Tác giả:

Ta là thứ nữ, con của một kỹ nữ. Để leo lên vị trí cao hơn, cha ta đã gả ta cho Cửu Thiên Tuế làm thiếp.  Nghe nói hoạn quan rất giỏi tra tấn phụ nữ, nên ngay từ khi định ngày cưới, ta đã ôm lòng quyết tử.  Lão già đó muốn bán nữ nhi để mua giàu sang, ta sẽ không để ông ta toại nguyện. Không chỉ vậy, ta còn muốn kéo theo cả nhà cùng chết.  Nhưng đêm tân hôn, ta lại sững sờ tại chỗ. Cửu Thiên Tuế, người được đồn đại là quyền khuynh triều dã, lại có dung mạo giống hệt người trong mộng của ta!   1   Ta là nhị tiểu thư bị ghẻ lạnh nhất Lý phủ.  Vì muốn thăng tiến, cha ta đã gả ta cho Cửu Thiên Tuế làm thiếp.  Cửu Thiên Tuế họ Kỷ tên Liên, trời sinh có tướng mạo tuấn tú, mày rậm mắt sáng, môi đỏ răng trắng. Không chỉ vậy, hắn còn giàu có, quyền lực ngập trời. Có thể nói, ngoại trừ không có “cái đó”, hắn cái gì cũng tốt.  Đối với một thứ nữ không được sủng ái như ta mà nói, được gả cho Cửu Thiên Tuế đã là may mắn lắm rồi. Nhưng điều ta cảm thấy chuyện này tệ hại là do người sắp đặt chuyện…

Chương 20: Chương 20 (Hoàn)

Sau Khi Gả Cho Cửu Thiên TuếTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTa là thứ nữ, con của một kỹ nữ. Để leo lên vị trí cao hơn, cha ta đã gả ta cho Cửu Thiên Tuế làm thiếp.  Nghe nói hoạn quan rất giỏi tra tấn phụ nữ, nên ngay từ khi định ngày cưới, ta đã ôm lòng quyết tử.  Lão già đó muốn bán nữ nhi để mua giàu sang, ta sẽ không để ông ta toại nguyện. Không chỉ vậy, ta còn muốn kéo theo cả nhà cùng chết.  Nhưng đêm tân hôn, ta lại sững sờ tại chỗ. Cửu Thiên Tuế, người được đồn đại là quyền khuynh triều dã, lại có dung mạo giống hệt người trong mộng của ta!   1   Ta là nhị tiểu thư bị ghẻ lạnh nhất Lý phủ.  Vì muốn thăng tiến, cha ta đã gả ta cho Cửu Thiên Tuế làm thiếp.  Cửu Thiên Tuế họ Kỷ tên Liên, trời sinh có tướng mạo tuấn tú, mày rậm mắt sáng, môi đỏ răng trắng. Không chỉ vậy, hắn còn giàu có, quyền lực ngập trời. Có thể nói, ngoại trừ không có “cái đó”, hắn cái gì cũng tốt.  Đối với một thứ nữ không được sủng ái như ta mà nói, được gả cho Cửu Thiên Tuế đã là may mắn lắm rồi. Nhưng điều ta cảm thấy chuyện này tệ hại là do người sắp đặt chuyện… Lần này ta thật sự sợ hãi, liên tục cầu xin tha thứ. Kỷ Liên vẫn chưa nguôi giận, đè ta ra giày vò suốt một buổi chiều, cuối cùng cũng chứng minh cho ta thấy—— Ta đúng là ăn no rửng mỡ. Hắn sắc cho ta một bát thuốc tiêu thực thật to, bắt ta uống hết, đắng đến nỗi ta ấm ức mãi không thôi. Vì vậy, tối hôm đó đi dạo chợ đêm, ta lại bắt đầu làm loạn. "Thuốc đắng như vậy, chàng cũng không cho thiếp ăn mứt quả." Hắn nắm tay ta, đầu cũng không quay lại, "Khi nào thì ta không cho nàng ăn?" "Nhưng chàng cũng có cho thiếp đâu, chẳng lẽ thiếp đang ốm, còn phải tự mình đi mua mứt quả sao?" Ta dậm chân, đổi giọng, "Kỷ Liên, chàng có phải có người khác bên ngoài rồi không?" Hắn không hiểu ý tứ quanh co trong lời nói của ta, quay người lại gõ lên trán ta. "Lý Bồ Linh, nàng vẫn là lúc không nói chuyện thì trông đẹp hơn." Nhìn xem nhìn xem, mới mấy năm mà đã chán ghét ta đến vậy rồi. Ta không nhịn được nữa, hất tay hắn ra, đứng im tại chỗ không đi nữa, bĩu môi cãi lại: "Không nói chuyện, vậy mọc miệng ra để làm gì?" Kỷ Liên kéo ta không được, trực tiếp cũng dừng lại theo. Hắn bất lực nâng mặt ta lên, bỗng nhiên khẽ cười nói: "Còn có thể làm việc này." Mặt ta đỏ bừng. Tên thái giám c.h.ế.t tiệt này, cũng khá biết điều đấy chứ. (Hết ngoại truyện)

Lần này ta thật sự sợ hãi, liên tục cầu xin tha thứ.

 

Kỷ Liên vẫn chưa nguôi giận, đè ta ra giày vò suốt một buổi chiều, cuối cùng cũng chứng minh cho ta thấy——

 

Ta đúng là ăn no rửng mỡ.

 

Hắn sắc cho ta một bát thuốc tiêu thực thật to, bắt ta uống hết, đắng đến nỗi ta ấm ức mãi không thôi.

 

Vì vậy, tối hôm đó đi dạo chợ đêm, ta lại bắt đầu làm loạn.

 

"Thuốc đắng như vậy, chàng cũng không cho thiếp ăn mứt quả."

 

Hắn nắm tay ta, đầu cũng không quay lại, "Khi nào thì ta không cho nàng ăn?"

 

"Nhưng chàng cũng có cho thiếp đâu, chẳng lẽ thiếp đang ốm, còn phải tự mình đi mua mứt quả sao?" Ta dậm chân, đổi giọng, "Kỷ Liên, chàng có phải có người khác bên ngoài rồi không?"

 

Hắn không hiểu ý tứ quanh co trong lời nói của ta, quay người lại gõ lên trán ta.

 

"Lý Bồ Linh, nàng vẫn là lúc không nói chuyện thì trông đẹp hơn."

 

Nhìn xem nhìn xem, mới mấy năm mà đã chán ghét ta đến vậy rồi.

 

Ta không nhịn được nữa, hất tay hắn ra, đứng im tại chỗ không đi nữa, bĩu môi cãi lại: "Không nói chuyện, vậy mọc miệng ra để làm gì?"

 

Kỷ Liên kéo ta không được, trực tiếp cũng dừng lại theo.

 

Hắn bất lực nâng mặt ta lên, bỗng nhiên khẽ cười nói: "Còn có thể làm việc này."

 

Mặt ta đỏ bừng.

 

Tên thái giám c.h.ế.t tiệt này, cũng khá biết điều đấy chứ.

 

(Hết ngoại truyện)

Sau Khi Gả Cho Cửu Thiên TuếTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTa là thứ nữ, con của một kỹ nữ. Để leo lên vị trí cao hơn, cha ta đã gả ta cho Cửu Thiên Tuế làm thiếp.  Nghe nói hoạn quan rất giỏi tra tấn phụ nữ, nên ngay từ khi định ngày cưới, ta đã ôm lòng quyết tử.  Lão già đó muốn bán nữ nhi để mua giàu sang, ta sẽ không để ông ta toại nguyện. Không chỉ vậy, ta còn muốn kéo theo cả nhà cùng chết.  Nhưng đêm tân hôn, ta lại sững sờ tại chỗ. Cửu Thiên Tuế, người được đồn đại là quyền khuynh triều dã, lại có dung mạo giống hệt người trong mộng của ta!   1   Ta là nhị tiểu thư bị ghẻ lạnh nhất Lý phủ.  Vì muốn thăng tiến, cha ta đã gả ta cho Cửu Thiên Tuế làm thiếp.  Cửu Thiên Tuế họ Kỷ tên Liên, trời sinh có tướng mạo tuấn tú, mày rậm mắt sáng, môi đỏ răng trắng. Không chỉ vậy, hắn còn giàu có, quyền lực ngập trời. Có thể nói, ngoại trừ không có “cái đó”, hắn cái gì cũng tốt.  Đối với một thứ nữ không được sủng ái như ta mà nói, được gả cho Cửu Thiên Tuế đã là may mắn lắm rồi. Nhưng điều ta cảm thấy chuyện này tệ hại là do người sắp đặt chuyện… Lần này ta thật sự sợ hãi, liên tục cầu xin tha thứ. Kỷ Liên vẫn chưa nguôi giận, đè ta ra giày vò suốt một buổi chiều, cuối cùng cũng chứng minh cho ta thấy—— Ta đúng là ăn no rửng mỡ. Hắn sắc cho ta một bát thuốc tiêu thực thật to, bắt ta uống hết, đắng đến nỗi ta ấm ức mãi không thôi. Vì vậy, tối hôm đó đi dạo chợ đêm, ta lại bắt đầu làm loạn. "Thuốc đắng như vậy, chàng cũng không cho thiếp ăn mứt quả." Hắn nắm tay ta, đầu cũng không quay lại, "Khi nào thì ta không cho nàng ăn?" "Nhưng chàng cũng có cho thiếp đâu, chẳng lẽ thiếp đang ốm, còn phải tự mình đi mua mứt quả sao?" Ta dậm chân, đổi giọng, "Kỷ Liên, chàng có phải có người khác bên ngoài rồi không?" Hắn không hiểu ý tứ quanh co trong lời nói của ta, quay người lại gõ lên trán ta. "Lý Bồ Linh, nàng vẫn là lúc không nói chuyện thì trông đẹp hơn." Nhìn xem nhìn xem, mới mấy năm mà đã chán ghét ta đến vậy rồi. Ta không nhịn được nữa, hất tay hắn ra, đứng im tại chỗ không đi nữa, bĩu môi cãi lại: "Không nói chuyện, vậy mọc miệng ra để làm gì?" Kỷ Liên kéo ta không được, trực tiếp cũng dừng lại theo. Hắn bất lực nâng mặt ta lên, bỗng nhiên khẽ cười nói: "Còn có thể làm việc này." Mặt ta đỏ bừng. Tên thái giám c.h.ế.t tiệt này, cũng khá biết điều đấy chứ. (Hết ngoại truyện)

Chương 20: Chương 20 (Hoàn)