"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 97: Chương 97
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Thậm chí, tôi bắt đầu gặp ác mộng mỗi đêm, mơ thấy có người cầm đinh thép đóng từng cái vào đầu tôi."Người đàn ông càng nói càng kích động, biểu tình cũng càng ngày càng điên cuồng: "Tôi đã xin lỗi rồi, cũng đã đổi bia mộ rồi. Tại sao họ vẫn không tha cho tôi?""Mỗi đêm tôi không ngủ được, ban ngày lại muốn đẩy nhanh tốc độ khắc bia, cuộc sống này thật quá tồi tệ."Những người xung quanh thấy người đàn ông bị tra tấn liền xôn xao bàn tán, cũng không khỏi đồng cảm.DTV"Khắc sai tên trên bia mộ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng anh cũng đã xin lỗi rồi.""Yên tâm, chắc chắn đối phương đã tha thứ cho anh.""Nếu vẫn không ngủ được, hãy đi bệnh viện xin bác sĩ kê thuốc ngủ để hỗ trợ một chút."Người đàn ông nghe theo lời khuyên, hoảng hốt hỏi: "Sở đại sư, cô cũng nghĩ thuốc ngủ sẽ có ích cho tôi ư?""Vô dụng." Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, "Nếu anh ăn thuốc ngủ, hắn vẫn sẽ luôn quấy rầy anh.""Vì sao?" Người đàn ông không hiểu, "Chẳng lẽ hắn vẫn còn tức giận vì tôi khắc sai tên?"Sở Nguyệt Nịnh lại nói: "Thực ra hắn không giận anh vì khắc sai tên.""Thật ư?" Người đàn ông tưởng chừng như đã tìm được hy vọng, ngẩng đầu lên vui mừng."Hắn giận anh vì chuyện khác."Người đàn ông lại nghi ngờ: "Chuyện khác? Chuyện gì khác?"Sở Nguyệt Nịnh thấy người đàn ông vẫn còn ngu ngơ, lắc đầu: "Hắn giận anh không chỉ vì khắc sai tên, mà còn vì đặt sai bia mộ của hắn trên phần mộ của kẻ thù, khiến kẻ thù hưởng thụ sự cung phụng hương khói của người nhà hắn, còn khiến kẻ thù mỗi ngày nhìn thấy vợ con của hắn khóc lóc thảm thiết.""Kẻ thù chế nhạo hắn.""Hắn tức giận, không phải đến tìm anh trút giận sao?""Chính là..."Người đàn ông đầu óc choáng váng, hoàn toàn mất phương hướng, "Tấm bia đá đó là làm theo thông tin có sẵn, không lý nào sai được." Sở Nguyệt Nịnh giải thích: "Chủ mộ và kẻ thù cùng c.h.ế.t trong một vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, vị trí mộ địa lại vừa vặn nằm cạnh nhau, hai người nằm sát nhau, người nhà không chú ý, anh cũng không chú ý."Đôi khi sự cố xảy ra chỉ vì sự trùng hợp như vậy."Sau khi dựng bia, người nhà thấy vị trí không sai nên không nhận ra vấn đề.""Vậy... Bây giờ phải làm sao?" Người đàn ông mặt mày ủ rũ, "Lẽ nào chỉ vì dựng sai một tấm bia mà mỗi đêm tôi bị báo mộng khiến tôi mất ngủ?"Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục nói:"Kỳ thật, báo mộng cũng phải trả giá đắt, nếu chỉ vì vậy, chủ mộ cũng không đến mức tìm anh mỗi ngày."Người đàn ông sửng sốt.Đối phương suýt dùng búa đập c.h.ế.t anh.Vậy mà còn gọi là không đến mức tìm anh mỗi ngày?"Tôi thực sự không làm gì quá quắt.""Anh thực sự không làm gì ư?" Sở Nguyệt Nịnh nhắc nhở, "Hãy suy nghĩ cẩn thận lại."Người đàn ông cười khổ, "Đại sư, tôi thực sự không nghĩ ra được."Sở Nguyệt Nịnh mới tiếp tục nói: "Chủ mộ là chồng già vợ trẻ, con trai mới hai tuổi. Vợ của chủ mộ còn trẻ mà đã mất chồng, lòng cô ta vô cùng khổ sở, cảm thấy cuộc đời vô vọng.""Anh là người chính trực, trong quá trình khắc bia thường xuyên liên lạc với người nhà, vì thấy bà cô ta khổ sở nên không ngừng an ủi."Người đàn ông không ngờ Sở Nguyệt Nịnh lại có thể suy nghĩ tỉ mỉ đến vậy, nếu không phải trí nhớ của anh tốt, anh còn tưởng Sở Nguyệt Nịnh đã ở hiện trường. Anh gật đầu thừa nhận."Xưởng đá không lớn, ngoài việc khắc bia, tôi cũng thường xuyên giao tiếp với người nhà người chết. Ngoại trừ những người sống thọ và c.h.ế.t tại nhà, những người nhà khác đều rất thảm thương, người thân đột ngột qua đời, đầu bạc tiễn đầu xanh, bi kịch xảy ra ở khắp mọi nơi.""Tôi chỉ tốt bụng an ủi người nhà, lẽ nào cũng sai sao?"Nhóm người xung quanh cũng bàn tán:"Thật ra thì, khắc sai bia cũng không thể trách anh ấy được, vì người nhà đều không phát hiện ra.""Một người tốt bụng như vậy, thế giới này còn thiếu những người như vậy."
"Thậm chí, tôi bắt đầu gặp ác mộng mỗi đêm, mơ thấy có người cầm đinh thép đóng từng cái vào đầu tôi."
Người đàn ông càng nói càng kích động, biểu tình cũng càng ngày càng điên cuồng: "Tôi đã xin lỗi rồi, cũng đã đổi bia mộ rồi. Tại sao họ vẫn không tha cho tôi?"
"Mỗi đêm tôi không ngủ được, ban ngày lại muốn đẩy nhanh tốc độ khắc bia, cuộc sống này thật quá tồi tệ."
Những người xung quanh thấy người đàn ông bị tra tấn liền xôn xao bàn tán, cũng không khỏi đồng cảm.
DTV
"Khắc sai tên trên bia mộ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng anh cũng đã xin lỗi rồi."
"Yên tâm, chắc chắn đối phương đã tha thứ cho anh."
"Nếu vẫn không ngủ được, hãy đi bệnh viện xin bác sĩ kê thuốc ngủ để hỗ trợ một chút."
Người đàn ông nghe theo lời khuyên, hoảng hốt hỏi: "Sở đại sư, cô cũng nghĩ thuốc ngủ sẽ có ích cho tôi ư?"
"Vô dụng." Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, "Nếu anh ăn thuốc ngủ, hắn vẫn sẽ luôn quấy rầy anh."
"Vì sao?" Người đàn ông không hiểu, "Chẳng lẽ hắn vẫn còn tức giận vì tôi khắc sai tên?"
Sở Nguyệt Nịnh lại nói: "Thực ra hắn không giận anh vì khắc sai tên."
"Thật ư?" Người đàn ông tưởng chừng như đã tìm được hy vọng, ngẩng đầu lên vui mừng.
"Hắn giận anh vì chuyện khác."
Người đàn ông lại nghi ngờ: "Chuyện khác? Chuyện gì khác?"
Sở Nguyệt Nịnh thấy người đàn ông vẫn còn ngu ngơ, lắc đầu: "Hắn giận anh không chỉ vì khắc sai tên, mà còn vì đặt sai bia mộ của hắn trên phần mộ của kẻ thù, khiến kẻ thù hưởng thụ sự cung phụng hương khói của người nhà hắn, còn khiến kẻ thù mỗi ngày nhìn thấy vợ con của hắn khóc lóc thảm thiết."
"Kẻ thù chế nhạo hắn."
"Hắn tức giận, không phải đến tìm anh trút giận sao?"
"Chính là..."
Người đàn ông đầu óc choáng váng, hoàn toàn mất phương hướng, "Tấm bia đá đó là làm theo thông tin có sẵn, không lý nào sai được."
Sở Nguyệt Nịnh giải thích: "Chủ mộ và kẻ thù cùng c.h.ế.t trong một vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, vị trí mộ địa lại vừa vặn nằm cạnh nhau, hai người nằm sát nhau, người nhà không chú ý, anh cũng không chú ý."
Đôi khi sự cố xảy ra chỉ vì sự trùng hợp như vậy.
"Sau khi dựng bia, người nhà thấy vị trí không sai nên không nhận ra vấn đề."
"Vậy... Bây giờ phải làm sao?" Người đàn ông mặt mày ủ rũ, "Lẽ nào chỉ vì dựng sai một tấm bia mà mỗi đêm tôi bị báo mộng khiến tôi mất ngủ?"
Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục nói:
"Kỳ thật, báo mộng cũng phải trả giá đắt, nếu chỉ vì vậy, chủ mộ cũng không đến mức tìm anh mỗi ngày."
Người đàn ông sửng sốt.
Đối phương suýt dùng búa đập c.h.ế.t anh.
Vậy mà còn gọi là không đến mức tìm anh mỗi ngày?
"Tôi thực sự không làm gì quá quắt."
"Anh thực sự không làm gì ư?" Sở Nguyệt Nịnh nhắc nhở, "Hãy suy nghĩ cẩn thận lại."
Người đàn ông cười khổ, "Đại sư, tôi thực sự không nghĩ ra được."
Sở Nguyệt Nịnh mới tiếp tục nói: "Chủ mộ là chồng già vợ trẻ, con trai mới hai tuổi. Vợ của chủ mộ còn trẻ mà đã mất chồng, lòng cô ta vô cùng khổ sở, cảm thấy cuộc đời vô vọng."
"Anh là người chính trực, trong quá trình khắc bia thường xuyên liên lạc với người nhà, vì thấy bà cô ta khổ sở nên không ngừng an ủi."
Người đàn ông không ngờ Sở Nguyệt Nịnh lại có thể suy nghĩ tỉ mỉ đến vậy, nếu không phải trí nhớ của anh tốt, anh còn tưởng Sở Nguyệt Nịnh đã ở hiện trường. Anh gật đầu thừa nhận.
"Xưởng đá không lớn, ngoài việc khắc bia, tôi cũng thường xuyên giao tiếp với người nhà người chết. Ngoại trừ những người sống thọ và c.h.ế.t tại nhà, những người nhà khác đều rất thảm thương, người thân đột ngột qua đời, đầu bạc tiễn đầu xanh, bi kịch xảy ra ở khắp mọi nơi."
"Tôi chỉ tốt bụng an ủi người nhà, lẽ nào cũng sai sao?"
Nhóm người xung quanh cũng bàn tán:
"Thật ra thì, khắc sai bia cũng không thể trách anh ấy được, vì người nhà đều không phát hiện ra."
"Một người tốt bụng như vậy, thế giới này còn thiếu những người như vậy."
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Thậm chí, tôi bắt đầu gặp ác mộng mỗi đêm, mơ thấy có người cầm đinh thép đóng từng cái vào đầu tôi."Người đàn ông càng nói càng kích động, biểu tình cũng càng ngày càng điên cuồng: "Tôi đã xin lỗi rồi, cũng đã đổi bia mộ rồi. Tại sao họ vẫn không tha cho tôi?""Mỗi đêm tôi không ngủ được, ban ngày lại muốn đẩy nhanh tốc độ khắc bia, cuộc sống này thật quá tồi tệ."Những người xung quanh thấy người đàn ông bị tra tấn liền xôn xao bàn tán, cũng không khỏi đồng cảm.DTV"Khắc sai tên trên bia mộ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng anh cũng đã xin lỗi rồi.""Yên tâm, chắc chắn đối phương đã tha thứ cho anh.""Nếu vẫn không ngủ được, hãy đi bệnh viện xin bác sĩ kê thuốc ngủ để hỗ trợ một chút."Người đàn ông nghe theo lời khuyên, hoảng hốt hỏi: "Sở đại sư, cô cũng nghĩ thuốc ngủ sẽ có ích cho tôi ư?""Vô dụng." Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, "Nếu anh ăn thuốc ngủ, hắn vẫn sẽ luôn quấy rầy anh.""Vì sao?" Người đàn ông không hiểu, "Chẳng lẽ hắn vẫn còn tức giận vì tôi khắc sai tên?"Sở Nguyệt Nịnh lại nói: "Thực ra hắn không giận anh vì khắc sai tên.""Thật ư?" Người đàn ông tưởng chừng như đã tìm được hy vọng, ngẩng đầu lên vui mừng."Hắn giận anh vì chuyện khác."Người đàn ông lại nghi ngờ: "Chuyện khác? Chuyện gì khác?"Sở Nguyệt Nịnh thấy người đàn ông vẫn còn ngu ngơ, lắc đầu: "Hắn giận anh không chỉ vì khắc sai tên, mà còn vì đặt sai bia mộ của hắn trên phần mộ của kẻ thù, khiến kẻ thù hưởng thụ sự cung phụng hương khói của người nhà hắn, còn khiến kẻ thù mỗi ngày nhìn thấy vợ con của hắn khóc lóc thảm thiết.""Kẻ thù chế nhạo hắn.""Hắn tức giận, không phải đến tìm anh trút giận sao?""Chính là..."Người đàn ông đầu óc choáng váng, hoàn toàn mất phương hướng, "Tấm bia đá đó là làm theo thông tin có sẵn, không lý nào sai được." Sở Nguyệt Nịnh giải thích: "Chủ mộ và kẻ thù cùng c.h.ế.t trong một vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, vị trí mộ địa lại vừa vặn nằm cạnh nhau, hai người nằm sát nhau, người nhà không chú ý, anh cũng không chú ý."Đôi khi sự cố xảy ra chỉ vì sự trùng hợp như vậy."Sau khi dựng bia, người nhà thấy vị trí không sai nên không nhận ra vấn đề.""Vậy... Bây giờ phải làm sao?" Người đàn ông mặt mày ủ rũ, "Lẽ nào chỉ vì dựng sai một tấm bia mà mỗi đêm tôi bị báo mộng khiến tôi mất ngủ?"Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục nói:"Kỳ thật, báo mộng cũng phải trả giá đắt, nếu chỉ vì vậy, chủ mộ cũng không đến mức tìm anh mỗi ngày."Người đàn ông sửng sốt.Đối phương suýt dùng búa đập c.h.ế.t anh.Vậy mà còn gọi là không đến mức tìm anh mỗi ngày?"Tôi thực sự không làm gì quá quắt.""Anh thực sự không làm gì ư?" Sở Nguyệt Nịnh nhắc nhở, "Hãy suy nghĩ cẩn thận lại."Người đàn ông cười khổ, "Đại sư, tôi thực sự không nghĩ ra được."Sở Nguyệt Nịnh mới tiếp tục nói: "Chủ mộ là chồng già vợ trẻ, con trai mới hai tuổi. Vợ của chủ mộ còn trẻ mà đã mất chồng, lòng cô ta vô cùng khổ sở, cảm thấy cuộc đời vô vọng.""Anh là người chính trực, trong quá trình khắc bia thường xuyên liên lạc với người nhà, vì thấy bà cô ta khổ sở nên không ngừng an ủi."Người đàn ông không ngờ Sở Nguyệt Nịnh lại có thể suy nghĩ tỉ mỉ đến vậy, nếu không phải trí nhớ của anh tốt, anh còn tưởng Sở Nguyệt Nịnh đã ở hiện trường. Anh gật đầu thừa nhận."Xưởng đá không lớn, ngoài việc khắc bia, tôi cũng thường xuyên giao tiếp với người nhà người chết. Ngoại trừ những người sống thọ và c.h.ế.t tại nhà, những người nhà khác đều rất thảm thương, người thân đột ngột qua đời, đầu bạc tiễn đầu xanh, bi kịch xảy ra ở khắp mọi nơi.""Tôi chỉ tốt bụng an ủi người nhà, lẽ nào cũng sai sao?"Nhóm người xung quanh cũng bàn tán:"Thật ra thì, khắc sai bia cũng không thể trách anh ấy được, vì người nhà đều không phát hiện ra.""Một người tốt bụng như vậy, thế giới này còn thiếu những người như vậy."