTa là nữ nhi của thủy tặc, phụ thân tên là Trần Tam Cẩu, mẫu thân tên là Trương Tiểu Thúy, huynh trưởng tên là Trần Đại Hổ. Ta tên là Trần Niệm Vi. Vào ngày hoàng đế treo bảng tìm nữ nhi, ta từ biệt phụ thân, mang theo tro cốt của mẫu thân lên đường trở về quê hương. Bốn năm trước, trong dân gian bùng phát một trận dịch lớn, mẫu thân là đại phu trong trại, vì bệnh nhân mà bôn ba khắp nơi. Nàng chữa khỏi cho người khác nhưng bản thân lại không may nhiễm bệnh. Trong thời gian cuối cùng, nàng tự nhốt mình trong phòng, cách cửa mà dặn dò chúng ta những lời trăn trối cuối cùng. Nàng nói rằng thời trẻ nàng đã làm một việc sai lầm. Nàng cứu người không nên cứu, cuối cùng gây họa, hại cả thôn. Nàng muốn trở về nhà, xin lỗi những người đã c.h.ế.t vì nàng. Ta cách cửa phòng lạy mẫu thân, đáp ứng việc này. Năm đó, ta mười hai tuổi, thời cơ chưa đến, ta còn quá nhỏ. Sau khi mẫu thân qua đời, để phòng bệnh dịch lây lan, chúng ta đã thiêu xác nàng. Ta lấy một nắm tro cốt, đựng vào bình gốm, từ đó… Chỉ là việc này giờ đã không còn ai biết.Ta đã tìm lại được Minh Châu công chúa.Nàng rời cung không lâu nhưng so với trước đây đã khác xa, dáng vẻ trưởng thành hơn nhiều.Nàng tìm ta xin một chức quan, muốn tạo ra một số thay đổi.Có thể thấy, thế giới bên ngoài cung tường đã mang lại cho nàng một sự trùng kích lớn.Nàng thật lòng muốn làm điều gì đó.Thúy Vũ được ta giữ lại bên cạnh.Nàng nô tỳ đã mang Liễu Vân Sơ đến cho ta vào đêm trước lễ Tế Thần, khiến ta nhớ tên nàng, giờ đã trở thành nữ quan trong cung.Chỉ trong vài ngày, nàng đã sắp xếp mọi việc trong cung một cách ngăn nắp.Ta nhanh chóng ổn định tình thế.Nửa tháng sau, ta chính thức lên ngôi.Mệnh lệnh *****ên ta ban ra sau khi lên ngôi, là bãi bỏ chức quốc sư, giải tán Huyền môn.Huyền Tú bị bắt giam vì tội yêu ngôn hoặc chúng, chờ ngày xử trảm.Trước khi chết, Huyền Tú ồn ào đòi gặp ta một lần.Ta đã đi, ta cũng có nhiều điều muốn hỏi Huyền Tú.Huyền Tú dựa vào một góc trong ngục, nhẹ nhàng lật lật sợi dây hoa mai trong tay.Hắn hỏi ta: “Ngươi bảo vệ Liễu Vân Sơ, cùng Tào Thừa Phùng diễn trò, cũng có chút thương xót Lạc Thế Thu, vậy tại sao chỉ riêng đối với ta, ngươi chưa từng tỏ ra nhẹ nhàng? Ta đối với ngươi không có giá trị sao?”Ta hỏi ngược lại hắn: “Huyền Tú, ngươi nói cho ta biết, trận đại dịch mà ngươi tiên đoán bốn năm trước, là thiên tai sao?”Huyền Tú ngập ngừng một chút: “Ta không chắc nhưng e rằng không phải.”“Niệm Vi, ngươi có biết vì sao ta có thể tiên tri tương lai, vì sao ta từng khẳng định ngươi là công chúa không?”“Xin được nghe tỏ tường.”“Ngươi từng hỏi ta có tin trên đời có kẻ sinh ra đã biết mọi chuyện không, ta tin.”“Vậy còn ngươi, ngươi có tin trên đời có kẻ sinh ra đã mang hai mạng sống không?”Ta giật mình, Huyền Tú tiếp tục: “Những lời tiên tri của ta, đều là kinh lịch kiếp trước của ta, ta từng tận mắt chứng kiến ngươi đăng cơ, thấy ngươi tàn sát Huyền môn m.á.u chảy thành sông nên ta mới một mực khẳng định ngươi là công chúa.”“Đây là bí mật của ta, giờ ngươi có thể giải đáp cho ta không?”“Đến tận bây giờ, ta vẫn cảm thấy, Niệm Vi và công chúa, không nên là cùng một người.”Ta trầm mặc giây lát, nói: “Chẳng phải ngươi đã biết đáp án rồi sao?”“Ta còn có một tỷ tỷ, nàng ấy mới là người cứu ngươi.”Ta có một tỷ tỷ, nàng là người ta ngưỡng mộ nhất trong đời này.Nàng sinh ra đã biết mọi chuyện, thấu hiểu thế sự, đặc biệt giỏi y thuật.Nàng tạo ra vết bớt giả, xóa sổ sự tồn tại của chính mình.Nàng cùng ta dùng chung một thân phận, cùng chia sẻ cái tên Trần Niệm Vi.Nàng có chữ nhỏ là Niệm Niệm, ta có chữ nhỏ là Vi Vi.Nàng sớm đã sắp xếp mọi thứ, còn ta thì mãi sau mới nhận ra.Chúng ta đã có ước định.Nàng bày ra nửa đầu cục diện, ta đi nốt nửa sau con đường.Nàng sinh non, lại mang bệnh tim, qua đời vào mùa xuân năm mười sáu tuổi.Nàng là huyết mạch của thần y, là công chúa của hoàng đình.Còn ta, từ đầu đến cuối, chỉ là một nữ nhi thủy tặc bình thường.