"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 81: Chương 81
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Trương Kiến Đức vội vã chạy tới, nhìn vào cửa hàng từ tầng hai, miệng còn ngậm thuốc lá, "Sao thế? Nghe nói xã hội đen đánh nhau với tay quần lót, chiến thế nào rồi?"Sở Nguyệt Nịnh đếm tiền bán hàng hôm nay, cười nói: "Em không biết, nhưng mọi người đã lên lầu hai hết rồi. Nếu tò mò, anh có thể lên cửa hàng xem.""Anh từ chối." Trương Kiến Đức hoảng sợ, lùi lại hai bước, vẻ mặt sợ hãi, "Anh sợ mạng mình chưa đủ ngắn hay sao mà dám lên đó xem bát quái? Vợ anh mà biết thì sẽ đuổi anh ra khỏi nhà ngay lập tức!""Chị dâu không tàn nhẫn như vậy đâu." Sở Nguyệt Nịnh trêu chọc, thấy Bà A Sơn cũng từ nhà hàng đi ra, thu tiền xong hỏi: "A Hoa có nghe điện thoại không?"DTVBà A Sơn vẻ mặt buồn rầu, lắc đầu: "Không, gọi đi thì em gái nó nghe máy, nói không biết A Hoa ở đâu."Trương Kiến Đức đột nhiên nhớ ra điều gì, "Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật A Hoa. Nếu nó không ở đây, hay là chúng ta đi tìm nó đi!""Không cần, anh Đức."Một giọng nói quen thuộc vang lên.Sở Nguyệt Nịnh nhìn sang, thấy Lâm Gia Hoa đẩy xe hàng, mắt thâm quầng, sưng vù, một bên kính gãy nát, ống tay áo xắn lên lộ ra một đoạn cánh tay, trên đó đầy những vết bầm tím như do cán bột đánh.Lâm Gia Hoa đẩy đẩy chiếc kính gãy nát trên sống mũi, vẻ mặt không mấy tự nhiên: "Xin lỗi, trong khoảng thời gian này đã khiến mọi người lo lắng."Trương Kiến Đức nhìn những vết thương trên người Lâm Gia Hoa, bực bội liên tục hút thuốc.Sở Nguyệt Nịnh nhanh chóng giúp Lâm Gia Hoa dọn dẹp xe hàng, nhìn chằm chằm vào cánh tay bị thương lộ ra ngoài của Lâm Gia Hoa, muốn nói lại thôi.Bà A Sơn, người thường xuyên quát tháo lớn tiếng, cũng im lặng, nhìn những vết thương trên người Lâm Gia Hoa, quay lại lấy hộp thuốc ở quầy trái cây, kéo Lâm Gia Hoa ngồi xuống ghế đẩu ở quầy hàng và lau miệng vết thương cho hắn.Lâm Gia Hoa được hàng xóm láng giềng tốt bụng vây quanh, cười nói: "Yên tâm nào, hai ngày nữa là miệng vết thương sẽ đỡ nhiều, chỉ là nhìn hơi ghê thôi." "Hai ngày?" Sở Nguyệt Nịnh chớp mắt, nhận ra: "Chuyện xảy ra hai ngày trước, mà bây giờ anh mới nói?""A Hoa, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?" Bà A Sơn liên tục thở dài, "Sao không nói sớm cho chúng tôi biết?"Trương Kiến Đức dập tắt điếu thuốc, thấy Lâm Gia Hoa lại dời ánh mắt khỏi miệng vết thương, tức giận nói: "Bố mẹ cậu thật là nhẫn tâm."Sở Nguyệt Nịnh giúp dọn bánh sữa cho Lâm Gia Hoa, đổ ra cốc và đặt lên bàn, quay đầu hỏi: "Thật sự là bố mẹ anh đánh?""Mọi người hiểu lầm rồi." Lâm Gia Hoa lắc đầu, "Không phải họ đâu.""Không phải họ, thì còn ai?" Trương Kiến Đức đầy phẫn nộ, "Tính tình cậu hiền lành, không gây chuyện, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khiến cậu bị đánh thành như vậy?"Lâm Gia Hoa tỏ ra mệt mỏi: "Là băng đảng xã hội đen."Băng đảng xã hội đen?Tâm trạng mọi người chùng xuống. Mặc dù vào năm 1974, chiến dịch thanh lọc bộ máy chính trị và pháp luật ở Hương Giang đã được triển khai, ảnh hưởng của các băng đảng xã hội đen không còn lớn như trước đây, nhưng hiện nay vẫn còn tồn tại nạn hối lộ và cảnh sát bảo kê, thế lực của chúng rất phức tạp.Một khi dân thường dính líu đến băng đảng xã hội đen, nửa đời sau của họ coi như bỏ đi."Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?"Dưới sự truy vấn của Trương Kiến Đức, Lâm Gia Hoa mới từ từ kể lại.Hóa ra, bố mẹ Lâm Gia Hoa thích mua bán cổ phiếu, một lần trúng lớn và kiếm được kha khá tiền. Nếm được vị ngọt của tiền, họ tin vào những tin tức nội bộ được gọi là "bí mật", vì muốn kiếm lời lớn mà vay nặng lãi từ băng đảng xã hội đen.Kết quả, thị trường chứng khoán sụp đổ, bố mẹ Lâm Gia Hoa thua lỗ sạch vốn.Khi đòi nợ, bố mẹ Lâm Gia Hoa không có tiền trả, băng đảng xã hội đen dọa sẽ c.h.ặ.t t.a.y chân họ. Bố mẹ Lâm Gia Hoa đành nói rằng họ còn có một người con trai bán bánh sữa ở Phố Miếu.
Trương Kiến Đức vội vã chạy tới, nhìn vào cửa hàng từ tầng hai, miệng còn ngậm thuốc lá, "Sao thế? Nghe nói xã hội đen đánh nhau với tay quần lót, chiến thế nào rồi?"Sở Nguyệt Nịnh đếm tiền bán hàng hôm nay, cười nói: "Em không biết, nhưng mọi người đã lên lầu hai hết rồi. Nếu tò mò, anh có thể lên cửa hàng xem."
"Anh từ chối." Trương Kiến Đức hoảng sợ, lùi lại hai bước, vẻ mặt sợ hãi, "Anh sợ mạng mình chưa đủ ngắn hay sao mà dám lên đó xem bát quái? Vợ anh mà biết thì sẽ đuổi anh ra khỏi nhà ngay lập tức!"
"Chị dâu không tàn nhẫn như vậy đâu." Sở Nguyệt Nịnh trêu chọc, thấy Bà A Sơn cũng từ nhà hàng đi ra, thu tiền xong hỏi: "A Hoa có nghe điện thoại không?"
DTV
Bà A Sơn vẻ mặt buồn rầu, lắc đầu: "Không, gọi đi thì em gái nó nghe máy, nói không biết A Hoa ở đâu."
Trương Kiến Đức đột nhiên nhớ ra điều gì, "Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật A Hoa. Nếu nó không ở đây, hay là chúng ta đi tìm nó đi!"
"Không cần, anh Đức."
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Sở Nguyệt Nịnh nhìn sang, thấy Lâm Gia Hoa đẩy xe hàng, mắt thâm quầng, sưng vù, một bên kính gãy nát, ống tay áo xắn lên lộ ra một đoạn cánh tay, trên đó đầy những vết bầm tím như do cán bột đánh.
Lâm Gia Hoa đẩy đẩy chiếc kính gãy nát trên sống mũi, vẻ mặt không mấy tự nhiên: "Xin lỗi, trong khoảng thời gian này đã khiến mọi người lo lắng."
Trương Kiến Đức nhìn những vết thương trên người Lâm Gia Hoa, bực bội liên tục hút thuốc.
Sở Nguyệt Nịnh nhanh chóng giúp Lâm Gia Hoa dọn dẹp xe hàng, nhìn chằm chằm vào cánh tay bị thương lộ ra ngoài của Lâm Gia Hoa, muốn nói lại thôi.
Bà A Sơn, người thường xuyên quát tháo lớn tiếng, cũng im lặng, nhìn những vết thương trên người Lâm Gia Hoa, quay lại lấy hộp thuốc ở quầy trái cây, kéo Lâm Gia Hoa ngồi xuống ghế đẩu ở quầy hàng và lau miệng vết thương cho hắn.
Lâm Gia Hoa được hàng xóm láng giềng tốt bụng vây quanh, cười nói: "Yên tâm nào, hai ngày nữa là miệng vết thương sẽ đỡ nhiều, chỉ là nhìn hơi ghê thôi."
"Hai ngày?" Sở Nguyệt Nịnh chớp mắt, nhận ra: "Chuyện xảy ra hai ngày trước, mà bây giờ anh mới nói?"
"A Hoa, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?" Bà A Sơn liên tục thở dài, "Sao không nói sớm cho chúng tôi biết?"
Trương Kiến Đức dập tắt điếu thuốc, thấy Lâm Gia Hoa lại dời ánh mắt khỏi miệng vết thương, tức giận nói: "Bố mẹ cậu thật là nhẫn tâm."
Sở Nguyệt Nịnh giúp dọn bánh sữa cho Lâm Gia Hoa, đổ ra cốc và đặt lên bàn, quay đầu hỏi: "Thật sự là bố mẹ anh đánh?"
"Mọi người hiểu lầm rồi." Lâm Gia Hoa lắc đầu, "Không phải họ đâu."
"Không phải họ, thì còn ai?" Trương Kiến Đức đầy phẫn nộ, "Tính tình cậu hiền lành, không gây chuyện, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khiến cậu bị đánh thành như vậy?"
Lâm Gia Hoa tỏ ra mệt mỏi: "Là băng đảng xã hội đen."
Băng đảng xã hội đen?
Tâm trạng mọi người chùng xuống. Mặc dù vào năm 1974, chiến dịch thanh lọc bộ máy chính trị và pháp luật ở Hương Giang đã được triển khai, ảnh hưởng của các băng đảng xã hội đen không còn lớn như trước đây, nhưng hiện nay vẫn còn tồn tại nạn hối lộ và cảnh sát bảo kê, thế lực của chúng rất phức tạp.
Một khi dân thường dính líu đến băng đảng xã hội đen, nửa đời sau của họ coi như bỏ đi.
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Dưới sự truy vấn của Trương Kiến Đức, Lâm Gia Hoa mới từ từ kể lại.
Hóa ra, bố mẹ Lâm Gia Hoa thích mua bán cổ phiếu, một lần trúng lớn và kiếm được kha khá tiền. Nếm được vị ngọt của tiền, họ tin vào những tin tức nội bộ được gọi là "bí mật", vì muốn kiếm lời lớn mà vay nặng lãi từ băng đảng xã hội đen.
Kết quả, thị trường chứng khoán sụp đổ, bố mẹ Lâm Gia Hoa thua lỗ sạch vốn.
Khi đòi nợ, bố mẹ Lâm Gia Hoa không có tiền trả, băng đảng xã hội đen dọa sẽ c.h.ặ.t t.a.y chân họ. Bố mẹ Lâm Gia Hoa đành nói rằng họ còn có một người con trai bán bánh sữa ở Phố Miếu.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Trương Kiến Đức vội vã chạy tới, nhìn vào cửa hàng từ tầng hai, miệng còn ngậm thuốc lá, "Sao thế? Nghe nói xã hội đen đánh nhau với tay quần lót, chiến thế nào rồi?"Sở Nguyệt Nịnh đếm tiền bán hàng hôm nay, cười nói: "Em không biết, nhưng mọi người đã lên lầu hai hết rồi. Nếu tò mò, anh có thể lên cửa hàng xem.""Anh từ chối." Trương Kiến Đức hoảng sợ, lùi lại hai bước, vẻ mặt sợ hãi, "Anh sợ mạng mình chưa đủ ngắn hay sao mà dám lên đó xem bát quái? Vợ anh mà biết thì sẽ đuổi anh ra khỏi nhà ngay lập tức!""Chị dâu không tàn nhẫn như vậy đâu." Sở Nguyệt Nịnh trêu chọc, thấy Bà A Sơn cũng từ nhà hàng đi ra, thu tiền xong hỏi: "A Hoa có nghe điện thoại không?"DTVBà A Sơn vẻ mặt buồn rầu, lắc đầu: "Không, gọi đi thì em gái nó nghe máy, nói không biết A Hoa ở đâu."Trương Kiến Đức đột nhiên nhớ ra điều gì, "Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật A Hoa. Nếu nó không ở đây, hay là chúng ta đi tìm nó đi!""Không cần, anh Đức."Một giọng nói quen thuộc vang lên.Sở Nguyệt Nịnh nhìn sang, thấy Lâm Gia Hoa đẩy xe hàng, mắt thâm quầng, sưng vù, một bên kính gãy nát, ống tay áo xắn lên lộ ra một đoạn cánh tay, trên đó đầy những vết bầm tím như do cán bột đánh.Lâm Gia Hoa đẩy đẩy chiếc kính gãy nát trên sống mũi, vẻ mặt không mấy tự nhiên: "Xin lỗi, trong khoảng thời gian này đã khiến mọi người lo lắng."Trương Kiến Đức nhìn những vết thương trên người Lâm Gia Hoa, bực bội liên tục hút thuốc.Sở Nguyệt Nịnh nhanh chóng giúp Lâm Gia Hoa dọn dẹp xe hàng, nhìn chằm chằm vào cánh tay bị thương lộ ra ngoài của Lâm Gia Hoa, muốn nói lại thôi.Bà A Sơn, người thường xuyên quát tháo lớn tiếng, cũng im lặng, nhìn những vết thương trên người Lâm Gia Hoa, quay lại lấy hộp thuốc ở quầy trái cây, kéo Lâm Gia Hoa ngồi xuống ghế đẩu ở quầy hàng và lau miệng vết thương cho hắn.Lâm Gia Hoa được hàng xóm láng giềng tốt bụng vây quanh, cười nói: "Yên tâm nào, hai ngày nữa là miệng vết thương sẽ đỡ nhiều, chỉ là nhìn hơi ghê thôi." "Hai ngày?" Sở Nguyệt Nịnh chớp mắt, nhận ra: "Chuyện xảy ra hai ngày trước, mà bây giờ anh mới nói?""A Hoa, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?" Bà A Sơn liên tục thở dài, "Sao không nói sớm cho chúng tôi biết?"Trương Kiến Đức dập tắt điếu thuốc, thấy Lâm Gia Hoa lại dời ánh mắt khỏi miệng vết thương, tức giận nói: "Bố mẹ cậu thật là nhẫn tâm."Sở Nguyệt Nịnh giúp dọn bánh sữa cho Lâm Gia Hoa, đổ ra cốc và đặt lên bàn, quay đầu hỏi: "Thật sự là bố mẹ anh đánh?""Mọi người hiểu lầm rồi." Lâm Gia Hoa lắc đầu, "Không phải họ đâu.""Không phải họ, thì còn ai?" Trương Kiến Đức đầy phẫn nộ, "Tính tình cậu hiền lành, không gây chuyện, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khiến cậu bị đánh thành như vậy?"Lâm Gia Hoa tỏ ra mệt mỏi: "Là băng đảng xã hội đen."Băng đảng xã hội đen?Tâm trạng mọi người chùng xuống. Mặc dù vào năm 1974, chiến dịch thanh lọc bộ máy chính trị và pháp luật ở Hương Giang đã được triển khai, ảnh hưởng của các băng đảng xã hội đen không còn lớn như trước đây, nhưng hiện nay vẫn còn tồn tại nạn hối lộ và cảnh sát bảo kê, thế lực của chúng rất phức tạp.Một khi dân thường dính líu đến băng đảng xã hội đen, nửa đời sau của họ coi như bỏ đi."Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?"Dưới sự truy vấn của Trương Kiến Đức, Lâm Gia Hoa mới từ từ kể lại.Hóa ra, bố mẹ Lâm Gia Hoa thích mua bán cổ phiếu, một lần trúng lớn và kiếm được kha khá tiền. Nếm được vị ngọt của tiền, họ tin vào những tin tức nội bộ được gọi là "bí mật", vì muốn kiếm lời lớn mà vay nặng lãi từ băng đảng xã hội đen.Kết quả, thị trường chứng khoán sụp đổ, bố mẹ Lâm Gia Hoa thua lỗ sạch vốn.Khi đòi nợ, bố mẹ Lâm Gia Hoa không có tiền trả, băng đảng xã hội đen dọa sẽ c.h.ặ.t t.a.y chân họ. Bố mẹ Lâm Gia Hoa đành nói rằng họ còn có một người con trai bán bánh sữa ở Phố Miếu.