Ai lại không phải là bát quái tinh V: Theo thông tin từ cư dân mạng, một tiểu hoa đang nổi tên Nguyễn Kiều đã bị ba mẹ nuôi giàu có bỏ rơi và khóc lóc đến ngất đi trước cửa nhà họ Nguyễn! Nghe nói nhà họ Nguyễn cũng đã mang về một cô thiên kim đại tiểu thư thật, mọi người nói xem ai có vẻ ngoài của một đại thiên kim hơn? [Hình ảnh] [Hình ảnh] Những bức ảnh so sánh khác biệt giữa Nguyễn Kiều và thiên kim thật của nhà họ Nguyễn – Nguyễn Phỉ. Công bằng mà nói, Nguyễn Phỉ dung mạo không tệ, đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, đôi mắt hình quả hạnh trông khá linh động. Nhưng ánh sáng của đom đóm xét cho cùng cũng không thể so sánh với sự rực rỡ của hào quang nhật nguyệt, trong bức ảnh, Nguyễn Kiều đang ngồi trên chiếc ghế liễu gai làm bằng tre và gỗ, bụi hoa hồng sau lưng đều kém hơn cô. Chỉ cần ngước mắt, cong môi, cô đã có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng… có lợi ích gì đâu? Lâm Vũ Xuyên tựa cằm nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh, Nguyễn Kiều từ nhỏ sức khỏe…
Chương 155: Chương 155
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo HồngTác giả: Tô Từ LíTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không Ai lại không phải là bát quái tinh V: Theo thông tin từ cư dân mạng, một tiểu hoa đang nổi tên Nguyễn Kiều đã bị ba mẹ nuôi giàu có bỏ rơi và khóc lóc đến ngất đi trước cửa nhà họ Nguyễn! Nghe nói nhà họ Nguyễn cũng đã mang về một cô thiên kim đại tiểu thư thật, mọi người nói xem ai có vẻ ngoài của một đại thiên kim hơn? [Hình ảnh] [Hình ảnh] Những bức ảnh so sánh khác biệt giữa Nguyễn Kiều và thiên kim thật của nhà họ Nguyễn – Nguyễn Phỉ. Công bằng mà nói, Nguyễn Phỉ dung mạo không tệ, đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, đôi mắt hình quả hạnh trông khá linh động. Nhưng ánh sáng của đom đóm xét cho cùng cũng không thể so sánh với sự rực rỡ của hào quang nhật nguyệt, trong bức ảnh, Nguyễn Kiều đang ngồi trên chiếc ghế liễu gai làm bằng tre và gỗ, bụi hoa hồng sau lưng đều kém hơn cô. Chỉ cần ngước mắt, cong môi, cô đã có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng… có lợi ích gì đâu? Lâm Vũ Xuyên tựa cằm nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh, Nguyễn Kiều từ nhỏ sức khỏe… Bên này vui vẻ hòa thuận, bên kia Lão đạo Tử Hư tức đến muốn chết. Đệ tử của lão ta thế mà lại tử nạn dễ dàng như vậy, giờ đây chỉ còn lại một mình lão ta. Sau một hồi giao thủ này, lão ta đã vô cùng rõ ràng về năng lực của Nguyễn Kiều, ban đầu còn nghĩ sẽ giải quyết Nguyễn Kiều một cách âm thầm ngay tại đây. Nhưng lúc này lão ta nhận ra có lẽ mình đã hơi đánh giá cao bản thân rồi.Lão ta thầm nghiến răng, ánh mắt không ngừng tìm kiếm vị trí xung quanh, cân nhắc xem có thể nhanh chóng thoát thân hay không——Thế nhưng bốn mươi chín lá bùa giấy đã xuất hiện trước mặt lão ta. Lão đạo Tử Hư giật mình, đang định lùi về phía sau thì phía sau lão ta như có mấy chục người đang đẩy, trong đó có một người giơ chân lên dễ dàng đẩy hắn vào trong trận pháp trói buộc!Nguyễn Kiều thu bùa giấy lại, hơn chục thanh kiếm Ô Mộc từ trên trận pháp trói buộc rơi xuống, mũi nhọn đâm vào cổ tay, mắt cá chân và tim của Lão đạo Tử Hư, gắt gao trấn áp lão ta chặt xuống mặt đất.Nguyễn Kiều thong thả nhét những lá bùa giấy còn lại vào trong túi, cúi mắt nhìn Lão đạo Tử Hư đang nức nở mặt tái mét, mỉm cười: “Chỉ sợ ông cũng chỉ có thể chống đỡ ở đây được hai mươi năm.”Ông lão nghe vậy liền bật cười: “Nó ư? Không cần mười ngày đã chết không thấy xác đâu rồi.”Trán lão ta đen sì một mảng, đủ để thấy nghiệp chướng không ít, những năm này cũng không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu mới có quả báo như vậy.…Sau khi từ biệt thự nhà họ Lâm trở về, Nguyễn Kiều đã sắp xếp chỗ ở cho Nguyễn Duệ và những người khác. Cô đưa Trần Uyển Khanh và Nguyễn Duệ đi gặp cha mẹ nhà họ Trần, sau đó hai vị trưởng bối nói muốn đi dạo quanh đây, đến những nơi họ đã từng đến trước kia, dù sao thì thời gian của họ cũng không còn nhiều nữa. Nhưng nếu có thể, họ muốn dành tháng cuối cùng này ở bên cạnh Nguyễn Kiều nhưng trong lòng họ cũng biết Nguyễn Kiều có cuộc sống riêng nên không định làm phiền quá nhiều.Nguyễn Kiều cũng không từ chối.Trình Lê nằm dài trên ghế sofa của biệt thự, biệt thự của Nguyễn Kiều để cho mấy người bạn của Nguyễn Duệ nghỉ ngơi, mấy ngày nay Nguyễn Kiều ở cùng Trình Lê. Thực ra theo lời Trình Lê nói, Nguyễn Kiều hoàn toàn có thể đến ở cùng Hoắc Nam Châu, nhưng cuối cùng cũng bị Nguyễn Kiều bác bỏ——Mới xác định quan hệ được mấy ngày, đã gặp mặt cha mẹ rồi, giờ lại còn sống chung… có hơi nhanh quá.Trình Lê chống cằm cười toe toét: “Nhưng mà ngày mai chị phải về nhà cũ một chuyến, hay để Hoắc Nam Châu đến ở cùng emnhé?”Nguyễn Kiều nhếch miệng: “Ngày mai em đi làm cùng Hoắc Nam Châu.”Nói đến chuyện này, Trình Lê lại không nhịn được mà cau mày: “Chuyện Hoắc Nam Châu cuối cùng là sao vậy? Anh ta không có em ở bên cạnh là xảy ra chuyện, em có thể trông chừng anh ta một lần hai lần nhưng có thể trông chừng anh ta cả đời sao? Không giải quyết căn bản thì thật sự quá phiền phức.”
Bên này vui vẻ hòa thuận, bên kia Lão đạo Tử Hư tức đến muốn chết. Đệ tử của lão ta thế mà lại tử nạn dễ dàng như vậy, giờ đây chỉ còn lại một mình lão ta. Sau một hồi giao thủ này, lão ta đã vô cùng rõ ràng về năng lực của Nguyễn Kiều, ban đầu còn nghĩ sẽ giải quyết Nguyễn Kiều một cách âm thầm ngay tại đây. Nhưng lúc này lão ta nhận ra có lẽ mình đã hơi đánh giá cao bản thân rồi.
Lão ta thầm nghiến răng, ánh mắt không ngừng tìm kiếm vị trí xung quanh, cân nhắc xem có thể nhanh chóng thoát thân hay không——
Thế nhưng bốn mươi chín lá bùa giấy đã xuất hiện trước mặt lão ta. Lão đạo Tử Hư giật mình, đang định lùi về phía sau thì phía sau lão ta như có mấy chục người đang đẩy, trong đó có một người giơ chân lên dễ dàng đẩy hắn vào trong trận pháp trói buộc!
Nguyễn Kiều thu bùa giấy lại, hơn chục thanh kiếm Ô Mộc từ trên trận pháp trói buộc rơi xuống, mũi nhọn đâm vào cổ tay, mắt cá chân và tim của Lão đạo Tử Hư, gắt gao trấn áp lão ta chặt xuống mặt đất.
Nguyễn Kiều thong thả nhét những lá bùa giấy còn lại vào trong túi, cúi mắt nhìn Lão đạo Tử Hư đang nức nở mặt tái mét, mỉm cười: “Chỉ sợ ông cũng chỉ có thể chống đỡ ở đây được hai mươi năm.”
Ông lão nghe vậy liền bật cười: “Nó ư? Không cần mười ngày đã chết không thấy xác đâu rồi.”
Trán lão ta đen sì một mảng, đủ để thấy nghiệp chướng không ít, những năm này cũng không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu mới có quả báo như vậy.
…
Sau khi từ biệt thự nhà họ Lâm trở về, Nguyễn Kiều đã sắp xếp chỗ ở cho Nguyễn Duệ và những người khác. Cô đưa Trần Uyển Khanh và Nguyễn Duệ đi gặp cha mẹ nhà họ Trần, sau đó hai vị trưởng bối nói muốn đi dạo quanh đây, đến những nơi họ đã từng đến trước kia, dù sao thì thời gian của họ cũng không còn nhiều nữa. Nhưng nếu có thể, họ muốn dành tháng cuối cùng này ở bên cạnh Nguyễn Kiều nhưng trong lòng họ cũng biết Nguyễn Kiều có cuộc sống riêng nên không định làm phiền quá nhiều.
Nguyễn Kiều cũng không từ chối.
Trình Lê nằm dài trên ghế sofa của biệt thự, biệt thự của Nguyễn Kiều để cho mấy người bạn của Nguyễn Duệ nghỉ ngơi, mấy ngày nay Nguyễn Kiều ở cùng Trình Lê. Thực ra theo lời Trình Lê nói, Nguyễn Kiều hoàn toàn có thể đến ở cùng Hoắc Nam Châu, nhưng cuối cùng cũng bị Nguyễn Kiều bác bỏ——
Mới xác định quan hệ được mấy ngày, đã gặp mặt cha mẹ rồi, giờ lại còn sống chung… có hơi nhanh quá.
Trình Lê chống cằm cười toe toét: “Nhưng mà ngày mai chị phải về nhà cũ một chuyến, hay để Hoắc Nam Châu đến ở cùng emnhé?”
Nguyễn Kiều nhếch miệng: “Ngày mai em đi làm cùng Hoắc Nam Châu.”
Nói đến chuyện này, Trình Lê lại không nhịn được mà cau mày: “Chuyện Hoắc Nam Châu cuối cùng là sao vậy? Anh ta không có em ở bên cạnh là xảy ra chuyện, em có thể trông chừng anh ta một lần hai lần nhưng có thể trông chừng anh ta cả đời sao? Không giải quyết căn bản thì thật sự quá phiền phức.”
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo HồngTác giả: Tô Từ LíTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không Ai lại không phải là bát quái tinh V: Theo thông tin từ cư dân mạng, một tiểu hoa đang nổi tên Nguyễn Kiều đã bị ba mẹ nuôi giàu có bỏ rơi và khóc lóc đến ngất đi trước cửa nhà họ Nguyễn! Nghe nói nhà họ Nguyễn cũng đã mang về một cô thiên kim đại tiểu thư thật, mọi người nói xem ai có vẻ ngoài của một đại thiên kim hơn? [Hình ảnh] [Hình ảnh] Những bức ảnh so sánh khác biệt giữa Nguyễn Kiều và thiên kim thật của nhà họ Nguyễn – Nguyễn Phỉ. Công bằng mà nói, Nguyễn Phỉ dung mạo không tệ, đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, đôi mắt hình quả hạnh trông khá linh động. Nhưng ánh sáng của đom đóm xét cho cùng cũng không thể so sánh với sự rực rỡ của hào quang nhật nguyệt, trong bức ảnh, Nguyễn Kiều đang ngồi trên chiếc ghế liễu gai làm bằng tre và gỗ, bụi hoa hồng sau lưng đều kém hơn cô. Chỉ cần ngước mắt, cong môi, cô đã có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng… có lợi ích gì đâu? Lâm Vũ Xuyên tựa cằm nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh, Nguyễn Kiều từ nhỏ sức khỏe… Bên này vui vẻ hòa thuận, bên kia Lão đạo Tử Hư tức đến muốn chết. Đệ tử của lão ta thế mà lại tử nạn dễ dàng như vậy, giờ đây chỉ còn lại một mình lão ta. Sau một hồi giao thủ này, lão ta đã vô cùng rõ ràng về năng lực của Nguyễn Kiều, ban đầu còn nghĩ sẽ giải quyết Nguyễn Kiều một cách âm thầm ngay tại đây. Nhưng lúc này lão ta nhận ra có lẽ mình đã hơi đánh giá cao bản thân rồi.Lão ta thầm nghiến răng, ánh mắt không ngừng tìm kiếm vị trí xung quanh, cân nhắc xem có thể nhanh chóng thoát thân hay không——Thế nhưng bốn mươi chín lá bùa giấy đã xuất hiện trước mặt lão ta. Lão đạo Tử Hư giật mình, đang định lùi về phía sau thì phía sau lão ta như có mấy chục người đang đẩy, trong đó có một người giơ chân lên dễ dàng đẩy hắn vào trong trận pháp trói buộc!Nguyễn Kiều thu bùa giấy lại, hơn chục thanh kiếm Ô Mộc từ trên trận pháp trói buộc rơi xuống, mũi nhọn đâm vào cổ tay, mắt cá chân và tim của Lão đạo Tử Hư, gắt gao trấn áp lão ta chặt xuống mặt đất.Nguyễn Kiều thong thả nhét những lá bùa giấy còn lại vào trong túi, cúi mắt nhìn Lão đạo Tử Hư đang nức nở mặt tái mét, mỉm cười: “Chỉ sợ ông cũng chỉ có thể chống đỡ ở đây được hai mươi năm.”Ông lão nghe vậy liền bật cười: “Nó ư? Không cần mười ngày đã chết không thấy xác đâu rồi.”Trán lão ta đen sì một mảng, đủ để thấy nghiệp chướng không ít, những năm này cũng không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu mới có quả báo như vậy.…Sau khi từ biệt thự nhà họ Lâm trở về, Nguyễn Kiều đã sắp xếp chỗ ở cho Nguyễn Duệ và những người khác. Cô đưa Trần Uyển Khanh và Nguyễn Duệ đi gặp cha mẹ nhà họ Trần, sau đó hai vị trưởng bối nói muốn đi dạo quanh đây, đến những nơi họ đã từng đến trước kia, dù sao thì thời gian của họ cũng không còn nhiều nữa. Nhưng nếu có thể, họ muốn dành tháng cuối cùng này ở bên cạnh Nguyễn Kiều nhưng trong lòng họ cũng biết Nguyễn Kiều có cuộc sống riêng nên không định làm phiền quá nhiều.Nguyễn Kiều cũng không từ chối.Trình Lê nằm dài trên ghế sofa của biệt thự, biệt thự của Nguyễn Kiều để cho mấy người bạn của Nguyễn Duệ nghỉ ngơi, mấy ngày nay Nguyễn Kiều ở cùng Trình Lê. Thực ra theo lời Trình Lê nói, Nguyễn Kiều hoàn toàn có thể đến ở cùng Hoắc Nam Châu, nhưng cuối cùng cũng bị Nguyễn Kiều bác bỏ——Mới xác định quan hệ được mấy ngày, đã gặp mặt cha mẹ rồi, giờ lại còn sống chung… có hơi nhanh quá.Trình Lê chống cằm cười toe toét: “Nhưng mà ngày mai chị phải về nhà cũ một chuyến, hay để Hoắc Nam Châu đến ở cùng emnhé?”Nguyễn Kiều nhếch miệng: “Ngày mai em đi làm cùng Hoắc Nam Châu.”Nói đến chuyện này, Trình Lê lại không nhịn được mà cau mày: “Chuyện Hoắc Nam Châu cuối cùng là sao vậy? Anh ta không có em ở bên cạnh là xảy ra chuyện, em có thể trông chừng anh ta một lần hai lần nhưng có thể trông chừng anh ta cả đời sao? Không giải quyết căn bản thì thật sự quá phiền phức.”