"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 96: Chương 96
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Không có gì. Chúng ta là bạn tốt mà!"Nói xong, Sở Nguyệt Nịnh dọn dẹp quán, khách xếp hàng dần dần đông lên.Cô không chần chừ nữa, đi về phía trước quán mình, giữ lại 2 người xếp hàng *****ên.DTVNgười *****ên muốn xem bói là một người đàn ông.Anh tỏ ra hoang mang lo sợ, hai tay đỡ lấy chiếc bàn gỗ nhỏ ngồi xuống.Cùng lúc đó.Vệ Nghiên Lâm và Ông chủ Hoàng cũng vào quán.Biển người đông đúc, phía trước chất đầy người, Vệ Nghiên Lâm nhón chân, cố gắng nhìn về phía quầy nước đường, nhưng không thể nhìn thấy ai đang xem bói.Ông chủ Hoàng thì dùng bụng to ních đầy thức ăn, lắc lư sang trái sang phải, như một quả bóng cao su vậy, xé toạc đám người xung quanh, gian nan di chuyển cùng Vệ Nghiên Lâm đến một vị trí gần hơn.Bà dì hôm nay cũng đến xem náo nhiệt, khi nhìn thấy Vệ Nghiên Lâm, bà mừng rỡ tiến lên nắm lấy tay hắn: "A Lâm?"Vệ Nghiên Lâm quay đầu lại, nhìn thấy người thân cũng ngạc nhiên: "Dì?"Hai người trò chuyện ngắn gọn.Vệ Nghiên Lâm mới biết dì mình cũng đến phố Miếu.Dì lấy một nắm hạt dưa từ túi ra, theo đám đông chen lấn di chuyển, nhìn về phía quầy quán với ánh mắt khinh thường: "Cũng không biết có lợi hại gì, theo dì thấy, thực sự không có bản lĩnh gì, chỉ lợi dụng báo chí để lăng xê. Cái bộ dạng của minh tinh TVB kia, thật là học đòi lố lăng.""Vô duyên vô cớ, sao phóng viên có thể tuyên truyền miễn phí cho cô ta được? Gần đây phố Miếu bị cãi cọ ồn ào làm cho náo loạn, thật phiền toái.”Vệ Nghiên Lâm luôn biết miệng lưỡi của dì rất lợi hại, từ trước ở phố đồ ăn, hắn không ít lần bị phiền phức. Giới thiệu mấy cái đơn cho hắn, liền bắt lấy cơ hội kiếm tiền, nên luôn tâng hắn lên tận mây xanh.Lúc này, Vệ Nghiên Lâm định âm thầm chuồn đi, lại bị dì một tay túm lấy cổ áo. Dì vừa nhồm nhoàm hạt dưa, vừa lải nhải: "A Lâm, hay là cháu cũng đến phố Miếu xem bói đi? Em gái nước đường này sao có thể lợi hại bằng cháu? Cháu chính là truyền nhân đời thứ mười của đại sư phong thủy Lý Kỳ Minh ở Hương Giang, luận vị phong thủy đều rất giỏi, cháu chắc chắn sẽ đánh bại em gái nước đường kia.”Vệ Nghiên Lâm nghe vậy, có chút bối rối.Lúc hắn đi theo Đại sư lúc chỉ học được một nửa bản lĩnh, sau khi Đại sư qua đời, do Đại sư trước đây có danh tiếng nên cũng nâng cao địa vị của hắn.Nhưng thực lực của hắn chỉ ở mức trung bình."Dì à, dì đừng nói lung tung."Nói xong, Vệ Nghiên Lâm lại định đi, dì túm lấy cổ áo hắn không cho đi, "Vừa vặn hôm nay cháu ở đây, đợi lát nữa, cháu cũng đi xem bói một cái, xem xem cháu hay em gái nước đường ai xem bói chuẩn hơn."Quầy bói.Người đàn ông vẻ mặt hoảng hốt, ngồi xuống sau, mới chậm rãi nói: "Sở đại sư, tôi giống như bị tà ma ám."Vừa dứt lời, những người xung quanh liền tập trung chú ý.Rất ít người vừa mở miệng đã nói bị tà ma ám!Những người vốn định rời đi lại nán lại, trong thời đại khoa học kỹ thuật tân tiến ngày nay, còn có người dám ***** nói bị tà ma ám?Sở Nguyệt Nịnh nhìn về phía sau lưng người đàn ông, sau đó thu hồi tầm mắt, nói: "Tiếp tục nói."Người đàn ông mới tiếp tục nói:"Tôi làm nghề khắc bia mộ, cũng chính là giúp vong nhân khắc bia.""Gần đây ở đường Cửu Giang xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn, đã c.h.ế.t khoảng mười người, tất cả các đơn hàng đều giao cho tôi, vì vội vàng nên làm sai sót, trong đó có một tấm bia khắc sai tên."Anh buồn rầu nắm tóc, biểu lộ uể oải."Tôi thực sự không cố ý, khi phát hiện khắc sai trên bia mộ, tôi đã thức suốt đêm để khắc lại một tấm khác.""Cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ như vậy mà kết thúc, ai ngờ gần đây, mọi chuyện càng ngày càng kỳ quái, *****ên là khi đang khắc bia bị búa đập vào tay, sau đó lại suýt bị xe đâm."
"Không có gì. Chúng ta là bạn tốt mà!"
Nói xong, Sở Nguyệt Nịnh dọn dẹp quán, khách xếp hàng dần dần đông lên.
Cô không chần chừ nữa, đi về phía trước quán mình, giữ lại 2 người xếp hàng *****ên.
DTV
Người *****ên muốn xem bói là một người đàn ông.
Anh tỏ ra hoang mang lo sợ, hai tay đỡ lấy chiếc bàn gỗ nhỏ ngồi xuống.
Cùng lúc đó.
Vệ Nghiên Lâm và Ông chủ Hoàng cũng vào quán.
Biển người đông đúc, phía trước chất đầy người, Vệ Nghiên Lâm nhón chân, cố gắng nhìn về phía quầy nước đường, nhưng không thể nhìn thấy ai đang xem bói.
Ông chủ Hoàng thì dùng bụng to ních đầy thức ăn, lắc lư sang trái sang phải, như một quả bóng cao su vậy, xé toạc đám người xung quanh, gian nan di chuyển cùng Vệ Nghiên Lâm đến một vị trí gần hơn.
Bà dì hôm nay cũng đến xem náo nhiệt, khi nhìn thấy Vệ Nghiên Lâm, bà mừng rỡ tiến lên nắm lấy tay hắn: "A Lâm?"
Vệ Nghiên Lâm quay đầu lại, nhìn thấy người thân cũng ngạc nhiên: "Dì?"
Hai người trò chuyện ngắn gọn.
Vệ Nghiên Lâm mới biết dì mình cũng đến phố Miếu.
Dì lấy một nắm hạt dưa từ túi ra, theo đám đông chen lấn di chuyển, nhìn về phía quầy quán với ánh mắt khinh thường: "Cũng không biết có lợi hại gì, theo dì thấy, thực sự không có bản lĩnh gì, chỉ lợi dụng báo chí để lăng xê. Cái bộ dạng của minh tinh TVB kia, thật là học đòi lố lăng."
"Vô duyên vô cớ, sao phóng viên có thể tuyên truyền miễn phí cho cô ta được? Gần đây phố Miếu bị cãi cọ ồn ào làm cho náo loạn, thật phiền toái.”
Vệ Nghiên Lâm luôn biết miệng lưỡi của dì rất lợi hại, từ trước ở phố đồ ăn, hắn không ít lần bị phiền phức. Giới thiệu mấy cái đơn cho hắn, liền bắt lấy cơ hội kiếm tiền, nên luôn tâng hắn lên tận mây xanh.
Lúc này, Vệ Nghiên Lâm định âm thầm chuồn đi, lại bị dì một tay túm lấy cổ áo.
Dì vừa nhồm nhoàm hạt dưa, vừa lải nhải: "A Lâm, hay là cháu cũng đến phố Miếu xem bói đi? Em gái nước đường này sao có thể lợi hại bằng cháu? Cháu chính là truyền nhân đời thứ mười của đại sư phong thủy Lý Kỳ Minh ở Hương Giang, luận vị phong thủy đều rất giỏi, cháu chắc chắn sẽ đánh bại em gái nước đường kia.”
Vệ Nghiên Lâm nghe vậy, có chút bối rối.
Lúc hắn đi theo Đại sư lúc chỉ học được một nửa bản lĩnh, sau khi Đại sư qua đời, do Đại sư trước đây có danh tiếng nên cũng nâng cao địa vị của hắn.
Nhưng thực lực của hắn chỉ ở mức trung bình.
"Dì à, dì đừng nói lung tung."
Nói xong, Vệ Nghiên Lâm lại định đi, dì túm lấy cổ áo hắn không cho đi, "Vừa vặn hôm nay cháu ở đây, đợi lát nữa, cháu cũng đi xem bói một cái, xem xem cháu hay em gái nước đường ai xem bói chuẩn hơn."
Quầy bói.
Người đàn ông vẻ mặt hoảng hốt, ngồi xuống sau, mới chậm rãi nói: "Sở đại sư, tôi giống như bị tà ma ám."
Vừa dứt lời, những người xung quanh liền tập trung chú ý.
Rất ít người vừa mở miệng đã nói bị tà ma ám!
Những người vốn định rời đi lại nán lại, trong thời đại khoa học kỹ thuật tân tiến ngày nay, còn có người dám ***** nói bị tà ma ám?
Sở Nguyệt Nịnh nhìn về phía sau lưng người đàn ông, sau đó thu hồi tầm mắt, nói: "Tiếp tục nói."
Người đàn ông mới tiếp tục nói:
"Tôi làm nghề khắc bia mộ, cũng chính là giúp vong nhân khắc bia."
"Gần đây ở đường Cửu Giang xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn, đã c.h.ế.t khoảng mười người, tất cả các đơn hàng đều giao cho tôi, vì vội vàng nên làm sai sót, trong đó có một tấm bia khắc sai tên."
Anh buồn rầu nắm tóc, biểu lộ uể oải.
"Tôi thực sự không cố ý, khi phát hiện khắc sai trên bia mộ, tôi đã thức suốt đêm để khắc lại một tấm khác."
"Cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ như vậy mà kết thúc, ai ngờ gần đây, mọi chuyện càng ngày càng kỳ quái, *****ên là khi đang khắc bia bị búa đập vào tay, sau đó lại suýt bị xe đâm."
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Không có gì. Chúng ta là bạn tốt mà!"Nói xong, Sở Nguyệt Nịnh dọn dẹp quán, khách xếp hàng dần dần đông lên.Cô không chần chừ nữa, đi về phía trước quán mình, giữ lại 2 người xếp hàng *****ên.DTVNgười *****ên muốn xem bói là một người đàn ông.Anh tỏ ra hoang mang lo sợ, hai tay đỡ lấy chiếc bàn gỗ nhỏ ngồi xuống.Cùng lúc đó.Vệ Nghiên Lâm và Ông chủ Hoàng cũng vào quán.Biển người đông đúc, phía trước chất đầy người, Vệ Nghiên Lâm nhón chân, cố gắng nhìn về phía quầy nước đường, nhưng không thể nhìn thấy ai đang xem bói.Ông chủ Hoàng thì dùng bụng to ních đầy thức ăn, lắc lư sang trái sang phải, như một quả bóng cao su vậy, xé toạc đám người xung quanh, gian nan di chuyển cùng Vệ Nghiên Lâm đến một vị trí gần hơn.Bà dì hôm nay cũng đến xem náo nhiệt, khi nhìn thấy Vệ Nghiên Lâm, bà mừng rỡ tiến lên nắm lấy tay hắn: "A Lâm?"Vệ Nghiên Lâm quay đầu lại, nhìn thấy người thân cũng ngạc nhiên: "Dì?"Hai người trò chuyện ngắn gọn.Vệ Nghiên Lâm mới biết dì mình cũng đến phố Miếu.Dì lấy một nắm hạt dưa từ túi ra, theo đám đông chen lấn di chuyển, nhìn về phía quầy quán với ánh mắt khinh thường: "Cũng không biết có lợi hại gì, theo dì thấy, thực sự không có bản lĩnh gì, chỉ lợi dụng báo chí để lăng xê. Cái bộ dạng của minh tinh TVB kia, thật là học đòi lố lăng.""Vô duyên vô cớ, sao phóng viên có thể tuyên truyền miễn phí cho cô ta được? Gần đây phố Miếu bị cãi cọ ồn ào làm cho náo loạn, thật phiền toái.”Vệ Nghiên Lâm luôn biết miệng lưỡi của dì rất lợi hại, từ trước ở phố đồ ăn, hắn không ít lần bị phiền phức. Giới thiệu mấy cái đơn cho hắn, liền bắt lấy cơ hội kiếm tiền, nên luôn tâng hắn lên tận mây xanh.Lúc này, Vệ Nghiên Lâm định âm thầm chuồn đi, lại bị dì một tay túm lấy cổ áo. Dì vừa nhồm nhoàm hạt dưa, vừa lải nhải: "A Lâm, hay là cháu cũng đến phố Miếu xem bói đi? Em gái nước đường này sao có thể lợi hại bằng cháu? Cháu chính là truyền nhân đời thứ mười của đại sư phong thủy Lý Kỳ Minh ở Hương Giang, luận vị phong thủy đều rất giỏi, cháu chắc chắn sẽ đánh bại em gái nước đường kia.”Vệ Nghiên Lâm nghe vậy, có chút bối rối.Lúc hắn đi theo Đại sư lúc chỉ học được một nửa bản lĩnh, sau khi Đại sư qua đời, do Đại sư trước đây có danh tiếng nên cũng nâng cao địa vị của hắn.Nhưng thực lực của hắn chỉ ở mức trung bình."Dì à, dì đừng nói lung tung."Nói xong, Vệ Nghiên Lâm lại định đi, dì túm lấy cổ áo hắn không cho đi, "Vừa vặn hôm nay cháu ở đây, đợi lát nữa, cháu cũng đi xem bói một cái, xem xem cháu hay em gái nước đường ai xem bói chuẩn hơn."Quầy bói.Người đàn ông vẻ mặt hoảng hốt, ngồi xuống sau, mới chậm rãi nói: "Sở đại sư, tôi giống như bị tà ma ám."Vừa dứt lời, những người xung quanh liền tập trung chú ý.Rất ít người vừa mở miệng đã nói bị tà ma ám!Những người vốn định rời đi lại nán lại, trong thời đại khoa học kỹ thuật tân tiến ngày nay, còn có người dám ***** nói bị tà ma ám?Sở Nguyệt Nịnh nhìn về phía sau lưng người đàn ông, sau đó thu hồi tầm mắt, nói: "Tiếp tục nói."Người đàn ông mới tiếp tục nói:"Tôi làm nghề khắc bia mộ, cũng chính là giúp vong nhân khắc bia.""Gần đây ở đường Cửu Giang xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn, đã c.h.ế.t khoảng mười người, tất cả các đơn hàng đều giao cho tôi, vì vội vàng nên làm sai sót, trong đó có một tấm bia khắc sai tên."Anh buồn rầu nắm tóc, biểu lộ uể oải."Tôi thực sự không cố ý, khi phát hiện khắc sai trên bia mộ, tôi đã thức suốt đêm để khắc lại một tấm khác.""Cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ như vậy mà kết thúc, ai ngờ gần đây, mọi chuyện càng ngày càng kỳ quái, *****ên là khi đang khắc bia bị búa đập vào tay, sau đó lại suýt bị xe đâm."